Bịp Rồi! Nữ Chính Vậy Mà Là Nam Nhân!
Chương 27
Cả đêm đó Lục Vũ Minh nằm thao thức nghĩ lại những chuyện mình và Kình Ngọc trải qua
Nhớ lại bộ dạng cô khóc vì mình trong lòng tràn ngập cảm giác tồi tệ vô cùng
Hệ thống: [ Tốt hơn hết nên nhanh chóng cách xa nữ chính đi, nếu không cô ấy ngày càng phụ thuộc và bám chặt cậu. ]
' Biết rồi, nhắc nhiều quá. '
Cậu nhắm mắt suy ngẫm, thế nhưng vẫn không nghĩ được ra cách nào bèn phải hỏi hệ thống
'Có cách gì để tôi và nữ chính tách nhau ra không?'
[ Đương nhiên có, cậu hãy tránh nói chuyện với nữ chính, đi ăn với anh em bỏ mặc cô ấy hoặc đi chơi với cô gái lạ nè,...
' ...Làm vậy có thật sự hiệu quả không đó? '
Mấy cách này cứ bất khả thi thế nào ý.
[ Cứ tin tôi đi! Chắc chắn sẽ thành công!]
**
Hôm nay Lục Vũ Minh đến lớp, bình thường cậu đến sớm chút để nói chuyện
với Kình Ngọc nhưng nay lại cố tình đến sát giờ giáo viên vào lớp
'Nay cậu tới muộn vậy? "" Ừm, tớ dậy hơi trễ. "
Cậu mỉm cười với Kình Ngọc tỏ ra tự nhiên ngồi vào chỗ
Cô còn mấp máy tính nói gì đó thì giáo viên đã vào lớp
" Các em lấy sách vở ra học nào.
Cậu tự khen mình vì canh giờ giáo viên chuẩn xác, nhẹ nhõm lấy sách vở ra
Trong giờ Lục Vũ Minh tỏ ra tập trung nhìn lên bảng, không hề ngó sang Kinh Ngọc lấy một cái giống thường ngày
Điều đó khiến cho Kình Ngọc nảy sinh ra nghi ngờ, quay chiếc bút chì trên tay quan sát từng cử chỉ của cậu
Đang tìm kiếm xem có điều gì bất thường không thì giáo viên cất tiếng nhắc
' Lớp mau tập trung vào bài đi cô thấy em nhìn bạn bên cạnh rất nhiều. Còn nữa, lát đem đống sách cho cô qua lớp bên. "
"...Vâng."
Miệng Kình Ngọc đáp, tay thì siết chặt tới mức muốn bẻ đôi cây bút chì
Làm lớp trưởng đúng là phiền phức
Nếu không phải do muốn ngồi cạnh Minh Minh thì hắn cũng đếch thèm.
Hết tiết, Kình Ngọc đem sách cho giáo viên xong vội quay về lớp liền không thấy bóng dáng Lục Vũ Minh đâu.Rõ ràng bảo là đợi mà?
Cô quét mắt nhìn sang nan sinh ngồi đằng sau, nam sinh đụng phải ánh mắt khẽ rùng mình
" Có thấy bạn Lục đâu không? "
" À...cậu ấy bảo là tìm đám đàn em nói chuyện chút...sẽ quay lại ngay.
Hum.
Kình Ngọc trầm mặc cắn vào móng tay cái
Không lẽ Minh Minh đang tránh né mình?
Tới giờ nghỉ trưa, cậu tạm thời không thể tránh cô được
Dù gì người ta cũng cất công chuẩn bị cho mình, lỡ trốn nữa thì thấy tội lỗi lắm
Ngon không? "
' Ngon lắm...nhưng lần sau cậu không cần vất vả chuẩn bị nữa đâu.
Nghe vậy, ánh mắt Kình Ngọc tối lại, trầm mặc một lúc
" ...Có phải cậu chán tôi rồi à? "
Thấy cô hỏi cậu, tay cầm đũa khựng lại, đắn đo chốc látCó lẽ điều này sẽ khiến đối phương đau lòng, cơ mà nói ra vẫn tốt hơn
Đúng, tớ là kiểu rất nhanh chán vì vậy tớ cần không gian riêng để bắt đầu lại.
Nói tới đây Lục Vũ Minh sợ cô sẽ khóc nên quay qua nhìn
Khác với suy nghĩ, lần này Kình Ngọc có vẻ rất bình tĩnh
Được, cứ làm vậy đi. "
Cậu bất ngờ khi cô vậy mà thật sự đồng ý yêu cầu này
Hệt giống cái cách cô đồng ý lúc cậu đưa ra đề nghị hẹn hò trong lần đầu gặp
Miệng thì đồng ý nhưng không biết trong đầu đang nghĩ gì...
Thế này có dễ quá không? Tự nhiên cậu cảm thấy có chút nuối tiếc.
...
Giờ tan học
Lục Vũ Minh bước xuống bậc cầu thang, Kình Ngọc chầm chậm bước theo sau
Cả hai không nói với nhau lời nào, không khí có phần nặng nề
Anh Lục! Đi chơi game với tụi em nha!"
Đám đàn em từ đâu chui ra chặn đường Lục Vũ Minh nhưng khi thấy Kinh Ngọc ở đằng sau động tác ngay lập tức đông cứng sợ bị lườm như đợt trướcLục Vũ Minh cũng nhìn thoáng qua về phía Kình Ngọc thấy cô không ý kiến gì thì đúng là đã làm theo đề nghị kia
" Ừ, anh đi với.
Lúc cậu vui vẻ nhận lời, chuẩn bị rời đi thì đằng sau vang lên tiếng động lớn
Râm
Là Kình Ngọc từ cầu thang ngã xuống trước mặt Lục Vũ Minh và đám đàn em
" Kình Ngọc! "
Chị dâu!
Cậu hoảng sợ đến chỗ đỡ người dậy, phát hiện khủynh tay cô không ngừng chảy máu, hai đầu gối cũng xước tới sưng đỏ
" Tớ đưa cậu tới phòng y tế
Dáng vẻ Lục Vũ Minh khẩn cấp muốn đưa người đi nhưng lại bị cô lắc đầu tránh né
Không cần, cậu đi với họ đi. "
' Đây không phải lúc! Tớ sao bỏ mặc cậu được! "
Lời nói Kình Ngọc khiến cậu kích động, dùng hết sức bình sinh bế cô lên trước đám đàn em
" Anh Lục... "Đám đàn em tính chạy theo hỗ trợ, cơ mà một bước cũng không dám nhấc chân vì bắt gặp ánh mắt sắc bén đầy tính chiếm hữu của Kình Ngọc
Chẳng biết phải do ảo giác không mà họ thấy được suy nghĩ đằng sau vẻ mặt đó
'Là ai cũng đừng hòng tới gần '
' Cậu ấy là của mình tôi. '
Ngoài lề:
Kình Ngọc qua từng cấp độ:
Cấp độ 1: Khóc
Cấp độ 2: Tự làm bản thân bị thương
Cấp độ 3: ??? 6
Nhớ lại bộ dạng cô khóc vì mình trong lòng tràn ngập cảm giác tồi tệ vô cùng
Hệ thống: [ Tốt hơn hết nên nhanh chóng cách xa nữ chính đi, nếu không cô ấy ngày càng phụ thuộc và bám chặt cậu. ]
' Biết rồi, nhắc nhiều quá. '
Cậu nhắm mắt suy ngẫm, thế nhưng vẫn không nghĩ được ra cách nào bèn phải hỏi hệ thống
'Có cách gì để tôi và nữ chính tách nhau ra không?'
[ Đương nhiên có, cậu hãy tránh nói chuyện với nữ chính, đi ăn với anh em bỏ mặc cô ấy hoặc đi chơi với cô gái lạ nè,...
' ...Làm vậy có thật sự hiệu quả không đó? '
Mấy cách này cứ bất khả thi thế nào ý.
[ Cứ tin tôi đi! Chắc chắn sẽ thành công!]
**
Hôm nay Lục Vũ Minh đến lớp, bình thường cậu đến sớm chút để nói chuyện
với Kình Ngọc nhưng nay lại cố tình đến sát giờ giáo viên vào lớp
'Nay cậu tới muộn vậy? "" Ừm, tớ dậy hơi trễ. "
Cậu mỉm cười với Kình Ngọc tỏ ra tự nhiên ngồi vào chỗ
Cô còn mấp máy tính nói gì đó thì giáo viên đã vào lớp
" Các em lấy sách vở ra học nào.
Cậu tự khen mình vì canh giờ giáo viên chuẩn xác, nhẹ nhõm lấy sách vở ra
Trong giờ Lục Vũ Minh tỏ ra tập trung nhìn lên bảng, không hề ngó sang Kinh Ngọc lấy một cái giống thường ngày
Điều đó khiến cho Kình Ngọc nảy sinh ra nghi ngờ, quay chiếc bút chì trên tay quan sát từng cử chỉ của cậu
Đang tìm kiếm xem có điều gì bất thường không thì giáo viên cất tiếng nhắc
' Lớp mau tập trung vào bài đi cô thấy em nhìn bạn bên cạnh rất nhiều. Còn nữa, lát đem đống sách cho cô qua lớp bên. "
"...Vâng."
Miệng Kình Ngọc đáp, tay thì siết chặt tới mức muốn bẻ đôi cây bút chì
Làm lớp trưởng đúng là phiền phức
Nếu không phải do muốn ngồi cạnh Minh Minh thì hắn cũng đếch thèm.
Hết tiết, Kình Ngọc đem sách cho giáo viên xong vội quay về lớp liền không thấy bóng dáng Lục Vũ Minh đâu.Rõ ràng bảo là đợi mà?
Cô quét mắt nhìn sang nan sinh ngồi đằng sau, nam sinh đụng phải ánh mắt khẽ rùng mình
" Có thấy bạn Lục đâu không? "
" À...cậu ấy bảo là tìm đám đàn em nói chuyện chút...sẽ quay lại ngay.
Hum.
Kình Ngọc trầm mặc cắn vào móng tay cái
Không lẽ Minh Minh đang tránh né mình?
Tới giờ nghỉ trưa, cậu tạm thời không thể tránh cô được
Dù gì người ta cũng cất công chuẩn bị cho mình, lỡ trốn nữa thì thấy tội lỗi lắm
Ngon không? "
' Ngon lắm...nhưng lần sau cậu không cần vất vả chuẩn bị nữa đâu.
Nghe vậy, ánh mắt Kình Ngọc tối lại, trầm mặc một lúc
" ...Có phải cậu chán tôi rồi à? "
Thấy cô hỏi cậu, tay cầm đũa khựng lại, đắn đo chốc látCó lẽ điều này sẽ khiến đối phương đau lòng, cơ mà nói ra vẫn tốt hơn
Đúng, tớ là kiểu rất nhanh chán vì vậy tớ cần không gian riêng để bắt đầu lại.
Nói tới đây Lục Vũ Minh sợ cô sẽ khóc nên quay qua nhìn
Khác với suy nghĩ, lần này Kình Ngọc có vẻ rất bình tĩnh
Được, cứ làm vậy đi. "
Cậu bất ngờ khi cô vậy mà thật sự đồng ý yêu cầu này
Hệt giống cái cách cô đồng ý lúc cậu đưa ra đề nghị hẹn hò trong lần đầu gặp
Miệng thì đồng ý nhưng không biết trong đầu đang nghĩ gì...
Thế này có dễ quá không? Tự nhiên cậu cảm thấy có chút nuối tiếc.
...
Giờ tan học
Lục Vũ Minh bước xuống bậc cầu thang, Kình Ngọc chầm chậm bước theo sau
Cả hai không nói với nhau lời nào, không khí có phần nặng nề
Anh Lục! Đi chơi game với tụi em nha!"
Đám đàn em từ đâu chui ra chặn đường Lục Vũ Minh nhưng khi thấy Kinh Ngọc ở đằng sau động tác ngay lập tức đông cứng sợ bị lườm như đợt trướcLục Vũ Minh cũng nhìn thoáng qua về phía Kình Ngọc thấy cô không ý kiến gì thì đúng là đã làm theo đề nghị kia
" Ừ, anh đi với.
Lúc cậu vui vẻ nhận lời, chuẩn bị rời đi thì đằng sau vang lên tiếng động lớn
Râm
Là Kình Ngọc từ cầu thang ngã xuống trước mặt Lục Vũ Minh và đám đàn em
" Kình Ngọc! "
Chị dâu!
Cậu hoảng sợ đến chỗ đỡ người dậy, phát hiện khủynh tay cô không ngừng chảy máu, hai đầu gối cũng xước tới sưng đỏ
" Tớ đưa cậu tới phòng y tế
Dáng vẻ Lục Vũ Minh khẩn cấp muốn đưa người đi nhưng lại bị cô lắc đầu tránh né
Không cần, cậu đi với họ đi. "
' Đây không phải lúc! Tớ sao bỏ mặc cậu được! "
Lời nói Kình Ngọc khiến cậu kích động, dùng hết sức bình sinh bế cô lên trước đám đàn em
" Anh Lục... "Đám đàn em tính chạy theo hỗ trợ, cơ mà một bước cũng không dám nhấc chân vì bắt gặp ánh mắt sắc bén đầy tính chiếm hữu của Kình Ngọc
Chẳng biết phải do ảo giác không mà họ thấy được suy nghĩ đằng sau vẻ mặt đó
'Là ai cũng đừng hòng tới gần '
' Cậu ấy là của mình tôi. '
Ngoài lề:
Kình Ngọc qua từng cấp độ:
Cấp độ 1: Khóc
Cấp độ 2: Tự làm bản thân bị thương
Cấp độ 3: ??? 6
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất