Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 7:
"Đại nhân, ngài có thể phái quan sai nhanh nhẹn đi thông báo cho Trần giải quan, để cho hắn biết tội phụ vẫn còn sống, còn tội phụ, xin cho phép tội phụ ở lại dịch trạm thêm vài ngày, đợi thân thể khỏe lại, tội phụ lập tức khởi hành đuổi theo bọn họ."
"Đợi ngươi khỏe lại, đám người Trần giải quan cũng đã đi xa rồi, ai chịu trách nhiệm áp giải ngươi?"
"Nơi lưu đày của tội phụ ở Mân Châu, Nam Cương, người bị đày đến Mân Châu cũng sẽ không chỉ có mình tội phụ, chờ sau này có quan sai áp giải phạm nhân đến Mân Châu dừng chân ở dịch trạm này, Lưu đại nhân ngài bảo họ thuận đường mang tội phụ đuổi theo Trần giải quan, hoặc trực tiếp đến Mân Châu cũng được." Cố Nhiễm nói xong, liền lục tục lấy từ trong vạt áo ra thỏi vàng lá kia, hai tay dâng lên cho Lưu dịch trưởng, đáng thương cầu xin: "Cầu xin Lưu đại nhân thương xót tội phụ, cho phép tội phụ nghỉ ngơi thêm vài ngày?"
Lưu dịch trưởng nhìn thỏi vàng lá, lại nhìn sắc mặt tái nhợt vô lực của Cố Nhiễm.
Cố Nhiễm dùng ánh mắt cầu xin đáng thương nhìn hắn ta.
Nếu như vật giá của thế giới này không khác lắm so với kiếp trước, thỏi vàng lá này tương đương với mười hai lượng bạc.
Mười hai lượng bạc, không ít, tương đương với chi tiêu trong hai ba năm của một gia đình năm người bình thường.
Quả nhiên, Lưu dịch trưởng trầm ngâm hồi lâu, mới đưa tay chộp lấy mảnh vàng lá: "Thấy ngươi đáng thương, cho phép ngươi ở lại thêm mấy ngày."
"Đa tạ Lưu đại nhân."
"Chỉ là, đợi ngươi khỏi bệnh, phải lập tức lên đường."
"Nhất định rồi ạ."
Cố Nhiễm liên tục bái tạ, nhìn Lưu dịch trưởng xoay người đi ra ngoài, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết, chứng kiến cảnh nàng lấy vàng lá ra để lấy lòng Lưu dịch trưởng, hai mắt Đậu bà tử đã sáng rực.
Tuy rằng không nên lộ tiền tài ra ngoài, nhưng lúc này, nếu không dùng tiền bạc mua chuộc, để dịch trưởng cho nàng ở lại dưỡng bệnh, một nữ nhân yếu đuối như nàng, tay không tấc sắt, cơm không đủ no bệnh không khỏi, biết đi đâu tìm đường sống?
Cũng không thể giữ khư khư tiền bạc làm kẻ bủn xỉn mà bỏ mạng mình được?
Trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Có thể sống sót rồi tính tiếp.
Bên kia, Đậu bà tử đi theo Lưu dịch trưởng ra ngoài, trong lòng vẫn còn ghen ghét phẫn uất: Tần Tứ nương tử này rõ ràng là nên do bà ta thu dọn thi thể, bất kể trên người còn giấu vàng bạc gì, đã nói là thuộc về bà ta, sao nàng ta không chết?
"Lưu đại nhân, ngài xem chuyện Tần Tứ nương tử này..."
"Nếu người còn sống, thì trông coi cho kỹ, cứ xem như phạm nhân bình thường ở trọ qua đêm là được."
Thanh Dịch tuy không lớn, nhưng lại đầy đủ chức năng, ngoài việc là trạm dịch cho các quan lại, phu dịch, đội vận lương Nam Bắc nghỉ chân, còn đặc biệt bố trí thêm mấy gian phòng giam cho nha sai áp giải phạm nhân đi qua nghỉ ngơi, việc chăm sóc phạm nhân bị giữ lại cũng coi như có kinh nghiệm.
"Đợi ngươi khỏe lại, đám người Trần giải quan cũng đã đi xa rồi, ai chịu trách nhiệm áp giải ngươi?"
"Nơi lưu đày của tội phụ ở Mân Châu, Nam Cương, người bị đày đến Mân Châu cũng sẽ không chỉ có mình tội phụ, chờ sau này có quan sai áp giải phạm nhân đến Mân Châu dừng chân ở dịch trạm này, Lưu đại nhân ngài bảo họ thuận đường mang tội phụ đuổi theo Trần giải quan, hoặc trực tiếp đến Mân Châu cũng được." Cố Nhiễm nói xong, liền lục tục lấy từ trong vạt áo ra thỏi vàng lá kia, hai tay dâng lên cho Lưu dịch trưởng, đáng thương cầu xin: "Cầu xin Lưu đại nhân thương xót tội phụ, cho phép tội phụ nghỉ ngơi thêm vài ngày?"
Lưu dịch trưởng nhìn thỏi vàng lá, lại nhìn sắc mặt tái nhợt vô lực của Cố Nhiễm.
Cố Nhiễm dùng ánh mắt cầu xin đáng thương nhìn hắn ta.
Nếu như vật giá của thế giới này không khác lắm so với kiếp trước, thỏi vàng lá này tương đương với mười hai lượng bạc.
Mười hai lượng bạc, không ít, tương đương với chi tiêu trong hai ba năm của một gia đình năm người bình thường.
Quả nhiên, Lưu dịch trưởng trầm ngâm hồi lâu, mới đưa tay chộp lấy mảnh vàng lá: "Thấy ngươi đáng thương, cho phép ngươi ở lại thêm mấy ngày."
"Đa tạ Lưu đại nhân."
"Chỉ là, đợi ngươi khỏi bệnh, phải lập tức lên đường."
"Nhất định rồi ạ."
Cố Nhiễm liên tục bái tạ, nhìn Lưu dịch trưởng xoay người đi ra ngoài, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng biết, chứng kiến cảnh nàng lấy vàng lá ra để lấy lòng Lưu dịch trưởng, hai mắt Đậu bà tử đã sáng rực.
Tuy rằng không nên lộ tiền tài ra ngoài, nhưng lúc này, nếu không dùng tiền bạc mua chuộc, để dịch trưởng cho nàng ở lại dưỡng bệnh, một nữ nhân yếu đuối như nàng, tay không tấc sắt, cơm không đủ no bệnh không khỏi, biết đi đâu tìm đường sống?
Cũng không thể giữ khư khư tiền bạc làm kẻ bủn xỉn mà bỏ mạng mình được?
Trước mắt chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Có thể sống sót rồi tính tiếp.
Bên kia, Đậu bà tử đi theo Lưu dịch trưởng ra ngoài, trong lòng vẫn còn ghen ghét phẫn uất: Tần Tứ nương tử này rõ ràng là nên do bà ta thu dọn thi thể, bất kể trên người còn giấu vàng bạc gì, đã nói là thuộc về bà ta, sao nàng ta không chết?
"Lưu đại nhân, ngài xem chuyện Tần Tứ nương tử này..."
"Nếu người còn sống, thì trông coi cho kỹ, cứ xem như phạm nhân bình thường ở trọ qua đêm là được."
Thanh Dịch tuy không lớn, nhưng lại đầy đủ chức năng, ngoài việc là trạm dịch cho các quan lại, phu dịch, đội vận lương Nam Bắc nghỉ chân, còn đặc biệt bố trí thêm mấy gian phòng giam cho nha sai áp giải phạm nhân đi qua nghỉ ngơi, việc chăm sóc phạm nhân bị giữ lại cũng coi như có kinh nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất