Lại Lên Hot Search Vì Bị Thần Tượng Thả Thính
Chương 148: Cố Diệc Minh thích bao tải màu đỏ
Cố Diệc Minh trừng phạt Dư Bắc.
Dư Bắc đã rút ra được một vài chân lý cuộc đời.
Vô tư một chút thì vui, vô tư nhiều chút sẽ vui dài dài.
…
Ngày hôm sau là phiên toà công khai xét xử vụ án lừa đảo tài chính của Cố Hồng Sênh.
Sự việc gây chấn động không hề nhỏ ở Los Angeles.
Dư Bắc tìm hiểu đôi chút, ông nội Cố Diệc Minh đã di dân sang Mỹ và định cư tại đây từ thế kỷ trước, gia tộc kiểu này cắm rễ rất sâu vào xã hội thượng lưu, có nhiều mối quan hệ phức tạp. Quá đỗi rắc rối, Dư Bắc chẳng rõ lắm.
Cố Diệc Minh nói ngắn gọn là Cố Hồng Sênh không rớt đài được.
Không biết bố ghê gớm như thế thật hay anh ấy chỉ an ủi mình thôi.
Cố Diệc Minh dẫn theo Dư Bắc xuất hiện ở phía bên ngoài toà án.
Hiện giờ anh đã tháo bột và băng gạc, trông mặt mũi sáng sủa, tinh thần hăng hái như ra trận. Giới truyền thông Mỹ tập trung tại toà án, vây quanh anh hỏi han.
Cố Diệc Minh ung dung đối đáp lưu loát.
Dư Bắc không biết họ nhao nhao lên vì chuyện gì, thấy chẳng khác nào đặt chân vào trang trại nuôi gà, đau đầu nhức óc.
Trong đó còn lẫn cả phóng viên Trung Quốc.
“Anh Cố, thời gian gần đây anh không hề lộ diện, trong nước cũng chẳng có tin tức gì về anh. Trên mạng đồn rằng anh gặp tai nạn giao thông, việc này có thật không ạ?”
Cố Diệc Minh đáp: “Tôi và Út Cưng đang hưởng tuần trăng mật.”
Dư Bắc nghiêng đầu nhìn anh.
Moá, bịa giỏi quá cơ ạ.
Cố Diệc Minh nói dối chẳng hề chớp mắt.
Hai đứa tụi mình đi trăng mật ở đâu?
Bệnh viện à?
Nghĩ lại thì Cố Diệc Minh không cầu hôn, không tổ chức đám cưới đàng hoàng, còn chưa đưa mình đi hưởng tuần trăng mật mà mình đã đâm đầu theo anh ấy?
Mình đúng là đồ mất giá.
Phóng viên gặng hỏi: “Nhưng có người chụp được ảnh Dư Bắc từng về nước một thời gian, anh không đi cùng cậu ấy, dẫn đến đủ lời bàn tán trên mạng. Sao anh không đính chính?”
Cố Diệc Minh cười, bảo: “Vì bọn tôi bị cấm xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng ở trong nước mà.”
Phóng viên á khẩu.
Một phóng viên khác vội vàng nhân cơ hội xen vào: “Anh Cố, xin hỏi hai anh có kế hoạch gì cho tương lai? Sau này sẽ định cư tại Mỹ ạ? Fan trong nước vô cùng quan tâm tới hướng đi của hai anh.”
Cố Diệc Minh cầm lấy mic của phóng viên đó.
“Nếu có dự định mới, chúng tôi sẽ thông báo cho các fan.” Cố Diệc Minh ngoảnh đầu nhìn Dư Bắc, nói: “Những chuyện này đều do Út Cưng quyết định, em ấy muốn đi đâu thì đi đó. Tôi nghe theo em ấy.”
Dư Bắc phối hợp nở nụ cười gượng gạo với máy quay.
Cố Diệc Minh trả lời chuẩn bài quá cơ.
Mình thì quyết được cái gì?
Hằng ngày bản thân có thể chạy nhảy thoái mái hay không còn chẳng tự quyết định nổi.
“Tiểu Bắc! Tiểu Bắc!”
Phóng viên chen chúc muốn phỏng vấn Dư Bắc, bị Cố Diệc Minh ngăn lại.
Cố Diệc Minh khoác trên mình vỏ bọc thần tượng dày cộp.
Bảo sao anh ấy nổi tiếng, giỏi cướp spotlight của người khác ghê.
Kể từ khi bị cấm sóng, mình chẳng xuất hiện trước ống kính máy quay mấy.
Trước kia Cố Diệc Minh nhất định không chịu lăng xê mình, chắc chắn vì sợ mình nổi tiếng hơn anh ấy.
“Cũng gần đến giờ rồi, mong các anh chị phóng viên đừng chặn đường đi lối lại, làm ảnh hưởng tới hoạt động của toà án.”
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc đi vào toà án, ngồi xuống cạnh Tưởng Thư Ngu.
Bầu không khí bên trong khá nghiêm trang.
Đến dự thính toàn là người ngoại quốc mặc Âu phục chỉnh tề, sau này Dư Bắc mới biết họ đều là các nhân vật có máu mặt của giới kinh doanh, giới chính trị Los Angeles.
Ánh mắt Dư Bắc dừng lại ở Cố Hồng Sênh.
Tinh thần của bố Cố khá tốt, song tóc mai bạc mất vài sợi, bộ râu không được cắt tỉa, mọc rậm rạp khắp cằm và quai hàm.
Dư Bắc nhìn mà tim đập thình thịch.
Moá, đẹp trai xỉu up xỉu down.
Không phải đẹp kiểu non nớt, thiếu chín chắn, ở Cố Hồng Sênh toát ra sức quyến rũ đầy trưởng thành, sâu sắc.
Đẹp trai tới mức mình muốn ngồi tù cùng bố Cố luôn.
Dư Bắc dường như đã nhìn thấy Cố Diệc Minh khi về già.
Nếu Cố Diệc Minh già mà cũng đẹp trai thế này, mình không dẫn anh ấy đi nhảy aerobic được đâu.
Bị người ta nẫng mất, mình chân yếu tay run chẳng đuổi theo nổi.
Cố Hồng Sênh ngoảnh về phía này, thấy Dư Bắc đang nhìn mình bèn nở nụ cười hiền hoà, gật đầu, ý bảo cậu yên tâm.
Dư Bắc vốn định đến để chiêm ngưỡng một màn thật kinh điển, nhưng mọi người nói toàn tiếng Anh khiến cậu ngơ ngác.
Cậu không hiểu đã xảy ra những chuyện gì sau khi phiên toà bắt đầu, song lại chẳng thể để lộ cái dốt ra.
Thế là Dư Bắc cầm một tệp giấy hí hoáy ghi chép. Nghe thẩm phán nói, lúc thì cậu gật gù, lúc thì trầm ngâm, sau đó viết lên giấy.
“Em viết cái gì đấy?”
Cố Diệc Minh bỗng nhiên cúi xuống, giật phắt lấy tờ giấy.
“Đệt, anh trả cho em.”
Dư Bắc nhào sang cướp nhưng Cố Diệc Minh đã giấu nó ra sau lưng.
“Anh ngó cái xem nào…”
Cố Diệc Minh mở giấy ra đọc, còn đọc thành lời nữa chứ, nghe rất truyền cảm.
“Hãy nhìn, vó ngựa dồn dập, tung hoành bốn bể. Ta đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nắm trong tay tháng năm xoay vần. Máu nhấn chìm nhân gian, đổi lấy thái bình mỹ mãn. Ta thật sự muốn sống thêm năm trăm năm nữa*…” Cố Diệc Minh chép miệng bình phẩm: “Chà chà, tham vọng của em lớn quá nhỉ?”
(*Lời bài hát Xin Trời Thêm Năm Trăm Năm Nữa)
“Anh muốn chết à? Đừng đọc nữa, đồ khốn…”
Xấu hổ y như việc bị giáo viên dạy Văn gọi lên đọc bài của mình trước lớp.
Cố Diệc Minh lật sang dòng tiếp theo. “Cô đơn lẻ loi, nồi nào vung nấy, thui thủi một mình, mở mang đầu óc, triền miên không dứt…”
(*Lời bài hát Chữ Hiếm Gặp)
Dư Bắc rút giấy về.
“Hễ căng thẳng là em thích chép lời bài hát, không được chắc?”
“Nếu em nghe không hiểu, cảm thấy chán thì anh sẽ nói chuyện với em.”
Cố Diệc Minh chu đáo thật.
“Anh mới không hiểu ấy…” Dư Bắc hắng giọng. “Nghiêm túc tí đi. Cẩn thận thẩm phán đuổi anh ra ngoài đấy.”
Mẹ anh còn ngồi bên cạnh đây này, không tém lại được hả?
Cố Diệc Minh cúi xuống nhắn tin, điện thoại Dư Bắc rung lên.
Cố Diệc Minh: “*Emo cái đầu heo*”
Đúng lúc cậu muốn tìm anh để tính sổ.
Dư Bắc: “Anh bảo phóng viên rằng sau này mọi chuyện sẽ do em quyết định, thật à?”
Cố Diệc Minh: “Đương nhiên là giả rồi.”
Dư Bắc: “Anh nuốt lời hả?”
Cố Diệc Minh: “Đấy là những lời khách sáo với người ngoài thôi.”
Dư Bắc: “Em cũng là người ngoài.”
Cố Diệc Minh: “Vớ vẩn, em là người nhà.”
Dư Bắc: “Hôm nay em thông báo cho anh biết, em phải có địa vị, có tiếng nói trong gia đình này.”
Cố Diệc Minh: “Dự thảo không được thông qua.”
Dư Bắc: “Tại sao lại không thông qua?”
Cố Diệc Minh: “Vì bị một phiếu của ‘nóc nhà’ phủ quyết.”
Dư Bắc: “Em sẽ cướp ngôi.”
Cố Diệc Minh: “Em không làm nóc được đâu. Với cái tính sáng nắng chiều mưa, thay đổi xoành xoạch của em thì phải có anh quản lý. Vài ba hôm chưa ăn đòn là em lại trèo lên đầu, lên cổ anh ngay.”
Dư Bắc tức cái lồng ngực.
Dư Bắc: “Ly dị đê. Bố mẹ anh không đồng ý cho hai ta ở bên nhau.”
Cố Diệc Minh: “Chỉ mình anh có bố mẹ thôi hả? Bố mẹ em không đồng ý để tụi mình ly hôn.”
Dư Bắc nhét điện thoại vào túi, chẳng thèm để ý tới anh nữa.
Ai lấy Cố Diệc Minh không?
May túi ba gang, mang đi mà đựng nhé.
Cố Diệc Minh: “Thôi được rồi, anh có thể cho em một chút quyền hạn.”
Dư Bắc: “Thật hả?”
Cố Diệc Minh: “Sau này em quyết định quất tư thế nào.”
Dư Bắc: “Cút, cút, cút, cút, cút.”
Hai người cãi nhau xong thì thẩm phán gõ một nhát búa.
Lúc ấy Dư Bắc mới ngẩng lên, hỏi: “Sao vậy?”
“Nghỉ mười phút.”
“Tình hình thế nào rồi?”
“Không khả quan lắm…”
Dứt lời, Cố Diệc Minh bèn thảo luận sôi nổi với nhóm luật sư.
Dư Bắc không chen ngang.
Xem ra ngay cả Cố Diệc Minh cũng chẳng chắc chắn, vậy mà anh ấy vẫn còn lòng dạ để trêu mình.
Dư Bắc lo chết đi được.
Chớp mắt đã hết mười phút.
Đến thời gian tranh tụng, luật sư bào chữa của hai bên tranh luận nảy lửa, không ai chịu nhường ai. Có vẻ như đã nắm chắc phần thắng, Lâm Diệu Đông híp mắt, ngồi chờ phán quyết cuối cùng.
Cố Diệc Minh giơ tay, cắt ngang cuộc tranh luận. Được thẩm phán cho phép, anh trình lên một tập tài liệu và bắt đầu phát biểu ý kiến.
Dư Bắc không biết Cố Diệc Minh đang nói gì nhưng trông anh rất điềm tĩnh, y như một người hùng giải cứu thế giới. Anh vô cùng ung dung, chẳng hề vội vã, mỗi câu anh thốt ra đều khiến luật sư bào chữa phía bên kia phải lúng túng.
Lâm Diệu Đông không ngồi yên được nữa. “Thưa ngài thẩm phán, cậu ta chỉ là người xem, không có quyền phát biểu, gây rối trật tự tại phiên toà!”
Thẩm phán gật đầu, bảo: “Không thể chứng minh số tài liệu kia là giả. Bây giờ bị cáo hãy nói lời sau cùng.”
Cố Diệc Minh ngồi xuống, nhíu mày.
“Tài liệu do Lâm Diệu Đông nguỵ tạo đều đóng dấu của công ty. Trừ phi có video từ camera giám sát, nếu không thì chẳng thể chứng minh chúng là giả.” Cố Diệc Minh thở dài, nói. “Có lẽ sẽ thua kiện.”
Tưởng Thư Ngu nắm lấy tay anh.
Chắc chắn bà ấy là người lo lắng nhất, đôi mắt ửng đỏ.
“Hai nhà có tình nghĩa ba đời. Đúng là biết người, biết mặt, chẳng biết lòng. Hồi trước nhà họ Lâm không còn ai thừa kế, Lâm Diệu Đông suýt nữa chết vì bệnh, ông con phải đích thân về nước mời một giáo sư già đã nghỉ hưu cứu gã. Nào ngờ cứu đúng loài rắn độc.”
“Không sao đâu ạ, thua lần này thì chúng ta tiếp tục thu thập bằng chứng để kháng án.” Cố Diệc Minh an ủi bà. “Bố cũng sẽ ổn thôi, nhà ta không lụn bại được.”
“Haiz… Gia đình mình có căn cơ đấy, nhưng suy cho cùng vẫn là người Hoa, những năm qua khó khăn lắm mới giành được chỗ đứng ở Los Angeles. Đám người Mỹ đó thật ra đang nghĩ cách giậu đổ bìm leo, mẹ sợ…”
Cố Diệc Minh nắm lấy tay bà, còn tay trái cầm tay Dư Bắc.
Dư Bắc cảm thấy rất buồn.
Làm gì có sẵn những năm tháng yên bình, đều là nhờ Cố Diệc Minh đứng ra gánh vác.
Rất nhanh, thẩm phán sắp sửa ra quyết định.
Lâm Diệu Đông thậm chí đã phấn khích tới mức đứng dậy, chuẩn bị chờ đón lời phán quyết.
Bỗng một người lao từ cuối hàng ghế nguyên cáo ra giữa toà án.
“Tôi… Tôi có thể làm chứng, những tài liệu của nguyên cáo đều được nguỵ tạo.”
Dư Bắc và Cố Diệc Minh không thể tin nổi, người đang đứng giữa toà chính là Lâm Bối Nhi.
“Bối Nhi! Mày làm cái trò gì đấy?! Cút về đây ngay!” Lâm Diệu Đông gào lên với cậu ta. “Cấm gây ảnh hưởng đến quá trình xét xử vụ án!”
Lâm Bối Nhi ngoái lại nhìn Lâm Diệu Đông, nước mắt chảy dài, song cậu ta lập tức lau đi.
Cơ thể Lâm Bối Nhi run bần bật.
“Thẩm phán, tôi là nhân chứng. Tài liệu mà nguyên cáo trình lên đều do Lâm Diệu Đông lạm dụng chức quyền, làm giả ở công ty!”
“Lâm Bối Nhi! Mày muốn làm gì?! Cút ngay về đây cho tao!”
Lâm Diệu Đông cuống quýt, thét lớn.
“Im lặng!”
Thẩm phán tỏ vẻ không vui. Có người ở bên cạnh dịch lại cho nghe, ông ta mới không buộc Lâm Bối Nhi phải ra ngoài.
“Cậu có bằng chứng gì?”
Lâm Bối Nhi lấy một chiếc bút ghi âm ra.
“Đây là cuộc đối thoại giữa tôi và ông ấy.”
Thẩm phán bật ghi âm ngay tại phiên toà.
Cuộc trò chuyện của Lâm Bối Nhi với Lâm Diệu Đông đã tiết lộ thông tin về việc Lâm Diệu Đông nguỵ tạo tài liệu, hãm hại Cố Hồng Sênh.
“Lâm Bối Nhi! Mày là đồ ngu! Thằng nghịch tử!”
Lâm Diệu Đông nóng nảy xông ra, bị cảnh sát ngăn cản.
Dư Bắc đã rút ra được một vài chân lý cuộc đời.
Vô tư một chút thì vui, vô tư nhiều chút sẽ vui dài dài.
…
Ngày hôm sau là phiên toà công khai xét xử vụ án lừa đảo tài chính của Cố Hồng Sênh.
Sự việc gây chấn động không hề nhỏ ở Los Angeles.
Dư Bắc tìm hiểu đôi chút, ông nội Cố Diệc Minh đã di dân sang Mỹ và định cư tại đây từ thế kỷ trước, gia tộc kiểu này cắm rễ rất sâu vào xã hội thượng lưu, có nhiều mối quan hệ phức tạp. Quá đỗi rắc rối, Dư Bắc chẳng rõ lắm.
Cố Diệc Minh nói ngắn gọn là Cố Hồng Sênh không rớt đài được.
Không biết bố ghê gớm như thế thật hay anh ấy chỉ an ủi mình thôi.
Cố Diệc Minh dẫn theo Dư Bắc xuất hiện ở phía bên ngoài toà án.
Hiện giờ anh đã tháo bột và băng gạc, trông mặt mũi sáng sủa, tinh thần hăng hái như ra trận. Giới truyền thông Mỹ tập trung tại toà án, vây quanh anh hỏi han.
Cố Diệc Minh ung dung đối đáp lưu loát.
Dư Bắc không biết họ nhao nhao lên vì chuyện gì, thấy chẳng khác nào đặt chân vào trang trại nuôi gà, đau đầu nhức óc.
Trong đó còn lẫn cả phóng viên Trung Quốc.
“Anh Cố, thời gian gần đây anh không hề lộ diện, trong nước cũng chẳng có tin tức gì về anh. Trên mạng đồn rằng anh gặp tai nạn giao thông, việc này có thật không ạ?”
Cố Diệc Minh đáp: “Tôi và Út Cưng đang hưởng tuần trăng mật.”
Dư Bắc nghiêng đầu nhìn anh.
Moá, bịa giỏi quá cơ ạ.
Cố Diệc Minh nói dối chẳng hề chớp mắt.
Hai đứa tụi mình đi trăng mật ở đâu?
Bệnh viện à?
Nghĩ lại thì Cố Diệc Minh không cầu hôn, không tổ chức đám cưới đàng hoàng, còn chưa đưa mình đi hưởng tuần trăng mật mà mình đã đâm đầu theo anh ấy?
Mình đúng là đồ mất giá.
Phóng viên gặng hỏi: “Nhưng có người chụp được ảnh Dư Bắc từng về nước một thời gian, anh không đi cùng cậu ấy, dẫn đến đủ lời bàn tán trên mạng. Sao anh không đính chính?”
Cố Diệc Minh cười, bảo: “Vì bọn tôi bị cấm xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đại chúng ở trong nước mà.”
Phóng viên á khẩu.
Một phóng viên khác vội vàng nhân cơ hội xen vào: “Anh Cố, xin hỏi hai anh có kế hoạch gì cho tương lai? Sau này sẽ định cư tại Mỹ ạ? Fan trong nước vô cùng quan tâm tới hướng đi của hai anh.”
Cố Diệc Minh cầm lấy mic của phóng viên đó.
“Nếu có dự định mới, chúng tôi sẽ thông báo cho các fan.” Cố Diệc Minh ngoảnh đầu nhìn Dư Bắc, nói: “Những chuyện này đều do Út Cưng quyết định, em ấy muốn đi đâu thì đi đó. Tôi nghe theo em ấy.”
Dư Bắc phối hợp nở nụ cười gượng gạo với máy quay.
Cố Diệc Minh trả lời chuẩn bài quá cơ.
Mình thì quyết được cái gì?
Hằng ngày bản thân có thể chạy nhảy thoái mái hay không còn chẳng tự quyết định nổi.
“Tiểu Bắc! Tiểu Bắc!”
Phóng viên chen chúc muốn phỏng vấn Dư Bắc, bị Cố Diệc Minh ngăn lại.
Cố Diệc Minh khoác trên mình vỏ bọc thần tượng dày cộp.
Bảo sao anh ấy nổi tiếng, giỏi cướp spotlight của người khác ghê.
Kể từ khi bị cấm sóng, mình chẳng xuất hiện trước ống kính máy quay mấy.
Trước kia Cố Diệc Minh nhất định không chịu lăng xê mình, chắc chắn vì sợ mình nổi tiếng hơn anh ấy.
“Cũng gần đến giờ rồi, mong các anh chị phóng viên đừng chặn đường đi lối lại, làm ảnh hưởng tới hoạt động của toà án.”
Cố Diệc Minh kéo Dư Bắc đi vào toà án, ngồi xuống cạnh Tưởng Thư Ngu.
Bầu không khí bên trong khá nghiêm trang.
Đến dự thính toàn là người ngoại quốc mặc Âu phục chỉnh tề, sau này Dư Bắc mới biết họ đều là các nhân vật có máu mặt của giới kinh doanh, giới chính trị Los Angeles.
Ánh mắt Dư Bắc dừng lại ở Cố Hồng Sênh.
Tinh thần của bố Cố khá tốt, song tóc mai bạc mất vài sợi, bộ râu không được cắt tỉa, mọc rậm rạp khắp cằm và quai hàm.
Dư Bắc nhìn mà tim đập thình thịch.
Moá, đẹp trai xỉu up xỉu down.
Không phải đẹp kiểu non nớt, thiếu chín chắn, ở Cố Hồng Sênh toát ra sức quyến rũ đầy trưởng thành, sâu sắc.
Đẹp trai tới mức mình muốn ngồi tù cùng bố Cố luôn.
Dư Bắc dường như đã nhìn thấy Cố Diệc Minh khi về già.
Nếu Cố Diệc Minh già mà cũng đẹp trai thế này, mình không dẫn anh ấy đi nhảy aerobic được đâu.
Bị người ta nẫng mất, mình chân yếu tay run chẳng đuổi theo nổi.
Cố Hồng Sênh ngoảnh về phía này, thấy Dư Bắc đang nhìn mình bèn nở nụ cười hiền hoà, gật đầu, ý bảo cậu yên tâm.
Dư Bắc vốn định đến để chiêm ngưỡng một màn thật kinh điển, nhưng mọi người nói toàn tiếng Anh khiến cậu ngơ ngác.
Cậu không hiểu đã xảy ra những chuyện gì sau khi phiên toà bắt đầu, song lại chẳng thể để lộ cái dốt ra.
Thế là Dư Bắc cầm một tệp giấy hí hoáy ghi chép. Nghe thẩm phán nói, lúc thì cậu gật gù, lúc thì trầm ngâm, sau đó viết lên giấy.
“Em viết cái gì đấy?”
Cố Diệc Minh bỗng nhiên cúi xuống, giật phắt lấy tờ giấy.
“Đệt, anh trả cho em.”
Dư Bắc nhào sang cướp nhưng Cố Diệc Minh đã giấu nó ra sau lưng.
“Anh ngó cái xem nào…”
Cố Diệc Minh mở giấy ra đọc, còn đọc thành lời nữa chứ, nghe rất truyền cảm.
“Hãy nhìn, vó ngựa dồn dập, tung hoành bốn bể. Ta đứng nơi đầu sóng ngọn gió, nắm trong tay tháng năm xoay vần. Máu nhấn chìm nhân gian, đổi lấy thái bình mỹ mãn. Ta thật sự muốn sống thêm năm trăm năm nữa*…” Cố Diệc Minh chép miệng bình phẩm: “Chà chà, tham vọng của em lớn quá nhỉ?”
(*Lời bài hát Xin Trời Thêm Năm Trăm Năm Nữa)
“Anh muốn chết à? Đừng đọc nữa, đồ khốn…”
Xấu hổ y như việc bị giáo viên dạy Văn gọi lên đọc bài của mình trước lớp.
Cố Diệc Minh lật sang dòng tiếp theo. “Cô đơn lẻ loi, nồi nào vung nấy, thui thủi một mình, mở mang đầu óc, triền miên không dứt…”
(*Lời bài hát Chữ Hiếm Gặp)
Dư Bắc rút giấy về.
“Hễ căng thẳng là em thích chép lời bài hát, không được chắc?”
“Nếu em nghe không hiểu, cảm thấy chán thì anh sẽ nói chuyện với em.”
Cố Diệc Minh chu đáo thật.
“Anh mới không hiểu ấy…” Dư Bắc hắng giọng. “Nghiêm túc tí đi. Cẩn thận thẩm phán đuổi anh ra ngoài đấy.”
Mẹ anh còn ngồi bên cạnh đây này, không tém lại được hả?
Cố Diệc Minh cúi xuống nhắn tin, điện thoại Dư Bắc rung lên.
Cố Diệc Minh: “*Emo cái đầu heo*”
Đúng lúc cậu muốn tìm anh để tính sổ.
Dư Bắc: “Anh bảo phóng viên rằng sau này mọi chuyện sẽ do em quyết định, thật à?”
Cố Diệc Minh: “Đương nhiên là giả rồi.”
Dư Bắc: “Anh nuốt lời hả?”
Cố Diệc Minh: “Đấy là những lời khách sáo với người ngoài thôi.”
Dư Bắc: “Em cũng là người ngoài.”
Cố Diệc Minh: “Vớ vẩn, em là người nhà.”
Dư Bắc: “Hôm nay em thông báo cho anh biết, em phải có địa vị, có tiếng nói trong gia đình này.”
Cố Diệc Minh: “Dự thảo không được thông qua.”
Dư Bắc: “Tại sao lại không thông qua?”
Cố Diệc Minh: “Vì bị một phiếu của ‘nóc nhà’ phủ quyết.”
Dư Bắc: “Em sẽ cướp ngôi.”
Cố Diệc Minh: “Em không làm nóc được đâu. Với cái tính sáng nắng chiều mưa, thay đổi xoành xoạch của em thì phải có anh quản lý. Vài ba hôm chưa ăn đòn là em lại trèo lên đầu, lên cổ anh ngay.”
Dư Bắc tức cái lồng ngực.
Dư Bắc: “Ly dị đê. Bố mẹ anh không đồng ý cho hai ta ở bên nhau.”
Cố Diệc Minh: “Chỉ mình anh có bố mẹ thôi hả? Bố mẹ em không đồng ý để tụi mình ly hôn.”
Dư Bắc nhét điện thoại vào túi, chẳng thèm để ý tới anh nữa.
Ai lấy Cố Diệc Minh không?
May túi ba gang, mang đi mà đựng nhé.
Cố Diệc Minh: “Thôi được rồi, anh có thể cho em một chút quyền hạn.”
Dư Bắc: “Thật hả?”
Cố Diệc Minh: “Sau này em quyết định quất tư thế nào.”
Dư Bắc: “Cút, cút, cút, cút, cút.”
Hai người cãi nhau xong thì thẩm phán gõ một nhát búa.
Lúc ấy Dư Bắc mới ngẩng lên, hỏi: “Sao vậy?”
“Nghỉ mười phút.”
“Tình hình thế nào rồi?”
“Không khả quan lắm…”
Dứt lời, Cố Diệc Minh bèn thảo luận sôi nổi với nhóm luật sư.
Dư Bắc không chen ngang.
Xem ra ngay cả Cố Diệc Minh cũng chẳng chắc chắn, vậy mà anh ấy vẫn còn lòng dạ để trêu mình.
Dư Bắc lo chết đi được.
Chớp mắt đã hết mười phút.
Đến thời gian tranh tụng, luật sư bào chữa của hai bên tranh luận nảy lửa, không ai chịu nhường ai. Có vẻ như đã nắm chắc phần thắng, Lâm Diệu Đông híp mắt, ngồi chờ phán quyết cuối cùng.
Cố Diệc Minh giơ tay, cắt ngang cuộc tranh luận. Được thẩm phán cho phép, anh trình lên một tập tài liệu và bắt đầu phát biểu ý kiến.
Dư Bắc không biết Cố Diệc Minh đang nói gì nhưng trông anh rất điềm tĩnh, y như một người hùng giải cứu thế giới. Anh vô cùng ung dung, chẳng hề vội vã, mỗi câu anh thốt ra đều khiến luật sư bào chữa phía bên kia phải lúng túng.
Lâm Diệu Đông không ngồi yên được nữa. “Thưa ngài thẩm phán, cậu ta chỉ là người xem, không có quyền phát biểu, gây rối trật tự tại phiên toà!”
Thẩm phán gật đầu, bảo: “Không thể chứng minh số tài liệu kia là giả. Bây giờ bị cáo hãy nói lời sau cùng.”
Cố Diệc Minh ngồi xuống, nhíu mày.
“Tài liệu do Lâm Diệu Đông nguỵ tạo đều đóng dấu của công ty. Trừ phi có video từ camera giám sát, nếu không thì chẳng thể chứng minh chúng là giả.” Cố Diệc Minh thở dài, nói. “Có lẽ sẽ thua kiện.”
Tưởng Thư Ngu nắm lấy tay anh.
Chắc chắn bà ấy là người lo lắng nhất, đôi mắt ửng đỏ.
“Hai nhà có tình nghĩa ba đời. Đúng là biết người, biết mặt, chẳng biết lòng. Hồi trước nhà họ Lâm không còn ai thừa kế, Lâm Diệu Đông suýt nữa chết vì bệnh, ông con phải đích thân về nước mời một giáo sư già đã nghỉ hưu cứu gã. Nào ngờ cứu đúng loài rắn độc.”
“Không sao đâu ạ, thua lần này thì chúng ta tiếp tục thu thập bằng chứng để kháng án.” Cố Diệc Minh an ủi bà. “Bố cũng sẽ ổn thôi, nhà ta không lụn bại được.”
“Haiz… Gia đình mình có căn cơ đấy, nhưng suy cho cùng vẫn là người Hoa, những năm qua khó khăn lắm mới giành được chỗ đứng ở Los Angeles. Đám người Mỹ đó thật ra đang nghĩ cách giậu đổ bìm leo, mẹ sợ…”
Cố Diệc Minh nắm lấy tay bà, còn tay trái cầm tay Dư Bắc.
Dư Bắc cảm thấy rất buồn.
Làm gì có sẵn những năm tháng yên bình, đều là nhờ Cố Diệc Minh đứng ra gánh vác.
Rất nhanh, thẩm phán sắp sửa ra quyết định.
Lâm Diệu Đông thậm chí đã phấn khích tới mức đứng dậy, chuẩn bị chờ đón lời phán quyết.
Bỗng một người lao từ cuối hàng ghế nguyên cáo ra giữa toà án.
“Tôi… Tôi có thể làm chứng, những tài liệu của nguyên cáo đều được nguỵ tạo.”
Dư Bắc và Cố Diệc Minh không thể tin nổi, người đang đứng giữa toà chính là Lâm Bối Nhi.
“Bối Nhi! Mày làm cái trò gì đấy?! Cút về đây ngay!” Lâm Diệu Đông gào lên với cậu ta. “Cấm gây ảnh hưởng đến quá trình xét xử vụ án!”
Lâm Bối Nhi ngoái lại nhìn Lâm Diệu Đông, nước mắt chảy dài, song cậu ta lập tức lau đi.
Cơ thể Lâm Bối Nhi run bần bật.
“Thẩm phán, tôi là nhân chứng. Tài liệu mà nguyên cáo trình lên đều do Lâm Diệu Đông lạm dụng chức quyền, làm giả ở công ty!”
“Lâm Bối Nhi! Mày muốn làm gì?! Cút ngay về đây cho tao!”
Lâm Diệu Đông cuống quýt, thét lớn.
“Im lặng!”
Thẩm phán tỏ vẻ không vui. Có người ở bên cạnh dịch lại cho nghe, ông ta mới không buộc Lâm Bối Nhi phải ra ngoài.
“Cậu có bằng chứng gì?”
Lâm Bối Nhi lấy một chiếc bút ghi âm ra.
“Đây là cuộc đối thoại giữa tôi và ông ấy.”
Thẩm phán bật ghi âm ngay tại phiên toà.
Cuộc trò chuyện của Lâm Bối Nhi với Lâm Diệu Đông đã tiết lộ thông tin về việc Lâm Diệu Đông nguỵ tạo tài liệu, hãm hại Cố Hồng Sênh.
“Lâm Bối Nhi! Mày là đồ ngu! Thằng nghịch tử!”
Lâm Diệu Đông nóng nảy xông ra, bị cảnh sát ngăn cản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất