Chương 26: Đánh cược một khả năng
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Loại sự tình này không cần thử, cô đợi không được. Nếu Hàm Hàm mà biết chuyện này, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho tôi”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Vậy thì không cho em ấy biết, dù cho đã biết. Đây cũng là lựa chọn của tôi, trách nhiệm sẽ không nằm trên đầu anh. Con người của tôi rất cố chấp, chính là không đâm phải tường không quay đầu lại. Không đến một bước cuối cùng, tôi sẽ không chết tâm.”
Mục Tĩnh Viễn đau đầu xoa xoa thái dương, nói:
“Cô để tôi nghĩ lại.”
Bạch Tuyết Tình bắt lấy cổ tay của anh nói:
“Không cần lại suy nghĩ, đây là cách tốt nhất không phải sao? Nếu tôi hối hận, chúng ta có thể ly hôn, tôi dùng một hồi hôn nhân tới đánh cược một khả năng anh sẽ yêu tôi. Anh dùng thân phận này tới bảo vệ cậu nhóc của anh. Đôi bên cùng có lợi, rất đáng vui mừng, không phải sao?”
Mục Tĩnh Viễn còn muốn nói cái gì nữa, Bạch Tuyết Tình ngắt lời nói:
“Tôi là một người trưởng thành, biết chính mình đang làm cái gì, tôi không nghĩ sẽ làm cuộc đời mình lưu lại tiếc nuối. Tôi không có uống say, hiện tại rất tỉnh táo, tôi sẽ chịu trách nhiệm hành vi của mình"
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Bị một cuộc hôn nhân hữu danh vô thật lãng phí thanh xuân. Cô thật sự cảm thấy đối với chính mình như vậy là tốt?
Bạch Tuyết Tình nói:
“Tôi nói rồi, tôi chỉ là đang đặt cược cho một cái khả năng”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Tôi cũng nói rồi, đó là không có khả năng.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Chưa thử qua, anh như thế nào biết là không khả năng?”
( Editor: Bà ngoan cố thấy sợ lun á, chương trước là ai khuyên nên buông tay:))
Mục Tĩnh Viễn dùng tay chống đầu:
“Để tôi nghĩ lại.”
Bạch Tuyết Tình cũng không hề ép buộc anh, lôi kéo cánh tay anh đứng dậy nói:
“Tốt thôi, anh say rồi, để tôi đưa anh về nhà.”
Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười:
“Cô cũng uống rượu, như thế nào đưa tôi về? Cô đi trước đi, tôi lát nữa tìm người tới đón.
Bạch Tuyết Tình nói:
“Hiện tại anh tìm người, chúng ta cùng nhau đi.”
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ, đành phải móc di động ra, tìm số điện thoại, nói:
“Tôi là một người đàn ông trưởng thành, cô còn sợ tôi không an toàn về đến nhà?”
Bạch Tuyết Tình bĩu môi nói:
“Anh lớn lên thành cái dạng này, an toàn chỗ nào?”
Mục Tĩnh Viễn gọi điện cho bí thư Trần Hoành, báo địa chỉ. Tắt điện thoại, hướng Bạch Tuyết Tình lắc lắc di động ý bảo, như vậy được rồi đi?
Bạch Tuyết Tình lúc này mới gật gật đầu, ngồi xuống cùng nhau chờ.
Trần Hoành không hổ là kim bài bí thư, thập phần không làm thất vọng mức tiền lương của hắn. Rất nhanh đã đi tới, thu xếp vén màn, đỡ Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Tuyết Tình lên xe, trước sau đưa hai người về nhà.
Bạch Nhất Hàm đứng trước cửa sổ, nhìn ra cổng lớn, một chiếc xe ngừng lại. Cậu nhận ra đó là xe của Mục Tĩnh Viễn, bí thư Trần Hoành từ trên xe đi xuống, đỡ Bạch Tuyết Tình xuống xe, Bạch Tuyết Tình xoay người hướng bên trong xe vẫy vẫy tay, lúc này mới xoay người đi về hướng đại môn. Trần Hoành nhìn cô vào cửa, mới lại lên xe, khởi động xe chạy khỏi.
Môi cậu cắn đến gắt gao, đầu ngón tay đỡ bệ cửa sổ tiêm đã dùng sức đến trắng bệch. Mặc dù biết sự thật bọn họ là một đôi, nhưng tận mắt nhìn thấy, còn làm cậu đau đến không thở nổi.
Bạch Nhất Hàm xoay người dựa vào trên tường, nhắm mắt lại, ở trong lòng đối chính mình nói:
Như vậy mới chính xác, Mục Tĩnh Viễn vui vẻ, chị hai cũng hạnh phúc. Sự tồn tại của mình mới không nên xuất hiện nhất, là kẻ phá hư hôn nhân hai người. Thu hồi sắc mặt đáng ghê tởm của mày đi, không cần lại mang đến tai họa cho họ.
Chính là, hình dáng Mặt Trời khi nào mới tới a.
“Loại sự tình này không cần thử, cô đợi không được. Nếu Hàm Hàm mà biết chuyện này, vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho tôi”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Vậy thì không cho em ấy biết, dù cho đã biết. Đây cũng là lựa chọn của tôi, trách nhiệm sẽ không nằm trên đầu anh. Con người của tôi rất cố chấp, chính là không đâm phải tường không quay đầu lại. Không đến một bước cuối cùng, tôi sẽ không chết tâm.”
Mục Tĩnh Viễn đau đầu xoa xoa thái dương, nói:
“Cô để tôi nghĩ lại.”
Bạch Tuyết Tình bắt lấy cổ tay của anh nói:
“Không cần lại suy nghĩ, đây là cách tốt nhất không phải sao? Nếu tôi hối hận, chúng ta có thể ly hôn, tôi dùng một hồi hôn nhân tới đánh cược một khả năng anh sẽ yêu tôi. Anh dùng thân phận này tới bảo vệ cậu nhóc của anh. Đôi bên cùng có lợi, rất đáng vui mừng, không phải sao?”
Mục Tĩnh Viễn còn muốn nói cái gì nữa, Bạch Tuyết Tình ngắt lời nói:
“Tôi là một người trưởng thành, biết chính mình đang làm cái gì, tôi không nghĩ sẽ làm cuộc đời mình lưu lại tiếc nuối. Tôi không có uống say, hiện tại rất tỉnh táo, tôi sẽ chịu trách nhiệm hành vi của mình"
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Bị một cuộc hôn nhân hữu danh vô thật lãng phí thanh xuân. Cô thật sự cảm thấy đối với chính mình như vậy là tốt?
Bạch Tuyết Tình nói:
“Tôi nói rồi, tôi chỉ là đang đặt cược cho một cái khả năng”
Mục Tĩnh Viễn nói:
“Tôi cũng nói rồi, đó là không có khả năng.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Chưa thử qua, anh như thế nào biết là không khả năng?”
( Editor: Bà ngoan cố thấy sợ lun á, chương trước là ai khuyên nên buông tay:))
Mục Tĩnh Viễn dùng tay chống đầu:
“Để tôi nghĩ lại.”
Bạch Tuyết Tình cũng không hề ép buộc anh, lôi kéo cánh tay anh đứng dậy nói:
“Tốt thôi, anh say rồi, để tôi đưa anh về nhà.”
Mục Tĩnh Viễn dở khóc dở cười:
“Cô cũng uống rượu, như thế nào đưa tôi về? Cô đi trước đi, tôi lát nữa tìm người tới đón.
Bạch Tuyết Tình nói:
“Hiện tại anh tìm người, chúng ta cùng nhau đi.”
Mục Tĩnh Viễn bất đắc dĩ, đành phải móc di động ra, tìm số điện thoại, nói:
“Tôi là một người đàn ông trưởng thành, cô còn sợ tôi không an toàn về đến nhà?”
Bạch Tuyết Tình bĩu môi nói:
“Anh lớn lên thành cái dạng này, an toàn chỗ nào?”
Mục Tĩnh Viễn gọi điện cho bí thư Trần Hoành, báo địa chỉ. Tắt điện thoại, hướng Bạch Tuyết Tình lắc lắc di động ý bảo, như vậy được rồi đi?
Bạch Tuyết Tình lúc này mới gật gật đầu, ngồi xuống cùng nhau chờ.
Trần Hoành không hổ là kim bài bí thư, thập phần không làm thất vọng mức tiền lương của hắn. Rất nhanh đã đi tới, thu xếp vén màn, đỡ Mục Tĩnh Viễn cùng Bạch Tuyết Tình lên xe, trước sau đưa hai người về nhà.
Bạch Nhất Hàm đứng trước cửa sổ, nhìn ra cổng lớn, một chiếc xe ngừng lại. Cậu nhận ra đó là xe của Mục Tĩnh Viễn, bí thư Trần Hoành từ trên xe đi xuống, đỡ Bạch Tuyết Tình xuống xe, Bạch Tuyết Tình xoay người hướng bên trong xe vẫy vẫy tay, lúc này mới xoay người đi về hướng đại môn. Trần Hoành nhìn cô vào cửa, mới lại lên xe, khởi động xe chạy khỏi.
Môi cậu cắn đến gắt gao, đầu ngón tay đỡ bệ cửa sổ tiêm đã dùng sức đến trắng bệch. Mặc dù biết sự thật bọn họ là một đôi, nhưng tận mắt nhìn thấy, còn làm cậu đau đến không thở nổi.
Bạch Nhất Hàm xoay người dựa vào trên tường, nhắm mắt lại, ở trong lòng đối chính mình nói:
Như vậy mới chính xác, Mục Tĩnh Viễn vui vẻ, chị hai cũng hạnh phúc. Sự tồn tại của mình mới không nên xuất hiện nhất, là kẻ phá hư hôn nhân hai người. Thu hồi sắc mặt đáng ghê tởm của mày đi, không cần lại mang đến tai họa cho họ.
Chính là, hình dáng Mặt Trời khi nào mới tới a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất