Xuyên Đến Thập Niên 60, Mỹ Nhân Cổ Đại Gả Cho Quân Ca Cao Lãnh
Chương 46: A
Lục Thành nhìn người anh lớn luôn quan tâm chăm sóc mình, cảm xúc trong lòng khó mà nói nên lời, anh cũng không rõ Ôn Ninh rốt cuộc là người như thế nào, quả thực giống như một màn sương mù.
“Thôi, cứ đi một bước xem một bước vậy.”
“Tối nay để chị dâu cậu trổ tài một phen, hai người đến đây cũng lặn lội mấy ngày rồi, nghỉ ngơi cho khỏe!” Hoàng Chính ủy vừa nói vừa cùng Lục Thành đi vào trong, “Hỏi chị dâu cậu xem tối nay thức ăn đã đủ chưa, nếu chưa đủ tôi bảo Lão Dương mang ít cá sang, bữa cơm tối đầu tiên của vợ cậu đến đây vẫn là không thể qua loa được.”
“Anh Hoàng, không cần phiền phức như vậy đâu.”
“Ấy, cậu cứ để đấy cho tôi!”
Hai người đi đến cửa phòng, nhìn thấy trên giường đất có mấy nữ đồng chí đang khoanh chân ngồi, Hoàng Chính ủy nhân lúc đang nói chuyện với vợ mình, Lục Thành lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ôn Ninh trong đám người.
Ôn Ninh cởi giày vải ra, khoanh hai chân thon dài ngồi trên giường, đang một tay bóc hạt dưa, một tay ăn táo tàu, cùng mấy chị dâu quân nhân bên cạnh nói chuyện mắt sáng lên.
Thời tiết ở tỉnh L đã chuyển lạnh, giường đất được đốt nóng hổi, lửa không tính là lớn lắm, nhưng trong nhà vẫn ấm áp dễ chịu.
Ôn Ninh lần đầu tiên khoanh chân ngồi trên giường đất, lúc đầu còn có chút gượng gạo, dù sao thì tư thế ngồi như vậy trước đây ở phủ là tuyệt đối không được phép.
Không có chút dáng vẻ khuê tú đài các, không có dáng vẻ của một vị Quận chúa.
Thế nhưng lúc này bên cạnh đều là những vị quân tẩu hòa nhã dễ gần, ai nấy đều như vậy, thoải mái vô cùng, Ôn Ninh cũng dần dần thả lỏng.
Phải nói là, tư thế ngồi như vậy thật sự rất thoải mái.
Cô thoải mái động đậy các ngón chân, vừa quay đầu lại liền phát hiện Lục Thành đang đứng ở cửa.
“Lục đoàn trưởng!” Ôn Ninh vẫy tay với anh, cầm một nắm hạt dưa, đôi mắt đẹp như ánh trăng sáng ngời, ánh lên tia sáng hỏi anh: “Ăn hạt dưa không?”
“Em cứ ăn đi.” Lục Thành không ngờ Ôn Ninh lại hòa hợp với mấy chị dâu đến thế.
Anh nghe nói Ôn Ninh trước đây ở thôn có tiếng là tiểu thư, bướng bỉnh lại nóng tính, chẳng lẽ bây giờ thay đổi rồi?
Gần đến giờ cơm tối, mấy chị dâu khác vội vã về nhà nấu cơm, chị La cũng tất bật vào bếp trổ tài.
“Chị La, chị thái rau khéo quá!”
“Thịt thái sợi cũng đều tăm tắp.”
“Dầu thơm quá.”
Ôn Ninh không biết nấu ăn, cô biết ăn nói dễ nghe, liền đứng bên cạnh nịnh chị La đến nỗi mắt chị ấy híp lại thành một đường chỉ.
Lúc dọn cơm lên, chị La còn lén lút nói nhỏ với chồng: “Tính em dâu tốt thế này, nào giống Tiểu Dương nói gì mà tâm cơ, thủ đoạn, toàn nói bậy!”
Chính ủy Hoàng cũng gật đầu: “Chuyện năm ngoái chắc có uẩn khúc gì, thôi đừng nhắc nữa, chỉ cần tụi nó sống tốt là được.”
“Đúng vậy.”
Ánh hoàng hôn phủ lên sườn núi một lớp áo choàng dát vàng, nhà chính ủy Hoàng náo nhiệt vô cùng.
Chính ủy Hoàng năm nay ba mươi tám tuổi, chị La ba mươi bảy, con cái đều đã lớn, con trai lớn mười tám tuổi đang đi lính ở đơn vị, không có ở nhà, con gái út mười hai tuổi đang học cấp hai.
Ôn Ninh và Lục Thành ngồi với gia đình ba người nhà chính ủy, trông như hai nhà sum họp.
“Ăn thử đi, tay nghề chị chỉ được thế này thôi, đừng khách sáo.”
“Chị nói gì vậy?” Ôn Ninh cười duyên dáng như hoa như ngọc, “Ngửi thôi đã thấy thơm rồi.”
Lục Thành đang uống rượu với chính ủy Hoàng, nghe vậy bèn liếc nhìn Ôn Ninh, rồi lặng lẽ đặt chén rượu xuống.
Trên bàn cơm bày biện đủ món, nghĩ đây là bữa cơm đầu tiên Ôn Ninh đến đây, chị La làm một con cá trắm cỏ, xào thêm rau dại với thịt, trộn hai đĩa nộm, hấp một nồi bánh bao bột ngô, có thể nói là rất thịnh soạn.
“Thôi, cứ đi một bước xem một bước vậy.”
“Tối nay để chị dâu cậu trổ tài một phen, hai người đến đây cũng lặn lội mấy ngày rồi, nghỉ ngơi cho khỏe!” Hoàng Chính ủy vừa nói vừa cùng Lục Thành đi vào trong, “Hỏi chị dâu cậu xem tối nay thức ăn đã đủ chưa, nếu chưa đủ tôi bảo Lão Dương mang ít cá sang, bữa cơm tối đầu tiên của vợ cậu đến đây vẫn là không thể qua loa được.”
“Anh Hoàng, không cần phiền phức như vậy đâu.”
“Ấy, cậu cứ để đấy cho tôi!”
Hai người đi đến cửa phòng, nhìn thấy trên giường đất có mấy nữ đồng chí đang khoanh chân ngồi, Hoàng Chính ủy nhân lúc đang nói chuyện với vợ mình, Lục Thành lại liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ôn Ninh trong đám người.
Ôn Ninh cởi giày vải ra, khoanh hai chân thon dài ngồi trên giường, đang một tay bóc hạt dưa, một tay ăn táo tàu, cùng mấy chị dâu quân nhân bên cạnh nói chuyện mắt sáng lên.
Thời tiết ở tỉnh L đã chuyển lạnh, giường đất được đốt nóng hổi, lửa không tính là lớn lắm, nhưng trong nhà vẫn ấm áp dễ chịu.
Ôn Ninh lần đầu tiên khoanh chân ngồi trên giường đất, lúc đầu còn có chút gượng gạo, dù sao thì tư thế ngồi như vậy trước đây ở phủ là tuyệt đối không được phép.
Không có chút dáng vẻ khuê tú đài các, không có dáng vẻ của một vị Quận chúa.
Thế nhưng lúc này bên cạnh đều là những vị quân tẩu hòa nhã dễ gần, ai nấy đều như vậy, thoải mái vô cùng, Ôn Ninh cũng dần dần thả lỏng.
Phải nói là, tư thế ngồi như vậy thật sự rất thoải mái.
Cô thoải mái động đậy các ngón chân, vừa quay đầu lại liền phát hiện Lục Thành đang đứng ở cửa.
“Lục đoàn trưởng!” Ôn Ninh vẫy tay với anh, cầm một nắm hạt dưa, đôi mắt đẹp như ánh trăng sáng ngời, ánh lên tia sáng hỏi anh: “Ăn hạt dưa không?”
“Em cứ ăn đi.” Lục Thành không ngờ Ôn Ninh lại hòa hợp với mấy chị dâu đến thế.
Anh nghe nói Ôn Ninh trước đây ở thôn có tiếng là tiểu thư, bướng bỉnh lại nóng tính, chẳng lẽ bây giờ thay đổi rồi?
Gần đến giờ cơm tối, mấy chị dâu khác vội vã về nhà nấu cơm, chị La cũng tất bật vào bếp trổ tài.
“Chị La, chị thái rau khéo quá!”
“Thịt thái sợi cũng đều tăm tắp.”
“Dầu thơm quá.”
Ôn Ninh không biết nấu ăn, cô biết ăn nói dễ nghe, liền đứng bên cạnh nịnh chị La đến nỗi mắt chị ấy híp lại thành một đường chỉ.
Lúc dọn cơm lên, chị La còn lén lút nói nhỏ với chồng: “Tính em dâu tốt thế này, nào giống Tiểu Dương nói gì mà tâm cơ, thủ đoạn, toàn nói bậy!”
Chính ủy Hoàng cũng gật đầu: “Chuyện năm ngoái chắc có uẩn khúc gì, thôi đừng nhắc nữa, chỉ cần tụi nó sống tốt là được.”
“Đúng vậy.”
Ánh hoàng hôn phủ lên sườn núi một lớp áo choàng dát vàng, nhà chính ủy Hoàng náo nhiệt vô cùng.
Chính ủy Hoàng năm nay ba mươi tám tuổi, chị La ba mươi bảy, con cái đều đã lớn, con trai lớn mười tám tuổi đang đi lính ở đơn vị, không có ở nhà, con gái út mười hai tuổi đang học cấp hai.
Ôn Ninh và Lục Thành ngồi với gia đình ba người nhà chính ủy, trông như hai nhà sum họp.
“Ăn thử đi, tay nghề chị chỉ được thế này thôi, đừng khách sáo.”
“Chị nói gì vậy?” Ôn Ninh cười duyên dáng như hoa như ngọc, “Ngửi thôi đã thấy thơm rồi.”
Lục Thành đang uống rượu với chính ủy Hoàng, nghe vậy bèn liếc nhìn Ôn Ninh, rồi lặng lẽ đặt chén rượu xuống.
Trên bàn cơm bày biện đủ món, nghĩ đây là bữa cơm đầu tiên Ôn Ninh đến đây, chị La làm một con cá trắm cỏ, xào thêm rau dại với thịt, trộn hai đĩa nộm, hấp một nồi bánh bao bột ngô, có thể nói là rất thịnh soạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất