Chương 17: Trở Nên Nổi Tiếng
Hai ngày sau chính là Hội hoa đào hàng năm ở Thịnh Kinh.
Ở cầu Lạc Nguyệt, những chiếc thuyền nhẹ đến và đi như con thoi. Hai bên bờ sông hoa dương bay đầy trời. Đi dọc theo bờ sông khoảng sáu bảy dặm, có một hồ nước nhỏ, ở giữa có một đình nhỏ. Hai bên đình có hai – ba chiếc thuyền nhỏ đậu, hội học sĩ đến ngắm hoa đào đều tụ tập ở đây vui chơi.
Đó là một nơi yên tĩnh, được bao quanh bởi hồ nước, khi nhìn lên, có thể thấy khung cảnh tráng lệ của bờ sông, xa xa là cây cối và hoa đào. Văn nhân thích nơi này nhất, hàng năm đều tụ tập ở giữa hồ ngắm cảnh, ngâm thơ.
Năm nay cũng vậy.
Các vị học giả đang trò chuyện ở đây, khi thơ ca đang sôi động, một chiếc thuyền khác dừng lại trước đình, có người xuống thuyền. Người đó đội mũ, khoác một chiếc áo choàng màu hạt dẻ mới toanh, trông đầy năng lượng.
Hóa ra là Hồ viên ngoại.
Mọi người trong Đình nhìn thấy Hồ viên ngoại, đều sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc hô lên: "Hồ viên ngoại, ông hôm nay sao lại đến hội Đào Hoa?"
Hồ Viên Ngoại mím môi: “Sao ta lại không tới đây được?”
“Không phải ông bị nghẹt mũi lâu năm sao, cứ gặp hoa dương liễu là khó chịu còn gì?” Một người khác thắc mắc: “Mùa xuân những năm trước ông còn không bước ra khỏi cửa, thế mà sao hôm nay lại ra ngoài? Trên đường đến đây có không ít hoa dương”.
Có người kinh ngạc hỏi: “Không thấy ông quấn khăn quàng cổ, lão Hồ, ông…”
Hồ Viên Ngoại đi tới bàn đình ngồi xuống, dè dặt giơ tay lên, sau khi mọi người nhìn, ông ta chậm rãi nói: “Hôm nay lão phu không chỉ đến hội Đào Hoa, mà còn đi mấy vòng dọc bờ sông. Trước khi lên thuyền, ta còn đi ăn vịt hầm dưới cầu Lạc Nguyệt, còn chiếc khăn tay,” ông kìm nén niềm tự hào và cười nhẹ, “ lão phu đã khỏi nghẹt mũi nên tự nhiên không cần khăn tay nữa."
"Lão Hồ đang nói điêu đấy à." Hồ viên ngoại còn chưa kịp nói xong, một người ngồi cùng bàn đã nghi ngờ, "Nghẹt mũi từ trước đến nay khó giải quyết, rất nhiều bằng hữu cũ của chúng ta cũng mắc phải bệnh này, không thể đến hội hoa đào, không tham gia được văn hội ngâm thơ uống rượu. Ông làm thế nào mà khỏi vậy?"
Hồ Viên Ngoại nghe vậy thì khịt mũi: “Ta lừa mọi người làm gì. Nếu không tin thì cứ đến Nhân Tâm y quán ở phố Tây, mua trà thảo mộc trị nghẹt mũi, uống hai túi, rồi sẽ biết ta có nói dối hay không thôi.”
Ông thuận tay kéo lấy tập thơ trong tay mọi người: “Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lão phu nghiêm túc nhìn hoa dương bay, ta nghĩ hội thơ hôm nay sẽ có tựa đề Dương Hoa!”
…
Lục Đồng không có cơ hội nhìn thấy khung cảnh sôi động của hội Thơ Hoa Đào.
Đỗ Trường Khanh, ông chủ của Nhân Tâm y quán, từng là một tay chơi, từng chơi chọi gà, đấu chó, trêu hoa ghẹo liễu, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, không quan tâm đến phong hoa tuyết nguyệt nữa. Ngày hội Hoa Đào hôm ấy, hắn trốn trong cửa hàng xem sổ sách cả ngày.
Mặc dù sổ sách chẳng có gì để xem.
Tuy nhiên, cho dù hắn muốn đi chơi thì Lục Đồng cũng không cho hắn có thời gian rảnh rỗi. Mấy ngày nay, Lục Đồng vẫn không nhanh không chậm làm trà thuốc.
Nguyên liệu làm trà thuốc trị nghẹt mũi không đắt tiền nên Đỗ Trường Khanh rất hào phóng, cứ để Lục Đồng làm. Tuy nhiên, Ngân Tranh luôn lo lắng hỏi Lục Đồng: "Cô nương, chúng ta đã làm nhiều trà thảo dược như vậy mà vẫn chưa bán được ít nào. Chúng ta có nên dừng lại không?"
“Không cần.” Lục Đồng nói: “Sẽ có người mua.”
"Nhưng…"
Nàng còn chưa nói xong đã có người đột nhiên hỏi: “Xin lỗi, y quán của các vị có bán trà thảo dược trị nghẹt mũi không?”
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn thấy một nhóm người đang đứng trước cửa y quán, ước chừng năm sáu người, đều là văn sĩ mặc áo dài đội mũ. Đám người này nhìn thấy khuôn mặt của Lục Đồng, nhất thời sửng sốt, như không ngờ vị đại phu trong đại sảnh lại là một cô gái trẻ đẹp.
Đỗ Trường Khanh ném cuốn sổ kế toán trong tay đi, nhiệt tình tiến tới: “Các vị muốn mua trà thảo dược trị nghẹt mũi à? Có có có, toàn bộ Thịnh Kinh, chỉ có Nhân Tâm y quán của chúng ta mới có loại trà thảo dược này.”
Văn sĩ trẻ tuổi đứng đầu không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lục Đồng, đỏ mặt nói: “Là Hồ viên ngoại nói cho chúng ta biết, ở đây có trà thuốc có thể chữa nghẹt mũi…”
Lục Đồng giơ tay, từ trong tháp nhỏ lấy ra mấy gói trà thuốc, đặt trước mặt mấy người họ rồi nói: “Các vị muốn mua 'Xuân Thủy Sinh' sao? Bốn lạng bạc một gói. "
“Xuân thủy sinh?” Các học giả bối rối.
Lục Đồng mỉm cười: “Dương hoa tán thời xuân thủy sinh. Nghẹt mũi thường do hoa dương bay gây ra, phải đến mùa hè mới khỏi. Trà thảo dược này có màu xanh lục, mùi thơm nhẹ, trông như nước suối. Khi uống trà, rắc rối do hoa dương sẽ được giải quyết, nên có tên là ‘ xuân thủy sinh’. “
Ngân Tranh và Đỗ Trường Khanh sửng sốt, nhưng nhóm văn sĩ lại vui mừng. Có người nói: “ Thật phong nhã! Loại trà thảo dược này có cái tên tao nhã như vậy. Kể cả không có tác dụng thì ta vẫn muốn dùng thử. Cô nương,” hắn cười nói, “Ta muốn hai gói!”
“Ta cũng muốn hai gói!”
“Ông nội ta bị nghẹt mũi đã nhiều năm, ông cũng rất yêu thơ, nếu ta không mua biếu ông thì ra gì nữa. Ta cũng lấy hai gói !”
Nhân Tâm y quán nhất thời trở nên sôi động.
Bình trà thuốc trên bàn gỗ màu vàng trong nháy mắt đã trống rỗng, A Thành chật vật đứng ra giữa đám đông: “Các vị công tử xin vui lòng đợi một lát. Tiểu tiệm đi lấy thêm. Đừng chen, đừng chen mà...“
…
Bên này, Nhân Tâm y quán đông đúc khác thường, trong Hạnh Lâm Đường cách đó không xa, Bạch Thủ Nghĩa đang chắp tay tưới nước cho chậu lan mới của mình.
Hoa lan thơm và tao nhã tượng trưng cho người quân tử. Bạch Thủ Nghĩa hài lòng ngắm nhìn một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Chu Tế đang đứng trước tủ thuốc: “Phải rồi, Lão Chu, Nhân Tâm y quán dạo này thế nào rồi?”
“Không thế nào cả.” Chu Tế cũng cười nói: “Đỗ Trường Khanh thuê một cô gái trẻ làm đại phu. Làm sao người ta có thể tin tưởng được? Đúng là tự nâng đá đập chân, ta nghe nói, từ khi nữ tử này tới, Nhân tâm y quán đến một khách mua thuốc cũng không có, e rằng không lâu nữa cửa hàng sẽ thực sự gặp khó khăn ”.
Nghe vậy, Bạch Thủ Nghĩa hả hê, trên khuôn mặt to tròn trắng trẻo nở nụ cười, nhưng cũng giả vờ thương tiếc: “Vị Đỗ thiếu gia này năm đó được cha chiều quá hoá hư rồi. Rõ ràng đã quá 20 mà không làm được gì, không chống đỡ được gia đình. Ngươi xem, một y quán tốt như vậy, không ngờ lại bị hắn làm loạn như thế này, đúng là tạo nghiệp ”.
Hắn ta giả vờ thở dài, một tay vuốt lá lan, nói: “Thật sự không ổn, hàng xóm ta đây cũng có chút hảo tâm tiếp quản y quán. Lát nữa ngươi sang hỏi lại hắn ta việc chuyển nhượng cửa hàng. Nhưng giá cả bây giờ thì không được bằng nửa năm trước đâu… ”
Đang nói chuyện, Văn Hữu đột nhiên ở ngoài cửa hét lớn: “Chủ nhân, Nhân Tâm y quán... Nhân Tâm y quán...”
Bạch Thủ Nghĩa ngước mắt lên: “Nhân Tâm y quán xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có rất nhiều người đến trước cửa Nhân Tâm y quán!”
“Rất nhiều người.” Bạch Thủ Nghĩa giật mình, trong đầu nghĩ: “Chẳng lẽ nữ nhân kia chữa không được bệnh, gây chết người nên người nhà bệnh nhân tới bắt đền?”
Nữ đại phu non trẻ, tự cho rằng mình có y thuật xuất sắc, không biết cũng giả vờ là biết, việc phạm sai lầm gây chết người là chuyện thường tình. Đỗ Trường Khanh tưởng rằng mình đã tìm được biện pháp, nhưng thực ra hắn đang tìm cái chết, đây này, phiền phức đang tìm đến rồi.
Trong lòng Bạch Thủ Nghĩa đang nghĩ như vậy, chưa kịp cười một cái, Văn Hữu đã do dự nói: “Không phải, những người đó nói bọn họ đến Nhân Tâm y quán mua trà thuốc.”
Có một âm thanh “bụp”.
Nước tưới hoa đổ tung tóe khắp sàn nhà.
Bạch Thủ Nghĩa lớn tiếng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Ở cầu Lạc Nguyệt, những chiếc thuyền nhẹ đến và đi như con thoi. Hai bên bờ sông hoa dương bay đầy trời. Đi dọc theo bờ sông khoảng sáu bảy dặm, có một hồ nước nhỏ, ở giữa có một đình nhỏ. Hai bên đình có hai – ba chiếc thuyền nhỏ đậu, hội học sĩ đến ngắm hoa đào đều tụ tập ở đây vui chơi.
Đó là một nơi yên tĩnh, được bao quanh bởi hồ nước, khi nhìn lên, có thể thấy khung cảnh tráng lệ của bờ sông, xa xa là cây cối và hoa đào. Văn nhân thích nơi này nhất, hàng năm đều tụ tập ở giữa hồ ngắm cảnh, ngâm thơ.
Năm nay cũng vậy.
Các vị học giả đang trò chuyện ở đây, khi thơ ca đang sôi động, một chiếc thuyền khác dừng lại trước đình, có người xuống thuyền. Người đó đội mũ, khoác một chiếc áo choàng màu hạt dẻ mới toanh, trông đầy năng lượng.
Hóa ra là Hồ viên ngoại.
Mọi người trong Đình nhìn thấy Hồ viên ngoại, đều sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc hô lên: "Hồ viên ngoại, ông hôm nay sao lại đến hội Đào Hoa?"
Hồ Viên Ngoại mím môi: “Sao ta lại không tới đây được?”
“Không phải ông bị nghẹt mũi lâu năm sao, cứ gặp hoa dương liễu là khó chịu còn gì?” Một người khác thắc mắc: “Mùa xuân những năm trước ông còn không bước ra khỏi cửa, thế mà sao hôm nay lại ra ngoài? Trên đường đến đây có không ít hoa dương”.
Có người kinh ngạc hỏi: “Không thấy ông quấn khăn quàng cổ, lão Hồ, ông…”
Hồ Viên Ngoại đi tới bàn đình ngồi xuống, dè dặt giơ tay lên, sau khi mọi người nhìn, ông ta chậm rãi nói: “Hôm nay lão phu không chỉ đến hội Đào Hoa, mà còn đi mấy vòng dọc bờ sông. Trước khi lên thuyền, ta còn đi ăn vịt hầm dưới cầu Lạc Nguyệt, còn chiếc khăn tay,” ông kìm nén niềm tự hào và cười nhẹ, “ lão phu đã khỏi nghẹt mũi nên tự nhiên không cần khăn tay nữa."
"Lão Hồ đang nói điêu đấy à." Hồ viên ngoại còn chưa kịp nói xong, một người ngồi cùng bàn đã nghi ngờ, "Nghẹt mũi từ trước đến nay khó giải quyết, rất nhiều bằng hữu cũ của chúng ta cũng mắc phải bệnh này, không thể đến hội hoa đào, không tham gia được văn hội ngâm thơ uống rượu. Ông làm thế nào mà khỏi vậy?"
Hồ Viên Ngoại nghe vậy thì khịt mũi: “Ta lừa mọi người làm gì. Nếu không tin thì cứ đến Nhân Tâm y quán ở phố Tây, mua trà thảo mộc trị nghẹt mũi, uống hai túi, rồi sẽ biết ta có nói dối hay không thôi.”
Ông thuận tay kéo lấy tập thơ trong tay mọi người: “Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lão phu nghiêm túc nhìn hoa dương bay, ta nghĩ hội thơ hôm nay sẽ có tựa đề Dương Hoa!”
…
Lục Đồng không có cơ hội nhìn thấy khung cảnh sôi động của hội Thơ Hoa Đào.
Đỗ Trường Khanh, ông chủ của Nhân Tâm y quán, từng là một tay chơi, từng chơi chọi gà, đấu chó, trêu hoa ghẹo liễu, bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, không quan tâm đến phong hoa tuyết nguyệt nữa. Ngày hội Hoa Đào hôm ấy, hắn trốn trong cửa hàng xem sổ sách cả ngày.
Mặc dù sổ sách chẳng có gì để xem.
Tuy nhiên, cho dù hắn muốn đi chơi thì Lục Đồng cũng không cho hắn có thời gian rảnh rỗi. Mấy ngày nay, Lục Đồng vẫn không nhanh không chậm làm trà thuốc.
Nguyên liệu làm trà thuốc trị nghẹt mũi không đắt tiền nên Đỗ Trường Khanh rất hào phóng, cứ để Lục Đồng làm. Tuy nhiên, Ngân Tranh luôn lo lắng hỏi Lục Đồng: "Cô nương, chúng ta đã làm nhiều trà thảo dược như vậy mà vẫn chưa bán được ít nào. Chúng ta có nên dừng lại không?"
“Không cần.” Lục Đồng nói: “Sẽ có người mua.”
"Nhưng…"
Nàng còn chưa nói xong đã có người đột nhiên hỏi: “Xin lỗi, y quán của các vị có bán trà thảo dược trị nghẹt mũi không?”
Lục Đồng ngẩng đầu nhìn thấy một nhóm người đang đứng trước cửa y quán, ước chừng năm sáu người, đều là văn sĩ mặc áo dài đội mũ. Đám người này nhìn thấy khuôn mặt của Lục Đồng, nhất thời sửng sốt, như không ngờ vị đại phu trong đại sảnh lại là một cô gái trẻ đẹp.
Đỗ Trường Khanh ném cuốn sổ kế toán trong tay đi, nhiệt tình tiến tới: “Các vị muốn mua trà thảo dược trị nghẹt mũi à? Có có có, toàn bộ Thịnh Kinh, chỉ có Nhân Tâm y quán của chúng ta mới có loại trà thảo dược này.”
Văn sĩ trẻ tuổi đứng đầu không dám ngẩng đầu nhìn mặt Lục Đồng, đỏ mặt nói: “Là Hồ viên ngoại nói cho chúng ta biết, ở đây có trà thuốc có thể chữa nghẹt mũi…”
Lục Đồng giơ tay, từ trong tháp nhỏ lấy ra mấy gói trà thuốc, đặt trước mặt mấy người họ rồi nói: “Các vị muốn mua 'Xuân Thủy Sinh' sao? Bốn lạng bạc một gói. "
“Xuân thủy sinh?” Các học giả bối rối.
Lục Đồng mỉm cười: “Dương hoa tán thời xuân thủy sinh. Nghẹt mũi thường do hoa dương bay gây ra, phải đến mùa hè mới khỏi. Trà thảo dược này có màu xanh lục, mùi thơm nhẹ, trông như nước suối. Khi uống trà, rắc rối do hoa dương sẽ được giải quyết, nên có tên là ‘ xuân thủy sinh’. “
Ngân Tranh và Đỗ Trường Khanh sửng sốt, nhưng nhóm văn sĩ lại vui mừng. Có người nói: “ Thật phong nhã! Loại trà thảo dược này có cái tên tao nhã như vậy. Kể cả không có tác dụng thì ta vẫn muốn dùng thử. Cô nương,” hắn cười nói, “Ta muốn hai gói!”
“Ta cũng muốn hai gói!”
“Ông nội ta bị nghẹt mũi đã nhiều năm, ông cũng rất yêu thơ, nếu ta không mua biếu ông thì ra gì nữa. Ta cũng lấy hai gói !”
Nhân Tâm y quán nhất thời trở nên sôi động.
Bình trà thuốc trên bàn gỗ màu vàng trong nháy mắt đã trống rỗng, A Thành chật vật đứng ra giữa đám đông: “Các vị công tử xin vui lòng đợi một lát. Tiểu tiệm đi lấy thêm. Đừng chen, đừng chen mà...“
…
Bên này, Nhân Tâm y quán đông đúc khác thường, trong Hạnh Lâm Đường cách đó không xa, Bạch Thủ Nghĩa đang chắp tay tưới nước cho chậu lan mới của mình.
Hoa lan thơm và tao nhã tượng trưng cho người quân tử. Bạch Thủ Nghĩa hài lòng ngắm nhìn một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Chu Tế đang đứng trước tủ thuốc: “Phải rồi, Lão Chu, Nhân Tâm y quán dạo này thế nào rồi?”
“Không thế nào cả.” Chu Tế cũng cười nói: “Đỗ Trường Khanh thuê một cô gái trẻ làm đại phu. Làm sao người ta có thể tin tưởng được? Đúng là tự nâng đá đập chân, ta nghe nói, từ khi nữ tử này tới, Nhân tâm y quán đến một khách mua thuốc cũng không có, e rằng không lâu nữa cửa hàng sẽ thực sự gặp khó khăn ”.
Nghe vậy, Bạch Thủ Nghĩa hả hê, trên khuôn mặt to tròn trắng trẻo nở nụ cười, nhưng cũng giả vờ thương tiếc: “Vị Đỗ thiếu gia này năm đó được cha chiều quá hoá hư rồi. Rõ ràng đã quá 20 mà không làm được gì, không chống đỡ được gia đình. Ngươi xem, một y quán tốt như vậy, không ngờ lại bị hắn làm loạn như thế này, đúng là tạo nghiệp ”.
Hắn ta giả vờ thở dài, một tay vuốt lá lan, nói: “Thật sự không ổn, hàng xóm ta đây cũng có chút hảo tâm tiếp quản y quán. Lát nữa ngươi sang hỏi lại hắn ta việc chuyển nhượng cửa hàng. Nhưng giá cả bây giờ thì không được bằng nửa năm trước đâu… ”
Đang nói chuyện, Văn Hữu đột nhiên ở ngoài cửa hét lớn: “Chủ nhân, Nhân Tâm y quán... Nhân Tâm y quán...”
Bạch Thủ Nghĩa ngước mắt lên: “Nhân Tâm y quán xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có rất nhiều người đến trước cửa Nhân Tâm y quán!”
“Rất nhiều người.” Bạch Thủ Nghĩa giật mình, trong đầu nghĩ: “Chẳng lẽ nữ nhân kia chữa không được bệnh, gây chết người nên người nhà bệnh nhân tới bắt đền?”
Nữ đại phu non trẻ, tự cho rằng mình có y thuật xuất sắc, không biết cũng giả vờ là biết, việc phạm sai lầm gây chết người là chuyện thường tình. Đỗ Trường Khanh tưởng rằng mình đã tìm được biện pháp, nhưng thực ra hắn đang tìm cái chết, đây này, phiền phức đang tìm đến rồi.
Trong lòng Bạch Thủ Nghĩa đang nghĩ như vậy, chưa kịp cười một cái, Văn Hữu đã do dự nói: “Không phải, những người đó nói bọn họ đến Nhân Tâm y quán mua trà thuốc.”
Có một âm thanh “bụp”.
Nước tưới hoa đổ tung tóe khắp sàn nhà.
Bạch Thủ Nghĩa lớn tiếng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất