Chương 19: Ngô Hiếu Tử
Ngày tháng trôi qua như nước, chớp mắt đã đến tháng ba, thời tiết càng ngày càng ấm áp.
Dương liễu xanh xanh, hoa giăng khắp lối, người ta đi chơi tấp nập bên cầu Lạc Nguyệt, ngắm hoa, tụ tập bạn tốt, xe ngựa thơm ngát không ngừng trên đường phố, yên ngựa vàng tranh giành đường đi, trang trí Thịnh Kinh với nhiều màu sắc khác nhau, xanh đỏ rực rỡ.
Có nhiều người đi du xuân nên Xuân thủy sinh bán rất chạy. Lục Đồng xếp các hộp trà thuốc thành một tòa tháp nhỏ và đặt chúng trên chiếc bàn gỗ màu vàng ở phía trước Nhân Tâm y quán, đồng thời bảo Ngân Tranh viết một bức thư pháp và treo nó lên bức tường phía sau bàn.
Thường có nho sĩ muốn mua trà thảo dược đến y quán, nhưng lại không chú ý đến trà thảo dược mà lại bị chữ viết phía sau bàn hấp dẫn.
“Thanh thản không lo không khách tới
Một bình xuân thủy nấu hương trà
Hàn mai giương cành nghênh xuân mới
Mưa phùn trong gió ngắm hoa rơi.”
Có người đứng trước cửa y quán, lẩm bẩm bài thơ trên tường, thấp giọng khen ngợi: “hay lắm!”
Lục Đồng ngước mắt lên, là một người đàn ông trung niên ăn mặc như một nho sĩ, quàng khăn vuông, mặc áo xanh lam. Chiếc áo choàng đã bạc màu, có những miếng vá giấu ở khuỷu tay. Người đàn ông có vẻ hơi xấu hổ, đỏ mặt hỏi Lục Đồng đang ngồi trước tủ thuốc: “Xin lỗi cô nương, ở đây có bán trà thuốc trị nghẹt mũi không?”
“Một gói bốn lạng bạc.”
Nam nhân này quần áo nghèo khổ, một bình trà thảo dược trị giá bốn lạng bạc đối với hắn có lẽ không hề rẻ, tuy nhiên, khi nghe giá, hắn chỉ hít một hơi thật sâu rồi móc ra một chiếc túi cũ có hình dạng không thể phân biệt được, từ đó lấy ra một ít bạc vụn.
A Thành đem đi cân, vừa đúng bốn lạng bạc, Lục Đồng liền bưng một gói trà thảo dược đưa cho hắn, nói: “Ngày hai ba lần, chỉ cần đun sôi rồi uống. Một gói trà thảo dược có thể chia làm năm sáu ngày.”
Nho sĩ gật đầu đồng ý, giống như bảo bối ôm gói thuốc vào trong ngực, sau đó chậm rãi bước đi.
Sau khi hắn rời đi, Ngân Tranh nhìn bóng lưng người ta và cảm thấy có chút kỳ lạ: “ Người này trông có vẻ nghèo khó, sao lại đến đây mua trà thảo dược đắt tiền thế nhỉ? Chẳng phải sẽ tự tạo thêm gánh nặng sao?”
Lục Đồng nhìn theo ánh mắt nàng, cúi đầu sắp xếp lại các lọ rồi nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là mua cho người mà hắn quan tâm lo lắng.”
…
Vị nho sĩ rời phố Tây, đi vòng qua cổng miếu và bước vào một khu hàng bán cá tươi.
Khu hàng cá có hàng chục sạp bán cá, nồng nặc mùi tanh và máu, lúc này chợ đã đóng cửa. Hắn cẩn thận tránh máu và vảy cá trên mặt đất và tiến vào một túp lều.
Ngôi nhà rất xiêu vẹo nhưng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, khi có động tĩnh, giọng nói khàn khàn của một bà lão từ bên trong truyền ra: “Con à?”
“ dạ”, nho sĩ đặt gói trà xuống, vội vàng đáp lại, đi vào trong đỡ bà lão dậy.
Nho sĩ này tên là Ngô Hữu Tài, học tài thi phận. Hắn đã thi trượt rất nhiều lần, bây giờ ở tuổi trung niên vẫn chưa đạt được thành tựu gì.
Ngô Hữu Tài mất cha từ khi còn nhỏ, chính thân mẫu là người đã một tay nuôi nấng hắn bằng nghề bán cá. Có lẽ do làm việc quá sức, mấy năm trước bà Ngô bị bệnh nặng, nằm liệt giường. Sau Tết năm nay, tình hình ngày càng nghiêm trọng, Ngô Hữu Tài tìm kiếm đại phu giỏi, nhưng họ đều nói rằng dầu cạn đèn tắt, chỉ còn duy trì được ngày nào hay ngày ấy mà thôi.
Ngô Hữu Tài là một người con hiếu thảo, sau khi cảm thấy đau buồn, hắn đã thay đổi cách sống để thực hiện tâm nguyện ấp ủ từ lâu của mẫu thân. Hôm nay mua bát canh hoa cho mẹ, ngày mai cắt vài bộ quần áo mới. Khi không học hành, hắn cũng đi bán cá kiếm tiền, dành dụm một ít, dạo này hắn tiêu rất nhiều tiền tiết kiệm chỉ để làm mẹ cười.
Bà Ngô bệnh nặng, thường xuyên hôn mê, có khi tỉnh táo, có khi lú lẫn, bây giờ bà càng ngày càng ít tỉnh táo, đã lâu không nhận ra con trai mình. Vài ngày trước bà còn nói với Ngô Hữu Tài rằng muốn ra bờ sông ngắm hoa dương.
Không khó để nhìn thấy hoa dương nhưng bà Ngô luôn bị nghẹt mũi, những năm trước khi xuân đến bà không bao giờ bỏ được khăn tay. Lúc này, Ngô Hữu Tài nghe nói một người bạn học giả từng đến hội Đào Hoa quay về, nói rằng ở phố Tây có một y quán bán một loại trà thuốc, có tác dụng chữa nghẹt mũi rất hiệu quả. Ngô Hữu Tài nghe vậy thì rất cảm động, một gói trà thuốc tuy có giá bốn lượng bạc, đối với hắn thật sự rất đắt, nhưng chỉ cần hắn có thể thỏa mãn tâm nguyện của mẫu thân thì cũng đáng giá.
Hắn cẩn thận chia trà thuốc thành từng phần nhỏ, sau đó từ từ nấu trong nồi sứ ở nhà nửa ngày, cho vào bát, khi còn ấm, đút cho mẹ từng thìa. Sau khi uống xong, bà lại cảm thấy buồn ngủ và ngủ thiếp đi. Ngô Hữu Tài đi ra ngoài tiếp tục làm cá.
Cứ như vậy được ba ngày, sáng sớm ngày thứ ba, bà Ngô lại tỉnh dậy và nói rằng muốn ra bờ sông ngắm hoa dương. Ngô Hữu Tài cõng mẹ trên lưng, dùng khăn che miệng và mũi cho bà rồi đưa bà đến bờ sông bên cầu Lạc Nguyệt.
Hai bên bờ sông có những gian dành cho khách du lịch nghỉ ngơi, hai mẹ con Ngô Hữu Tài bước vào ngồi xuống, vừa để mẹ dựa vào mình, hắn vừa ngập ngừng gỡ khăn quàng ra khỏi mặt bà từng chút một.
Bà Ngô không hề tỏ ra khó chịu.
Đôi mắt của Ngô Hữu Tài dần dần sáng lên.
Xuân thủy sinh này thực sự hữu ích!
Có vô số khách du lịch trên cầu Lạc Nguyệt, cành dương liễu xanh bị gió thổi bay, rung rinh vô tận. Ngô Hữu Tài nhất thời ngơ ngác, sau khi mẹ lâm bệnh, ban ngày bận bán cá chăm sóc bà, ban đêm thắp đèn đọc sách, còn chưa có thời gian rảnh rỗi ngắm cảnh. Đã rất lâu rồi, chính lúc này hắn mới nhận ra rằng, bất tri bất giác, lại một mùa xuân nữa đã đến.
”Đây là Dương Hoa...“ Bên cạnh có người lên tiếng, hắn quay đầu lại liền thấy mẹ hắn đang nhìn hoa dương bay như sương khói bằng ánh mắt sáng rõ hiếm có.
Trong lòng Ngô Hữu Tài chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Mẹ, đây là Dương Hoa.”
Bà Ngô chậm rãi quay đầu lại, chăm chú nhìn hắn một lúc, sau đó dường như nhớ ra người trước mặt là ai: “ Con là Hữu Tài à.”
Mẹ cuối cùng cũng nhận ra hắn rồi! Ngô Hữu Tài nắm lấy bàn tay gầy như que củi của mẹ, nghẹn ngào nói: “Là con đây mẹ.”
Cây liễu non hai bên bờ xanh mướt, khiến tóc của phụ nhân như bạc. Bà Ngô mỉm cười vỗ nhẹ vào tay hắn, nhẹ nhàng khen ngợi hắn như khi còn nhỏ: “Cảm ơn con trai đã đưa mẹ đi xem hoa dương.” Ngô Hữu Tài cảm thấy rất buồn.
Bà không để ý tới vẻ mặt của hắn, mỉm cười nhìn ngắm hoa dương bay phía xa xa: “Nói mới nhớ, khi còn nhỏ, con rất thích thả diều trên bờ sông. Mỗi lần qua cầu Lạc Nguyệt, con đều năn nỉ cha mua bánh mì hoa”
Ngô Hữu Tài nghẹn ngào gật đầu.
Khi ấy, hắn vẫn đang ở độ tuổi vô lo vô nghĩ, còn có cha, mẹ hắn thường xuyên chịu đựng nghẹt mũi, cùng hắn ra bờ sông với chiếc khăn tay trên tay, vừa phàn nàn vừa cầm diều cho hắn đi theo phía sau.
Sau này, cha hắn qua đời, mẹ đi làm ở một sạp hàng bán cá, hàng ngày bà phải sống với mùi vảy cá, hắn quyết tâm học hành thành đạt, không có thời gian ra ngoài dạo chơi. Hôm nay nghe mẹ nói, hắn mới nhận ra rằng đã hơn 20 năm rồi không cùng mẹ ra bờ sông ngắm cảnh.
Ngô Hữu Tài cuối cùng không thể kìm được nước mắt.
Hắn nhìn thân hình gầy gò, ốm yếu của mẹ mà khóc: “Tất cả là do con trai bất hiếu. Bao năm qua, con chưa từng lập được công trạng gì để mẹ được hưởng phúc. Mẹ đã vì con mà chịu khổ bao nhiêu năm, vậy mà con không có gì để báo đáp, chỉ biết đọc sách, không làm được gì cả...”
Một bàn tay chạm vào đầu hắn.
Nụ cười của người phụ nữ thật dịu dàng, che giấu nỗi đau trong lòng, chỉ nhìn Ngô Hữu Tài, nhẹ nhàng nói: “Con trai của ta, con đừng nói như vậy. Nghĩ kĩ ra, là do ta và cha con vô dụng, không có gì để lại cho con. Học tập là chí hướng của con, nhưng dù sao danh tiếng cũng chỉ là vật ngoài thân. Người làm mẹ chỉ mong con mình bình an khỏe mạnh, đã là một điều may mắn rồi. Mẹ chưa từng đọc sách, nhưng cũng thấu hiểu vài đạo lý. Con của mẹ có tài, sớm muộn cũng sẽ có tương lai, hà tất cứ phải canh cánh trong lòng”.
Ngô Hữu Tài bật khóc.
Người phụ nữ lại mỉm cười nói: “Hơn nữa, con nói cái gì mà không có gì báo đáp, không phải con đã tặng mẹ một món quà lớn sao?”
Ngô Hữu Tài sửng sốt.
Bà Ngô chỉ vào mũi, cười: “Trà thảo mộc con mua rất tốt, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ có thể đến bờ sông ngắm hoa thoải mái như vậy. Con cũng đừng buồn nữa, cứ thoải mái ngắm phong cảnh, ngày mai lại cõng mẹ đi xem, còn muốn mua một bát móng guốc nóng hổi ăn!”
Ngô Hữu Tài lau nước mắt, mỉm cười nói: “vâng”
Dương liễu xanh xanh, hoa giăng khắp lối, người ta đi chơi tấp nập bên cầu Lạc Nguyệt, ngắm hoa, tụ tập bạn tốt, xe ngựa thơm ngát không ngừng trên đường phố, yên ngựa vàng tranh giành đường đi, trang trí Thịnh Kinh với nhiều màu sắc khác nhau, xanh đỏ rực rỡ.
Có nhiều người đi du xuân nên Xuân thủy sinh bán rất chạy. Lục Đồng xếp các hộp trà thuốc thành một tòa tháp nhỏ và đặt chúng trên chiếc bàn gỗ màu vàng ở phía trước Nhân Tâm y quán, đồng thời bảo Ngân Tranh viết một bức thư pháp và treo nó lên bức tường phía sau bàn.
Thường có nho sĩ muốn mua trà thảo dược đến y quán, nhưng lại không chú ý đến trà thảo dược mà lại bị chữ viết phía sau bàn hấp dẫn.
“Thanh thản không lo không khách tới
Một bình xuân thủy nấu hương trà
Hàn mai giương cành nghênh xuân mới
Mưa phùn trong gió ngắm hoa rơi.”
Có người đứng trước cửa y quán, lẩm bẩm bài thơ trên tường, thấp giọng khen ngợi: “hay lắm!”
Lục Đồng ngước mắt lên, là một người đàn ông trung niên ăn mặc như một nho sĩ, quàng khăn vuông, mặc áo xanh lam. Chiếc áo choàng đã bạc màu, có những miếng vá giấu ở khuỷu tay. Người đàn ông có vẻ hơi xấu hổ, đỏ mặt hỏi Lục Đồng đang ngồi trước tủ thuốc: “Xin lỗi cô nương, ở đây có bán trà thuốc trị nghẹt mũi không?”
“Một gói bốn lạng bạc.”
Nam nhân này quần áo nghèo khổ, một bình trà thảo dược trị giá bốn lạng bạc đối với hắn có lẽ không hề rẻ, tuy nhiên, khi nghe giá, hắn chỉ hít một hơi thật sâu rồi móc ra một chiếc túi cũ có hình dạng không thể phân biệt được, từ đó lấy ra một ít bạc vụn.
A Thành đem đi cân, vừa đúng bốn lạng bạc, Lục Đồng liền bưng một gói trà thảo dược đưa cho hắn, nói: “Ngày hai ba lần, chỉ cần đun sôi rồi uống. Một gói trà thảo dược có thể chia làm năm sáu ngày.”
Nho sĩ gật đầu đồng ý, giống như bảo bối ôm gói thuốc vào trong ngực, sau đó chậm rãi bước đi.
Sau khi hắn rời đi, Ngân Tranh nhìn bóng lưng người ta và cảm thấy có chút kỳ lạ: “ Người này trông có vẻ nghèo khó, sao lại đến đây mua trà thảo dược đắt tiền thế nhỉ? Chẳng phải sẽ tự tạo thêm gánh nặng sao?”
Lục Đồng nhìn theo ánh mắt nàng, cúi đầu sắp xếp lại các lọ rồi nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là mua cho người mà hắn quan tâm lo lắng.”
…
Vị nho sĩ rời phố Tây, đi vòng qua cổng miếu và bước vào một khu hàng bán cá tươi.
Khu hàng cá có hàng chục sạp bán cá, nồng nặc mùi tanh và máu, lúc này chợ đã đóng cửa. Hắn cẩn thận tránh máu và vảy cá trên mặt đất và tiến vào một túp lều.
Ngôi nhà rất xiêu vẹo nhưng đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, khi có động tĩnh, giọng nói khàn khàn của một bà lão từ bên trong truyền ra: “Con à?”
“ dạ”, nho sĩ đặt gói trà xuống, vội vàng đáp lại, đi vào trong đỡ bà lão dậy.
Nho sĩ này tên là Ngô Hữu Tài, học tài thi phận. Hắn đã thi trượt rất nhiều lần, bây giờ ở tuổi trung niên vẫn chưa đạt được thành tựu gì.
Ngô Hữu Tài mất cha từ khi còn nhỏ, chính thân mẫu là người đã một tay nuôi nấng hắn bằng nghề bán cá. Có lẽ do làm việc quá sức, mấy năm trước bà Ngô bị bệnh nặng, nằm liệt giường. Sau Tết năm nay, tình hình ngày càng nghiêm trọng, Ngô Hữu Tài tìm kiếm đại phu giỏi, nhưng họ đều nói rằng dầu cạn đèn tắt, chỉ còn duy trì được ngày nào hay ngày ấy mà thôi.
Ngô Hữu Tài là một người con hiếu thảo, sau khi cảm thấy đau buồn, hắn đã thay đổi cách sống để thực hiện tâm nguyện ấp ủ từ lâu của mẫu thân. Hôm nay mua bát canh hoa cho mẹ, ngày mai cắt vài bộ quần áo mới. Khi không học hành, hắn cũng đi bán cá kiếm tiền, dành dụm một ít, dạo này hắn tiêu rất nhiều tiền tiết kiệm chỉ để làm mẹ cười.
Bà Ngô bệnh nặng, thường xuyên hôn mê, có khi tỉnh táo, có khi lú lẫn, bây giờ bà càng ngày càng ít tỉnh táo, đã lâu không nhận ra con trai mình. Vài ngày trước bà còn nói với Ngô Hữu Tài rằng muốn ra bờ sông ngắm hoa dương.
Không khó để nhìn thấy hoa dương nhưng bà Ngô luôn bị nghẹt mũi, những năm trước khi xuân đến bà không bao giờ bỏ được khăn tay. Lúc này, Ngô Hữu Tài nghe nói một người bạn học giả từng đến hội Đào Hoa quay về, nói rằng ở phố Tây có một y quán bán một loại trà thuốc, có tác dụng chữa nghẹt mũi rất hiệu quả. Ngô Hữu Tài nghe vậy thì rất cảm động, một gói trà thuốc tuy có giá bốn lượng bạc, đối với hắn thật sự rất đắt, nhưng chỉ cần hắn có thể thỏa mãn tâm nguyện của mẫu thân thì cũng đáng giá.
Hắn cẩn thận chia trà thuốc thành từng phần nhỏ, sau đó từ từ nấu trong nồi sứ ở nhà nửa ngày, cho vào bát, khi còn ấm, đút cho mẹ từng thìa. Sau khi uống xong, bà lại cảm thấy buồn ngủ và ngủ thiếp đi. Ngô Hữu Tài đi ra ngoài tiếp tục làm cá.
Cứ như vậy được ba ngày, sáng sớm ngày thứ ba, bà Ngô lại tỉnh dậy và nói rằng muốn ra bờ sông ngắm hoa dương. Ngô Hữu Tài cõng mẹ trên lưng, dùng khăn che miệng và mũi cho bà rồi đưa bà đến bờ sông bên cầu Lạc Nguyệt.
Hai bên bờ sông có những gian dành cho khách du lịch nghỉ ngơi, hai mẹ con Ngô Hữu Tài bước vào ngồi xuống, vừa để mẹ dựa vào mình, hắn vừa ngập ngừng gỡ khăn quàng ra khỏi mặt bà từng chút một.
Bà Ngô không hề tỏ ra khó chịu.
Đôi mắt của Ngô Hữu Tài dần dần sáng lên.
Xuân thủy sinh này thực sự hữu ích!
Có vô số khách du lịch trên cầu Lạc Nguyệt, cành dương liễu xanh bị gió thổi bay, rung rinh vô tận. Ngô Hữu Tài nhất thời ngơ ngác, sau khi mẹ lâm bệnh, ban ngày bận bán cá chăm sóc bà, ban đêm thắp đèn đọc sách, còn chưa có thời gian rảnh rỗi ngắm cảnh. Đã rất lâu rồi, chính lúc này hắn mới nhận ra rằng, bất tri bất giác, lại một mùa xuân nữa đã đến.
”Đây là Dương Hoa...“ Bên cạnh có người lên tiếng, hắn quay đầu lại liền thấy mẹ hắn đang nhìn hoa dương bay như sương khói bằng ánh mắt sáng rõ hiếm có.
Trong lòng Ngô Hữu Tài chua xót, suýt chút nữa rơi nước mắt, nhẹ giọng nói: “Mẹ, đây là Dương Hoa.”
Bà Ngô chậm rãi quay đầu lại, chăm chú nhìn hắn một lúc, sau đó dường như nhớ ra người trước mặt là ai: “ Con là Hữu Tài à.”
Mẹ cuối cùng cũng nhận ra hắn rồi! Ngô Hữu Tài nắm lấy bàn tay gầy như que củi của mẹ, nghẹn ngào nói: “Là con đây mẹ.”
Cây liễu non hai bên bờ xanh mướt, khiến tóc của phụ nhân như bạc. Bà Ngô mỉm cười vỗ nhẹ vào tay hắn, nhẹ nhàng khen ngợi hắn như khi còn nhỏ: “Cảm ơn con trai đã đưa mẹ đi xem hoa dương.” Ngô Hữu Tài cảm thấy rất buồn.
Bà không để ý tới vẻ mặt của hắn, mỉm cười nhìn ngắm hoa dương bay phía xa xa: “Nói mới nhớ, khi còn nhỏ, con rất thích thả diều trên bờ sông. Mỗi lần qua cầu Lạc Nguyệt, con đều năn nỉ cha mua bánh mì hoa”
Ngô Hữu Tài nghẹn ngào gật đầu.
Khi ấy, hắn vẫn đang ở độ tuổi vô lo vô nghĩ, còn có cha, mẹ hắn thường xuyên chịu đựng nghẹt mũi, cùng hắn ra bờ sông với chiếc khăn tay trên tay, vừa phàn nàn vừa cầm diều cho hắn đi theo phía sau.
Sau này, cha hắn qua đời, mẹ đi làm ở một sạp hàng bán cá, hàng ngày bà phải sống với mùi vảy cá, hắn quyết tâm học hành thành đạt, không có thời gian ra ngoài dạo chơi. Hôm nay nghe mẹ nói, hắn mới nhận ra rằng đã hơn 20 năm rồi không cùng mẹ ra bờ sông ngắm cảnh.
Ngô Hữu Tài cuối cùng không thể kìm được nước mắt.
Hắn nhìn thân hình gầy gò, ốm yếu của mẹ mà khóc: “Tất cả là do con trai bất hiếu. Bao năm qua, con chưa từng lập được công trạng gì để mẹ được hưởng phúc. Mẹ đã vì con mà chịu khổ bao nhiêu năm, vậy mà con không có gì để báo đáp, chỉ biết đọc sách, không làm được gì cả...”
Một bàn tay chạm vào đầu hắn.
Nụ cười của người phụ nữ thật dịu dàng, che giấu nỗi đau trong lòng, chỉ nhìn Ngô Hữu Tài, nhẹ nhàng nói: “Con trai của ta, con đừng nói như vậy. Nghĩ kĩ ra, là do ta và cha con vô dụng, không có gì để lại cho con. Học tập là chí hướng của con, nhưng dù sao danh tiếng cũng chỉ là vật ngoài thân. Người làm mẹ chỉ mong con mình bình an khỏe mạnh, đã là một điều may mắn rồi. Mẹ chưa từng đọc sách, nhưng cũng thấu hiểu vài đạo lý. Con của mẹ có tài, sớm muộn cũng sẽ có tương lai, hà tất cứ phải canh cánh trong lòng”.
Ngô Hữu Tài bật khóc.
Người phụ nữ lại mỉm cười nói: “Hơn nữa, con nói cái gì mà không có gì báo đáp, không phải con đã tặng mẹ một món quà lớn sao?”
Ngô Hữu Tài sửng sốt.
Bà Ngô chỉ vào mũi, cười: “Trà thảo mộc con mua rất tốt, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mẹ có thể đến bờ sông ngắm hoa thoải mái như vậy. Con cũng đừng buồn nữa, cứ thoải mái ngắm phong cảnh, ngày mai lại cõng mẹ đi xem, còn muốn mua một bát móng guốc nóng hổi ăn!”
Ngô Hữu Tài lau nước mắt, mỉm cười nói: “vâng”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất