Chương 21: Hàng Giả Tràn Lan
Nhân Tâm y quán không ai biết về ý đồ này của Hạnh Lâm Đường.
Xuân thủy sinh danh tiếng ngày càng lớn, bất kể là học giả hay người bình thường, chỉ cần họ đã sử dụng loại trà thảo dược này, lương tâm họ không thể nói xấu.
Có rất nhiều người đến mua trà thảo mộc, nhưng chỉ có Lục Đồng điều chế trà, việc này khá vất vả. Đôi khi trước khi Nhân Tâm y quán mở cửa, mọi người mua trà thảo mộc đã đợi trước cửa từ sáng sớm.
Sáng sớm hôm nay, một thiếu niên trông có vẻ là thư đồng đến phố Tây, lẩm bẩm: “Lão gia muốn mua Xuân phong sinh? Không, là xuân hoa sinh? Rốt cuộc là xuân cái gì sinh ấy nhỉ?"
Trà thảo dược trị ngạt mũi gần đây rất được ưa chuộng, giới học giả rất thích. Lão gia vốn đã khổ sở nhiều năm với chứng nghẹt mũi, nghe nói đến loại trà thảo mộc này, liền đặc biệt ra lệnh cho thư đồng mua về. Tuy nhiên, thiếu niên ấy có trí nhớ kém, chỉ nhớ được đầu và cuối nhưng không nhớ được từ ở giữa.
Khi cậu đến phố Tây, các cửa hàng đang tấp nập, người xe đông đúc, cậu bé gần như choáng váng trước những gì mình nhìn thấy, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu thấy một y quán lớn cách đó không xa, rất hoành tráng và rộng rãi. Trên đó viết ba chữ: "Hạnh Lâm Đường".
Cậu bé muốn hỏi nên bước tới hỏi người đàn ông trung niên trước tủ thuốc: “Xin hỏi, phố Tây có y quán nào bán trà thuốc trị nghẹt mũi không?” Người đàn ông trung niên quay lại mỉm cười hỏi: "Khách nhân, cậu đang nói về Xuân Dương Sinh đúng không?"
"Xuân Dương Sinh?" Cậu bé bối rối, là cái tên này à? Hình như nghe cũng giống giống, liền hỏi : “Là loại trị nghẹt mũi phải không ạ?”
“Đúng vậy!” Người đàn ông nhiệt tình đặt một gói trà thuốc vào tay cậu bé, ân cần nói: “Có thể làm giảm nghẹt mũi, hiệu quả khá tốt... Ba lạng bạc một gói, tiểu huynh đệ hay là mua 1 gói về thử xem?”
Mỗi gói ba lạng bạc, cậu bé tò mò hỏi: “Không phải là bốn lạng bạc một gói sao? Các vị điều chỉnh giá khi nào vậy?”
Người đàn ông mỉm cười không đáp.
“Thôi kệ.” Cậu bé lấy ra mấy thỏi bạc từ trong tay rồi đưa ra, “cứ mua 5 gói trước đã.” Trong lòng cậu thầm vui mừng vì việc y quán điều chỉnh giá là một điều tốt, cậu có thể giữ lấy tiền dư, trời biết, cậu ta biết, y quán biết, nhưng lão gia không biết.
Thiếu niên mua được trà thảo dược liền vui vẻ rời đi. Bạch Thủ Nghĩa nhìn bóng lưng cậu ta, nghịch nghịch dải lụa quấn quanh eo, mỉm cười lẩm bẩm: "Mặt trời ở trên, nước ở dưới, ta ở trên ngươi, cho nên ta sẽ nghiền nát ngươi. Xuân Dương Sinh..."
Hắn thở dài: “Thật là một cái tên hay."
...
Hạnh Lâm Đường dần dần trở nên bận rộn, còn ở đầu kia phố tây, Nhân Tâm y quán không còn sôi động như trước.
Ngoại trừ Hồ viên ngoại thỉnh thoảng đến mua trà thuốc ủng hộ thì có rất ít khách hàng mới. Nhìn những gói xuân thủy sinh trên bàn trước cửa dần dần chất thành một tòa tháp nhỏ, Đỗ Trường Khanh không thể ngồi yên.
Hắn nửa nằm nửa ngồi trên bàn, nhìn Lục Đồng đang lấy trà thảo dược trong bình ra, hỏi: “Lục đại phu, không biết lúc cô điều chế loại trà thảo mộc này có vấn đề gì không. Trà chúng ta bán ban đầu quả thực có tác dụng, nhưng lô hàng về sau làm ra hình như không bằng đợt trước. Nếu không thì sao khách hàng uống xong lại mất hút thế nhỉ?" Hắn ngập ngừng nói: "Ta hoàn toàn không có ý nghi ngờ y thuật của cô đâu. Ý ta là, có khi nào, kỹ năng điều thuốc của cô chưa đủ thành thạo?”
Giọng điệu nghi ngờ của hắn khiến Ngân Tranh tức giận, ngay lập tức vặn lại: “Ông chủ nói lời này thật kỳ lạ, trà thuốc do cô nương của ta chuẩn bị tốt như vậy, nếu không thực sự hiệu quả thì tại sao Hồ viên ngoại lại tiếp tục mua? Cho dù chỉ là ủng hộ việc kinh doanh của y quán, ngài ấy cũng đến thường xuyên quá rồi.”
Đây là sự thật, Hồ tiên sinh hai tháng một lần sẽ đến mua một ít dược liệu, nhưng chưa từng có hứng thú với trà thuốc như bây giờ. Mấy lần này gặp Hồ tiên sinh, không thấy ông dùng khăn che mũi, vấn đề ngạt mũi chắc đã giảm bớt.
Công hiệu của trà thuốc không có vấn đề gì mà tại sao người đến mua trà ngày càng ít?
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, A Thành từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển nói: "Ông chủ, ông chủ, không ổn rồi!"
Đỗ Trường Khanh không kiên nhẫn nói: "Lại làm sao vậy?"
A Thành liếc mắt nhìn Lục Đồng đang cẩn thận phân loại dược liệu, sau đó mới thận trọng nói: “Ta vừa đi một vòng phố Tây, nghe nói Hạnh Lâm Đường gần đây có ra một loại trà thảo dược mới, chỉ tốn ba lạng bạc, có thể làm giảm nghẹt mũi…” Trông thấy ánh mắt của ông chủ càng ngày càng tức giận, cậu lắp bắp mấy chữ: "tên là 'Xuân Dương Sinh'."
Ngân Tranh sửng sốt.
Vừa là trà thảo dược trị nghẹt mũi, vừa tên Xuân Dương Sinh, chẳng phải nhái lại trắng trợn sao? Lại còn rẻ hơn họ một lạng bạc, rõ ràng là cố ý nhắm đến Nhân Tâm y quán.
Đỗ Trường Khanh lớn tiếng mắng: "Thật vô liêm sỉ! Ta còn tự hỏi tại sao dạo này việc kinh doanh của y quán lại chậm chạp như vậy. Hoá ra là bị Hạnh Lâm Đường ngáng đường. Bạch Thủ Nghĩa vẫn vô liêm sỉ như thế, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy."
Cửa hàng Hạnh Lâm Đường rộng rãi, danh tiếng lại rất tốt, mỗi khi có người đi vào phố Tây, nhất định sẽ đi tới Hạnh Lâm Đường trước. Khách hàng đã bị Hạnh Lâm Đường cướp mất, không ai chủ động đến Nhân Tâm y quán.
Đỗ Trường Khanh đang muốn tức giận lao ra khỏi cửa, như muốn đòi Hạnh Lâm Đường một lời giải thích, Lục Đồng nói: “Đỗ chưởng quầy.”
Đỗ Trường Khanh hung tợn nhìn nàng.
"Cô sẽ không ngăn cản ta đấy chứ?" Đỗ Trường Khanh chỉ về phía cửa, tay run run vì tức giận, "Đây là loại trà thảo mộc mới do Nhân Tâm y quán sản xuất. Bạch Thủ Nghĩa không những sao chép lại, mà hắn còn đặt tên như thế, là đang cố ý chọc điên ai chứ? Chúng ta đã vất vả tạo dựng danh tiếng rồi cho Hạnh Lâm Đường hưởng hết sao? Làm sao ta có thể cam tâm được? Dù sao việc kinh doanh trà thuốc đã bị phá, y quán cũng không mở cửa kinh doanh được nữa, ta đến Hạnh Lâm Đường quậy một trận, cũng không phải lỗ!”
"Sau đó thì sao?" Lục Đồng bình tĩnh nhìn hắn, "Người mua trà thảo mộc vẫn sẽ mua loại rẻ hơn. Thu nhập của Hạnh Lâm Đường sẽ không giảm, ông chủ Đỗ có được gì không?"
Đỗ Trường Khanh do dự.
Ngân Tranh và A Thành có chút bất an.
Lục Đồng để trà thuốc trong tay xuống, lấy khăn tay lau cẩn thận vụn thuốc trong tay, nhẹ nhàng nói: “Thuốc mới khác với việc hành nghề y trong y quán. Chỉ cần tìm được một phương thuốc, sử dụng những nguyên liệu giống nhau và kỹ thuật chế biến giống nhau, là có thể tạo ra thứ có tác dụng tương tự. Không chỉ Hạnh Lâm Đường, trong vài ngày tới, các y quán khác cũng sẽ bán loại trà thảo dược tương tự. Ngoài 'Xuân Dương Sinh' , còn có 'xuân phong sinh’ , 'xuân hoa sinh’ , ông chủ Đỗ lẽ nào muốn đi từng nhà để mắng họ sao?"
Đỗ Trường Khanh nghẹn hồi lâu không nói nên lời, tức giận nói: "Vậy cô nói xem phải làm sao đây? Cũng đâu thể nuốt xuống cục tức này. Hay là," hắn ngập ngừng nhìn Lục Đồng, "chúng ta cũng hạ giá theo họ, ba lạng bạc một gói?”
"Ở Thịnh Kinh, danh tiếng của Hạnh Lâm Đường tốt hơn nhiều so với Nhân Tâm y quán, cùng là ba lạng bạc giống nhau, người bình thường sẽ chọn đến Hạnh Lâm Đường để mua, bán với giá thấp không phải là kế sách lâu dài.”
Đỗ Trường Khanh càng tức giận, cay đắng nói: “Trời muốn diệt ta! Chẳng lẽ ông trời muốn Đỗ Trường Khanh ta cả đời làm một phế vật, không tiến bộ được sao?”
"Đỗ chưởng quầy, ta đã nói rồi, người khác chưa chắc có thể điều chế ra được trà thảo mộc của ta."
Đỗ Trường Khanh sửng sốt.
Khi trước, lúc ở quán trà phía trước quán trọ Lai Nghi, Đỗ Trường Khanh quả thực đã đoán trước được chuyện hôm nay. Khi đó, hắn hỏi Lục Đồng, nếu các y quán khác sao chép được cách làm trà thảo mộc, nhân tâm y quán phải tính sao? Lúc đó, Lục Đồng trả lời: “Bất kể người khác có học được trà thảo dược của ta hay không, ông chủ Đỗ, sao ngài không nghĩ tới, nếu ta có thể làm được một loại trà thảo dược trị nghẹt mũi, chẳng phải cũng có thể làm được các loại trà thảo mộc khác sao?”, Giọng nói của nàng tràn đầy tự tin, không hề lo lắng.
Hiện tại sự tình đã đến nước này, trên mặt Lục Đồng vẫn không có một tia lo lắng nào.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, một lúc sau mới do dự nói: “Lục đại phu, chẳng lẽ trong trà thảo dược của cô có bí mật khó sao chép sao?”
Lục Đồng cầm bình trà thảo mộc trước mặt lên, dùng đầu ngón tay lướt qua hoa văn hoa dương trên lọ, nhẹ nhàng nói: “Muốn pha chế một loại trà thảo mộc giống nhau thì cần phải xác định công thức sử dụng trong trà thảo mộc. Ta đã thêm một thành phần vào trà thảo dược. Người khác khó có thể phân biệt được. Ta nghĩ ngay cả đại phu của Hạnh Lâm Đường cũng không thể phân biệt được."
Đỗ Trường Khanh trong lòng rung động, vui vẻ nói: "Thật sao?"
Lục Đồng đặt bình trà xuống, nhìn Đỗ Trường Khanh nói: "Ông chủ Đỗ, nếu như ta là huynh, thay vì tức giận ở đây, chi bằng làm chuyện khác."
"Chuyện khác?" Đỗ Trường Khanh bối rối, "Làm gì cơ?"
Lục Đồng cười nói: “Sau hội hoa đào, nhờ sự giới thiệu của Hồ Viên ngoại nên nguồn cung Xuân thủy sinh khan hiếm. Lúc đó trên thị trường có tin đồn rằng Xuân thủy sinh có tác dụng thần kỳ. Nếu sắc ra và uống nó, chứng nghẹt mũi sẽ thuyên giảm. Trên thế gian hiếm có loại thuốc nào có tác dụng ngay lập tức. Thuốc chữa bách bệnh, đối với một loại thuốc mới, phóng đại tác dụng của nó là hoạ chứ không phải phúc. May là xuân thủy sinh có tác dụng và hiệu quả, hơn nữa vừa mới nổi danh."
Đỗ Trường Khanh gật đầu mắng: "Đúng, không biết là kẻ chết bầm nào đồn thổi khắp nơi!"
Lục Đồng nhìn hắn.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Đỗ Trường Khanh sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt dần dần thay đổi: "Ý cô là..."
Lục Đồng bình tĩnh nói: "Hạnh Lâm Đường muốn sao chép Xuân thủy sinh, nhưng nếu không nghĩ ra được công thức, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều... Có thể duy trì trong thời gian ngắn, nhưng theo thời gian, những người mua trà thảo mộc sẽ thấy danh hiệu đó không xứng đáng với tên gọi, danh tiếng tất yếu sẽ sụp đổ. Ông chủ Đỗ,...” nàng nhìn Đỗ Trường Khanh: “Hãy để gậy ông đập lưng ông, Hạnh Lâm Đường đã bắt đầu châm ngòi, tại sao ta không đổ thêm dầu vào lửa của họ? Nếu ta là huynh, ta sẽ ngay lập tức cử người đến chợ để tung tin đồn rằng Xuân Dương Sinh từ Hạnh Lâm Đường có tác dụng rất thần kỳ, hơn cả xuân thủy sinh của Nhân Tâm y quán. "
Nàng không nhanh không chậm nói xong, xung quanh im lặng.
A Thành và Ngân Tranh sửng sốt.
Đỗ Trường Khanh nhìn đôi mắt đen sáng ngời của Lục Đồng, đột nhiên không biết vì sao rùng mình.
Một lát sau, hắn nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Được, được… ta sẽ làm theo lời cô nói.”
Xuân thủy sinh danh tiếng ngày càng lớn, bất kể là học giả hay người bình thường, chỉ cần họ đã sử dụng loại trà thảo dược này, lương tâm họ không thể nói xấu.
Có rất nhiều người đến mua trà thảo mộc, nhưng chỉ có Lục Đồng điều chế trà, việc này khá vất vả. Đôi khi trước khi Nhân Tâm y quán mở cửa, mọi người mua trà thảo mộc đã đợi trước cửa từ sáng sớm.
Sáng sớm hôm nay, một thiếu niên trông có vẻ là thư đồng đến phố Tây, lẩm bẩm: “Lão gia muốn mua Xuân phong sinh? Không, là xuân hoa sinh? Rốt cuộc là xuân cái gì sinh ấy nhỉ?"
Trà thảo dược trị ngạt mũi gần đây rất được ưa chuộng, giới học giả rất thích. Lão gia vốn đã khổ sở nhiều năm với chứng nghẹt mũi, nghe nói đến loại trà thảo mộc này, liền đặc biệt ra lệnh cho thư đồng mua về. Tuy nhiên, thiếu niên ấy có trí nhớ kém, chỉ nhớ được đầu và cuối nhưng không nhớ được từ ở giữa.
Khi cậu đến phố Tây, các cửa hàng đang tấp nập, người xe đông đúc, cậu bé gần như choáng váng trước những gì mình nhìn thấy, khi ngẩng đầu lên lần nữa, cậu thấy một y quán lớn cách đó không xa, rất hoành tráng và rộng rãi. Trên đó viết ba chữ: "Hạnh Lâm Đường".
Cậu bé muốn hỏi nên bước tới hỏi người đàn ông trung niên trước tủ thuốc: “Xin hỏi, phố Tây có y quán nào bán trà thuốc trị nghẹt mũi không?” Người đàn ông trung niên quay lại mỉm cười hỏi: "Khách nhân, cậu đang nói về Xuân Dương Sinh đúng không?"
"Xuân Dương Sinh?" Cậu bé bối rối, là cái tên này à? Hình như nghe cũng giống giống, liền hỏi : “Là loại trị nghẹt mũi phải không ạ?”
“Đúng vậy!” Người đàn ông nhiệt tình đặt một gói trà thuốc vào tay cậu bé, ân cần nói: “Có thể làm giảm nghẹt mũi, hiệu quả khá tốt... Ba lạng bạc một gói, tiểu huynh đệ hay là mua 1 gói về thử xem?”
Mỗi gói ba lạng bạc, cậu bé tò mò hỏi: “Không phải là bốn lạng bạc một gói sao? Các vị điều chỉnh giá khi nào vậy?”
Người đàn ông mỉm cười không đáp.
“Thôi kệ.” Cậu bé lấy ra mấy thỏi bạc từ trong tay rồi đưa ra, “cứ mua 5 gói trước đã.” Trong lòng cậu thầm vui mừng vì việc y quán điều chỉnh giá là một điều tốt, cậu có thể giữ lấy tiền dư, trời biết, cậu ta biết, y quán biết, nhưng lão gia không biết.
Thiếu niên mua được trà thảo dược liền vui vẻ rời đi. Bạch Thủ Nghĩa nhìn bóng lưng cậu ta, nghịch nghịch dải lụa quấn quanh eo, mỉm cười lẩm bẩm: "Mặt trời ở trên, nước ở dưới, ta ở trên ngươi, cho nên ta sẽ nghiền nát ngươi. Xuân Dương Sinh..."
Hắn thở dài: “Thật là một cái tên hay."
...
Hạnh Lâm Đường dần dần trở nên bận rộn, còn ở đầu kia phố tây, Nhân Tâm y quán không còn sôi động như trước.
Ngoại trừ Hồ viên ngoại thỉnh thoảng đến mua trà thuốc ủng hộ thì có rất ít khách hàng mới. Nhìn những gói xuân thủy sinh trên bàn trước cửa dần dần chất thành một tòa tháp nhỏ, Đỗ Trường Khanh không thể ngồi yên.
Hắn nửa nằm nửa ngồi trên bàn, nhìn Lục Đồng đang lấy trà thảo dược trong bình ra, hỏi: “Lục đại phu, không biết lúc cô điều chế loại trà thảo mộc này có vấn đề gì không. Trà chúng ta bán ban đầu quả thực có tác dụng, nhưng lô hàng về sau làm ra hình như không bằng đợt trước. Nếu không thì sao khách hàng uống xong lại mất hút thế nhỉ?" Hắn ngập ngừng nói: "Ta hoàn toàn không có ý nghi ngờ y thuật của cô đâu. Ý ta là, có khi nào, kỹ năng điều thuốc của cô chưa đủ thành thạo?”
Giọng điệu nghi ngờ của hắn khiến Ngân Tranh tức giận, ngay lập tức vặn lại: “Ông chủ nói lời này thật kỳ lạ, trà thuốc do cô nương của ta chuẩn bị tốt như vậy, nếu không thực sự hiệu quả thì tại sao Hồ viên ngoại lại tiếp tục mua? Cho dù chỉ là ủng hộ việc kinh doanh của y quán, ngài ấy cũng đến thường xuyên quá rồi.”
Đây là sự thật, Hồ tiên sinh hai tháng một lần sẽ đến mua một ít dược liệu, nhưng chưa từng có hứng thú với trà thuốc như bây giờ. Mấy lần này gặp Hồ tiên sinh, không thấy ông dùng khăn che mũi, vấn đề ngạt mũi chắc đã giảm bớt.
Công hiệu của trà thuốc không có vấn đề gì mà tại sao người đến mua trà ngày càng ít?
Đang lúc hắn đang suy nghĩ, A Thành từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển nói: "Ông chủ, ông chủ, không ổn rồi!"
Đỗ Trường Khanh không kiên nhẫn nói: "Lại làm sao vậy?"
A Thành liếc mắt nhìn Lục Đồng đang cẩn thận phân loại dược liệu, sau đó mới thận trọng nói: “Ta vừa đi một vòng phố Tây, nghe nói Hạnh Lâm Đường gần đây có ra một loại trà thảo dược mới, chỉ tốn ba lạng bạc, có thể làm giảm nghẹt mũi…” Trông thấy ánh mắt của ông chủ càng ngày càng tức giận, cậu lắp bắp mấy chữ: "tên là 'Xuân Dương Sinh'."
Ngân Tranh sửng sốt.
Vừa là trà thảo dược trị nghẹt mũi, vừa tên Xuân Dương Sinh, chẳng phải nhái lại trắng trợn sao? Lại còn rẻ hơn họ một lạng bạc, rõ ràng là cố ý nhắm đến Nhân Tâm y quán.
Đỗ Trường Khanh lớn tiếng mắng: "Thật vô liêm sỉ! Ta còn tự hỏi tại sao dạo này việc kinh doanh của y quán lại chậm chạp như vậy. Hoá ra là bị Hạnh Lâm Đường ngáng đường. Bạch Thủ Nghĩa vẫn vô liêm sỉ như thế, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy."
Cửa hàng Hạnh Lâm Đường rộng rãi, danh tiếng lại rất tốt, mỗi khi có người đi vào phố Tây, nhất định sẽ đi tới Hạnh Lâm Đường trước. Khách hàng đã bị Hạnh Lâm Đường cướp mất, không ai chủ động đến Nhân Tâm y quán.
Đỗ Trường Khanh đang muốn tức giận lao ra khỏi cửa, như muốn đòi Hạnh Lâm Đường một lời giải thích, Lục Đồng nói: “Đỗ chưởng quầy.”
Đỗ Trường Khanh hung tợn nhìn nàng.
"Cô sẽ không ngăn cản ta đấy chứ?" Đỗ Trường Khanh chỉ về phía cửa, tay run run vì tức giận, "Đây là loại trà thảo mộc mới do Nhân Tâm y quán sản xuất. Bạch Thủ Nghĩa không những sao chép lại, mà hắn còn đặt tên như thế, là đang cố ý chọc điên ai chứ? Chúng ta đã vất vả tạo dựng danh tiếng rồi cho Hạnh Lâm Đường hưởng hết sao? Làm sao ta có thể cam tâm được? Dù sao việc kinh doanh trà thuốc đã bị phá, y quán cũng không mở cửa kinh doanh được nữa, ta đến Hạnh Lâm Đường quậy một trận, cũng không phải lỗ!”
"Sau đó thì sao?" Lục Đồng bình tĩnh nhìn hắn, "Người mua trà thảo mộc vẫn sẽ mua loại rẻ hơn. Thu nhập của Hạnh Lâm Đường sẽ không giảm, ông chủ Đỗ có được gì không?"
Đỗ Trường Khanh do dự.
Ngân Tranh và A Thành có chút bất an.
Lục Đồng để trà thuốc trong tay xuống, lấy khăn tay lau cẩn thận vụn thuốc trong tay, nhẹ nhàng nói: “Thuốc mới khác với việc hành nghề y trong y quán. Chỉ cần tìm được một phương thuốc, sử dụng những nguyên liệu giống nhau và kỹ thuật chế biến giống nhau, là có thể tạo ra thứ có tác dụng tương tự. Không chỉ Hạnh Lâm Đường, trong vài ngày tới, các y quán khác cũng sẽ bán loại trà thảo dược tương tự. Ngoài 'Xuân Dương Sinh' , còn có 'xuân phong sinh’ , 'xuân hoa sinh’ , ông chủ Đỗ lẽ nào muốn đi từng nhà để mắng họ sao?"
Đỗ Trường Khanh nghẹn hồi lâu không nói nên lời, tức giận nói: "Vậy cô nói xem phải làm sao đây? Cũng đâu thể nuốt xuống cục tức này. Hay là," hắn ngập ngừng nhìn Lục Đồng, "chúng ta cũng hạ giá theo họ, ba lạng bạc một gói?”
"Ở Thịnh Kinh, danh tiếng của Hạnh Lâm Đường tốt hơn nhiều so với Nhân Tâm y quán, cùng là ba lạng bạc giống nhau, người bình thường sẽ chọn đến Hạnh Lâm Đường để mua, bán với giá thấp không phải là kế sách lâu dài.”
Đỗ Trường Khanh càng tức giận, cay đắng nói: “Trời muốn diệt ta! Chẳng lẽ ông trời muốn Đỗ Trường Khanh ta cả đời làm một phế vật, không tiến bộ được sao?”
"Đỗ chưởng quầy, ta đã nói rồi, người khác chưa chắc có thể điều chế ra được trà thảo mộc của ta."
Đỗ Trường Khanh sửng sốt.
Khi trước, lúc ở quán trà phía trước quán trọ Lai Nghi, Đỗ Trường Khanh quả thực đã đoán trước được chuyện hôm nay. Khi đó, hắn hỏi Lục Đồng, nếu các y quán khác sao chép được cách làm trà thảo mộc, nhân tâm y quán phải tính sao? Lúc đó, Lục Đồng trả lời: “Bất kể người khác có học được trà thảo dược của ta hay không, ông chủ Đỗ, sao ngài không nghĩ tới, nếu ta có thể làm được một loại trà thảo dược trị nghẹt mũi, chẳng phải cũng có thể làm được các loại trà thảo mộc khác sao?”, Giọng nói của nàng tràn đầy tự tin, không hề lo lắng.
Hiện tại sự tình đã đến nước này, trên mặt Lục Đồng vẫn không có một tia lo lắng nào.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại, một lúc sau mới do dự nói: “Lục đại phu, chẳng lẽ trong trà thảo dược của cô có bí mật khó sao chép sao?”
Lục Đồng cầm bình trà thảo mộc trước mặt lên, dùng đầu ngón tay lướt qua hoa văn hoa dương trên lọ, nhẹ nhàng nói: “Muốn pha chế một loại trà thảo mộc giống nhau thì cần phải xác định công thức sử dụng trong trà thảo mộc. Ta đã thêm một thành phần vào trà thảo dược. Người khác khó có thể phân biệt được. Ta nghĩ ngay cả đại phu của Hạnh Lâm Đường cũng không thể phân biệt được."
Đỗ Trường Khanh trong lòng rung động, vui vẻ nói: "Thật sao?"
Lục Đồng đặt bình trà xuống, nhìn Đỗ Trường Khanh nói: "Ông chủ Đỗ, nếu như ta là huynh, thay vì tức giận ở đây, chi bằng làm chuyện khác."
"Chuyện khác?" Đỗ Trường Khanh bối rối, "Làm gì cơ?"
Lục Đồng cười nói: “Sau hội hoa đào, nhờ sự giới thiệu của Hồ Viên ngoại nên nguồn cung Xuân thủy sinh khan hiếm. Lúc đó trên thị trường có tin đồn rằng Xuân thủy sinh có tác dụng thần kỳ. Nếu sắc ra và uống nó, chứng nghẹt mũi sẽ thuyên giảm. Trên thế gian hiếm có loại thuốc nào có tác dụng ngay lập tức. Thuốc chữa bách bệnh, đối với một loại thuốc mới, phóng đại tác dụng của nó là hoạ chứ không phải phúc. May là xuân thủy sinh có tác dụng và hiệu quả, hơn nữa vừa mới nổi danh."
Đỗ Trường Khanh gật đầu mắng: "Đúng, không biết là kẻ chết bầm nào đồn thổi khắp nơi!"
Lục Đồng nhìn hắn.
Bắt gặp ánh mắt của cô, Đỗ Trường Khanh sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt dần dần thay đổi: "Ý cô là..."
Lục Đồng bình tĩnh nói: "Hạnh Lâm Đường muốn sao chép Xuân thủy sinh, nhưng nếu không nghĩ ra được công thức, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều... Có thể duy trì trong thời gian ngắn, nhưng theo thời gian, những người mua trà thảo mộc sẽ thấy danh hiệu đó không xứng đáng với tên gọi, danh tiếng tất yếu sẽ sụp đổ. Ông chủ Đỗ,...” nàng nhìn Đỗ Trường Khanh: “Hãy để gậy ông đập lưng ông, Hạnh Lâm Đường đã bắt đầu châm ngòi, tại sao ta không đổ thêm dầu vào lửa của họ? Nếu ta là huynh, ta sẽ ngay lập tức cử người đến chợ để tung tin đồn rằng Xuân Dương Sinh từ Hạnh Lâm Đường có tác dụng rất thần kỳ, hơn cả xuân thủy sinh của Nhân Tâm y quán. "
Nàng không nhanh không chậm nói xong, xung quanh im lặng.
A Thành và Ngân Tranh sửng sốt.
Đỗ Trường Khanh nhìn đôi mắt đen sáng ngời của Lục Đồng, đột nhiên không biết vì sao rùng mình.
Một lát sau, hắn nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Được, được… ta sẽ làm theo lời cô nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất