Chương 22: Đối Đầu
Kể từ khi Xuân dương sinh được Hạnh Lâm Đường tung ra thị trường, cái tên Xuân thủy sinh dần dần ít được nhắc đến.
Trước hết, Xuân dương sinh và Xuân thủy sinh chỉ khác nhau một từ nên khi nghe sẽ khó tránh khỏi nhầm lẫn. Thứ hai, Hạnh Lâm Đường dù sao cũng là một y quán lớn, lại có đại phu già phụ trách, người ta mua thuốc, đến phố Tây, trước tiên nhìn thấy Hạnh Lâm Đường tráng lệ, đi vào mua Xuân dương sinh, ai mà biết được trên đời còn có Xuân Thủy Sinh? ?
Vì vậy, cửa trước của Hạnh Lâm Đường càng ngày càng náo nhiệt, cũng không có người để ý đến trà thuốc ở Nhân Tâm y quán.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỗ Trường Khanh cảm thấy u ám, không vui, nhưng Lục Đồng vẫn bình tĩnh như ngày nào, mỗi ngày làm việc gì cũng không hề tỏ ra buồn bã.
Chớp mắt mấy ngày sau, vào buổi trưa, một chiếc xe ngựa dừng ở bờ sông cạnh cầu Lạc Nguyệt, có người được người hầu đỡ, run rẩy bước xuống xe, đi tới bờ sông, hướng về phía đình nơi các học giả đã tụ tập, tiến vào.
Người này đã lớn tuổi, mặc áo lụa, tóc búi cao bóng mượt, bộ râu cực dài, nhìn rất sang trọng. Khi nhóm học giả đang ăn uống trà nhìn thấy ông, họ chào hỏi: "Sao hôm nay Trần Tứ lão gia lại đến đây?"
Trần Tứ lão gia tên là Trần Hiền. Gia đình ông vốn ban đầu là một cửa hàng bán quạt. Sau này, Công việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, Trần Tứ lão gia để lại công việc kinh doanh cho con cái, bản thân ông lại theo phong cách nhã khách, dành cả ngày để đi du ngoạn khắp nơi, đọc thơ và thảo luận về Đạo giáo, thề sẽ trở thành đệ nhất danh sĩ ở Thịnh Kinh.
Tuy nhiên, đệ nhất danh sĩ Thịnh Kinh lại gặp rắc rối khi chạm trán với hoa dương khó chịu vào mùa xuân.
Trong số những người bạn học giả, Trần Tứ lão gia ghét nhất Hồ viên ngoại cổ hủ và bảo thủ, tuy nhiên, ông cũng mắc chứng nghẹt mũi giống như Hồ viên ngoại, khi mùa xuân đến, ông rất khổ sở.
Cách đây vài ngày, Trần Tứ lão gia rất bất ngờ khi nghe tin Hồ viên ngoại đến hội Hoa Đào. Chứng nghẹt mũi của Hồ viên ngoại còn nghiêm trọng hơn ông, làm sao ông ta có thể chịu đựng được những bông hoa dương bay đó? Sau đó, nghe nói Hồ viên ngoại đang quảng cáo cho một loại trà thảo dược tên là Xuân thủy sinh, nói rằng nó có thể làm giảm nghẹt mũi, chỉ sau khi Hồ viên ngoại uống trà thảo dược, ông ta mới có thể xuất hiện tại Hội hoa đào.
Trần Tứ lão gia biết Hồ viên ngoại thích cường điệu, bệnh nghẹt mũi dai dẳng khó chữa, nhất thời có chút nghi ngờ nên cử người ra chợ hỏi thăm, chắc chắn có người đã nghe nói rằng loại trà thảo dược này có tác dụng chữa bệnh đáng chú ý. Vì vậy, Trần Tứ lão gia ra lệnh cho cậu thư đồng mua vài gói và sắc nó cẩn thận, nghĩ rằng sau vài ngày, ông sẽ có thể ngắm nhìn mùa xuân với đầu óc tỉnh táo.
Sau khi uống được năm ngày, Trần Tứ lão gia cảm thấy mình đã sẵn sàng nên thay một bộ quần áo mới được chuẩn bị kỹ lưỡng, đeo một cái túi, thậm chí còn xoa một ít phấn hoa đào, định thể hiện tài năng của mình đã tích lũy suốt mùa đông ở buổi hội thơ...
Ông mỉm cười, ho nhẹ, đang định trả lời thì một cơn gió thổi qua, đột nhiên cảm giác ngứa ngáy quen thuộc xuất hiện, khiến ông bất giác mở miệng.
"Hắt xì..."
Một tiếng hắt hơi kinh thiên động địa vang lên trước mặt mọi người, nước mũi Trần Tứ lão gia chảy như thác nước, nước mắt bay tứ tung, thậm chí một chùm nước mũi còn bay đến tóc của thư đồng đứng gần đó.
Mọi người ngơ ngác nhìn ông.
"Hắt xì..."
”Hắt xì...”
"Hắt xì..."
Những tiếng hắt hơi tiếp tục bay ra khỏi miệng không thể kiểm soát. Trước những ánh nhìn khác nhau của mọi người, Trần Tứ lão gia xấu hổ che mặt lại rồi chạy về phía xe ngựa.
“Lão gia...” cậu thư đồng hốt hoảng gọi theo từ phía sau.
Trần Tứ lão gia chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức. Lão Hồ chết tiệt, ngươi thật sự không có ý tốt! Xuân dương sinh này đã uống năm ngày nhưng không có tác dụng gì, khiến ông tự làm trò hề trước mặt bằng hữu, sau này làm sao có gan đi ra ngoài?
Thần dược trị nghẹt mũi rõ ràng là thuốc giả!
Ông vội vàng lên xe ngựa, thiếu niên từ phía sau đi theo, cẩn thận nhìn mặt chủ nhân: "Lão gia..."
"Tới Hồ gia!" Trần Tứ lão gia nghiến răng nghiến lợi: "Ta nhất định phải bắt lão Hồ cho ta một lời giải thích!"
Trần Tứ lão gia tức giận, xe ngựa phóng nhanh. Trước cửa Hồ gia, Hồ viên ngoại đang cầm một tập thơ, đang định ra ngoài thăm bạn bè, chưa kịp bước ra khỏi cửa đã nghe thấy có người hung hãn gọi mình: "Lão Hồ vô lại!" Sắc mặt của Hồ viên ngoại thay đổi, ông quay người lại, nhìn thấy Trần Tứ lão gia từ trong xe ngựa đi ra, râu gần như dựng đứng, lớn tiếng nói: "Trần Hiền, ông đang nói cái gì đó?"
Mặc dù Trần Tứ lão gia nhìn gầy gò nhưng di chuyển rất nhanh, đi hai ba bước đã đến gần Hồ viên ngoại, ông ta túm lấy râu và đá Hồ viên ngoại một cách điên cuồng, hét lên: "Đồ lừa đảo, ngươi toàn dối trá! Ngươi nói trà thảo mộc có thể chữa nghẹt mũi, khiến ta xấu hổ trước mặt bạn bè. Y quán đó đã cho ngươi bao nhiêu lợi ích mà ngươi lại giúp bọn chúng lừa dối mọi người như thế này?"
Hồ viên ngoại cố gắng lấy lại bộ râu của mình và cãi lại: "Lừa đảo gì chứ, trà thảo dược đó thật sự có hiệu quả, lão phu đã uống mấy gói rồi, bây giờ ngày nào cũng hô hấp thông thuận. Tự mũi mình có vấn đề mà lại đi đổ lỗi cho trà thảo dược của người ta? Dở hơi à?”
Trần Tứ lão gia thấy ông ta tới bây giờ vẫn không chịu hối cải, lại nghĩ đến vừa rồi mình trước mặt mọi người chảy nước mắt nước mũi, càng tức giận, dùng sức nắm lấy râu, kéo xuống , mắng: "Lão dối trá!"
Không chịu thua kém, Hồ viên Ngoại dùng tay trái túm lấy bộ râu của người kia: "Đồ khốn kiếp!"
Hai người quấn vào đánh nhau.
Thư đồng bên cạnh muốn tách hai người ra, nhưng cả hai tuy đều đã già nhưng lại khá khỏe mạnh. Trước cửa Hồ gia, hai người mắng nhau.
"Lão dối trá, liên thủ với y quán bán trà thảo dược kiếm tiền, không có tí tác dụng nào cả!
”Đồ lưu manh, linh đan diệu dược của người ta mà gọi là thứ tồi tàn, ta thấy ngươi chỉ muốn moi tiền thôi!”
“Nói láo, ta đã uống loại trà thảo dược đó suốt năm ngày mà vẫn hắt hơi liên tục!"
"Vớ vẩn, lão phu chỉ uống có ba ngày là có thể thoải mái tới chỗ có hoa dương!"
"Xuân dương sinh thật vô dụng!"
" Xuân thủy sinh là tốt nhất! "
"Hả! ?" Hồ viên ngoại giật mình ngẩn ra. Trần Tứ lão gia nhân cơ hội nhổ sợi lông cuối cùng ra. Ông đau đớn "ôi" một tiếng, nhưng ông vẫn nhớ những gì Trần Tứ lão gia vừa rồi nói, hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì, Xuân dương sinh?"
"Chứ còn gì nữa?" Một lớp phấn hoa đào rơi xuống trên mặt Trần Tứ lão gia, quần áo và tóc của ông ta đều bị xé thành từng mảnh, Trong tay giơ lên một sợi râu, vẫn chưa yên tâm, mắng: "Xuân dương sinh cái gì chứ? Rõ ràng là một tên đại phu độc ác, mượn cớ mắng người mua thuốc là ngu ngốc!”
"Không đúng... " Hồ viên ngoại sửng sốt, sai cậu bé thư đồng bên cạnh: "Đi lấy gói trà thảo dược trong phòng ta ra đây." Ông lại hỏi Trần Tứ lão gia, "Ông nói trà thảo dược ông mua có tên là Xuân dương sinh?" Trần Tứ lão gia: "Ông còn muốn ta nói điều này bao nhiêu lần nữa?"
Hồ viên ngoại không nói gì, đợi cậu bé đi lấy trà thảo dược tới rồi giơ lên để Trần Tứ lão gia và những người đang xem náo nhiệt có thể nhìn rõ: "Nhìn rõ đi, trà lão phu mua là Xuân thủy sinh! Tự ông mua phải thuốc giả, không đến chỗ bán thuốc giả mà bắt đền, lại đến chỗ ta nổi điên là cái kiểu gì?"
Nghe vậy, Trần Tứ lão gia sửng sốt một lúc, vô thức muốn bước tới nhìn kỹ: "Xuân thủy sinh?"
"Trần quạt, mũi ông có vấn đề đã đành, sao bây giờ mắt cũng mờ rồi?" Hồ viên ngoại chế nhạo, "Mở mắt ra và nhìn kỹ xem những chữ trên gói trà này là gì!"
Trần Tứ lão gia cũng không thể tin được.
Gói trà này rất giống với trà thảo mộc ông mua, được làm rất tinh tế, bên trên có dán một tờ giấy trắng, có một bài thơ nhỏ viết bằng mực, rất trang nhã. Lần đầu tiên nhìn thấy, ông đã ngưỡng mộ sự khéo léo của nó.
Nhưng...
Trên đó quả thực viết ba chữ ‘xuân thủy sinh’.
Không phải Xuân dương sinh?
Có lẽ ông thực sự đã mua phải hàng giả?
Trần Tứ lão gia chợt nhìn cậu bé bên cạnh rồi lớn tiếng quát: “Cái tên nô tài này, dám mua thuốc giả ở đâu để lừa gạt chủ nhân?”
Cậu bé giật mình, vội vàng quỳ xuống kêu lên: “Không thể nào đâu lão gia, tiểu nhân mua trà thảo dược này từ Hạnh Lâm Đường trên phố Tây. Hạnh Lâm Đường là một thương hiệu lâu đời và y quán rất nổi tiếng, nên không thể có hàng giả.”
”Hạnh Lâm Đường?” Hồ viên ngoại kinh ngạc nói: “Đó chẳng phải y quán của Bạch chưởng quầy sao?"
Trước hết, Xuân dương sinh và Xuân thủy sinh chỉ khác nhau một từ nên khi nghe sẽ khó tránh khỏi nhầm lẫn. Thứ hai, Hạnh Lâm Đường dù sao cũng là một y quán lớn, lại có đại phu già phụ trách, người ta mua thuốc, đến phố Tây, trước tiên nhìn thấy Hạnh Lâm Đường tráng lệ, đi vào mua Xuân dương sinh, ai mà biết được trên đời còn có Xuân Thủy Sinh? ?
Vì vậy, cửa trước của Hạnh Lâm Đường càng ngày càng náo nhiệt, cũng không có người để ý đến trà thuốc ở Nhân Tâm y quán.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đỗ Trường Khanh cảm thấy u ám, không vui, nhưng Lục Đồng vẫn bình tĩnh như ngày nào, mỗi ngày làm việc gì cũng không hề tỏ ra buồn bã.
Chớp mắt mấy ngày sau, vào buổi trưa, một chiếc xe ngựa dừng ở bờ sông cạnh cầu Lạc Nguyệt, có người được người hầu đỡ, run rẩy bước xuống xe, đi tới bờ sông, hướng về phía đình nơi các học giả đã tụ tập, tiến vào.
Người này đã lớn tuổi, mặc áo lụa, tóc búi cao bóng mượt, bộ râu cực dài, nhìn rất sang trọng. Khi nhóm học giả đang ăn uống trà nhìn thấy ông, họ chào hỏi: "Sao hôm nay Trần Tứ lão gia lại đến đây?"
Trần Tứ lão gia tên là Trần Hiền. Gia đình ông vốn ban đầu là một cửa hàng bán quạt. Sau này, Công việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, Trần Tứ lão gia để lại công việc kinh doanh cho con cái, bản thân ông lại theo phong cách nhã khách, dành cả ngày để đi du ngoạn khắp nơi, đọc thơ và thảo luận về Đạo giáo, thề sẽ trở thành đệ nhất danh sĩ ở Thịnh Kinh.
Tuy nhiên, đệ nhất danh sĩ Thịnh Kinh lại gặp rắc rối khi chạm trán với hoa dương khó chịu vào mùa xuân.
Trong số những người bạn học giả, Trần Tứ lão gia ghét nhất Hồ viên ngoại cổ hủ và bảo thủ, tuy nhiên, ông cũng mắc chứng nghẹt mũi giống như Hồ viên ngoại, khi mùa xuân đến, ông rất khổ sở.
Cách đây vài ngày, Trần Tứ lão gia rất bất ngờ khi nghe tin Hồ viên ngoại đến hội Hoa Đào. Chứng nghẹt mũi của Hồ viên ngoại còn nghiêm trọng hơn ông, làm sao ông ta có thể chịu đựng được những bông hoa dương bay đó? Sau đó, nghe nói Hồ viên ngoại đang quảng cáo cho một loại trà thảo dược tên là Xuân thủy sinh, nói rằng nó có thể làm giảm nghẹt mũi, chỉ sau khi Hồ viên ngoại uống trà thảo dược, ông ta mới có thể xuất hiện tại Hội hoa đào.
Trần Tứ lão gia biết Hồ viên ngoại thích cường điệu, bệnh nghẹt mũi dai dẳng khó chữa, nhất thời có chút nghi ngờ nên cử người ra chợ hỏi thăm, chắc chắn có người đã nghe nói rằng loại trà thảo dược này có tác dụng chữa bệnh đáng chú ý. Vì vậy, Trần Tứ lão gia ra lệnh cho cậu thư đồng mua vài gói và sắc nó cẩn thận, nghĩ rằng sau vài ngày, ông sẽ có thể ngắm nhìn mùa xuân với đầu óc tỉnh táo.
Sau khi uống được năm ngày, Trần Tứ lão gia cảm thấy mình đã sẵn sàng nên thay một bộ quần áo mới được chuẩn bị kỹ lưỡng, đeo một cái túi, thậm chí còn xoa một ít phấn hoa đào, định thể hiện tài năng của mình đã tích lũy suốt mùa đông ở buổi hội thơ...
Ông mỉm cười, ho nhẹ, đang định trả lời thì một cơn gió thổi qua, đột nhiên cảm giác ngứa ngáy quen thuộc xuất hiện, khiến ông bất giác mở miệng.
"Hắt xì..."
Một tiếng hắt hơi kinh thiên động địa vang lên trước mặt mọi người, nước mũi Trần Tứ lão gia chảy như thác nước, nước mắt bay tứ tung, thậm chí một chùm nước mũi còn bay đến tóc của thư đồng đứng gần đó.
Mọi người ngơ ngác nhìn ông.
"Hắt xì..."
”Hắt xì...”
"Hắt xì..."
Những tiếng hắt hơi tiếp tục bay ra khỏi miệng không thể kiểm soát. Trước những ánh nhìn khác nhau của mọi người, Trần Tứ lão gia xấu hổ che mặt lại rồi chạy về phía xe ngựa.
“Lão gia...” cậu thư đồng hốt hoảng gọi theo từ phía sau.
Trần Tứ lão gia chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, trong lòng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức. Lão Hồ chết tiệt, ngươi thật sự không có ý tốt! Xuân dương sinh này đã uống năm ngày nhưng không có tác dụng gì, khiến ông tự làm trò hề trước mặt bằng hữu, sau này làm sao có gan đi ra ngoài?
Thần dược trị nghẹt mũi rõ ràng là thuốc giả!
Ông vội vàng lên xe ngựa, thiếu niên từ phía sau đi theo, cẩn thận nhìn mặt chủ nhân: "Lão gia..."
"Tới Hồ gia!" Trần Tứ lão gia nghiến răng nghiến lợi: "Ta nhất định phải bắt lão Hồ cho ta một lời giải thích!"
Trần Tứ lão gia tức giận, xe ngựa phóng nhanh. Trước cửa Hồ gia, Hồ viên ngoại đang cầm một tập thơ, đang định ra ngoài thăm bạn bè, chưa kịp bước ra khỏi cửa đã nghe thấy có người hung hãn gọi mình: "Lão Hồ vô lại!" Sắc mặt của Hồ viên ngoại thay đổi, ông quay người lại, nhìn thấy Trần Tứ lão gia từ trong xe ngựa đi ra, râu gần như dựng đứng, lớn tiếng nói: "Trần Hiền, ông đang nói cái gì đó?"
Mặc dù Trần Tứ lão gia nhìn gầy gò nhưng di chuyển rất nhanh, đi hai ba bước đã đến gần Hồ viên ngoại, ông ta túm lấy râu và đá Hồ viên ngoại một cách điên cuồng, hét lên: "Đồ lừa đảo, ngươi toàn dối trá! Ngươi nói trà thảo mộc có thể chữa nghẹt mũi, khiến ta xấu hổ trước mặt bạn bè. Y quán đó đã cho ngươi bao nhiêu lợi ích mà ngươi lại giúp bọn chúng lừa dối mọi người như thế này?"
Hồ viên ngoại cố gắng lấy lại bộ râu của mình và cãi lại: "Lừa đảo gì chứ, trà thảo dược đó thật sự có hiệu quả, lão phu đã uống mấy gói rồi, bây giờ ngày nào cũng hô hấp thông thuận. Tự mũi mình có vấn đề mà lại đi đổ lỗi cho trà thảo dược của người ta? Dở hơi à?”
Trần Tứ lão gia thấy ông ta tới bây giờ vẫn không chịu hối cải, lại nghĩ đến vừa rồi mình trước mặt mọi người chảy nước mắt nước mũi, càng tức giận, dùng sức nắm lấy râu, kéo xuống , mắng: "Lão dối trá!"
Không chịu thua kém, Hồ viên Ngoại dùng tay trái túm lấy bộ râu của người kia: "Đồ khốn kiếp!"
Hai người quấn vào đánh nhau.
Thư đồng bên cạnh muốn tách hai người ra, nhưng cả hai tuy đều đã già nhưng lại khá khỏe mạnh. Trước cửa Hồ gia, hai người mắng nhau.
"Lão dối trá, liên thủ với y quán bán trà thảo dược kiếm tiền, không có tí tác dụng nào cả!
”Đồ lưu manh, linh đan diệu dược của người ta mà gọi là thứ tồi tàn, ta thấy ngươi chỉ muốn moi tiền thôi!”
“Nói láo, ta đã uống loại trà thảo dược đó suốt năm ngày mà vẫn hắt hơi liên tục!"
"Vớ vẩn, lão phu chỉ uống có ba ngày là có thể thoải mái tới chỗ có hoa dương!"
"Xuân dương sinh thật vô dụng!"
" Xuân thủy sinh là tốt nhất! "
"Hả! ?" Hồ viên ngoại giật mình ngẩn ra. Trần Tứ lão gia nhân cơ hội nhổ sợi lông cuối cùng ra. Ông đau đớn "ôi" một tiếng, nhưng ông vẫn nhớ những gì Trần Tứ lão gia vừa rồi nói, hỏi: "Ngươi vừa mới nói cái gì, Xuân dương sinh?"
"Chứ còn gì nữa?" Một lớp phấn hoa đào rơi xuống trên mặt Trần Tứ lão gia, quần áo và tóc của ông ta đều bị xé thành từng mảnh, Trong tay giơ lên một sợi râu, vẫn chưa yên tâm, mắng: "Xuân dương sinh cái gì chứ? Rõ ràng là một tên đại phu độc ác, mượn cớ mắng người mua thuốc là ngu ngốc!”
"Không đúng... " Hồ viên ngoại sửng sốt, sai cậu bé thư đồng bên cạnh: "Đi lấy gói trà thảo dược trong phòng ta ra đây." Ông lại hỏi Trần Tứ lão gia, "Ông nói trà thảo dược ông mua có tên là Xuân dương sinh?" Trần Tứ lão gia: "Ông còn muốn ta nói điều này bao nhiêu lần nữa?"
Hồ viên ngoại không nói gì, đợi cậu bé đi lấy trà thảo dược tới rồi giơ lên để Trần Tứ lão gia và những người đang xem náo nhiệt có thể nhìn rõ: "Nhìn rõ đi, trà lão phu mua là Xuân thủy sinh! Tự ông mua phải thuốc giả, không đến chỗ bán thuốc giả mà bắt đền, lại đến chỗ ta nổi điên là cái kiểu gì?"
Nghe vậy, Trần Tứ lão gia sửng sốt một lúc, vô thức muốn bước tới nhìn kỹ: "Xuân thủy sinh?"
"Trần quạt, mũi ông có vấn đề đã đành, sao bây giờ mắt cũng mờ rồi?" Hồ viên ngoại chế nhạo, "Mở mắt ra và nhìn kỹ xem những chữ trên gói trà này là gì!"
Trần Tứ lão gia cũng không thể tin được.
Gói trà này rất giống với trà thảo mộc ông mua, được làm rất tinh tế, bên trên có dán một tờ giấy trắng, có một bài thơ nhỏ viết bằng mực, rất trang nhã. Lần đầu tiên nhìn thấy, ông đã ngưỡng mộ sự khéo léo của nó.
Nhưng...
Trên đó quả thực viết ba chữ ‘xuân thủy sinh’.
Không phải Xuân dương sinh?
Có lẽ ông thực sự đã mua phải hàng giả?
Trần Tứ lão gia chợt nhìn cậu bé bên cạnh rồi lớn tiếng quát: “Cái tên nô tài này, dám mua thuốc giả ở đâu để lừa gạt chủ nhân?”
Cậu bé giật mình, vội vàng quỳ xuống kêu lên: “Không thể nào đâu lão gia, tiểu nhân mua trà thảo dược này từ Hạnh Lâm Đường trên phố Tây. Hạnh Lâm Đường là một thương hiệu lâu đời và y quán rất nổi tiếng, nên không thể có hàng giả.”
”Hạnh Lâm Đường?” Hồ viên ngoại kinh ngạc nói: “Đó chẳng phải y quán của Bạch chưởng quầy sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất