Chương 25: Tìm Tình Lang
Hạnh Lâm Đường lần này điều chế ra xuân dương sinh, ban đầu muốn lợi dụng tình thế để tấn công Nhân Tâm y quán, nhưng không ngờ lại phản tác dụng và cuối cùng tự mình hại mình.
Sau khi giới học giả và dân thường làm ồn ào ở trước cửa Hạnh Lâm Đường, Hạnh Lâm Đường đã không mở cửa trở lại trong tám chín ngày.
A Thành đi hỏi tin tức rồi quay lại nói, Bạch Thủ Nghĩa mấy ngày nay trốn ở Bạch gia, không dám rời khỏi cửa một bước, sợ lại bị nhổ vào mặt.
Đỗ Trường Khanh nghe được tin này, trong lòng vui mừng vô cùng, mấy ngày trước xui xẻo đều qua đi, thanh âm cũng so với trước đó lớn hơn một chút.
Hắn từ bên ngoài bước vào, tình cờ nhìn thấy Lục Đồng đang phân loại thuốc mới, liền ho nhẹ một tiếng: “Lần này Hạnh Lâm Đường phải gánh chịu hậu quả, là nhờ vào mưu kế thâm sâu của Lục đại phu… Ý ta là cô rất thông minh, cô đã giúp cho Nhân Tâm y quán của chúng ta trút giận, khiến cho người làm chủ ta đây rất cảm động. Ta sẽ không quên công của cô, cuối tháng sẽ tăng lương.”
Ngân Tranh nghe thế, lập tức kéo lấy A Thành đang đứng một bên đáp: “Ta và A Thành đều đã nghe rồi nhé, chủ tiệm không được nuốt lời.”
”Yên tâm đi.” Đỗ Trường Khanh xua tay nhìn Lục Đồng, tò mò hỏi: “Nhưng Lục đại phu này, mặc dù chuyện này là do lão già kia bắt chước không đến nơi nên mới ra nông nỗi này, nhưng cô cũng không vừa nhỉ, chỉ thuê một vài người thêm dầu vào lửa đã khiến Bạch Thủ Nghĩa tức chết. Bạch Thủ Nghĩa không phải một kẻ dễ đối phó đâu, mà cô lại có thể bình tĩnh như vậy, thủ đoạn này không phải nữ nhân bình thường có thể làm được.”
Hắn tiến lại gần Lục Đồng, đột nhiên nói: “ chẳng lẽ cô là tiểu thư nhà giàu nào đó, lén trốn khỏi nhà trải nghiệm cuộc sống thường dân sao?”
Lục Đồng dừng lại.
Ngân Tranh tuyệt vọng nháy mắt với Đỗ Trường Khanh.
Đỗ Trường Khanh không nhìn ra Ngân Tranh gợi ý, thấy Lục Đồng không trả lời, hắn tiếp tục suy đoán: “Nói đến mới nhớ, cô cùng Ngân Tranh, hai người tự mình lên kinh, mà sao không thấy cha mẹ cô lo lắng, cũng không thấy cô viết thư gửi về nhà…”
Lục Đồng ngắt lời hắn: “Cha mẹ ta đã không còn nữa.”
Đỗ Trường Khanh sửng sốt.
Ngân Tranh không nhìn nổi nữa.
Đỗ Trường Khanh sắc mặt xấu hổ, lắp bắp nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ý... Ta không biết...”
”Không sao.” Lục Đồng tiếp tục phân loại trà thuốc, động tác của nàng vẫn rất điêu luyện và không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Đỗ Trường Khanh nhìn xem, gãi gãi lông mày, thận trọng hỏi: “Nếu cha mẹ cô đều đã mất, tại sao Lục đại phu lại một mình đi Thịnh Kinh? hai cô nương ngoại địa các cô chỉ có một mình, kiếm sống cũng không dễ dàng gì. Với tay nghề hành y của cô, tại sao không tìm một y quán ở quê hương mà bán thuốc? Lập nghiệp ở Thịnh Kinh không phải là điều dễ dàng.”
Những gì hắn nói cũng đúng.
Lông mi của Lục Đồng hơi rung.
Đỗ Trường Khanh có lúc thoạt nhìn ngốc nghếch, có lúc lại cực kỳ khôn ngoan. Nếu tiếp tục lôi lý do làm theo di nguyện của sư phụ ra để lừa gạt, chỉ sợ Đỗ Trường Khanh sẽ không tin.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta đến Thịnh Kinh là để tìm một người.”
“Tìm người?” Vẻ mặt Đỗ Trường Khanh thay đổi, “Tìm ai cơ? Người trong lòng ư?”
Ngân Tranh trợn mắt lên “?”
Nói xong, hắn nghe thấy Lục Đồng nói: “Không sai.”
Lúc này ngay cả A Thành cũng giật mình.
“Không thể nào.” Đỗ Trường Khanh không cần suy nghĩ nói: “Lục đại phu, tuy rằng cô không đủ ôn hòa, không biết làm nũng, không thích cười, thường xuyên khiến người ta hoảng sợ, nhưng bộ dáng cô cũng khá xinh đẹp. Nhìn xem, khiến cho một cô nương xinh đẹp như vậy, thanh tú như vậy, vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm, kẻ vô lương tâm đó sao lại có mắt như mù vậy?” Hắn giật mình: “đừng nói là cô bị lừa đấy nhé”.
“Không đâu.” Lục Đồng tỏ ra bình tĩnh, “Ta có tín vật.”
”Tín vật thì có tác dụng gì? Còn không thực tế bằng giấy tờ nhà đất.” Đỗ Trường Khanh rất quan tâm đến chuyện này, lo lắng hỏi: “Có thể cho ta biết tên người mà cô đang tìm không? Ta có rất nhiều bằng hữu ở Thịnh Kinh, để bọn họ giúp cô tìm đi, khi tìm được, cô có thể tính sổ với kẻ vô tình đó.”
Ngân Tranh khó hiểu nhìn Lục Đồng.
Lục Đồng suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Ta không biết tên hắn, trên đường đi tình cờ ta có cứu giúp người đó, hắn nói hắn là thiếu gia của một gia tộc giàu có ở Thịnh Kinh, còn để lại cho ta tín vật. Hắn nói sau này ta đến Thịnh Kinh thì sẽ đến tìm ta.”
Đỗ Trường Khanh sửng sốt một chút: “Cho nên cô nhất quyết muốn hành nghề y ở y quán của ta là để phô trương thanh thế ở Thịnh Kinh, để nam nhân đó nghe được tên cô sẽ đến gặp sao??”
Hắn đến cả lý do đều đã nghĩ ra cho Lục Đồng rồi, Lục Đồng không có lý do gì để phủ nhận nên bình tĩnh gật đầu.
Đỗ Trường Khanh thở dài: “Ta nói mà, cô bị lừa rồi! Lục đại phu, cô nhất định đọc quá nhiều thoại bản rồi, trên đường cứu người, mười người thì chín người sẽ nói mình là thiếu gia nhà giàu, còn một người thì sẽ nói là con cháu nhà quan lưu lạc bên ngoài. Nếu nam nhân đó thực sự muốn gặp cô, tại sao hắn ta không nói thẳng cho cô biết tên và gia môn nhà mình, mà lại để cô vượt ngàn dặm đi tìm? Tín vật kia không phải là một miếng ngọc giả thì cũng là một chiếc nhẫn vỡ chẳng đáng tiền.”
Lục Đồng không nói gì, ngầm thừa nhận.
Đỗ Trường Khanh tức giận nhìn Lục Đồng: “Ta thấy cô bình thường thoạt nhìn thông minh, nhưng trong chuyện này sao cô có thể ngu ngốc như thế? Ta nghĩ người đó nhất định là một thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt hồng hào, môi đỏ mọng, cho nên cô mới bị mê hoặc đến mất trí như vậy.”
“Ta nói cô nghe, những thanh niên đẹp trai như ta chỉ là những chiếc gối thêu vô giá trị, nhằm mục đích lừa gạt những cô nương nhỏ như cô thôi!”
Lời nói của hắn đã đụng chạm đến không ít người, Ngân Tranh không thể chịu đựng được nữa, phản đối: “Không thể nói như vậy. Công tử mà chúng ta gặp lần trước rất xuất sắc, hành động mạnh mẽ, không thể là một chiếc gối thêu được.”
Nghe vậy, Lục Đồng sắc mặt thay đổi, nghĩ đến nam nhân hung hãn tra hỏi mình trong tiệm son phấn lần trước, không khỏi dừng lại.
Đỗ Trường Khanh khịt mũi: “Người ta là thế tử của Triệu Ninh Công, làm sao có thể so sánh với hắn?
Lục Đồng hỏi: “Triệu Ninh Công thế tử? ”
”Đúng vậy, Triệu Ninh Công năm đó cũng là một mỹ nam nổi tiếng ở Thịnh Kinh, thê tử của người cũng rất xinh đẹp. Cha mẹ đều ưu tú, con cái đương nhiên có ngoại hình xuất sắc.”
Nói đến đây, Đỗ Trường Khanh có phần tức giận: “Người ta sinh ra trong một gia đình quyền quý nên dễ dàng đạt được những đỉnh cao từ khi còn trẻ. Mới ngoài 20 đã trở thành điện tiền chỉ huy sứ. Ngay cả gối nằm cũng được làm bằng lụa vàng có họa tiết ngọc Như Ý. Người bình thường chúng ta sao có thể so sánh được?”
Ngân Tranh nhìn hắn: “Đỗ chủ tiệm, sao nghe lời của huynh ta lại cảm thấy chua chua? Không phải là ghen tị đấy chứ?”
”Ai ghen tị? “ Đỗ Trường Khanh sắc mặt thay đổi, tức giận nói: “Ngoại trừ sinh ra có chút khác biệt, ngoại hình của ta cũng đâu kém hắn! Đáng tiếc ta không phải sinh ra ở nhà Triệu Ninh Công, nếu không thì vị trí điện tiền chỉ huy sứ không đến lượt hắn đâu.”
Ngân Tranh bất đắc dĩ cười: “... huynh thật tự tin.”
Đỗ Trường Khanh bị Ngân Tranh cười nhạo, có chút ngượng ngùng, vẻ mặt xấu hổ, vội vàng nói với Lục Đồng mấy câu đừng để bị đàn ông lừa, sau đó kéo A Thành vào phòng trong lấy dược liệu.
Sau khi Đỗ Trường Khanh rời đi, Ngân Tranh lại gần Lục Đồng nói: “Lời cô nương vừa rồi nói về việc tìm người khó tin như thế, vậy mà Đỗ chủ tiệm lại tin sái cổ, chẳng lẽ hắn là kẻ ngốc sao?”
Lục Đồng nói: “ba phần là thật, bảy phần là giả. Đương nhiên, hắn không thể phân biệt được.”
Ngân Tranh giật mình: “Chẳng lẽ lời cô nương nói là sự thật? Cô nương thực sự đã từng cứu một thiếu gia nhà giàu sao?”
Lục Đồng cười không trả lời, thấy nàng như vậy, Ngân Tranh cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhìn trời thở dài: “Nếu là thật, ta thật hy vọng đó là một thiếu gia quý tộc. Không cần hắn lấy thân báo đáp, chỉ cần trả nhiều bạc một chút là được.” Nàng thực dụng nói: “Nếu hắn có thân phận Triệu Ninh Công thế tử thì càng tốt. Lần trước ta nhìn thấy bộ quần áo gấm của chỉ huy kia thoạt nhìn rất có giá trị. Cứu mạng hắn thì nhất định sẽ được thưởng cả ngàn lượng vàng.”
Vừa nói, nàng vừa cười trước: “Như thế, của hồi môn của cô nương có thể thêm chút trâm ngọc rồi.”
Sau khi giới học giả và dân thường làm ồn ào ở trước cửa Hạnh Lâm Đường, Hạnh Lâm Đường đã không mở cửa trở lại trong tám chín ngày.
A Thành đi hỏi tin tức rồi quay lại nói, Bạch Thủ Nghĩa mấy ngày nay trốn ở Bạch gia, không dám rời khỏi cửa một bước, sợ lại bị nhổ vào mặt.
Đỗ Trường Khanh nghe được tin này, trong lòng vui mừng vô cùng, mấy ngày trước xui xẻo đều qua đi, thanh âm cũng so với trước đó lớn hơn một chút.
Hắn từ bên ngoài bước vào, tình cờ nhìn thấy Lục Đồng đang phân loại thuốc mới, liền ho nhẹ một tiếng: “Lần này Hạnh Lâm Đường phải gánh chịu hậu quả, là nhờ vào mưu kế thâm sâu của Lục đại phu… Ý ta là cô rất thông minh, cô đã giúp cho Nhân Tâm y quán của chúng ta trút giận, khiến cho người làm chủ ta đây rất cảm động. Ta sẽ không quên công của cô, cuối tháng sẽ tăng lương.”
Ngân Tranh nghe thế, lập tức kéo lấy A Thành đang đứng một bên đáp: “Ta và A Thành đều đã nghe rồi nhé, chủ tiệm không được nuốt lời.”
”Yên tâm đi.” Đỗ Trường Khanh xua tay nhìn Lục Đồng, tò mò hỏi: “Nhưng Lục đại phu này, mặc dù chuyện này là do lão già kia bắt chước không đến nơi nên mới ra nông nỗi này, nhưng cô cũng không vừa nhỉ, chỉ thuê một vài người thêm dầu vào lửa đã khiến Bạch Thủ Nghĩa tức chết. Bạch Thủ Nghĩa không phải một kẻ dễ đối phó đâu, mà cô lại có thể bình tĩnh như vậy, thủ đoạn này không phải nữ nhân bình thường có thể làm được.”
Hắn tiến lại gần Lục Đồng, đột nhiên nói: “ chẳng lẽ cô là tiểu thư nhà giàu nào đó, lén trốn khỏi nhà trải nghiệm cuộc sống thường dân sao?”
Lục Đồng dừng lại.
Ngân Tranh tuyệt vọng nháy mắt với Đỗ Trường Khanh.
Đỗ Trường Khanh không nhìn ra Ngân Tranh gợi ý, thấy Lục Đồng không trả lời, hắn tiếp tục suy đoán: “Nói đến mới nhớ, cô cùng Ngân Tranh, hai người tự mình lên kinh, mà sao không thấy cha mẹ cô lo lắng, cũng không thấy cô viết thư gửi về nhà…”
Lục Đồng ngắt lời hắn: “Cha mẹ ta đã không còn nữa.”
Đỗ Trường Khanh sửng sốt.
Ngân Tranh không nhìn nổi nữa.
Đỗ Trường Khanh sắc mặt xấu hổ, lắp bắp nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ý... Ta không biết...”
”Không sao.” Lục Đồng tiếp tục phân loại trà thuốc, động tác của nàng vẫn rất điêu luyện và không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Đỗ Trường Khanh nhìn xem, gãi gãi lông mày, thận trọng hỏi: “Nếu cha mẹ cô đều đã mất, tại sao Lục đại phu lại một mình đi Thịnh Kinh? hai cô nương ngoại địa các cô chỉ có một mình, kiếm sống cũng không dễ dàng gì. Với tay nghề hành y của cô, tại sao không tìm một y quán ở quê hương mà bán thuốc? Lập nghiệp ở Thịnh Kinh không phải là điều dễ dàng.”
Những gì hắn nói cũng đúng.
Lông mi của Lục Đồng hơi rung.
Đỗ Trường Khanh có lúc thoạt nhìn ngốc nghếch, có lúc lại cực kỳ khôn ngoan. Nếu tiếp tục lôi lý do làm theo di nguyện của sư phụ ra để lừa gạt, chỉ sợ Đỗ Trường Khanh sẽ không tin.
Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta đến Thịnh Kinh là để tìm một người.”
“Tìm người?” Vẻ mặt Đỗ Trường Khanh thay đổi, “Tìm ai cơ? Người trong lòng ư?”
Ngân Tranh trợn mắt lên “?”
Nói xong, hắn nghe thấy Lục Đồng nói: “Không sai.”
Lúc này ngay cả A Thành cũng giật mình.
“Không thể nào.” Đỗ Trường Khanh không cần suy nghĩ nói: “Lục đại phu, tuy rằng cô không đủ ôn hòa, không biết làm nũng, không thích cười, thường xuyên khiến người ta hoảng sợ, nhưng bộ dáng cô cũng khá xinh đẹp. Nhìn xem, khiến cho một cô nương xinh đẹp như vậy, thanh tú như vậy, vượt ngàn dặm xa xôi đến tìm, kẻ vô lương tâm đó sao lại có mắt như mù vậy?” Hắn giật mình: “đừng nói là cô bị lừa đấy nhé”.
“Không đâu.” Lục Đồng tỏ ra bình tĩnh, “Ta có tín vật.”
”Tín vật thì có tác dụng gì? Còn không thực tế bằng giấy tờ nhà đất.” Đỗ Trường Khanh rất quan tâm đến chuyện này, lo lắng hỏi: “Có thể cho ta biết tên người mà cô đang tìm không? Ta có rất nhiều bằng hữu ở Thịnh Kinh, để bọn họ giúp cô tìm đi, khi tìm được, cô có thể tính sổ với kẻ vô tình đó.”
Ngân Tranh khó hiểu nhìn Lục Đồng.
Lục Đồng suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Ta không biết tên hắn, trên đường đi tình cờ ta có cứu giúp người đó, hắn nói hắn là thiếu gia của một gia tộc giàu có ở Thịnh Kinh, còn để lại cho ta tín vật. Hắn nói sau này ta đến Thịnh Kinh thì sẽ đến tìm ta.”
Đỗ Trường Khanh sửng sốt một chút: “Cho nên cô nhất quyết muốn hành nghề y ở y quán của ta là để phô trương thanh thế ở Thịnh Kinh, để nam nhân đó nghe được tên cô sẽ đến gặp sao??”
Hắn đến cả lý do đều đã nghĩ ra cho Lục Đồng rồi, Lục Đồng không có lý do gì để phủ nhận nên bình tĩnh gật đầu.
Đỗ Trường Khanh thở dài: “Ta nói mà, cô bị lừa rồi! Lục đại phu, cô nhất định đọc quá nhiều thoại bản rồi, trên đường cứu người, mười người thì chín người sẽ nói mình là thiếu gia nhà giàu, còn một người thì sẽ nói là con cháu nhà quan lưu lạc bên ngoài. Nếu nam nhân đó thực sự muốn gặp cô, tại sao hắn ta không nói thẳng cho cô biết tên và gia môn nhà mình, mà lại để cô vượt ngàn dặm đi tìm? Tín vật kia không phải là một miếng ngọc giả thì cũng là một chiếc nhẫn vỡ chẳng đáng tiền.”
Lục Đồng không nói gì, ngầm thừa nhận.
Đỗ Trường Khanh tức giận nhìn Lục Đồng: “Ta thấy cô bình thường thoạt nhìn thông minh, nhưng trong chuyện này sao cô có thể ngu ngốc như thế? Ta nghĩ người đó nhất định là một thiếu niên tuấn tú, khuôn mặt hồng hào, môi đỏ mọng, cho nên cô mới bị mê hoặc đến mất trí như vậy.”
“Ta nói cô nghe, những thanh niên đẹp trai như ta chỉ là những chiếc gối thêu vô giá trị, nhằm mục đích lừa gạt những cô nương nhỏ như cô thôi!”
Lời nói của hắn đã đụng chạm đến không ít người, Ngân Tranh không thể chịu đựng được nữa, phản đối: “Không thể nói như vậy. Công tử mà chúng ta gặp lần trước rất xuất sắc, hành động mạnh mẽ, không thể là một chiếc gối thêu được.”
Nghe vậy, Lục Đồng sắc mặt thay đổi, nghĩ đến nam nhân hung hãn tra hỏi mình trong tiệm son phấn lần trước, không khỏi dừng lại.
Đỗ Trường Khanh khịt mũi: “Người ta là thế tử của Triệu Ninh Công, làm sao có thể so sánh với hắn?
Lục Đồng hỏi: “Triệu Ninh Công thế tử? ”
”Đúng vậy, Triệu Ninh Công năm đó cũng là một mỹ nam nổi tiếng ở Thịnh Kinh, thê tử của người cũng rất xinh đẹp. Cha mẹ đều ưu tú, con cái đương nhiên có ngoại hình xuất sắc.”
Nói đến đây, Đỗ Trường Khanh có phần tức giận: “Người ta sinh ra trong một gia đình quyền quý nên dễ dàng đạt được những đỉnh cao từ khi còn trẻ. Mới ngoài 20 đã trở thành điện tiền chỉ huy sứ. Ngay cả gối nằm cũng được làm bằng lụa vàng có họa tiết ngọc Như Ý. Người bình thường chúng ta sao có thể so sánh được?”
Ngân Tranh nhìn hắn: “Đỗ chủ tiệm, sao nghe lời của huynh ta lại cảm thấy chua chua? Không phải là ghen tị đấy chứ?”
”Ai ghen tị? “ Đỗ Trường Khanh sắc mặt thay đổi, tức giận nói: “Ngoại trừ sinh ra có chút khác biệt, ngoại hình của ta cũng đâu kém hắn! Đáng tiếc ta không phải sinh ra ở nhà Triệu Ninh Công, nếu không thì vị trí điện tiền chỉ huy sứ không đến lượt hắn đâu.”
Ngân Tranh bất đắc dĩ cười: “... huynh thật tự tin.”
Đỗ Trường Khanh bị Ngân Tranh cười nhạo, có chút ngượng ngùng, vẻ mặt xấu hổ, vội vàng nói với Lục Đồng mấy câu đừng để bị đàn ông lừa, sau đó kéo A Thành vào phòng trong lấy dược liệu.
Sau khi Đỗ Trường Khanh rời đi, Ngân Tranh lại gần Lục Đồng nói: “Lời cô nương vừa rồi nói về việc tìm người khó tin như thế, vậy mà Đỗ chủ tiệm lại tin sái cổ, chẳng lẽ hắn là kẻ ngốc sao?”
Lục Đồng nói: “ba phần là thật, bảy phần là giả. Đương nhiên, hắn không thể phân biệt được.”
Ngân Tranh giật mình: “Chẳng lẽ lời cô nương nói là sự thật? Cô nương thực sự đã từng cứu một thiếu gia nhà giàu sao?”
Lục Đồng cười không trả lời, thấy nàng như vậy, Ngân Tranh cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhìn trời thở dài: “Nếu là thật, ta thật hy vọng đó là một thiếu gia quý tộc. Không cần hắn lấy thân báo đáp, chỉ cần trả nhiều bạc một chút là được.” Nàng thực dụng nói: “Nếu hắn có thân phận Triệu Ninh Công thế tử thì càng tốt. Lần trước ta nhìn thấy bộ quần áo gấm của chỉ huy kia thoạt nhìn rất có giá trị. Cứu mạng hắn thì nhất định sẽ được thưởng cả ngàn lượng vàng.”
Vừa nói, nàng vừa cười trước: “Như thế, của hồi môn của cô nương có thể thêm chút trâm ngọc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất