Chương 29: Tình Báo
Vạn ma ma nhìn Lục Đồng hỏi: "Cô nương cũng biết về Kế gia sao?"
"Ở Thịnh Kinh có ai không biết Kế gia chứ?" Ngân Tranh giả vờ kinh ngạc. “Nghe nói Thái sư phủ toàn dùng đồ gốm sứ của Kế gia, vinh hạnh biết bao. Hoá ra ma ma làm việc ở Kế phủ, thật là đáng tự hào!”
Lục Đồng cười nhạt.
Tất nhiên, Vạn ma ma không phải là một gia nô bình thường.
Chồng bà, Vạn Phúc là người hầu riêng của Kế Thừa Hưng.
Vạn Phúc đã theo Kế Thừa Hưng hơn hai mươi năm, nói cách khác, Vạn Phúc chứng kiến Lục Nhu gả vào Kế gia, về sau Lục Nhu chết, Vạn Phúc không thể không biết nội tình.
Lục Đồng ban đầu muốn bắt đầu từ Vạn Phúc, nhưng bản tính ông ta thận trọng và không dễ tiếp cận nên đành phải chuyển sự chú ý sang phu nhân của Vạn Phúc, Vạn ma ma.
Sau khi Vạn ma ma tiết lộ danh tính và biết được Ngân Tranh là người cùng quê, bà ấy trở nên giản dị và thân thiết hơn với nàng. Bà cũng nhắc đến việc hôm nay mua hoa mai, lẩm bẩm: “Hoa mai đã rụng, không làm được bánh hoa mai, về phu nhân hỏi đến sẽ tức giận, sợ là lại bị mắng.”
Lục Đồng đã châm hết kim vàng rồi, sau khi châm xong, nàng ngồi trên ghế chờ tác dụng của châm cứu. Nghe vậy, nàng mỉm cười hỏi: “Không phải Kế phu nhân rất hiền lành bao dung sao, làm sao mà nàng ấy có thể quan tâm đến mấy bông hoa mai được? Ma ma không cần lo lắng quá.”
“Dịu dàng và bao dung?” Vạn ma ma cười lớn, “ Cô nương nghe điều này ở đâu ra thế? Người đó không liên quan gì đến bốn chữ dịu dàng bao dung hết đó.”
Lục Đồng trong mắt lóe lên, nghi hoặc hỏi: "Không phải sao? Ta nghe nói Kế phu nhân tính tình tốt, là một mỹ nữ hiếm có. Chẳng lẽ ta bị lừa?"
Vạn ma ma nhìn nàng. Đang định nói chuyện, chợt nghĩ tới điều gì đó, hạ giọng: “Có lẽ cô nương nghe nói cũng không sai đâu, chỉ là người được nhắc đến trong lời đồn sợ là vị phu nhân trước.”
“Phu nhân trước ư?”
“Đúng rồi, phu nhân trước mới chính là người vừa đẹp người vừa đẹp nết. Chỉ tiếc là không được may mắn, vừa gả vào chưa bao lâu đã đi rồi.” Vạn ma ma có vẻ không hài lòng với tân phu nhân của Kế gia, trong lời nói có chút oán hận.
Lục Đồng bình tĩnh hỏi: "Mới gả vào không bao lâu liền đi? Là bị bệnh gì đó à?"
"Ừ." Vạn ma ma thở dài, "Không biết vì sao lại phát điên, rõ ràng là trước đó vẫn ổn. Có lẽ là không muốn liên lụy đại gia, nhất thời nghĩ không thông liền lao mình xuống vực. Người tốt như vậy, đối với kẻ dưới cũng khoan dung, thật đáng tiếc." Bà thực sự cảm thấy thương tiếc cho Lục Nhu.
Ánh mắt của Lục Đồng tối sầm lại.
Kế lão phu nhân nói, Lục Nhu không dụ dỗ được thiếu gia nhà Tề thái sư nên thẹn quá hoá giận gieo mình xuống vực. Vạn ma ma thì lại nói rằng Lục Nhu bị điên và tự sát vì không muốn liên lụy Kế Thừa Hưng.
Lời nói của hai người khác nhau, chứng tỏ Vạn ma ma không biết gì về vụ việc liên quan đến phủ Tề đại sư.
Tại sao Kế lão phu nhân lại giấu chuyện này với hạ nhân, trừ phi có ẩn ý gì?
Nhìn vẻ mặt của Vạn ma ma, bà ấy không biết sự thật, e rằng trượng phu của bà, Vạn Phúc, cũng không tiết lộ cho bà ấy biết.
Càng che giấu thì càng kì quái.
Lục Đồng liếc nhìn Vạn ma ma, đột nhiên mỉm cười: "Vậy Kế đại gia sau khi tiên phu nhân qua đời chưa lâu liền cưới người mới sao? Nếu đúng như vậy thì, đúng là đàn ông bạc tình."
"Còn không phải sao?" Vạn ma ma buồn rười rượi: "Tháng 6 phu nhân mất, tháng 9 đã chuẩn bị sính lễ cho tân nương. Ngay cả hạ nhân như chúng ta cũng cảm thấy ớn lạnh."
Bà thao thao nói, dường như cảm thấy có gì đó không ổn liền chuyển chủ đề đến bản thân mình. Lúc thì kể rằng con trai mình mấy hôm trước bị đám bạn xấu rủ đánh bạc, thường khiến Vạn Phúc tức giận. Lúc khác, lại nói rằng phu nhân mới là một đương gia nghiêm khắc và rất tiết kiệm chi tiêu. Lại nói đến Kế lão phu nhân thích đồ ngọt, mỗi ngày đều ăn hết mấy hộp bánh kẹo.
Không biết nói chuyện như thế bao lâu, với giọng đứt quãng, Vạn ma ma đột nhiên cảm thấy vết thương ở mắt cá chân đã đỡ hơn. Cúi đầu xuống nhìn, bà thấy vết sưng tấy đã hoàn toàn giảm bớt.
Lục Đồng rút từng chiếc kim vàng ra khỏi mắt cá chân bà, chườm khăn tay nóng lên. Vạn ma ma đứng dậy đi lại vài bước, sau đó vui mừng khôn xiết: “Thật sự không còn đau nữa!”
Ngân Tranh mỉm cười đáp lời: “Ta đã nói rồi mà, cô nương của ta rất giỏi y thuật, sẽ không lừa người đâu."
Vạn ma ma mang giày và tất vào, khen ngợi không ngừng và lại cảm ơn. Ngân Tranh không chịu nhận tiền của bà, chỉ cười đẩy bà ra khỏi cửa: “Ma ma đã nói chúng ta cùng quê rồi mà, cảm ơn gì chứ? Hôm nay chúng ta gặp nhau ở chợ hoa là duyên phận, mấy câu khách sáo không cần nói đâu, sau này không có việc gì thì lại đây nói chuyện với chúng ta."
Vạn ma ma muốn cảm ơn lần nữa, nhưng thấy trời đã muộn, hoa mai sau khi bị bỏ lại đã héo, cũng ra ngoài đã lâu nên nói đùa với Ngân Tranh vài câu rồi xách giỏ đi.
Sau khi Vạn ma ma đi rồi, Đỗ Trường Khanh nằm ở trước bàn nhìn Lục Đồng rên rỉ: “Không ngờ cô thật sự biết châm cứu, nhưng mà làm việc cả nửa ngày mà ta chẳng được xu nào, Lục đại phu thật sự coi tiền như rác.”
Lục Đồng không để ý tới hắn, mở rèm, đi vào trong sân nhỏ phía sau y quán.
Ngân Tranh trừng mắt nhìn hắn, đi theo nàng đi vào.
Đỗ Trường Khanh trợn mắt, tức giận nói: “Sao lại giận ta? Thật khó hiểu.”
Lục Đồng tiến vào sân nhỏ, đi về phía sau phòng.
Cửa sổ mở toang, những cành mai gồ ghề phản chiếu mái hiên cửa sổ, giống như một cuộn tranh thuỷ mặc.
Ngân Tranh từ phía sau đi theo, đóng cửa lại, nhìn Lục Đồng: “Cô nương.”
“Ngươi cũng nghe thấy hết rồi.” Lục Đồng bình tĩnh nói: “Vạn ma ma nói, Kế phu nhân đã mất vào tháng sáu.”
Người dân huyện Trường Vũ nói rằng Lục Khiêm nhận được tin Lục Nhu qua đời, là vào tháng 3.
Có lẽ, đó không phải là lá thư báo tin Lục Nhu qua đời.
Ví dụ như...
Đó là một lá thư yêu cầu giúp đỡ.
Ngân Tranh suy nghĩ một chút: “Nhưng ý của Vạn ma ma là bà không biết nội tình bệnh tình của Kế phu nhân. Bà còn nói, trước khi phu nhân mới vào cửa, Kế lão phu nhân sợ phu nhân mới không vui, thế là đổi hết hạ nhân hầu hạ ở viện của tiên phu nhân. Cô nương, bây giờ chúng ta tìm lại những người cũ kia sao?"
"Không cần," Lục Đồng nói.
Hiện tại người đã bị thay thế, chứng tỏ nhà họ Kế muốn che đậy sự thật. Có lẽ những người biết sự thật không còn sống nữa. Còn những người may mắn sống sót hầu hết đều là người không biết gì về sự việc, không giúp được gì nhiều.
Vẫn là phải bắt đầu từ những người xung quanh Kế Thừa Hưng.
Lục Đồng im lặng một lát rồi hỏi: “Hôm nay nghe Vạn ma ma nói rằng con trai Vạn Phúc mê cờ bạc?”
Ngân Tranh gật đầu: “Đúng vậy, ta nghe nói hắn vì chuyện này mà bị đánh hai lần. Bây giờ có vẻ hối lỗi rồi, ở nhà ngoan ngoãn học hành."
Lục Đồng "ừ" rồi hỏi lại: "Ngân Tranh, ngươi có biết đánh bạc không?"
"Ta có thể" Ngân Tranh gật đầu mà không cần suy nghĩ, "Ngày trước ở hoa lâu, cầm kì thi hoạ, đánh cược, đấu rượu ta đều phải học. Không chỉ biết đánh bạc mà đôi khi vì để lừa tiền của những công tử ngu ngốc đó, còn phải giở mánh khoé…” Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại, nhìn Lục Đồng :“Cô nương muốn…”
Gió thổi qua, cành mai ngoài cửa sổ đung đưa.
Lục Đồng chăm chú nhìn nó một lúc rồi quay đi.
Nàng nói: "Ngân Tranh, ta muốn nhờ ngươi một việc."
"Ở Thịnh Kinh có ai không biết Kế gia chứ?" Ngân Tranh giả vờ kinh ngạc. “Nghe nói Thái sư phủ toàn dùng đồ gốm sứ của Kế gia, vinh hạnh biết bao. Hoá ra ma ma làm việc ở Kế phủ, thật là đáng tự hào!”
Lục Đồng cười nhạt.
Tất nhiên, Vạn ma ma không phải là một gia nô bình thường.
Chồng bà, Vạn Phúc là người hầu riêng của Kế Thừa Hưng.
Vạn Phúc đã theo Kế Thừa Hưng hơn hai mươi năm, nói cách khác, Vạn Phúc chứng kiến Lục Nhu gả vào Kế gia, về sau Lục Nhu chết, Vạn Phúc không thể không biết nội tình.
Lục Đồng ban đầu muốn bắt đầu từ Vạn Phúc, nhưng bản tính ông ta thận trọng và không dễ tiếp cận nên đành phải chuyển sự chú ý sang phu nhân của Vạn Phúc, Vạn ma ma.
Sau khi Vạn ma ma tiết lộ danh tính và biết được Ngân Tranh là người cùng quê, bà ấy trở nên giản dị và thân thiết hơn với nàng. Bà cũng nhắc đến việc hôm nay mua hoa mai, lẩm bẩm: “Hoa mai đã rụng, không làm được bánh hoa mai, về phu nhân hỏi đến sẽ tức giận, sợ là lại bị mắng.”
Lục Đồng đã châm hết kim vàng rồi, sau khi châm xong, nàng ngồi trên ghế chờ tác dụng của châm cứu. Nghe vậy, nàng mỉm cười hỏi: “Không phải Kế phu nhân rất hiền lành bao dung sao, làm sao mà nàng ấy có thể quan tâm đến mấy bông hoa mai được? Ma ma không cần lo lắng quá.”
“Dịu dàng và bao dung?” Vạn ma ma cười lớn, “ Cô nương nghe điều này ở đâu ra thế? Người đó không liên quan gì đến bốn chữ dịu dàng bao dung hết đó.”
Lục Đồng trong mắt lóe lên, nghi hoặc hỏi: "Không phải sao? Ta nghe nói Kế phu nhân tính tình tốt, là một mỹ nữ hiếm có. Chẳng lẽ ta bị lừa?"
Vạn ma ma nhìn nàng. Đang định nói chuyện, chợt nghĩ tới điều gì đó, hạ giọng: “Có lẽ cô nương nghe nói cũng không sai đâu, chỉ là người được nhắc đến trong lời đồn sợ là vị phu nhân trước.”
“Phu nhân trước ư?”
“Đúng rồi, phu nhân trước mới chính là người vừa đẹp người vừa đẹp nết. Chỉ tiếc là không được may mắn, vừa gả vào chưa bao lâu đã đi rồi.” Vạn ma ma có vẻ không hài lòng với tân phu nhân của Kế gia, trong lời nói có chút oán hận.
Lục Đồng bình tĩnh hỏi: "Mới gả vào không bao lâu liền đi? Là bị bệnh gì đó à?"
"Ừ." Vạn ma ma thở dài, "Không biết vì sao lại phát điên, rõ ràng là trước đó vẫn ổn. Có lẽ là không muốn liên lụy đại gia, nhất thời nghĩ không thông liền lao mình xuống vực. Người tốt như vậy, đối với kẻ dưới cũng khoan dung, thật đáng tiếc." Bà thực sự cảm thấy thương tiếc cho Lục Nhu.
Ánh mắt của Lục Đồng tối sầm lại.
Kế lão phu nhân nói, Lục Nhu không dụ dỗ được thiếu gia nhà Tề thái sư nên thẹn quá hoá giận gieo mình xuống vực. Vạn ma ma thì lại nói rằng Lục Nhu bị điên và tự sát vì không muốn liên lụy Kế Thừa Hưng.
Lời nói của hai người khác nhau, chứng tỏ Vạn ma ma không biết gì về vụ việc liên quan đến phủ Tề đại sư.
Tại sao Kế lão phu nhân lại giấu chuyện này với hạ nhân, trừ phi có ẩn ý gì?
Nhìn vẻ mặt của Vạn ma ma, bà ấy không biết sự thật, e rằng trượng phu của bà, Vạn Phúc, cũng không tiết lộ cho bà ấy biết.
Càng che giấu thì càng kì quái.
Lục Đồng liếc nhìn Vạn ma ma, đột nhiên mỉm cười: "Vậy Kế đại gia sau khi tiên phu nhân qua đời chưa lâu liền cưới người mới sao? Nếu đúng như vậy thì, đúng là đàn ông bạc tình."
"Còn không phải sao?" Vạn ma ma buồn rười rượi: "Tháng 6 phu nhân mất, tháng 9 đã chuẩn bị sính lễ cho tân nương. Ngay cả hạ nhân như chúng ta cũng cảm thấy ớn lạnh."
Bà thao thao nói, dường như cảm thấy có gì đó không ổn liền chuyển chủ đề đến bản thân mình. Lúc thì kể rằng con trai mình mấy hôm trước bị đám bạn xấu rủ đánh bạc, thường khiến Vạn Phúc tức giận. Lúc khác, lại nói rằng phu nhân mới là một đương gia nghiêm khắc và rất tiết kiệm chi tiêu. Lại nói đến Kế lão phu nhân thích đồ ngọt, mỗi ngày đều ăn hết mấy hộp bánh kẹo.
Không biết nói chuyện như thế bao lâu, với giọng đứt quãng, Vạn ma ma đột nhiên cảm thấy vết thương ở mắt cá chân đã đỡ hơn. Cúi đầu xuống nhìn, bà thấy vết sưng tấy đã hoàn toàn giảm bớt.
Lục Đồng rút từng chiếc kim vàng ra khỏi mắt cá chân bà, chườm khăn tay nóng lên. Vạn ma ma đứng dậy đi lại vài bước, sau đó vui mừng khôn xiết: “Thật sự không còn đau nữa!”
Ngân Tranh mỉm cười đáp lời: “Ta đã nói rồi mà, cô nương của ta rất giỏi y thuật, sẽ không lừa người đâu."
Vạn ma ma mang giày và tất vào, khen ngợi không ngừng và lại cảm ơn. Ngân Tranh không chịu nhận tiền của bà, chỉ cười đẩy bà ra khỏi cửa: “Ma ma đã nói chúng ta cùng quê rồi mà, cảm ơn gì chứ? Hôm nay chúng ta gặp nhau ở chợ hoa là duyên phận, mấy câu khách sáo không cần nói đâu, sau này không có việc gì thì lại đây nói chuyện với chúng ta."
Vạn ma ma muốn cảm ơn lần nữa, nhưng thấy trời đã muộn, hoa mai sau khi bị bỏ lại đã héo, cũng ra ngoài đã lâu nên nói đùa với Ngân Tranh vài câu rồi xách giỏ đi.
Sau khi Vạn ma ma đi rồi, Đỗ Trường Khanh nằm ở trước bàn nhìn Lục Đồng rên rỉ: “Không ngờ cô thật sự biết châm cứu, nhưng mà làm việc cả nửa ngày mà ta chẳng được xu nào, Lục đại phu thật sự coi tiền như rác.”
Lục Đồng không để ý tới hắn, mở rèm, đi vào trong sân nhỏ phía sau y quán.
Ngân Tranh trừng mắt nhìn hắn, đi theo nàng đi vào.
Đỗ Trường Khanh trợn mắt, tức giận nói: “Sao lại giận ta? Thật khó hiểu.”
Lục Đồng tiến vào sân nhỏ, đi về phía sau phòng.
Cửa sổ mở toang, những cành mai gồ ghề phản chiếu mái hiên cửa sổ, giống như một cuộn tranh thuỷ mặc.
Ngân Tranh từ phía sau đi theo, đóng cửa lại, nhìn Lục Đồng: “Cô nương.”
“Ngươi cũng nghe thấy hết rồi.” Lục Đồng bình tĩnh nói: “Vạn ma ma nói, Kế phu nhân đã mất vào tháng sáu.”
Người dân huyện Trường Vũ nói rằng Lục Khiêm nhận được tin Lục Nhu qua đời, là vào tháng 3.
Có lẽ, đó không phải là lá thư báo tin Lục Nhu qua đời.
Ví dụ như...
Đó là một lá thư yêu cầu giúp đỡ.
Ngân Tranh suy nghĩ một chút: “Nhưng ý của Vạn ma ma là bà không biết nội tình bệnh tình của Kế phu nhân. Bà còn nói, trước khi phu nhân mới vào cửa, Kế lão phu nhân sợ phu nhân mới không vui, thế là đổi hết hạ nhân hầu hạ ở viện của tiên phu nhân. Cô nương, bây giờ chúng ta tìm lại những người cũ kia sao?"
"Không cần," Lục Đồng nói.
Hiện tại người đã bị thay thế, chứng tỏ nhà họ Kế muốn che đậy sự thật. Có lẽ những người biết sự thật không còn sống nữa. Còn những người may mắn sống sót hầu hết đều là người không biết gì về sự việc, không giúp được gì nhiều.
Vẫn là phải bắt đầu từ những người xung quanh Kế Thừa Hưng.
Lục Đồng im lặng một lát rồi hỏi: “Hôm nay nghe Vạn ma ma nói rằng con trai Vạn Phúc mê cờ bạc?”
Ngân Tranh gật đầu: “Đúng vậy, ta nghe nói hắn vì chuyện này mà bị đánh hai lần. Bây giờ có vẻ hối lỗi rồi, ở nhà ngoan ngoãn học hành."
Lục Đồng "ừ" rồi hỏi lại: "Ngân Tranh, ngươi có biết đánh bạc không?"
"Ta có thể" Ngân Tranh gật đầu mà không cần suy nghĩ, "Ngày trước ở hoa lâu, cầm kì thi hoạ, đánh cược, đấu rượu ta đều phải học. Không chỉ biết đánh bạc mà đôi khi vì để lừa tiền của những công tử ngu ngốc đó, còn phải giở mánh khoé…” Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại, nhìn Lục Đồng :“Cô nương muốn…”
Gió thổi qua, cành mai ngoài cửa sổ đung đưa.
Lục Đồng chăm chú nhìn nó một lúc rồi quay đi.
Nàng nói: "Ngân Tranh, ta muốn nhờ ngươi một việc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất