Đăng Hoa Tiếu

Chương 30: Tình Cờ Gặp

Trước Sau


Đêm, trời bắt đầu mưa.

  Mưa rơi lộp độp, rơi xuống những lá chuối mới trồng ngoài sân tạo ra âm thanh ảm đạm.

  Lục Đồng có một giấc mơ.

  Trong giấc mơ, nàng trở về Lục gia ở huyện Trường Vũ. Lúc đó là tháng 12 âm lịch, sắp cuối năm, trời nhiều gió và có tuyết. Lục Nhu bước ra khỏi nhà.

   Đại tỷ rõ ràng vẫn mang dáng vẻ thiếu nữ nhưng chải tóc như phụ nhân, mặc áo khoác nhung màu xanh mận vẫn xinh xắn, dịu dàng như ngày nào.

  Lục Nhu nhìn thấy nàng liền đưa tay nắm lấy tay Lục Đồng, tức giận nói: “Con bé này muội đi đâu vậy? Ở nhà nương gọi tìm cả nửa ngày không thấy về, cẩn thận cha mà biết sẽ mắng đấy. Đợi lát nữa còn phải dán câu đối nữa, Lục Khiêm đang viết, muội đi thay quần áo đi.”

  Nàng bối rối được Lục Nhu dắt vào nhà, nghe thấy Lục Nhu thì thầm: “ Muội đi lâu như vậy rồi, mấy năm nay tỷ tỷ vẫn luôn giữ chiếc trâm này cho muội, cuối cùng muội cũng về...”

  Trâm?

  Trâm gì?

  Tại sao Lục Nhu lại nói nàng đã đi nhiều năm rồi?

  Trong tai như có sấm sét, Lục Đồng đột nhiên mở mắt.

  Ánh đèn trong nhà lờ mờ, trên bầu trời tối tăm chỉ còn có tiếng mưa nhỏ giọt.

  Nàng từ từ ngồi dậy, không thể ngủ lại được nữa nên chỉ im lặng nhìn ánh đèn vàng cho đến tận bình minh.

  Đợi đến bình minh, Ngân Tranh cũng dậy. Hai người mở cửa y quán, không lâu sau, Đỗ Trường Khanh và A Thành cũng tới.

  Mùa xuân sắp qua, trời mưa liên miên, người đến mua trà thảo mộc càng ngày càng ít.

  Đỗ Trường Khanh pha một bình trà nóng, bảo A Thành mua hai cái bánh bao nóng cho bữa sáng.

  Lục Đồng đi tới trước mặt hắn nói: “Đỗ chủ tiệm, ta muốn mượn huynh một ít tiền.”

  Đỗ Trường Khanh đang nuốt một miếng bánh thì nghẹn lại, cuối cùng cũng nuốt được miếng bánh xuống, nhìn Lục Đồng: “Cô nói gì cơ?”

  “Ta muốn mượn chủ tiệm một ít tiền.” Lục Đồng nói. “Viết giấy nợ cho ta, qua mấy ngày nữa ta sẽ trả lại.”

Đỗ Trường Khanh nhìn từ trên xuống dưới Lục Đồng, khịt mũi một cái, đi qua nàng vào phía trong, không lâu sau, hắn lấy từ dưới tủ thuốc ra một chiếc chìa khóa, từ đâu đó lấy ra một chiếc hộp đưa cho Lục Đồng.

  Ngân Tranh nhìn chiếc hộp, ngập ngừng hỏi: “Đây là…”

  Đỗ Trường Khanh khó chịu: “Mấy ngày trước ta đã tính toán rồi, hai tháng nay, sau khi trừ bỏ chi phí nguyên liệu, thì Xuân thủy sinh lãi được hai trăm lượng bạc. Lục đại phu, tuy lương tháng của cô là hai lượng bạc, nhưng ta cũng không phải người chỉ biết ăn trên xương máu người khác, hơn nữa cô còn thay ta dạy dỗ lão già Bạch Thủ Nghĩa đó một trận, chưởng quầy ta đây rất coi trọng. Một trăm lượng bạc này là phần của cô được chia.” Hắn khó khăn rời mắt khỏi chiếc hộp, như thể đang rất đau lòng. “Cũng không cần phải viết giấy nợ gì đâu, chỉ cần sau này cô chế thêm vài loại trà thuốc là coi như báo đáp rồi.”

Lục Đồng ngạc nghiên, người này bình thường rất keo kiệt, không ngờ đến lúc này lại rất hào phóng, bảo sao gia sản lớn cũng bị hắn tiêu hết sạch.

  Nàng nhìn Đỗ Trường Khanh nói: “Đa tạ.”

  Đỗ Trường Khanh xua tay, tiếp tục ăn bánh.

  Ngân Tranh thở phào nhẹ nhõm.

  Bỗng dưng tiêu mất một trăm lạng bạc, tuy rằng ngoài mặt tỏ ra hào phóng, nhưng trong lòng Đỗ Trường Khanh vẫn có chút khó chịu. Trời còn chưa tối đã kéo A Thành về trước.

  Ngân Tranh đóng cửa và quay trở lại sân nhỏ phía sau y quán, Lục Đồng đã thay quần áo.



  Trang phục là một chiếc áo khoác trơn màu xám nâu sẫm đã sờn một nửa, kiểu dáng nam giới, do Ngân Tranh mua từ một người phụ nữ bán quần áo cũ ở cổng miếu. Lục Đồng búi tóc theo kiểu của đàn ông, buộc lỏng bằng một chiếc trâm cài bằng tre. Nàng vốn dĩ thân hình mảnh khảnh, ăn mặc như nam nhân ngược lại khiến nàng trông càng xinh đẹp hơn, nhìn qua cũng có thể nhận ra là nữ giả nam trang.

  Ngân Tranh lắc đầu cười nói: “Vẫn phải thoa phấn để che đi.”

  Nàng tùy ý trang điểm một chút, trời gần như đã tối. Ngân Tranh nhìn thấy trên cánh cửa y quán đã được ai đó treo lên một mảnh rơm khô từ lúc nào, nàng nói với Lục Đồng: “Cô nương, có thể đi rồi.”

  Lục Đồng gật đầu, nhặt chiếc ô tre dựng trong góc lên, cùng Ngân Tranh đi ra ngoài.

  ...

  Mưa xuân lạnh buốt, dường như nước mắt của người chia xa.

  Phía nam thành phố rất sôi động.

  Dưới cầu Lạc Nguyệt, thuyền trống tấp nập, qua lại không ngừng. Hàng trăm chiếc đèn còi được buộc vào lan can cầu như những chấm sáng bạc soi sáng mặt sông.

  Đi vào nội thành có con phố Thanh Hà. Vì nằm ở giữa nội thành nên con phố này tập trung rất nhiều quán trà, quán rượu, quán cờ bạc, hoa lâu, con cháu các gia đình quý tộc thường đến uống rượu, ngắm hoa. Những đêm quang đãng, pháo hoa phủ kín bầu trời, ánh đèn khắp nơi sáng như ban ngày, tạo nên khung cảnh yên bình, thịnh thế.

  Đêm nay cũng vậy.

  Một chiếc xe ngựa dừng lại trước Ngộ Tiên lầu.

  Một người trẻ tuổi bước xuống xe, mặc áo khoác sa tanh dệt tơ vàng, khuôn mặt đẹp như ngọc. Hắn đứng thẳng, không cầm ô, bước vào tửu lầu trong cơn gió nhẹ và mưa phùn.

  Trong Ngộ Tiên lầu rất náo nhiệt. Khắp nơi đều có rượu, hương thơm được gió thổi đi xa. Mùi phấn son quyện với mùi rượu trên cơ thể các cô gái đã sưởi ấm đêm mưa cô đơn, khiến nó không còn quá lạnh lẽo nữa. Trong sảnh hoa ở tầng một, các đệ tử Lê Viên đang hát “Tô môi đỏ”.

  Quả là một nơi phú quý.

  Nam nhân tuấn mỹ bước vào tửu lầu, một mỹ nhân trang điểm đậm nhìn thấy hắn mặc đồ gấm, dung mạo nổi bật nên đi về phía hắn, đưa tay ra nắm tay chàng trai nhưng lại bị bạn mình ở bên cạnh kéo lại, thấp giọng nhắc nhở: “Đừng đi.”

  Người đẹp đang do dự thì người trước mặt đã đi ngang qua, khóe mắt cũng không liếc nhìn nàng một cái.

  Nàng cắn môi không chịu nhượng bộ, chợt nhìn thấy chàng trai trẻ bước vào khu vực chỗ ngồi trên lầu, vẻ mặt không tự chủ được thay đổi.

  Tầng trên... là nơi chỉ có những vị khách quý mới có thể lên.

  Nàng vội vàng nắm lấy cánh tay bạn mình rồi vội vàng quay người lại.

  Ở khu vực ghế ngồi trên lầu, trầm hương cháy trong lư hương hoa mai ngọc bích ấm áp.

  Hương thơm đậm đà, thơm ngát khiến ánh trăng càng thêm trang nhã.

  Căn phòng được trang trí sang trọng, trên bàn đặt một chậu cây trúc nhỏ bằng ngọc. Trong chén trà bằng ngọc bích là trà vân vụ mới hái, trái vải tươi được bày trên chiếc đĩa xanh ngọc lục bảo.

  Chàng trai trẻ có thái độ thản nhiên, ngồi bên cửa sổ, mở tấm rèm tre trước cửa sổ.

 Từ đây nhìn ra ngoài có thể ngắm nhìn toàn cảnh đường phố Thanh Hà. Mưa đêm rơi xuống, dưới ánh đèn lồng trông như từng sợi tơ màu vàng mơ hồ lạnh lẽo, một khe sáng màu vàng mơ hồ lọt vào, khiến ngũ quan thanh niên càng thêm thanh tú và chói mắt.

  Hắn thản nhiên nghiêng đầu nhìn, ánh mắt đột nhiên dừng lại.

  Đêm đã khuya, mưa nhẹ, đèn dưới mái hiên sáng mờ, hai người đang che ô trước cổng náo nhiệt bên kia đường. Một người trong số họ có mái tóc được búi cao, nét mặt bị ánh đèn làm mờ nhòe đi, chỉ để lại một đôi đồng tử sâu thẳm, như thể được phủ một lớp sương mỏng lạnh lẽo trong đêm dài.

  Lông mày Bùi Vân Ánh nhíu lại.

  Lục Đồng?



  Nét mặt và đôi mắt của người này rất giống với Lục đại phu mà lần trước hắn gặp ở dưới Bảo Tường Lâu.

  Hắn nhìn người dưới ánh đèn, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

  Bùi Vân Ánh có ấn tượng sâu sắc về Lục Đồng.

  Khi hắn đang làm việc, khó tránh khỏi gặp phải thời khắc nguy hiểm, đao kiếm không có mắt, lại gặp qua rất nhiều nữ nhân. Chỉ có điều Lục Đồng khác biệt lạ thường với những nữ nhân khác.

  Nàng sinh ra đã rất xinh đẹp, đôi mắt như nước mùa thu, thái dương như mây, như một cành liễu yếu ớt chống gió, lại vô cùng rụt rè như một bông hoa mỏng manh, có thể bị gió thổi gãy, nhưng lại hung ác hơn bất cứ ai.

  Bùi Vân Ánh đã nhìn thấy khuôn mặt của Lã Đại Sơn, vết hằn sắc nét trên má hắn ta đủ sâu, lộ ra xương cốt.

  Nàng vốn muốn làm mù mắt Lã Đại Sơn.

  Bùi Vân Ánh cụp mắt xuống.

  Khi một nữ tử bình thường bị bắt cóc, phản ứng đầu tiên của cô ấy sẽ không phải là dùng hoa nhung làm mù mắt tên sát thủ.

  Những chiếc kẹp tóc thông thường của phụ nữ không sắc bén như dao.

  Ba cây kim bạc đó không phải là kẹp tóc hoa, rõ ràng là vũ khí được giấu kín.

  Cửa hàng son tràn ngập hương thơm ngọt ngào, trên tấm bình phong lớn là hoa dâm bụt nở rộ rực rỡ. Ánh mắt cô nương bình tĩnh, gần như lãnh đạm, từ lúc bị Lã Đại Sơn bắt làm con tin cho đến khi trốn thoát, từ đầu đến cuối đều không hề tỏ ra ngơ ngác.

Bên cạnh có người gọi hắn: “Hồng Mãn báo kiến thế tử điện hạ.”

  Bùi Vân Ánh thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn về phía người vừa lên tiếng.

  Nàng ấy là một thiếu nữ với mái tóc bồng bềnh, chiếc váy hoa màu đỏ và vàng khiến làn da càng trắng như tuyết. Nàng ta cũng có khuôn mặt đầy quyến rũ, chỉ cần đứng đó cũng đã đủ mê hoặc.

  Hồng Mãn cô nương của Ngộ Tiên Lầu có vẻ đẹp quyến rũ khó quên. Biết bao vương tôn công tử vì một nụ cười của mỹ nhân mà sẵn sàng tiêu tiền như nước. Hiện tại mỹ nhân đang đứng trong phòng, đối mặt với thiếu niên đang ngồi uống trà, vẻ mặt hiếm có khiến người khác cung kính, tựa hồ còn có chút sợ hãi.

  Hồng Mãn từ trong tay áo lấy ra một lá thư, tiến lên hai bước, đưa cho Bùi Vân Ánh, thấp giọng nói: “Vương gia đã phái người đến Định Châu tìm người trong vụ Quân mã giám. Hữu tướng có liên quan, rất khó ra tay, vương gia nói thế tử cứ yên lặng quan sát là được.”

  Bùi Vân Ánh nói “Ừm” rồi đưa tay nhận lấy bức thư.

  Hồng Mãn bước sang một bên, cúi đầu cung kính chờ đợi.

  Bùi Vân Ánh nhanh chóng đọc lá thư rồi đốt nó trước ngọn đèn, cầm tách trà trên bàn lên, uống một ngụm trà rồi đặt chiếc cốc rỗng lên bàn.   

Hắn nói: “Mấy ngày nay ta sẽ không tới, nếu có việc gì thì đến Điện soái phủ tìm Đoàn Tiểu Ngôn.”   

Hồng Mãn vội đáp ứng.

Hắn đứng dậy định rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó, vén rèm tre ra nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện.   

Mưa càng lúc càng lớn, trước cổng cũng không có ai, chỉ có ngọn đèn lẻ loi đung đưa dưới mái hiên, phản chiếu màu vàng mờ của mặt nước.   

Bùi Vân Ánh hỏi: “Nơi đối diện là ở đâu?”   

Hồng Mãn nhìn theo ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng trả lời: “Là sòng bạc Khoái Hoạt Lâu.” Nhìn thấy Bùi Vân Ánh nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt kỳ lạ, nàng cẩn thận hỏi: “Thế tử gặp ai ở đó sao?”

  

Người thanh niên buông tay ra, tấm màn tre buông xuống, che đi mưa gió bên ngoài.   

Hắn mỉm cười, thờ ơ nói: “Không có gì đâu, ta nhận nhầm người thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau