Chương 43: Hối Lộ Thần Phật
Chùa Vạn Ân là một ngôi chùa có tuổi đời hàng trăm năm trải qua hai triều đại.
Ngày nay, chùa Vạn Ân dưới thời nhà Lương thờ các vị thần phật bồ tát chính thống, mồng 1 tháng 4 hàng năm đều nhộn nhịp. Nhưng trăm năm trước, chùa Vạn Ân ban đầu chỉ là một ngôi miếu hoang.
Chuyện kể rằng cách đây hàng trăm năm, có một gia đình địa chủ bị bọn cướp sát hại dã man. Cả mười người trong gia đình đều bị giết chết, chỉ có người con út của trang chủ được gia đình đưa đi trốn thoát.
Người gia đinh đó đi được nửa đường cũng không qua khỏi, chỉ để lại một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi, trên đường lưu vong, đi ngang qua một ngôi chùa đổ nát, vừa đói khát vừa kiệt sức. Ngẩng đầu lên thấy có một bức tượng thần không rõ là ai, cậu bé liền quỳ xuống bái lạy, mong các vị thần phật có thể mở mắt chứng kiến cái khổ trên thế gian, để kẻ làm ác phải gặp ác báo.
Cầu nguyện không lâu sau thì cậu bé cũng tắt thở. Vài ngày sau, bọn cướp cũng bị quan sai bắt gọn. Một số người nói rằng các vị chư Phật trong ngôi chùa đổ nát này vô cùng linh nghiệm, nên các thương nhân giàu có đã bỏ tiền mạ vàng lại các bức tượng và xây dựng một ngôi chùa lớn hơn gần đó.
Đó là tiền thân của chùa Vạn Ân.
Chùa Vạn Ân rất thịnh vượng, nhưng truyền thuyết này chỉ là tin đồn để thêm chút màu sắc thần thoại. Tuy nhiên, trong chùa quả thực có một gian phụ bị bỏ hoang, trong đó có một bức tượng đổ nát không được thờ phụng.
Theo các nhà sư trong chùa, bức tượng này không phải của các vị thần phật chính thống mà do trụ trì chùa Vạn Ân để lại từ triều đại trước. Sau này, khi triều đại cũ bị lật đổ, chùa Vạn Ân được trùng tu lại, họ không phá húy bức tượng vì sợ không tôn trọng thần linh nhưng cũng không có ai thờ phụng. Dần dần, Pháp đường đó bị bỏ hoang. Các nhà sư thường dùng điện này để cất trữ cá, rùa để thả trong các buổi lễ tế.
Về đêm mưa càng nặng hạt, trong chùa không có bóng người, chỉ có những ngọn đèn khắp nơi trong Pháp đường lắc lư, kéo theo những cái bóng thon dài.
Trước hành lang bỏ hoang có hai người đang đứng.
Kế Thừa Hưng lau nước trên mặt và đưa áo mưa cho Vạn Phúc bên cạnh.
Vạn Phúc nhận lấy, đưa tay nải đồ cho Kế Thừa Hưng.
Kế Thừa Hưng cầm lấy tay nải, nhỏ giọng nói với Vạn Phúc: "Ngươi ở ngoài này chờ ta."
Vạn Phúc gật đầu, Kế Thừa Hưng ôm gói đồ, đẩy cửa điện ra, lặng lẽ tiến vào điện.
Pháp điện này đã rất cũ, không trang nghiêm hay lộng lẫy như các Pháp điện mà họ đã thấy trong chùa. Vì lâu ngày không có người dọn dẹp nên bốc lên mùi mốc khó chịu.
Kế Thừa Hưng bước đi hai bước, suýt vấp phải thứ gì đó dưới chân. Nhìn qua ánh sáng mờ ảo, hắn thấy rõ các bể nước lớn nhỏ và thúng tre trong đại sảnh đều chứa đầy rùa, ba ba và cá chạch đang chờ thả.
Mùi nước bùn trộn lẫn với mùi mốc khiến người ta buồn nôn. Trong điện này cũng rất ít đèn, tổng cộng chưa đến mười chiếc, hầu như không thể chiếu sáng, nhưng chúng lại khiến pháp điện trông càng thêm quỷ dị.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Kế Thừa Hưng không khỏi rùng mình. Hắn nhanh chóng tăng tốc, kìm lại mùi tanh ở chóp mũi, bước nhanh đến bức tượng trước điện.
Đây là một pho tượng bị bỏ hoang, đã lâu không có người đến thờ phụng, trên thân tượng điêu khắc nhiều màu sắc rải rác và lốm đốm. Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt xanh lục và mái tóc đỏ, không giận cũng uy.
Kế Thừa Hưng chỉ liếc nhìn rồi cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, hắn tìm thấy một cái hốc bị lật úp dưới chân bức tượng, hắn nhanh chóng dựng thẳng nó lên, kéo một tấm nệm rách rồi quỳ thẳng xuống.
Cuối cùng, Kế Thừa Hưng lấy ra một nắm hương từ trong hành lý của mình và thắp nó bằng que lửa.
“Bồ Tát, Lão gia, Thần tiên...”
Cầm nén hương trên tay, hắn quỳ lạy cầu xin: “Xin hãy cứu con, xin hãy gửi sứ giả đến để bắt hồn ma nữ, để cô ta không mang tai họa đến thế gian”.
Làn khói xanh cuộn tròn bốc lên, chư thần nhắm mắt không nói gì.
Kế Thừa Hưng đến là để thắp hương.
Vạn Phúc nghe nói từ đâu đó rằng trong chùa Vạn Ân, các Bồ Tát ở mỗi điện đều có nhiệm vụ riêng. Một điện dành cho hôn sự, một điện dành cho việc học hành, một điện dành cho sức khỏe và điện kia dành cho phú quý.
Hoặc là quản việc con cái, hoặc là quản việc làm quan, nhưng duy chỉ có bức tượng ở điện phụ bị bỏ hoang này là quản việc bắt ma.
Tuy nhiên, không có ai thờ phụng bức tượng này vì nó là di tích của triều đại trước. Những người hành hương sẽ không chủ động tôn thờ vì sợ gặp rắc rối. Vạn Phúc liền đề nghị rằng tốt hơn hết là nên đợi đến nửa đêm thì đến thắp vài cây nhang ở bên này để các vị thần biết được tấm lòng thành tâm, tự khắc các vị sẽ nghe được lời hắn cầu nguyện.
Hơn nữa, hồn ma của Lục thị đã theo hắn suốt chặng đường, theo vào điện thờ này, biết đâu nành ta đã bị thần phật nhốt lại, vĩnh viễn không thoát ra được, như thế thì hắn sẽ được giải thoát, không còn phải lo lắng nữa.
Vạn Phúc nói với hắn: "Lão gia, nghe nói âm ty rất lợi hại, trên đời này muốn được việc thì cần lợi dụng người khác. Ngài chuẩn bị thêm nhiều hương hỏa một chút, hối lộ các vị thần tiên đại nhân, hoặc là quỷ sai đi làm việc cũng được."
Mặc dù Kế Thừa Hưng cảm thấy phương pháp này kỳ quái không thể tả, nhưng hiện tại hắn đang bị hồn ma của Lục thị làm cho sợ hãi, có bệnh thì vái tứ phương, nên hắn chỉ do dự một chút rồi liền đồng ý với đề nghị của Vạn Phúc.
Vì vậy, vào lúc nửa đêm nay, hắn đã bí mật đến điện thờ này để thắp hương.
Kế Thừa Hưng không cho Vạn Phúc đi theo mình vì nội dung lễ vật của hắn dâng lên các vị thần phật không được để người ngoài nghe được.
Hắn thắp hương, cắm vào lư lương, lạy mấy lạy, lấy ra mấy mảnh giấy vụn rồi đốt cẩn thận trong chậu sắt.
Ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt hắn, đôi mắt đang mở to sợ hãi.
Hắn tựa hồ có chút đáng thương, nhưng lời nói lại hung ác, chỉ thấp giọng nói: "Thần tiên lão gia, Bồ tát lão gia, hôm nay con thắp hương cầu xin ngươi cứu lấy con. Lục thị đó oán khí rất nặng, sợ sẽ giết hại người khác. Xin Bồ Tát lão gia đuổi nàng ta đi, hoặc siêu độ cho nàng ta, đều là việc công đức."
Hắn lảm nhảm một hơi, gan cũng lớn hơn, nói tiếp: “Việc này tuy rằng con cũng không đúng, nhưng nếu luận về nhân quả thì phải trách Thái sư phủ ý thế ức hiếp người khác. Con và Lục thị cũng là một đôi phu thê ân ái, đâu đến mức rơi đến bước đường này!”
Ánh mắt của Kế Thừa Hưng có chút tối tăm.
Ngày hôm đó ở Phong Lạc Lâu, sau khi tỉnh táo lại, biết được chuyện Lục thị bị người ta lăng nhục, trong lòng tức giận đến mức muốn giết chết cái người kia. Nghe nói đối phương còn chưa rời đi, Kế Thừa Hưng hung hãn đi tới cửa, thì gặp công tử Thái sư phủ.
Vị thiếu gia trẻ tuổi đó cũng không thèm nhìn hắn, vẻ mặt hoảng hốt ngơ ngác để cho thị nữ chỉnh lại thắt lưng. Nhìn thấy Kế Thừa Hưng hùng hổ đến để yêu cầu giải thích, người hầu bên cạnh trông giống như quản gia đã nhét vào tay hắn một chồng tiền giấy.
Kế Thừa Hưng đương nhiên không chịu bỏ cuộc, nhưng những người hầu của Thái sư phủ nhìn hắn cười nói: “Trước mắt thì chỉ là hiểu lầm thôi, nếu Kế đại gia làm to chuyện lên thì Thái sư phủ chỉ là mất mặt một chút, nhưng sau này Kế gia nếu còn muốn làm ăn ở Thịnh Kinh thì e là khó rồi.”
Quản gia lại thở dài, lo lắng nhắc nhở: “Cho dù Kế đại gia không suy nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho kế lão phu nhân chứ, lão phu nhân tuổi tác đã cao, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sợ là lão nhu nhân không chịu nổi đả kích.”
Kế Thừa Hưng không nói nên lời.
Kế lão phu nhân chỉ quan tâm đến danh tiếng của Kế gia. Nếu bây giờ mà đắc tội Thái sư phủ, thì toàn bộ Thương hành ở Thịnh Kinh sẽ quay lưng với Kế gia, còn làm ăn sao được nữa?
Hơn nữa, bọn họ cũng không dám đắc tội Thái sư phủ...
Kế Thừa Hưng không còn cách nào khác đành cắn răng chấp nhận.
Đột nhiên rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn còn chưa kịp nghĩ xem phải làm gì tiếp theo thì Lục thị đã tỉnh lại và làm om sòm lên.
Ngày nay, chùa Vạn Ân dưới thời nhà Lương thờ các vị thần phật bồ tát chính thống, mồng 1 tháng 4 hàng năm đều nhộn nhịp. Nhưng trăm năm trước, chùa Vạn Ân ban đầu chỉ là một ngôi miếu hoang.
Chuyện kể rằng cách đây hàng trăm năm, có một gia đình địa chủ bị bọn cướp sát hại dã man. Cả mười người trong gia đình đều bị giết chết, chỉ có người con út của trang chủ được gia đình đưa đi trốn thoát.
Người gia đinh đó đi được nửa đường cũng không qua khỏi, chỉ để lại một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi, trên đường lưu vong, đi ngang qua một ngôi chùa đổ nát, vừa đói khát vừa kiệt sức. Ngẩng đầu lên thấy có một bức tượng thần không rõ là ai, cậu bé liền quỳ xuống bái lạy, mong các vị thần phật có thể mở mắt chứng kiến cái khổ trên thế gian, để kẻ làm ác phải gặp ác báo.
Cầu nguyện không lâu sau thì cậu bé cũng tắt thở. Vài ngày sau, bọn cướp cũng bị quan sai bắt gọn. Một số người nói rằng các vị chư Phật trong ngôi chùa đổ nát này vô cùng linh nghiệm, nên các thương nhân giàu có đã bỏ tiền mạ vàng lại các bức tượng và xây dựng một ngôi chùa lớn hơn gần đó.
Đó là tiền thân của chùa Vạn Ân.
Chùa Vạn Ân rất thịnh vượng, nhưng truyền thuyết này chỉ là tin đồn để thêm chút màu sắc thần thoại. Tuy nhiên, trong chùa quả thực có một gian phụ bị bỏ hoang, trong đó có một bức tượng đổ nát không được thờ phụng.
Theo các nhà sư trong chùa, bức tượng này không phải của các vị thần phật chính thống mà do trụ trì chùa Vạn Ân để lại từ triều đại trước. Sau này, khi triều đại cũ bị lật đổ, chùa Vạn Ân được trùng tu lại, họ không phá húy bức tượng vì sợ không tôn trọng thần linh nhưng cũng không có ai thờ phụng. Dần dần, Pháp đường đó bị bỏ hoang. Các nhà sư thường dùng điện này để cất trữ cá, rùa để thả trong các buổi lễ tế.
Về đêm mưa càng nặng hạt, trong chùa không có bóng người, chỉ có những ngọn đèn khắp nơi trong Pháp đường lắc lư, kéo theo những cái bóng thon dài.
Trước hành lang bỏ hoang có hai người đang đứng.
Kế Thừa Hưng lau nước trên mặt và đưa áo mưa cho Vạn Phúc bên cạnh.
Vạn Phúc nhận lấy, đưa tay nải đồ cho Kế Thừa Hưng.
Kế Thừa Hưng cầm lấy tay nải, nhỏ giọng nói với Vạn Phúc: "Ngươi ở ngoài này chờ ta."
Vạn Phúc gật đầu, Kế Thừa Hưng ôm gói đồ, đẩy cửa điện ra, lặng lẽ tiến vào điện.
Pháp điện này đã rất cũ, không trang nghiêm hay lộng lẫy như các Pháp điện mà họ đã thấy trong chùa. Vì lâu ngày không có người dọn dẹp nên bốc lên mùi mốc khó chịu.
Kế Thừa Hưng bước đi hai bước, suýt vấp phải thứ gì đó dưới chân. Nhìn qua ánh sáng mờ ảo, hắn thấy rõ các bể nước lớn nhỏ và thúng tre trong đại sảnh đều chứa đầy rùa, ba ba và cá chạch đang chờ thả.
Mùi nước bùn trộn lẫn với mùi mốc khiến người ta buồn nôn. Trong điện này cũng rất ít đèn, tổng cộng chưa đến mười chiếc, hầu như không thể chiếu sáng, nhưng chúng lại khiến pháp điện trông càng thêm quỷ dị.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Kế Thừa Hưng không khỏi rùng mình. Hắn nhanh chóng tăng tốc, kìm lại mùi tanh ở chóp mũi, bước nhanh đến bức tượng trước điện.
Đây là một pho tượng bị bỏ hoang, đã lâu không có người đến thờ phụng, trên thân tượng điêu khắc nhiều màu sắc rải rác và lốm đốm. Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt xanh lục và mái tóc đỏ, không giận cũng uy.
Kế Thừa Hưng chỉ liếc nhìn rồi cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, hắn tìm thấy một cái hốc bị lật úp dưới chân bức tượng, hắn nhanh chóng dựng thẳng nó lên, kéo một tấm nệm rách rồi quỳ thẳng xuống.
Cuối cùng, Kế Thừa Hưng lấy ra một nắm hương từ trong hành lý của mình và thắp nó bằng que lửa.
“Bồ Tát, Lão gia, Thần tiên...”
Cầm nén hương trên tay, hắn quỳ lạy cầu xin: “Xin hãy cứu con, xin hãy gửi sứ giả đến để bắt hồn ma nữ, để cô ta không mang tai họa đến thế gian”.
Làn khói xanh cuộn tròn bốc lên, chư thần nhắm mắt không nói gì.
Kế Thừa Hưng đến là để thắp hương.
Vạn Phúc nghe nói từ đâu đó rằng trong chùa Vạn Ân, các Bồ Tát ở mỗi điện đều có nhiệm vụ riêng. Một điện dành cho hôn sự, một điện dành cho việc học hành, một điện dành cho sức khỏe và điện kia dành cho phú quý.
Hoặc là quản việc con cái, hoặc là quản việc làm quan, nhưng duy chỉ có bức tượng ở điện phụ bị bỏ hoang này là quản việc bắt ma.
Tuy nhiên, không có ai thờ phụng bức tượng này vì nó là di tích của triều đại trước. Những người hành hương sẽ không chủ động tôn thờ vì sợ gặp rắc rối. Vạn Phúc liền đề nghị rằng tốt hơn hết là nên đợi đến nửa đêm thì đến thắp vài cây nhang ở bên này để các vị thần biết được tấm lòng thành tâm, tự khắc các vị sẽ nghe được lời hắn cầu nguyện.
Hơn nữa, hồn ma của Lục thị đã theo hắn suốt chặng đường, theo vào điện thờ này, biết đâu nành ta đã bị thần phật nhốt lại, vĩnh viễn không thoát ra được, như thế thì hắn sẽ được giải thoát, không còn phải lo lắng nữa.
Vạn Phúc nói với hắn: "Lão gia, nghe nói âm ty rất lợi hại, trên đời này muốn được việc thì cần lợi dụng người khác. Ngài chuẩn bị thêm nhiều hương hỏa một chút, hối lộ các vị thần tiên đại nhân, hoặc là quỷ sai đi làm việc cũng được."
Mặc dù Kế Thừa Hưng cảm thấy phương pháp này kỳ quái không thể tả, nhưng hiện tại hắn đang bị hồn ma của Lục thị làm cho sợ hãi, có bệnh thì vái tứ phương, nên hắn chỉ do dự một chút rồi liền đồng ý với đề nghị của Vạn Phúc.
Vì vậy, vào lúc nửa đêm nay, hắn đã bí mật đến điện thờ này để thắp hương.
Kế Thừa Hưng không cho Vạn Phúc đi theo mình vì nội dung lễ vật của hắn dâng lên các vị thần phật không được để người ngoài nghe được.
Hắn thắp hương, cắm vào lư lương, lạy mấy lạy, lấy ra mấy mảnh giấy vụn rồi đốt cẩn thận trong chậu sắt.
Ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt hắn, đôi mắt đang mở to sợ hãi.
Hắn tựa hồ có chút đáng thương, nhưng lời nói lại hung ác, chỉ thấp giọng nói: "Thần tiên lão gia, Bồ tát lão gia, hôm nay con thắp hương cầu xin ngươi cứu lấy con. Lục thị đó oán khí rất nặng, sợ sẽ giết hại người khác. Xin Bồ Tát lão gia đuổi nàng ta đi, hoặc siêu độ cho nàng ta, đều là việc công đức."
Hắn lảm nhảm một hơi, gan cũng lớn hơn, nói tiếp: “Việc này tuy rằng con cũng không đúng, nhưng nếu luận về nhân quả thì phải trách Thái sư phủ ý thế ức hiếp người khác. Con và Lục thị cũng là một đôi phu thê ân ái, đâu đến mức rơi đến bước đường này!”
Ánh mắt của Kế Thừa Hưng có chút tối tăm.
Ngày hôm đó ở Phong Lạc Lâu, sau khi tỉnh táo lại, biết được chuyện Lục thị bị người ta lăng nhục, trong lòng tức giận đến mức muốn giết chết cái người kia. Nghe nói đối phương còn chưa rời đi, Kế Thừa Hưng hung hãn đi tới cửa, thì gặp công tử Thái sư phủ.
Vị thiếu gia trẻ tuổi đó cũng không thèm nhìn hắn, vẻ mặt hoảng hốt ngơ ngác để cho thị nữ chỉnh lại thắt lưng. Nhìn thấy Kế Thừa Hưng hùng hổ đến để yêu cầu giải thích, người hầu bên cạnh trông giống như quản gia đã nhét vào tay hắn một chồng tiền giấy.
Kế Thừa Hưng đương nhiên không chịu bỏ cuộc, nhưng những người hầu của Thái sư phủ nhìn hắn cười nói: “Trước mắt thì chỉ là hiểu lầm thôi, nếu Kế đại gia làm to chuyện lên thì Thái sư phủ chỉ là mất mặt một chút, nhưng sau này Kế gia nếu còn muốn làm ăn ở Thịnh Kinh thì e là khó rồi.”
Quản gia lại thở dài, lo lắng nhắc nhở: “Cho dù Kế đại gia không suy nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho kế lão phu nhân chứ, lão phu nhân tuổi tác đã cao, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sợ là lão nhu nhân không chịu nổi đả kích.”
Kế Thừa Hưng không nói nên lời.
Kế lão phu nhân chỉ quan tâm đến danh tiếng của Kế gia. Nếu bây giờ mà đắc tội Thái sư phủ, thì toàn bộ Thương hành ở Thịnh Kinh sẽ quay lưng với Kế gia, còn làm ăn sao được nữa?
Hơn nữa, bọn họ cũng không dám đắc tội Thái sư phủ...
Kế Thừa Hưng không còn cách nào khác đành cắn răng chấp nhận.
Đột nhiên rơi vào hoàn cảnh như vậy, hắn còn chưa kịp nghĩ xem phải làm gì tiếp theo thì Lục thị đã tỉnh lại và làm om sòm lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất