Chương 46: Nghiệp Báo
Đêm mưa cô liêu, đèn sáng lờ mờ.
Trong làn khói xanh, bức tượng lốm đốm rỉ sét, một nửa khuôn mặt hiền từ, một nửa hung ác.
Điện thờ rộng lớn, trong bể nước khổng lồ thỉnh thoảng vang lên tiếng nước bắn tung tóe do cá, rùa bơi lội, thỉnh thoảng còn có vài tiếng thở hổn hển nặng nề bị đè nén, rồi lặng yên chôn vùi.
Nữ tử gầy gò đứng dưới chân bức tượng, ghì cổ người trong tay, không nhanh không chậm tra hỏi.
Nàng hỏi: "Lục Khiêm bị vu oan vào ngục. Phạm đại nhân, quan xử án Thẩm Hình viện có biết nội tình không?"
Nàng hỏi: "Kế lão phu nhân nói rằng Lục Nhu đã chủ động quyến rũ công tử Thái sư phủ. Công tử Thái sư phủ có xâm phạm Lục Nhu không?"
Nàng hỏi: "Lục lão gia trên đường đến Thịnh Kinh gặp lũ lụt. Là ai đã dàn xếp chuyện lũ lụt?"
Nàng hỏi: "Vụ hỏa hoạn lớn ở chuyện Trường Vũ, Lục phu nhân đã chết trong biển lửa. Kế gia các người có nhúng tay vào không?"
Mỗi lần hỏi một câu, nàng lại ấn đầu Kế Thừa Hưng xuống nước một lần, để hắn trải qua cảm giác nghẹt thở như chết đuối.
Nàng nghiêm túc hỏi đi hỏi lại, tra tấn hết lần này đến lần khác, cuối cùng bình tĩnh mắng: “Tại sao không trả lời?”
Hắn bị trúng độc, lưỡi tê cứng. Làm sao có thể trả lời được?
Làm sao hắn có thể trả lời được!
Người Kế Thừa Hưng ướt sũng nước. Đã gần đến mùa hè nhưng lại lạnh buốt đến tận xương tủy. Hắn cảm thấy mình đã trở thành thịt cá trên thớt, chỉ có thể mặc người chém giết. Sự tuyệt vọng và sợ hãi ám ảnh này khiến hắn cảm thấy đau đớn hơn cả khi bị hồn ma của người vợ đã chết ám theo.
“Vương Oanh Oanh” kéo hắn lên như chó chết trong đống bùn, nhìn pho tượng trước điện thờ, nhẹ giọng nói: “Kế đại lão gia, ngươi một lòng cúng phần bái phật, lẽ nào chưa bao giờ xin nghiệp báo sao?"
Nàng cúi đầu mỉm cười, giọng nói có vẻ mỉa mai: “Cũng phải, nếu trên đời này thật sự có quả báo, sao có thể như ngươi bây giờ, quần là áo lụa, không ưu không lo? Có thể thấy, Bồ Tát nhắm mắt, không thấy chúng sinh.”
“Nếu Bồ Tát đã vô dụng như vậy, thì ta đành phải tự mình hành động thôi.”
Kế Thừa Hưng sợ hãi, trừng mắt nhìn nàng rồi lại giương mắt nhìn tượng Phật trước điện.
Sao cô ta dám?
Sao cô ta dám giết người diệt khẩu ngay trước mặt bồ tát linh thiêng? Lẽ nào cô ta không sợ báo ứng sao?
Vương Oanh Oanh chú ý tới ánh mắt của hắn, trong nháy mắt dường như hiểu được hắn đang nghĩ gì, nàng nói: "Ngươi muốn hỏi tại sao ta không sợ thần phật à?"
Kế Thừa Hưng toàn thân run rẩy, nhìn nàng như đang nhìn con quỷ đáng sợ nhất trên đời.
Nàng cười một cách khó hiểu: “Ta không sợ.”
“Hôm nay ta lên núi không phải để bái phật cầu phúc.”
Nàng đến gần hơn một chút, giọng nói dịu dàng, nói vào tai hắn từng chữ một.
"Ta tới đây để trả thù."
"Ào-" một tiếng.
Đầu của hắn lại bị nhấn xuống nước, những con rùa dưới nước thấy động liền sợ hãi bơi đi. Không biết là hắn gặp ảo giác hay gì, trong vực thẳm đen tối nhất, hắn dường như nhìn thấy bóng dáng của người vợ quá cố.
Vẻ mặt của nàng rất dịu dàng, vẻ đẹp trong sáng như hoa huệ, tuy nhiên, lông mày và đôi mắt của nàng ấy rất giống với ác quỷ hồi nãy. Nàng mỉm cười nói với hắn: “Muội muội của thiếp tính tình thực sự rất trái ngược.”
Kế Thừa Hưng bối rối, nàng đang nói gì vậy? Nàng làm gì có muội muội? Là Vương Oanh Oanh đó hay sao?
Nhưng Vương Oanh Oanh là họ hàng xa của Lục gia, làm sao nét mặt của cô ta có thể giống với Lục Nhu được? Còn tính khí...
Lục Nhu nhìn hắn, ngượng ngùng cười nói: “Lúc muội ấy đi lạc thì vẫn còn là một cô bé, mới tám chín tuổi, còn chưa trưởng thành, bề ngoài thì ương bướng một chút, nhưng thực ra rất nhút nhát, gặp phải con rắn hay con ong cũng sợ đến phát khóc. Không biết những năm nay muội ấy sống như thế nào.”
Lạc mất...
Như một tia chớp xé ngang bầu trời đêm, hắn chợt nhớ ra.
Không đúng! Lục Nhu đã từng có một cô em gái.
Không phải họ hàng xa của Lục gia, không phải Vương Oanh Oanh, mà là muội muội ruột của Lục Nhu và Lục Khiêm, là người bảy năm trước bị kẻ gian bắt cóc, không rõ tung tích.
Kế Thừa Hưng đã hoàn toàn nhớ ra.
Lúc đó, Lục Nhu vừa gả vào Kế gia chưa lâu, sau khi hai người triền miên, nàng có kể lại một chuyện cũ.
Nghe nói, Lục gia vốn có một cô con gái nhỏ là em gái của Lục Nhu. Bảy năm trước, ở huyện Trường Vũ xảy ra một trận dịch hạch, cả bốn người họ Lục đều mắc bệnh, Lục tam cô nương một mình chăm sóc cả gia đình. Lục gia lúc đó gần như sắp không sống nổi nữa rồi, không biết Lục Tam cô nương từ đâu tìm được một gói thuốc, sau khi uống thuốc đó, mấy người Lục gia cũng dần khỏi bệnh.
Thấy tình hình trong nhà càng ngày càng tốt, không ngờ có một ngày Lục tam cô nương ra ngoài không thấy quay lại. Sau đó, có người đi đường cho biết họ nhìn thấy nàng lên xe ngựa cùng một người lạ đeo màn che. Lục gia vội vàng cử người đi tìm nhưng không tìm thấy gì.
Vì sự việc này mà Lục phu nhân luôn đau khổ, chán nản. Trong nhiều năm qua, Lục gia vẫn không ngừng tìm kiếm đứa con gái nhỏ mất tích nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Thê tử thận trọng nhìn hắn: “Phu quân, thiếp nghe nói đồ sứ Kế gia chúng ta sẽ được gửi đi nhiều nơi. Trên thùng gỗ chở đồ sứ có thể vẽ tướng mạo kèm tên của muội muội không? Nếu có người quen hoặc muội muội của thiếp nhìn thấy, biết đâu có thể sẽ tìm lại được, kiếp này sẽ có ngày đoàn tụ”.
Hắn thản nhiên nói “chuyện nhỏ”, nhưng thực ra lại không hề để tâm.
Thứ nhất, trước mặt Lục gia, Kế gia đã cố tình phóng đại danh tiếng của mình lên, nhưng thực chất chỉ là hư danh mà thôi. Việc buôn bán ở Thịnh Kinh còn đang miễn cưỡng mới duy trì được, nói gì đến việc gởi hàng đi các nơi.
Thứ hai, Kế Thừa Hưng không nghĩ tới con gái út của Lục gia vẫn có thể tìm được. Nhiều năm như vậy, tiểu cô nương này sợ là đã chết, hoặc là bị bán cho Hoa Lâu rồi, trở về danh tiếng cũng sẽ không tốt.
Sao phải vứt tiền ra cửa sổ thế? Kế Thừa Hưng nghĩ, tìm một họa sĩ đến bức chân dung cũng sẽ rất rắc rối.
Vì vậy, ngoài miệng thì hắn đồng ý nhưng lại không làm gì cả.
Sau đó xảy ra sự việc ở Phong Lạc Lâu, Lục thị có thai, chết đuối, hắn lại cưới Tần thị. Tình cảm phu thê ân ái trước kia đã bị hắn quên lãng từ lâu. Nhưng lúc này, lúc bị dìm xuống nước, sống không được, chết cũng không xong, hắn lại chợt nhớ tới.
Vương Oanh Oanh chỉ là họ hàng xa của Lục gia, tại sao lại vì Lục gia mà làm ra những chuyện như vậy, trừ phi cô ta là ruột thịt của Lục gia.
Con gái út của Lục gia còn sống sao?
Nữ tử này có phải là muội muội mất tích của Lục Nhu không?
Kế Thừa Hưng đầy thắc mắc nhưng không có cách nào nói ra. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình ngày càng nặng nề hơn. Bể nước sâu như không đáy, nước trong bể cũng đen như mực, giống như ở dưới địa ngục.
Tuy nhiên, trong bóng tối vô tận lại le lói có ánh sáng rực rỡ. Hắn nhìn thấy một ánh lửa, ngày càng lớn và sáng hơn, cùng với tiếng cồng chiêng và tiếng trống, hoa và nến đỏ, trông như một đám cưới.
Trên giường tân hôn treo một nút thắt đồng tâm nhiều màu sắc, những ngọn nến đỏ đang cháy, đôi vợ chồng mới cưới đang ngồi trước ghế dài, tay cầm cốc, đang uống rượu giao bôi.
Kế Thừa Hưng nhìn thấy mình trong bộ tranh phục cưới, với khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, trong khi nữ tử đối diện thanh tú như một bông hoa, trên đầu đeo vàng bạc và ngọc trai, chiếc trâm khẽ đung đưa, nàng nhìn hắn với ánh mắt trìu mến.
Nàng ngượng ngùng nói: “Phu quân, uống chén rượu hợp cẩn này, phu thê chúng ta như một thể, sinh tử không thể tách rời.”
Hắn cười lớn, bắt chước thư sinh trong vở kịch lập lời thề: “Phu thê ta gắn bó keo sơn, kiếp này sống chung giường, chết chung huyệt."
Đột nhiên, tiếng chiêng trống biến mất, từ xa có tiếng ai đó truyền đến: "Cứu mạng! Cứu với!"
Hắn hoang mang đầu lên, nhìn thấy bờ hồ vào một buổi chiều mùa hè đầy hoa đỏ rực như máu. Lục Nhu bị gia đinh giữ chặt, đẩy xuống nước, nàng liều mạng chống trả, bám lấy bờ hồ nhất quyết không buông. Hắn vừa sốt ruột vừa tức giận, một mặt cho rằng thủ hạ hành động quá chậm, mặt khác lại sợ người ta nghe thấy động tĩnh nên bước tới, cố gắng bịt miệng nàng lại.
Lục Nhu nhìn hắn, nàng không còn vùng vẫy nữa, chỉ lặng lẽ rơi hai dòng nước mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thêm nữa, dùng sức gỡ tay nàng ra, đẩy nàng xuống hồ sen, cho đến khi làn nước lạnh buốt nuốt chửng tất cả.
Giọng nói dịu dàng của một nữ tử vang vọng bên tai hắn hết lần này đến lần khác: “Phu quân, uống chén rượu hợp cẩn này, phu thê chúng ta như một thể, sinh tử không thể tách rời.”
Một tiếng sấm đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm núi, tia chớp chiếu sáng làn khói xanh của căn điện, đồng thời cũng soi sáng đôi mắt lạnh lùng của người đang đứng trước mặt Phật.
Nàng lặng lẽ nhìn kẻ đang không còn vùng vẫy trong bể nước, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi rất sợ hãi phải không?”
Không ai trả lời, chỉ có những sợi tóc đen nhánh như cây thủy sinh rối rắm, bồng bềnh trên mặt nước đục ngầu.
"Sợ là đúng rồi."
Lục Đồng bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ ta lúc đó cũng sợ hãi như vậy.”
Trong làn khói xanh, bức tượng lốm đốm rỉ sét, một nửa khuôn mặt hiền từ, một nửa hung ác.
Điện thờ rộng lớn, trong bể nước khổng lồ thỉnh thoảng vang lên tiếng nước bắn tung tóe do cá, rùa bơi lội, thỉnh thoảng còn có vài tiếng thở hổn hển nặng nề bị đè nén, rồi lặng yên chôn vùi.
Nữ tử gầy gò đứng dưới chân bức tượng, ghì cổ người trong tay, không nhanh không chậm tra hỏi.
Nàng hỏi: "Lục Khiêm bị vu oan vào ngục. Phạm đại nhân, quan xử án Thẩm Hình viện có biết nội tình không?"
Nàng hỏi: "Kế lão phu nhân nói rằng Lục Nhu đã chủ động quyến rũ công tử Thái sư phủ. Công tử Thái sư phủ có xâm phạm Lục Nhu không?"
Nàng hỏi: "Lục lão gia trên đường đến Thịnh Kinh gặp lũ lụt. Là ai đã dàn xếp chuyện lũ lụt?"
Nàng hỏi: "Vụ hỏa hoạn lớn ở chuyện Trường Vũ, Lục phu nhân đã chết trong biển lửa. Kế gia các người có nhúng tay vào không?"
Mỗi lần hỏi một câu, nàng lại ấn đầu Kế Thừa Hưng xuống nước một lần, để hắn trải qua cảm giác nghẹt thở như chết đuối.
Nàng nghiêm túc hỏi đi hỏi lại, tra tấn hết lần này đến lần khác, cuối cùng bình tĩnh mắng: “Tại sao không trả lời?”
Hắn bị trúng độc, lưỡi tê cứng. Làm sao có thể trả lời được?
Làm sao hắn có thể trả lời được!
Người Kế Thừa Hưng ướt sũng nước. Đã gần đến mùa hè nhưng lại lạnh buốt đến tận xương tủy. Hắn cảm thấy mình đã trở thành thịt cá trên thớt, chỉ có thể mặc người chém giết. Sự tuyệt vọng và sợ hãi ám ảnh này khiến hắn cảm thấy đau đớn hơn cả khi bị hồn ma của người vợ đã chết ám theo.
“Vương Oanh Oanh” kéo hắn lên như chó chết trong đống bùn, nhìn pho tượng trước điện thờ, nhẹ giọng nói: “Kế đại lão gia, ngươi một lòng cúng phần bái phật, lẽ nào chưa bao giờ xin nghiệp báo sao?"
Nàng cúi đầu mỉm cười, giọng nói có vẻ mỉa mai: “Cũng phải, nếu trên đời này thật sự có quả báo, sao có thể như ngươi bây giờ, quần là áo lụa, không ưu không lo? Có thể thấy, Bồ Tát nhắm mắt, không thấy chúng sinh.”
“Nếu Bồ Tát đã vô dụng như vậy, thì ta đành phải tự mình hành động thôi.”
Kế Thừa Hưng sợ hãi, trừng mắt nhìn nàng rồi lại giương mắt nhìn tượng Phật trước điện.
Sao cô ta dám?
Sao cô ta dám giết người diệt khẩu ngay trước mặt bồ tát linh thiêng? Lẽ nào cô ta không sợ báo ứng sao?
Vương Oanh Oanh chú ý tới ánh mắt của hắn, trong nháy mắt dường như hiểu được hắn đang nghĩ gì, nàng nói: "Ngươi muốn hỏi tại sao ta không sợ thần phật à?"
Kế Thừa Hưng toàn thân run rẩy, nhìn nàng như đang nhìn con quỷ đáng sợ nhất trên đời.
Nàng cười một cách khó hiểu: “Ta không sợ.”
“Hôm nay ta lên núi không phải để bái phật cầu phúc.”
Nàng đến gần hơn một chút, giọng nói dịu dàng, nói vào tai hắn từng chữ một.
"Ta tới đây để trả thù."
"Ào-" một tiếng.
Đầu của hắn lại bị nhấn xuống nước, những con rùa dưới nước thấy động liền sợ hãi bơi đi. Không biết là hắn gặp ảo giác hay gì, trong vực thẳm đen tối nhất, hắn dường như nhìn thấy bóng dáng của người vợ quá cố.
Vẻ mặt của nàng rất dịu dàng, vẻ đẹp trong sáng như hoa huệ, tuy nhiên, lông mày và đôi mắt của nàng ấy rất giống với ác quỷ hồi nãy. Nàng mỉm cười nói với hắn: “Muội muội của thiếp tính tình thực sự rất trái ngược.”
Kế Thừa Hưng bối rối, nàng đang nói gì vậy? Nàng làm gì có muội muội? Là Vương Oanh Oanh đó hay sao?
Nhưng Vương Oanh Oanh là họ hàng xa của Lục gia, làm sao nét mặt của cô ta có thể giống với Lục Nhu được? Còn tính khí...
Lục Nhu nhìn hắn, ngượng ngùng cười nói: “Lúc muội ấy đi lạc thì vẫn còn là một cô bé, mới tám chín tuổi, còn chưa trưởng thành, bề ngoài thì ương bướng một chút, nhưng thực ra rất nhút nhát, gặp phải con rắn hay con ong cũng sợ đến phát khóc. Không biết những năm nay muội ấy sống như thế nào.”
Lạc mất...
Như một tia chớp xé ngang bầu trời đêm, hắn chợt nhớ ra.
Không đúng! Lục Nhu đã từng có một cô em gái.
Không phải họ hàng xa của Lục gia, không phải Vương Oanh Oanh, mà là muội muội ruột của Lục Nhu và Lục Khiêm, là người bảy năm trước bị kẻ gian bắt cóc, không rõ tung tích.
Kế Thừa Hưng đã hoàn toàn nhớ ra.
Lúc đó, Lục Nhu vừa gả vào Kế gia chưa lâu, sau khi hai người triền miên, nàng có kể lại một chuyện cũ.
Nghe nói, Lục gia vốn có một cô con gái nhỏ là em gái của Lục Nhu. Bảy năm trước, ở huyện Trường Vũ xảy ra một trận dịch hạch, cả bốn người họ Lục đều mắc bệnh, Lục tam cô nương một mình chăm sóc cả gia đình. Lục gia lúc đó gần như sắp không sống nổi nữa rồi, không biết Lục Tam cô nương từ đâu tìm được một gói thuốc, sau khi uống thuốc đó, mấy người Lục gia cũng dần khỏi bệnh.
Thấy tình hình trong nhà càng ngày càng tốt, không ngờ có một ngày Lục tam cô nương ra ngoài không thấy quay lại. Sau đó, có người đi đường cho biết họ nhìn thấy nàng lên xe ngựa cùng một người lạ đeo màn che. Lục gia vội vàng cử người đi tìm nhưng không tìm thấy gì.
Vì sự việc này mà Lục phu nhân luôn đau khổ, chán nản. Trong nhiều năm qua, Lục gia vẫn không ngừng tìm kiếm đứa con gái nhỏ mất tích nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Thê tử thận trọng nhìn hắn: “Phu quân, thiếp nghe nói đồ sứ Kế gia chúng ta sẽ được gửi đi nhiều nơi. Trên thùng gỗ chở đồ sứ có thể vẽ tướng mạo kèm tên của muội muội không? Nếu có người quen hoặc muội muội của thiếp nhìn thấy, biết đâu có thể sẽ tìm lại được, kiếp này sẽ có ngày đoàn tụ”.
Hắn thản nhiên nói “chuyện nhỏ”, nhưng thực ra lại không hề để tâm.
Thứ nhất, trước mặt Lục gia, Kế gia đã cố tình phóng đại danh tiếng của mình lên, nhưng thực chất chỉ là hư danh mà thôi. Việc buôn bán ở Thịnh Kinh còn đang miễn cưỡng mới duy trì được, nói gì đến việc gởi hàng đi các nơi.
Thứ hai, Kế Thừa Hưng không nghĩ tới con gái út của Lục gia vẫn có thể tìm được. Nhiều năm như vậy, tiểu cô nương này sợ là đã chết, hoặc là bị bán cho Hoa Lâu rồi, trở về danh tiếng cũng sẽ không tốt.
Sao phải vứt tiền ra cửa sổ thế? Kế Thừa Hưng nghĩ, tìm một họa sĩ đến bức chân dung cũng sẽ rất rắc rối.
Vì vậy, ngoài miệng thì hắn đồng ý nhưng lại không làm gì cả.
Sau đó xảy ra sự việc ở Phong Lạc Lâu, Lục thị có thai, chết đuối, hắn lại cưới Tần thị. Tình cảm phu thê ân ái trước kia đã bị hắn quên lãng từ lâu. Nhưng lúc này, lúc bị dìm xuống nước, sống không được, chết cũng không xong, hắn lại chợt nhớ tới.
Vương Oanh Oanh chỉ là họ hàng xa của Lục gia, tại sao lại vì Lục gia mà làm ra những chuyện như vậy, trừ phi cô ta là ruột thịt của Lục gia.
Con gái út của Lục gia còn sống sao?
Nữ tử này có phải là muội muội mất tích của Lục Nhu không?
Kế Thừa Hưng đầy thắc mắc nhưng không có cách nào nói ra. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể mình ngày càng nặng nề hơn. Bể nước sâu như không đáy, nước trong bể cũng đen như mực, giống như ở dưới địa ngục.
Tuy nhiên, trong bóng tối vô tận lại le lói có ánh sáng rực rỡ. Hắn nhìn thấy một ánh lửa, ngày càng lớn và sáng hơn, cùng với tiếng cồng chiêng và tiếng trống, hoa và nến đỏ, trông như một đám cưới.
Trên giường tân hôn treo một nút thắt đồng tâm nhiều màu sắc, những ngọn nến đỏ đang cháy, đôi vợ chồng mới cưới đang ngồi trước ghế dài, tay cầm cốc, đang uống rượu giao bôi.
Kế Thừa Hưng nhìn thấy mình trong bộ tranh phục cưới, với khuôn mặt đầy vẻ vui mừng, trong khi nữ tử đối diện thanh tú như một bông hoa, trên đầu đeo vàng bạc và ngọc trai, chiếc trâm khẽ đung đưa, nàng nhìn hắn với ánh mắt trìu mến.
Nàng ngượng ngùng nói: “Phu quân, uống chén rượu hợp cẩn này, phu thê chúng ta như một thể, sinh tử không thể tách rời.”
Hắn cười lớn, bắt chước thư sinh trong vở kịch lập lời thề: “Phu thê ta gắn bó keo sơn, kiếp này sống chung giường, chết chung huyệt."
Đột nhiên, tiếng chiêng trống biến mất, từ xa có tiếng ai đó truyền đến: "Cứu mạng! Cứu với!"
Hắn hoang mang đầu lên, nhìn thấy bờ hồ vào một buổi chiều mùa hè đầy hoa đỏ rực như máu. Lục Nhu bị gia đinh giữ chặt, đẩy xuống nước, nàng liều mạng chống trả, bám lấy bờ hồ nhất quyết không buông. Hắn vừa sốt ruột vừa tức giận, một mặt cho rằng thủ hạ hành động quá chậm, mặt khác lại sợ người ta nghe thấy động tĩnh nên bước tới, cố gắng bịt miệng nàng lại.
Lục Nhu nhìn hắn, nàng không còn vùng vẫy nữa, chỉ lặng lẽ rơi hai dòng nước mắt, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn thêm nữa, dùng sức gỡ tay nàng ra, đẩy nàng xuống hồ sen, cho đến khi làn nước lạnh buốt nuốt chửng tất cả.
Giọng nói dịu dàng của một nữ tử vang vọng bên tai hắn hết lần này đến lần khác: “Phu quân, uống chén rượu hợp cẩn này, phu thê chúng ta như một thể, sinh tử không thể tách rời.”
Một tiếng sấm đánh vỡ sự yên tĩnh của đêm núi, tia chớp chiếu sáng làn khói xanh của căn điện, đồng thời cũng soi sáng đôi mắt lạnh lùng của người đang đứng trước mặt Phật.
Nàng lặng lẽ nhìn kẻ đang không còn vùng vẫy trong bể nước, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi rất sợ hãi phải không?”
Không ai trả lời, chỉ có những sợi tóc đen nhánh như cây thủy sinh rối rắm, bồng bềnh trên mặt nước đục ngầu.
"Sợ là đúng rồi."
Lục Đồng bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ ta lúc đó cũng sợ hãi như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất