Đăng Hoa Tiếu

Chương 47: Gặp Lại Điện Soái

Trước Sau
Lục Đồng trở về căn phòng nghỉ cuối đường mòn, nhẹ nhàng gõ cửa.

Ngân Tranh đang đợi, nghe tiếng liền nhanh chóng mở cửa ra, Lục Đồng nhanh chân bước vào.

Ngân Tranh lo lắng nhìn nàng: “Mọi việc xong chưa cô nương?”

Lục Đồng chỉ "Ừm" một tiếng.

Ngân Tranh thở phào nhẹ nhõm, sau đó giúp Lục Đồng cởi áo choàng, lột lớp vải dầu bọc giày và cẩn thận đốt đi.

"Cô nương, hương kia..." Ngân Tranh lại hỏi.

“Lúc về ta đã rắc hết tro xuống mương rồi. Đêm nay trời mưa rất to, một khi nước cuốn đi thì sẽ không để lại dấu vết gì.”

Ngân Tranh gật đầu, lần này mới hoàn toàn yên tâm: “Vậy thì ổn rồi.”

Từ căn phòng này của Viện Vô Hoài, có thể đi thẳng qua con đường rừng phía trước để đến điện phụ bị bỏ hoang của chùa Vạn Ân. Đường đi hơi vòng vèo nhưng cũng khá kín đáo. Ngày đó nghe Đỗ Trường Thanh kể về lúc tuổi nhỏ nghịch ngợm của mình, Lục Đồng liền ghi nhớ trong đầu.

Con đường bao năm qua không hề thay đổi.

Nàng đã đổ toàn bộ "Thắng Thiên Tràng" đã cháy trong điện thờ và thay thế bằng tro hương thông thường. Tro của " Thắng Thiên Tràng" cũng đã được ném xuống mương. Cơn mưa lớn tối nay đã cuốn trôi dấu vết, không để lại manh mối gì.

Về phần Kế Thừa Hưng...

Lục Đồng thay ra trung y, hỏi Ngân Tranh: “Vạn Phúc sao rồi?”

“Đã về từ lâu rồi.” Ngân Tranh thấp giọng đáp: “Đang đánh bài cùng các hạ nhân ở Đồng Giác Viện.”

Lục Đồng gật đầu, đi đến ghế dài: "Ngủ thôi."

Ngân Tranh sửng sốt: “Cứ thế ngủ sao?” Trong lòng đầy thắc mắc, muốn hỏi Lục Đồng, nhưng lại nhìn thấy Lục Đồng đã ở trên giường, đành phải bỏ cuộc. Đợi khói giấy dầu đang cháy trong phòng tan đi, Ngân Tranh đóng cửa sổ, tắt đèn rồi leo lên ghế dài ngủ.

Có thể do ngày mưa mát mẻ dễ ngủ, cũng có thể do chính tiếng chuông chùa thanh tịnh, giấc ngủ này, Lục Đồng ngủ rất sâu.

Nàng đã mơ thấy một giấc mơ dài.

Trong mơ là năm đầu tiên nàng theo Vân Nương lên đỉnh núi Lạc Mai.

Đỉnh Lạc Mai rất đẹp vào mùa đông, ngọn núi phủ đầy tuyết, cành cây phủ đầy lá đỏ. Khắp nơi đều thơ mộng, hoa mai phủ kín từng sườn núi.



Vân Nương mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu hồng, mái tóc đen được búi cao, ngồi trước viện sắc thuốc.

Mùi thuốc sắc đắng chát tràn ngập chóp mũi, Lục Đồng ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng, im lặng chờ Vân Nương sắc thuốc mới đưa nàng uống.

Trên bàn có một chiếc lư hương bằng tử sa rất đẹp, là Vân Nương mua lúc xuống núi, bên trong đốt mảnh nhang mỏng, hương thơm nồng nàn.

Nàng đợi gần nửa canh giờ, nhưng trước khi Vân Nương bảo thử thuốc, Vân Nương đã bảo nàng lên sườn núi lấy một ít Xuyên Ô về.

Vào thời điểm này trong năm, đường núi đi lại khó khăn, đi lấy thuốc trên sườn núi về sẽ rất muộn. Không muốn lãng phí thời gian, Lục Đồng ôm một chiếc giỏ tre vội vã xuống núi.

Nàng sợ nếu di chuyển quá chậm thì lúc về sẽ tối, thú hoang thường xuất hiện trên núi vào ban đêm. Nếu chẳng may gặp phải một con sói hoang đang lượn lờ bên ngoài thì sẽ rất nguy hiểm.

Không ngờ, khi thu thập xong thảo dược và quay trở lại, Lục Đồng đột nhiên cảm thấy cơ thể yếu ớt, ngã xuống đất.

Nàng không thể đi lại, cũng không thể kêu cứu, cố gắng mãi mới bò đến một khoảnh đất bùn, sau đó kiệt sức không thể di chuyển được nữa. Nàng bất lực nhìn bầu trời tối dần và mặt trăng mọc lên từ thung lũng.

Khu vực xung quanh phủ đầy tuyết và những bông hoa mai đỏ rực nhìn từ xa như máu. Nàng nghe thấy tiếng sói tru trong rừng, và ở nghĩa trang liền kề, ngọn lửa ma trơi màu xanh tím dần dần bùng lên, rất ma quái.

Lục Đồng sợ đến toàn thân run rẩy, không thể cử động, cũng không thể kêu gào, lạnh lẽo và đói khát, giống như một cái xác cứng ngắc giữa những nấm mồ ngoài đồng, nghiến răng chịu đựng đến sáng.

Ngày hôm sau, trời sáng. Thân thể Lục Đồng cứng như đá, nhưng có lẽ vì mặc quần áo dày nên không bị chết cóng. Và vì ngọn lửa ma trơi ở nghĩa địa này, thú dữ sợ hãi không dám đến, nên nàng mới giữ lại được cái mạng.

Sau khi kéo giỏ tre trở lại tiểu viện, Vân Nương đang ngồi ở bàn ăn bữa sáng, bánh gạo nếp đậu đỏ vừa mới nấu nóng hổi, nước sen lại thêm mật ong để khử vị đắng.

Nàng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Đồng đang có vẻ xấu hổ, dùng khăn tay lau khóe miệng cho cô bé, sau đó đi đến trước mặt Lục Đồng, hỏi: "Sao lại thành ra thế này?"

Lục Đồng ngơ ngác trả lời: "... Đi được nửa đường, bỗng nhiên cơ thể không còn sức lực, cũng không nói được."

Vân Nương cẩn thận hỏi nàng tình huống lúc đó, sau đó nàng ấy cười vui vẻ: “Như vậy, thuốc mới coi như thành công rồi.”

Nàng cầm chiếc lư hương tử sa tinh xảo trên bàn, say sưa ngửi ngửi rồi nói: “Hôm qua ta đã làm ra miếng hương này, không biết hiệu quả ra sao, không ngờ ngươi chỉ ngửi một lúc thôi, mà khi xuống núi đã có phản ứng. Nhưng vẫn sửa đổi một chút để hiệu quả nhanh hơn."

Nàng đang suy nghĩ về khói độc vừa mới tạo ra, một lúc lâu sau, nàng nhìn thấy Lục Đồng đứng ở một bên, vui vẻ nói với Lục Đồng: “Ngươi cũng may mắn đấy, như thế mà không chị chết cóng. Về được cũng không dễ dàng gì, trên bàn có đồ ăn đấy, mau ăn đi.”

Lục Đồng ngơ ngác đáp lại, leo lên ghế, cầm lấy chiếc bánh nếp trên bàn rồi ngấu nghiến.

Nàng quá đói và quá lạnh.

Vân Nương ở phía sau tiếp tục nói: “Cơ thể cứng ngắc, miệng tê dại, không thể cử động, đầu óc minh mẫn, cảm giác như say, còn hơn uống ngàn ly rượu mạnh. Tại sao chúng ta không gọi nó là 'Thắng Thiên Tràng'."

Hơn cả ngàn ly rượu...



Bên tai dường như có tiếng chuông xa xa vang lên, cùng với tiếng người la hét, Lục Đồng đột nhiên mở mắt ra.

Ánh nắng xuyên qua những khe hở trên ô cửa sổ bằng gỗ chạm khắc, tạo ra những vệt sáng và bóng tối lốm đốm trên mặt đất.

Sau một đêm mưa, mặt trời mọc và bầu trời trong xanh.

Ngân Tranh vội vàng từ bên ngoài đi vào: “Cô nương, xảy ra chuyện rồi.”

Lục Đồng nhìn nàng.

Nàng thì thầm: “Trong chùa có người chết.”

Có người chết ở chùa Vạn Ân.

Đêm qua trời mưa suốt đêm, sáng sớm nay các nhà sư đi di chuyển rùa để dùng làm lễ thì phát hiện có một người đàn ông đã chết đuối trong bể nước trong chùa.

Sự việc này đã gây sốc cho tất cả mọi người trong chùa. Vào đêm trước Pháp hội Thanh Liên, có người chết trong Phật đường. Dù nghĩ như thế nào thì cũng là một điềm xấu.

Khi Lục Đồng và Ngân Tranh bước ra khỏi phòng, sân viện Vô Hoài đã trở nên hỗn loạn, nữ quyến hành hương nghe thấy vụ việc này thì đều bước ra khỏi phòng, vẻ mặt ai nấy cũng mặt hoảng sợ.

Bên cạnh có người hỏi: "Nghe nói gì chưa? Đêm qua trong chùa có người chết, chính là người ở Viện Vô Hoài chúng ta!"

Người khác nói: "Chỗ chúng ta sao? Ai thế?"

"Ta không biết, người ta đang điều tra. A Di Đà Phật, tại sao lại chết người vào lúc này cơ chứ?"

Lục Đồng làm ngơ trước những lời bình luận bên tai, chỉ nhìn về phía trước, một tên lính canh mặc quần áo màu đen đang lao về phía điện bên cạnh.

Đang lúc nàng đang quan sát, bỗng nhiên sau lưng có một giọng nói vang lên: "Lục đại phu?"

Lục Đồng dừng lại, quay đầu lại nhìn.

Ở lối vào Viện Vô Hoài, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, dưới bóng cây liễu rũ, một nam tử mặc áo gấm đen cổ tròn, tay hẹp đang cúi xuống, mái tóc đen búi cao đội kim quan, vô cùng tuấn tú.

Trong tay hắn đang cầm một bó liễu mới hái, nhìn thấy Lục Đồng quay lại, hắn cười rạng rỡ nói: "Lại gặp nhau rồi."

Lục Đồng hơi giật mình.

Người đó chính là là Bùi Vân Ánh, Triệu Ninh Công thế tử, điện tiền hữu quân chỉ huy sứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau