Đăng Hoa Tiếu

Chương 52: Cậy Thế Ép Người

Trước Sau
Ở viện phía sau Thục Dược Sở, thuốc mới đang được sắc trong nồi phát ra tiếng “ùng ục”, bọt thuốc trắng như tuyết nổi trên mặt nước.

Lâu Tứ nhìn nữ tử trước mặt, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Trước đây hắn đã từng mơ hồ nghe nói đến “Xuân thủy sinh” nổi tiếng của Nhân Tâm y quán, nhưng không để tâm. Thục Dược Sở đã thấy qua biết bao nhiêu phương thuốc của Ngự Y viện rồi, một phương thuốc từ một y quán nhỏ nhoi không đáng để hắn để mắt tới. Sở dĩ bọn họ dẫn người đến đập phá cửa hàng của Đỗ Trường Khanh là vì năm trăm lạng bạc mà Bạch Thủ Nghĩa gửi đến.

Bạch Thủ Nghĩa đích thân tới cửa đưa cho Lâu Tứ năm trăm lạng bạc, hy vọng Lâu Tứ sẽ gây khó dễ cho Nhân Tâm y quán.

Lâu Tứ biết Bạch Thủ Nghĩa đã muốn thâu tóm y quán của Đỗ gia từ lâu, tuy nhiên, Đỗ Trường Khanh ngày thường cà lơ phất phơ như thế, nhưng đối với chuyện này lại đặc biệt khó chiều, làm thế nào cũng không chịu đồng ý. Mấy ngày trước chỉ vì chuyện trà thuốc mà hai nhà trở nên xích mích với nhau.

Đã nhận tiền của người ta thì phải giúp người ta giải trừ tai họa, Lâu Tứ thân là quan giám định dược liệu, chỉ cần quan ấn vẫn còn trên tay thì Nhân Tâm y quán sẽ không thể bán thuốc hợp pháp được nữa. Chỉ là chuyện nhỏ nhấc ngón tay là xong, không đáng nhắc đến.

Phải nói tới trước đây, khi Đỗ lão gia còn sống, Lâu Tứ và Đỗ gia còn có chút giao tình, tuy nhiên, bây giờ Đỗ gia đã suy sụp, kẻ ngốc cũng biết giữa năm trăm lạng bạc và mặt mũi của Đỗ đại thiếu gia thì nên chọn bên nào.

Hắn nhận tiền của Bạch Thủ Nghĩa, vốn dĩ là đến để gây khó dễ, làm sao có thể nghiêm túc kiểm nghiệm phương thuốc của trà thảo dược? Những câu hỏi của Lục Đồng trước mặt, hắn một câu cũng không trả lời được.

Ánh mắt Lâu Tứ chớp chớp vài lần: “Bổn quan mỗi này đều kiểm tra hàng chục đơn thuốc, làm sao có thể nhớ rõ đơn thuốc của từng loại được? Đừng có nói năng vô lý như vậy.”

Đỗ Trường Khanh tức giận cười nói: “Ông tự nghe xem lời vừa nói ra có phải già mồm át lý không?”

Lục Đồng nói: “Ta hiểu rồi, ta còn tưởng rằng một cơ quan của quan phủ như Thục Dược Sở sẽ ghi lại quá trình xác minh của mỗi loại thuốc được gửi đến kiểm nghiệm. Suy cho cùng, việc xác nhận phương thuốc đối với các y quán là một vấn đề lớn, nếu như một phương thuốc không thông qua được kiểm nghiệm, thì y quán không có quyền tiếp tục bán các phương thuốc, có phải không, Lâu đại nhân?”

Lâu Tứ toát mồ hôi lạnh.

Lời nói của nữ tử này vừa sắc bén vừa ác ý, vô cùng đáng sợ. Quá trình xác minh phương thuốc phải được ghi chép chi tiết vào sổ, điều này hắn không thể phủ nhận. Hơn nữa, chỉ vì một phương thuốc không vượt qua kiểm nghiệm, không hề có nghĩa là y quán không có quyền bán các loại thuốc khác đã qua kiểm duyệt...

Hắn lén liếc nhìn bình phong, người khác có thể không rõ, nhưng Kỷ Tuân của viện Hàn Lâm y quán không thể không rõ việc này.

Lâu Tứ hoảng hốt nói: "Đúng vậy. Tất nhiên là có ghi chép đầy đủ, nhưng sổ ghi chép của Thục Dược sở, các ngươi là người ngoài sao có thể tùy ý xem được?"

Lục Đồng gật đầu: “Nếu đã như vậy, là do chúng ta vượt quá bổn phận rồi.” Nàng quay người nói với Thịnh Quyền, thị vệ của Đổng gia: “Thịnh đại ca đã nghe rõ rồi đó, hiện tại y quán không có quyền bán bất cứ thứ phương thuốc nào nữa. Bệnh của Đổng thiếu gia, xin thứ lỗi cho chúng ta không thể làm gì được.”

Lâu Tứ nghe vậy trong lòng thắt lại, chỉ hỏi: "Chờ một chút, chuyện này thì liên quan gì đến Đổng thiếu gia?"

Lục Đồng nhìn hắn, ánh mắt tựa như đang giễu cợt, nói: “Ta phụng lệnh của Đổng phu nhân nghiên cứu phương thuốc chữa trị cho Đổng thiếu gia. Không ngờ rằng chỉ vì có một phương thuốc không vượt qua kiểm nghiệm mà nay y quán không còn tư cách bán các loại thuốc khác nữa. Như vậy thì cũng không thế chữa bệnh cho Đổng thiếu gia rồi, về sau Đổng thiếu gia bị bệnh tất giày vò, làm cho Đổng lão gia và Đổng phu nhân đau lòng, thì chỉ có thể trách ta học nghệ không tới nơi tới chốn, không thế vượt qua kiểm nghiệm phương thuốc của Thục Dược Sở.”

“Nghiên cứu phương thuốc cho Đổng thiếu gia ư?” Lâu Tứ không tin: “Nói vớ vẩn, cho dù Đổng thiếu gia không khỏe, Đổng phu nhân không mời thái y trong cung đến chữa trị thì thôi, sao có thể mời một nữ y của một y quán nhỏ như ngươi?”

Lục Đồng không nói gì, chỉ nhìn Thịnh Quyền.

Thịnh Quyền tính tình vốn nóng nảy, nãy giờ nghe Lục Đồng và Lâu Tứ đôi co với nhau, hắn đã mất hết kiên nhẫn rồi, nghe lời nói mơ hồ lan man của Lâu Tứ lại càng bực mình, hắn hừ lạnh một tiếng: “Phu nhân làm gì đâu đến lượt ông chỉ chỉ trỏ trỏ? Hiện tại thiếu gia đang mắc bệnh hiểm nghèo, cần thuốc của Lục đại phu, nếu như làm chậm trễ việc chữa bệnh của thiếu gia, Thục Dược Sở các người có gánh nổi không?”

Hạ nhân của Thái Phủ Tự Khanh ai nấy cũng hống hách, Thục Dược Sở lại nằm dưới quyền quản lý của Thái Phủ Tự Khanh, Thịnh Quyền căn bản không coi Lâu Tứ ra gì. Hắn quát một tiếng cũng đủ khiến Lâu Tứ sợ mất mật.

Lâu Tứ trong mắt có chút do dự nhìn Lục Đồng.

Thái Phủ Tự Khanh phu nhân yêu thương con trai như mạng sống, hết lòng quan tâm và yêu thương Đổng thiếu gia. Theo lẽ phải, nếu Đổng thiếu gia bị bệnh, bà nhất định sẽ nhờ người đến xin ngự y chữa trị thì mới có thể cảm thấy an tâm. Làm sao có thể tin tưởng một nữ đại phu ít được biết đến?

Tuy nhiên, Thịnh Quyền là hộ vệ đắc lực cho Đổng phu nhân, hắn sẽ không nói dối.

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Đỗ Trường Khanh ở đầu bên kia nhìn thấy sắc mặt Lâu Tứ thay đổi, cười lạnh một tiếng: “Lâu đại nhân, hay ông thử cân xem quan mão của mình nặng mấy lạng, có thể chống đỡ được nộ hỏa của Thái Phủ Tự Khanh hay không? Lỡ như Đổng thiếu gia có mệnh hệ gì, xem ông có giữ được chức quan này hay không?”

Chiêu cáo mượn oai hùm này của hắn cũng thật thành thục, Thịnh Quyền không hài lòng nhìn hắn một cái, Lâu Tứ vội vàng nói: "Đã như vậy, việc chữa trị cho Đổng thiếu gia phải được ưu tiên, Lục đại phu," hắn quay sang Lục Đồng, "việc giấy phép kinh doanh thuốc, để cho các người thêm vài ngày vậy.”

“Chỉ sợ là không được.” Lục Đồng lắc đầu, “Bệnh của Đổng thiếu gia cần phải cẩn thận điều trị, một hai ngày không thể khỏi, ít nhất phải duy trì dùng thuốc trong ba đến năm năm.”

Thịnh Quyền nheo mắt thúc giục: "Vậy thì không được có thời gian hạn chế!"

Lâu Tứ thầm oán hận nữ y sĩ này rõ ràng đang lợi dụng ảnh hưởng của Đổng gia để gây áp lực cho mình. Nhưng người đứng dưới hiên nhà thì không thể không cúi đầu, chỉ có thể cố nặn ra một chữ “được”.

Lục Đồng gật đầu với hắn: “À đúng rồi, hôm nay chỉ vì bệnh tình của Đổng thiếu gia nên Lâu đại nhân mới làm trái quan quy, nới lỏng quyền hạn bán thuốc hợp pháp của y quán. Người ngoài bàn tán thì khó tránh được Nhân tâm y quán mang tiếng cậy thế bắt ép người khác. Để xóa tan tin đồn không đúng sự thật này, vẫn mong lâu đại nhân chỉ ra những điểm không chính xác trong đơn thuốc 'Xuân thủy sinh' trước đó, để Lục Đồng có thể sửa lại phương thuốc. Như thế thì Xuân thủy sinh vượt qua kiểm nghiệm, y quán có thể tiếp tục bán thuốc đã được cấp phép, sẽ không trì hoãn việc điều trị cho Đổng thiếu gia.

Không ngờ bọn họ không muốn chịu thiệt chuyện Xuân thủy sinh, Lâu Tứ cảm thấy chán nản, Thịnh Quyền lại đang đứng một bên nên chỉ có thể gượng cười nói: “Đương nhiên.”

Lục Đồng nói với Thịnh Tuyền: “Đợi có được quan ấn của Thục Dược sở là có thể giao thuốc đến phủ.” Lại mỉm cười với Lâu Tứ nói: “Hôm nay đã làm phiền Lâu đại nhân cũng lâu rồi, chúng ta không tiếp tục cản trở công vụ nữa, xin cáo từ.”

Nàng và Đỗ Trường Khanh rời đi, chỉ còn lại Lâu Tứ đứng đó đau khổ nhìn bóng lưng hai người không nói nên lời.

Kỷ Tuân từ phía sau bình phong bước ra.

Lâu Tứ tỉnh táo lại, vội vàng đến gần nói: "Kỷ y quan." Trong lòng có chút e ngại.

Kỷ Tuân khẽ cau mày, giọng điệu không đồng ý nói: "Một y quán vì có Thái Phủ Tự Khanh chống lưng liền có thể lớn lối như vậy sao?"

Lâu Tứ thở phào nhẹ nhõm, Kỷ Tuân không biết Bạch Thủ Nghĩa hối lộ mình trước, hắn chỉ thấy Lục Đồng và Đỗ Trường Khanh ỷ vào quyền thế của Đổng gia, cho nên mới có thành kiến này. Hắn nói: “Không phải sao? Hạ quan chỉ là một quan chức nhỏ nhoi, không dám đắc tội…”



Hắn muốn thanh minh, nhưng Kỷ Tuân nghe được hắn nói như vậy, liền liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Quan bậc nào thì làm việc của bậc đó, chứ cứ sợ ảnh hưởng tới sự thuận tiện của cấp trên như thế, ta sợ rằng Thục Dược Sở sẽ không tồn tại được lâu." Nói xong hắn liền bỏ đi.

Lâu Tứ ngơ ngác đứng hồi lâu, cho đến khi tiểu dược viên tới gọi hắn mới tỉnh táo lại, mới vung tay áo chửi rủa: “Lần này thật sự thành Chu Bát Giới soi gương rồi – Trong ngoài đều không phải người!”



Sau khi Lục Đồng và Đỗ Trường Khanh trở về Nhân Tâm y quán, Ngân Tranh đã dọn dẹp cửa hàng từ trong ra ngoài.

Thịnh Quyền lúc ở Thục Dược sở đã chào hỏi qua rồi trở về phủ phụng lệnh rồi. Lục Đồng bảo Đỗ Trường Khanh đưa A Thành về nhà nghỉ ngơi thật tốt. Sau một ngày bận rộn, trời cũng đã khuya, cửa Nhân Tâm y quán đóng lại, Lục Đồng đi vào sân trong cầm dược liệu đã phân loại vào phòng bếp.

Bệnh phổi của Đổng Lân cần được điều trị từ từ mới có thể khỏe lại. Việc xây dựng mối quan hệ với Đổng gia rất có lợi cho Nhân Tâm y quán hiện tại. Ít nhất Thục Dược Sở cũng phải dè chừng họ một chút.

Ngân Tranh từ bên ngoài bước vào nói với Lục Đồng: "Cô nương, số tiền lúc trước gửi Tào gia, cộng với chi phí ăn ở tại chùa Vạn Ân, tính ra chúng ta vẫn còn lại bốn mươi lăm lạng bạc."

Lục Đồng gật đầu.

Ngân Tranh thở dài: “Trước đây không cảm thấy gì, nhưng từ khi đến Kinh thành mới cảm thấy đúng là tiêu tiền như nước”.

Lục Đồng nói: “Việc thu thập thông tin đã tốn rất nhiều tiền rồi, nữa là sau này muốn tạo quan hệ với Tào gia thì cần phải tiêu nhiều hơn nữa”.

“Cũng may là cô nương thông minh,” Ngân Tranh mỉm cười nói: “Làm ăn với chủ tiệm Đỗ, từ giờ trở đi, một nửa số tiền bán thuốc sẽ là của chúng ta, thu nhập hàng tháng ngày càng nhiều lên, chúng ta sẽ không còn quá thiếu tiền nữa.”

Ngân Tranh nói chuyện với Lục Đồng một lúc nữa rồi mới đi ngủ ở phòng bên cạnh.

Lục Đồng đổ đầy một chậu nước nóng rồi trở vào nhà ngồi xuống bàn, xắn tay áo lên thấy một vệt máu dài bằng ngón tay lan ra từ đầu cổ tay phải.

Đó là vết xước do Kế Thừa Hưng để lại trong lúc đang vùng vẫy trong pháp điện chùa Vạn Ân.

Nàng thờ ơ ngâm chiếc khăn tay vào nước, lau sạch vết thương, lấy một chiếc lọ nhỏ trong ngăn kéo ra, rắc một ít bột thuốc lên vết xước, động tác chậm lại, đôi mắt chìm trong suy tư.

Ban ngày hôm nay, trước viện Vô Hoài của chùa Vạn Ân, Bùi chỉ huy trầm tư nhìn nàng nói: "Vết thương trên tay Lục đại phu là từ đâu ra?"

Chỉ một câu nói, dường như hắn đã nghi ngờ nàng.

Dù chỉ có duyên gặp vị Bùi điện soái này hai lần, hắn thậm chí còn giúp mình giải vây, nhưng Lục Đồng luôn cảm thấy người này không thân thiện như bề ngoài. Hơn nữa, lần gặp mặt đầu tiên dưới Bảo Tường lâu, hắn nói chuyện với Quân mã ti không hề cố kị, lời nói đầy tính áp bức, lại thấy vẻ mặt sợ hãi của Đổng phu nhân sau khi biết được thân phận của hắn lúc sáng nay, người này chắc chắn không phải là người tốt lành gì.

Bị Bùi Vân Ánh nhắm đến không phải là điều tốt.

Nhưng…

Cho dù hắn nghi ngờ mình, nếu không tìm được chứng cớ gì, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ.

Lục Đồng tỉnh táo lại, cất lọ thuốc đi, băng bó vết thương, đóng cửa sổ rồi đứng dậy.

Trước mắt Kế Thừa Hưng đã chết, có rất nhiều nghi ngờ về cái chết này, nhưng một khi hắn ta bị kết tội tôn thờ tượng thần của tiền triều thì không những không có ai can thiệp vào vụ án mà cả Kế gia cũng sẽ phải chịu thiệt hại.

Để bảo vệ bản thân và gia đình, Vạn Phúc sẽ làm chứng cho tội lỗi của Kế Thừa Hưng. Suy cho cùng, khi Kế Thừa Hưng chết, Kế gia cũng sụp đổ, sẽ không có ai quan tâm đến những chuyện tầm thường của những người hầu như họ, và hai nghìn lượng tiền thuê nhà mà Vạn Toàn chiếm đoạt sẽ không bao giờ bị ai biết đến.

Về phần những người khác…

Đôi mắt đen của Lục Đồng phản chiếu ánh lửa của những ngọn nến, lập lòe lay động.

Kế gia tuyệt vọng, có lẽ sẽ thể đặt hy vọng cuối cùng vào Tề Thái sư phủ.

Nhưng…

Thái sư phủ có giúp đỡ hay không lại là chuyện khác.



Sáng sớm hôm sau, người của Thục Dược Sở đã gửi văn bản chính thức cho phép Nhân Tâm y quán tiếp tục bán dược phẩm.

Tuy nhiên, công thức cải tiến của "Xuân Thủy Sinh" đã không được gửi cùng.

Đỗ Trường Khanh đứng trong y quán lớn tiếng mắng: "Cái tên họ Lâu đó có ý gì? Giữ khư khư Xuân thủy sinh không cho chúng ta bán. Là sao, lời của Thái Phủ Tự Khanh cũng không nghe à?"

Ngân Tranh đi ngang qua, không khỏi nghiêng đầu nhìn: “Đỗ chủ quán, huynh nói cứ như là huynh mới là người của Thái Phủ Tự Khanh vậy.”

Đỗ Trường Khanh nghẹn ngào nói: "Tiểu nha đầu, cô biết cái gì!"

A Thành nói: “Thôi ông chủ ơi, kiên nhẫn chờ thêm mấy ngày nữa thôi.”

A Thành hôm qua về nghỉ ngơi cả đêm, bôi một ít thuốc lên mặt, tinh thần đã tốt hơn nhiều.

Lục Đồng đang đứng trước tủ thuốc mài thuốc bổ cho Đổng Lân, nghe thấy thợ may Cách ở đối diện và thợ rèn Ngưu bán đồ sắt bên cạnh đang trò chuyện, nói rằng hôm qua ở đại lễ Thanh Liên trên chùa Vạn Ân, có người lén cúng tế các vị thần của tiền triều, kết quả là thần phật hiển linh, người đó đang yên đang lành thì lao đầu xuống ao phóng sinh mà chết.

Ngân Tranh trợn mắt, lập tức cầm chổi vừa quét bụi trước cửa, vừa hỏi thợ may Cách: "Lừa người à? Cách đại thúc, hôm trước chúng ta cũng lên chùa Vạn n, chỉ nghe nói là có chuyện xảy ra, sao không nghe thấy tà môn như vậy nhỉ?"



Thợ may Cách vỗ đùi: "Ngân Tranh cô nương, làm sao ta có thể lừa dối cô? Mẹ già của ta lên núi thắp hương, ở lại ngay gần pháp điện xảy ra chuyện, không phải đều chứng kiến vô cùng rõ ràng sao, có cả đám quan binh vào trong làm việc mà! Họ đều nói rằng người chết trông giống như quỷ, rất có thể là do nhìn thấy bồ tát hiển linh rồi!"

Hắn kể lại vô cùng sống động, đến nỗi ngay cả A Thành và Đỗ Trường Khanh cũng bị thu hút. Những người bán hàng lân cận cũng đến gần để nghe. Lục Đồng cúi đầu phân loại dược liệu, trong mắt thoáng qua một tia kì dị.

Tin đồn lúc nào cũng càng đồn càng khoa trương.

Đương nhiên, cũng ngày càng rời xa sự thật.

Có vẻ như lời khai của Vạn Phúc đã được hầu hết mọi người khẳng định, ngay cả những người không chắc chắn cũng không muốn liên quan gì đến tiền triều.

Thợ may Cách vẫn đang nói: “Kế gia vốn là một thương hộ kinh doanh đồ sứ, giờ thì tiêu rồi. Những người làm ăn với gia đình họ cũng thấy xui xẻo, khăng khăng không muốn làm ăn buôn bán cùng họ nữa. Ta thấy, nhà này xong đời rồi.”

Lưu đại thẩm bên tiệm mứt hoa quả nói: “Phu nhân mới cưới của nhà họ không phải xuất thân nhà quan sao? Cửa tiệm chúng ta còn từng giao mứt quả đến cho Kế Lão phu nhân. Dù thế nào đi chăng nữa cũng không đến mức xong đời đâu.”

“Thẩm thì biết cái gì,” Thợ may Cách khịt mũi, “Người ta còn trẻ đẹp, phụ thân thì làm quan, nay chồng xảy ra chuyện, xóa bỏ hết quan hệ còn chẳng kịp. Nghe nói Kế đại phu nhân hôm qua đã về nhà mẹ đẻ rồi, phu thê vốn là chim liền cành, khi tai họa đến thì tự ai nấy bay thôi.”

“Chuyện này ta cũng có nghe nói.” Tống tẩu tử ở tiệm giày lụa chen vào, “Kế gia hiện đang mang đồ dùng trong nhà đến tiệm cầm đồ để đổi lấy tiền đền bù cho các đơn hàng. Cũng chẳng trách, Kế gia chỉ có một đứa con trai duy nhất là Kế đại gia, cũng chưa sinh được đứa con nào. Kế đại gia ngã xuống rồi, Kế lão phu nhân có thể trụ được bao lâu?”

Lục Đồng nghe vậy, động tác trên tay liền dừng lại.

Ngân Tranh ở đầu bên kia đã tiện miệng hỏi: "Thật sao? Tống tẩu có biết bọn họ tới tiệm cầm đồ nào không? Có lẽ nếu chúng ta đi mua sắm, có thể mua được chút đồ hời, tìm được thứ gì đó tốt."

Tống tẩu tử nghe vậy bật cười: “Ngân Tranh cô nương, đồ tốt thì có đấy, nhưng làm sao có thể mua rẻ được? Kế gia dù có sa sút, nhưng đồ dùng của họ vẫn là đồ đắt tiền. Ta nghe nói những thứ đó đã được đưa đến tiệm cầm đồ của Lục Nguyên trên phố Thanh Hà ở thành nam. Ngân Tranh cô nương muốn xem thì có thể đi xem cho vui."

Ngân Tranh cười nói: "Vậy khi nào rảnh, ta nhất định sẽ đi xem một chút."

Nói chuyện thêm một hồi, mặt trời càng lên cao, khách hàng ở phố Tây ngày càng nhiều, các người bán hàng cũng tản đi, về tiệm của mình.

Sau khi có được quan ấn phê duyệt chính thức của Thục Dược Sở, Lục Đồng bắt đầu làm thuốc cho Đổng Lân, vì phương thuốc của Xuân thủy sinh vẫn chưa được duyệt nên trong ngày không có nhiều khách như trước.

Đã gần giữa trưa, Lục Đồng nói với Đỗ Trường Khanh: “Thuốc cho Đổng thiếu gia còn thiếu một số loại thảo dược mà y quán không có, ta sẽ đi mua ở nơi khác.”

Đỗ Trường Khanh nói: “Cứ việc kêu A Thành mua là được mà.”

“Vết thương của A Thành còn chưa lành, đừng đi lại nhiều.” Ngân Tranh nhét khăn lau bàn vào tay Đỗ Trường Khanh, “Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, chủ tiệm Đỗ có thể yên tâm.” Nói xong liền đẩy Lục Đồng ra cửa.

Tiệm cầm đồ của Lục Nguyên nằm trên phố Thanh Hà ở thành nam, cùng con phố với sòng bạc Khoái Hoạt Lâu của Tào gia. Hôm trước, trước khi lên núi Vọng Xuân, Lục Đồng đã cho người thông báo với Tào gia rằng đợi Vạn Phúc xuống núi là có thể thả Vạn Toàn ra.

Những nơi dễ nghe ngóng thông tin nhất ở Thịnh Kinh là sòng bạc và hoa lâu. Hai nơi này có rất nhiều người thuộc mọi tầng lớp nên việc nghe ngóng thông tin sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tào gia là một thương nhân chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền, sau này có thể sẽ có việc cần đến hắn nên phải dùng tiền để lôi kèo quan hệ, sau này sẽ có lúc dùng đến.

Rốt cuộc, có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay.

Trong khi suy nghĩ, hai người đi đến phố Thanh Hà và nhìn thoáng qua tiệm cầm đồ Lục Nguyên.

Tiệm cầm đồ này rất lớn, có chiều rộng bằng ba cửa hàng bình thường trên phố, lại chồng lên mấy tầng lầu, hai chữ "Lục Nguyên" được khắc bằng vàng trên gỗ mun, vô cùng sang trọng.

Nghe nói đây là tiệm cầm đồ lớn nhất ở Thịnh Kinh. Lục Đồng và Ngân Tranh vừa bước vào, ông chủ tiệm trông hiền lành đã tiến tới và hỏi: "Cô nương, cô muốn cầm đồ sao?"

Lục Đồng nói: “Ta muốn mua một thứ.”

Lão chủ quán giật mình, sau đó cười hỏi: "Cô nương, cô muốn mua vật cầm cố không chuộc lại à?"

Lục Đồng gật đầu.

Lão chủ quán đã hiểu.

Ở tiệm cầm đồ, hầu hết những người thiếu tiền đều đến cầm đồ để đổi lấy một ít tiền. Trong số đó, có những người khách không thể chuộc lại hoặc muốn đổi thêm nhiều tiền hơn thì món đồ đó sẽ thuộc quyền sở hữu của tiệm cầm đồ.

Cũng có những người đã đến hạn nhưng không tới chuộc thì đồ vật đó cũng sẽ quy thành tài sản của tiệm cầm đồ. Tiệm cầm đồ sẽ phát giá bán những vật thế chấp này đi, đôi khi cũng bán được ra ngoài.

Dù sao thì trong số những đồ cầm cố ở tiệm cầm đồ, cũng sẽ có đồ tốt.

Lão chủ tiệm hỏi Lục Đồng: “Cô nương muốn mua vật gì?”

“Ta muốn mua một ít trang sức.” Lục Đồng nói: “Có không?”

"Có." Lão chủ tiệm mỉm cười nói: "Thật trùng hợp, hôm qua chúng ta vừa thu về một lô trang sức, chất lượng đều không tệ. Cô nương nếu có hứng thú, lão sẽ mang đến cho cô xem qua."

Lục Đồng gật đầu: "Đa tạ."

“Không có gì, cô nương, xin cô đợi ở đây một lát.” Lão chủ quán nói xong, ra lệnh cho cậu bé bên cạnh lên lầu lấy hàng, đồng thời rót trà cho Lục Đồng và Ngân Tranh.

Lục Đồng và Ngân Tranh đang ngồi trong đại sảnh ở tầng dưới chờ đợi. Ngân Tranh một tay cầm trà, thấp giọng hỏi Lục Đồng bên cạnh: “Cô nương, cô rốt cuộc là muốn chuộc cái gì thế?”

Lục Đồng cụp mắt xuống.

"Không có gì, chỉ là một cái trâm cài tóc thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau