Đăng Hoa Tiếu

Chương 57: Điện Soái Đòi Nợ

Trước Sau
Dù sao đi nữa, sự cố gắng mấy ngày nay của Lục Đồng cuối cùng cũng đã được đền đáp.

"Tiêm Tiêm" trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Đới Tam Lang ở cổng miếu phía đông thành đã biến đổi từ một người đàn ông béo ịch, bụng phệ thành một mỹ nam tử anh dũng trong vòng chưa đầy một tháng, điều này đã khơi dậy sự tò mò, vô số người kéo đến xem. Sau khi nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Đới Tam Lang, lại thêm Tống tẩu ở tiệm giày lụa thêm mắm dặm muối, Tiêm Tiêm ở Nhân Tâm y quán khó có thể không nổi tiếng.

Hàng ngày có rất nhiều người đến đây mua thuốc, Đỗ Trường Khanh thậm chí còn đếm tiền đến mức mỏi tay. Ngay cả tiệm thịt Đới ký cũng trở nên nổi tiếng, Đới Tam Lang còn được tiếng thơm là “Phan An thịt lợn”, nghe nói số người đến để gặp hắn có thể xếp hàng từ đầu phố đến tận cuối phố Đông.

Danh tiếng này cũng truyền đến tai Đổng phu nhân, phu nhân của Thái Phủ Tự Khanh.

Trong phủ của Thái Phủ Tự Khanh ở Thịnh Kinh.

Lục Đồng cất hộp thuốc rồi nói với người trước mặt: “Gần đây mạch tượng đã khá hơn rất nhiều, ho và hen suyễn cũng hiếm khi phát bệnh. Đổng thiếu gia, để ta đổi cho ngài một toa thuốc mới, yên tâm uống thuốc nửa năm. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau này sẽ không cần uống thuốc nữa."

Đối diện nàng là Đổng Lân, Đổng thiếu gia của Thái Phủ Tự Khanh, hắn ngồi chắp tay, cẩn thận nghe Lục Đồng nói, sắc mặt có chút đỏ.

Kể từ khi vô tình cứu mạng Đổng Lân ở chùa Vạn Ân, Lục Đồng đã lôi kéo được quan hệ với Thái Phủ Tự Khanh. Sau đó, Bạch Thủ Nghĩa mua chuộc người của Thục Dược Sở gây khó dễ cho y quán, Lục Đồng chỉ đơn giản dùng danh nghĩa Đổng gia để cáo mượn oai hùm một phen. Đổng phu nhân biết chuyện nhưng mắt nhắm mắt mở, không nói năng gì, rõ ràng là ngầm cho phép.

Sau đó, Lục Đồng thỉnh thoảng đến Đổng gia để chữa trị cho Đổng Lân, Đổng phu nhân rất yêu quý con trai mình, bà tất nhiên vui mừng khi thấy bệnh phổi của Đổng Lân ngày càng thuyên giảm.

Nàng cúi đầu viết một phương thuốc mới, Đổng Lân ngồi trước chiếc bàn nhỏ, lén lút ngước mắt nhìn Lục Đồng.

Trước chiếc bàn nhỏ bằng gỗ cẩm lai, cô nương trẻ ngồi hơi nghiêng người, mái tóc đen như mây được tết lại trước ngực, trên thái dương chỉ cài một bông hoa nhung màu lạnh. Một hai sợi tóc vô tình tuột xuống, che mất tầm mắt của nàng, bị Lục Đồng đưa tay vuốt ra sau tai, khiến cần cổ của nàng càng thêm trắng nõn.

Nàng không giống như những tiểu thư phú quý được bao phủ bởi ngọc ngà châu báu, chỉ mặc một chiếc váy vải màu xanh đậm đã cũ. Nàng có khuôn mặt trái xoan, lông mày mảnh và hàm răng trắng, băng thanh ngọc cốt, xinh đẹp như một bông hoa mai dưới trăng, cô độc và lạnh giá.

Đổng Lân có chút choáng váng.

Vị đại phu trẻ tuổi đã cứu mạng hắn có tướng mạo rất xinh đẹp, giữa hai lông mày dường như có một chút cảm giác buồn bã mơ hồ. Nét buồn này khiến nàng trông đặc biệt mong manh, nhưng đôi mắt lại như dòng suối trên đỉnh núi cao, ẩn chứa sự kiên cường vô hình.

Nàng ngẩng đầu, Đổng Lân liền đối mặt với dòng nước lạnh ấy.

Hắn im lặng đỏ mặt, quay đầu đi không dám nhìn nàng.

Lục Đồng không hề rời ánh mắt đi.

Mãi đến khi Đổng Lân bị nhìn đến mức bồn chồn, không chịu nổi sự im lặng, nhịn không được muốn hỏi chuyện, Lục Đồng mới mở miệng.

Nàng nói: “Đổng thiếu gia gần đây hình như gầy đi rất nhiều.”

Đổng Lân sửng sốt.

Lục Đồng nhìn hắn, khẽ cau mày: "Nhưng ta thấy mạch tượng của ngài cũng không có gì bất thường..."

Khi Lục Đồng gặp Đổng Lân lần đầu tiên tại chùa Vạn Ân, hắn vẫn còn hơi béo, điều này cũng khiến bệnh phổi của hắn trở nên trầm trọng hơn. Nhưng hôm nay gặp hắn, hắn đã gầy đi rất nhiều, ngay cả chiếc áo choàng màu nâu hắn đang mặc cũng trở nên quá rộng.

“Không không không,” Lục Đồng chưa kịp hỏi lại thì Đổng Lân đã lên tiếng trước, hắn thì thầm: “Ta không phải sụt cân vì bệnh, ta... ta…” Hắn có vẻ hơi xấu hổ, khó nói nên lời. Thật lâu sau, hắn mới nói tiếp: “Là ta đã dùng trà thảo dược mới mà y quán của Lục cô nương bán.”

Lục Đồng dừng một chút: "Tiêm Tiêm?"

Đổng Lân ngượng ngùng gật đầu.

Lục Đồng không nói chuyện.

Đổng Lân cảm thấy có chút chột dạ.

Lục Đồng xinh đẹp, kể từ lần gặp đầu tiên ở chùa Vạn Ân, hắn đã yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên.

Hắn hỏi thăm tin tức biết được rằng Lục Đồng là người tỉnh ngoài, không có người thân ở Thịnh Kinh. Nàng hiện là nữ y tại Nhân Tâm y quán. Với bối cảnh gia đình như vậy, thì không thể gả vào Thái Phủ Tự Khanh, đến việc nạp nàng làm thiếp thì Đổng phu nhân cũng chưa chắc đã đồng ý.

Nhưng tâm tư của người trẻ thì làm sao những tác động bên ngoài có thể cản được? Đổng Lân thích Lục Đồng, nhưng sợ mẫu thân tính tình cay nghiệt, sợ bị mẫu thân phát hiện tâm tư của mình nên sai hạ nhân ngày thường đến Nhân Tâm y quán giúp đỡ một chút, đến mua một ít dược liệu gì đó cũng được.

Cách đây vài ngày, Nhân Tâm y quán đã tung ra một loại trà thảo dược mới tên là Tiêm Tiêm, Đổng Lân đã nhờ người mua rất nhiều loại trà này, vốn muốn ủng hộ chút doanh số cho y quán, nhưng không bao lâu sau thì loại trà thảo dược này trở nên nổi tiếng một cách kì diệu, nghe nói là công hiệu cực kì tốt.

Đổng Lân nhớ tới trước đây đại phu nói hắn nên giảm cân một chút thì mới tốt, nên hắn bán tín bán nghi tự mình dùng thử, không ngờ sau vài ngày đã thực sự có tác dụng, trên dưới trong phủ đều nói hắn trông gầy đi một vòng.

Đổng Lân nhìn vẻ mặt trầm tư của Lục Đồng, sợ nàng đọc được suy nghĩ của mình nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Nhưng Lục đại phu, ta mới uống có nửa lọ, còn lại đưa mẫu thân dùng rồi… Có phải bệnh tình của ta không được dùng trà thảo dược này không?”

Lục Đồng phục hồi tinh thần: “Cũng không phải là không được dùng, nhưng…” Nàng nhìn Đổng Lân, “Phu nhân có dáng người cân đối rồi mà, sao lại cần trà thảo mộc này?”



Đổng phu nhân của Thái Phủ Tự Khanh, còn xa mới phải dùng đến trà giảm cân.

Đổng Lân ngượng ngùng cười, liếc nhìn ra ngoài nhà, sau đó nhẹ giọng nói: “Vốn là không cần dùng, nhưng qua vài ngày nữa là đến yến hội mùa hè ở Thịnh Kinh, các phu nhân, tiểu thư đều sẽ đến dự. Mẫu thân ta không muốn thua kém người khác trong yến hội đó.”

Lục Đồng hiểu ra: "Hoá ra là như vậy."

Các phu nhân tiểu thư ở Thịnh Kinh thỉnh thoảng sẽ có những cuộc tụ tập gặp mặt nhau, không tên này thì tên kia. Những người thực sự muốn tụ họp với nhau đương nhiên sẽ không cần một dịp như vậy, những bữa tiệc như vậy chẳng qua là một cuộc tranh đua giữa các gia đình quan lại, hoặc một cách để lôi kéo quan hệ mà thôi.

Đúng lúc này, bên ngoài có người đẩy cửa ra, Lục Đồng quay người lại thấy Đổng phu nhân đang đứng ở cửa nhìn vào trong cười nói: "Lục đại phu, Lân Nhi thế nào rồi?"

Lục Đồng đứng dậy đưa đơn thuốc cho Đổng Lân: “Phu nhân không cần lo lắng, Đổng thiếu gia không có gì đáng ngại.”

"Vậy thì tốt." Đổng phu nhân chào Lục Đồng: "Lục đại phu bận việc lâu rồi, ra ngoài uống một tách trà đi."

Lục Đồng đồng ý.

Đổng phu nhân không bao giờ để nàng ở riêng với Đổng Lân quá lâu, Lục Đồng hiểu rõ, có lẽ Đổng phu nhân sợ nàng sẽ lợi dụng việc khám bệnh để làm gì con trai bà ấy.

Cũng thực là đặc biệt thận trọng.

Lục Đồng tạm biệt Đổng Lân, cùng Đổng phu nhân đi đến hoa đường uống trà. Đổng phu nhân sai hạ nhân đi lấy tiền khám chữa bệnh hôm nay đến rồi cười nói: “Dạo này Lân Nhi rất ít bị ho và lên cơn hen suyễn. Trong phủ cũng mời các y quán khác đến khám qua, ai cũng nói rằng tình trạng của Lân Nhi đã được cải thiện rất nhiều, tất cả là nhờ có cô.”

Lục Đồng ấm áp trả lời: "Phu nhân quá lời rồi. Đổng thiếu gia tự có trời cao bảo hộ. Vốn dĩ triệu chứng của thiếu gia rất nhẹ. Cho dù không có ta, với thể chất của Đổng thiếu gia thì cũng sẽ sớm có chuyển biến tốt."

Lời này Đổng phu nhân rất vừa lòng, nụ cười trên mặt càng trở nên chân thật hơn.

Trò chuyện thêm vài câu, Lục Đồng đặt tách trà trong tay xuống, nói với Đổng phu nhân: “Phu nhân, dân nữ có một chuyện muốn nhờ.”

"Ồ?"

Lục Đồng từ trong hộp thuốc lấy ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Đổng phu nhân, Đổng phu nhân đưa mắt nhìn, thấy cái tên Tiêm Tiêm trên đó, bà không khỏi dừng lại.

Đây là một bình "Tiêm Tiêm".

Bà nhìn Lục Đồng: "Lục đại phu có ý gì?"

"Đây là một loại trà thảo dược mới của y quán chúng ta, tên là Tiêm Tiêm." Lục Đồng không đề cập gì đến những lời Đổng Lân đã nói với nàng trước đó, mà chỉ nghiêm túc giải thích: "Trà thảo dược này có thể làm thon gọn cơ thể, đặc biệt có ích đối với nữ tử.”

Đổng phu nhân trong mắt lóe lên, ngữ khí có chút hàm ý: “Cô muốn tặng cho ta sao?”

Lục Đồng cười nói: “Phu nhân muốn dùng trà thảo mộc thì ta sẽ chủ động đưa đến tận nhà, sao có thể keo kiệt chỉ đưa một hũ?”

"Vậy đây là..."

Lục Đồng cúi đầu, có chút xấu hổ nói: “Ta nghĩ phu nhân có địa vị cao quý, chắc hẳn quen biết rất nhiều quan chức trong kinh. Nếu có thể giới thiệu một chút trà thảo dược này trước mặt các phu nhân tiểu thư, thì đối với Nhân Tâm y quán và dân nữ, đây là một niềm vinh dự lớn.”

Những lời này đã đề cao địa vị của Đổng gia lên cực kỳ cao, đồng thời đặt bản thân xuống cực kỳ thấp, trong việc này Đổng phu nhân cũng có lợi. Bà liếc nhìn lọ thuốc, thản nhiên cười: “Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là nói mấy câu thôi, vì cô đã cứu Lân Nhi nên việc nhỏ này ta nhất định sẽ giúp."

Lục Đồng vội vàng đứng dậy cảm ơn.

Đổng phu nhân nhìn nàng, chợt nghĩ tới điều gì, vô tình nói: "Nhưng Lục đại phu, chút chuyện nhỏ này sao cô không nhờ Bùi Điện Soái giúp đỡ?"

Trái tim của Lục Đồng đông cứng lại.

Nàng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Đổng phu nhân.

Lần trước ở chùa Vạn Ân, Đổng phu nhân có tranh chấp với Lục Đồng, chính Bùi Vân Ánh đã ra tay giải vây. Lúc đó, Đổng phu nhân hình như đã hiểu lầm mối quan hệ giữa Bùi Vân Ánh và nàng, không ngờ hôm nay lại nhắc đến chuyện này.

Kể ra, Đổng phu nhân kiêu ngạo và thô lỗ, ngay cả người hầu và thị vệ của phủ Thái Phủ Tự Khanh cũng coi thường dân đen. Tuy nhiên, những người trong phủ lại khá khách sáo với Lục Đồng, có lẽ không chỉ vì nàng đã cứu mạng Đổng Lân, càng bởi vì bọn họ cho rằng nàng cùng Bùi Vân Ánh có quan hệ thân thiết.

Bùi Vân Ánh...

Lục Đồng thầm nghĩ, nếu như tên tuổi của Triệu Ninh công thế tử đã có tác dụng như vậy, vậy thì nàng cũng không khách khí lại mượn dùng một lần.

Nàng dừng một chút, nụ cười đột nhiên có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Điện soái phủ công vụ bận rộn, chút việc nhỏ như vậy nào dám suốt ngày làm phiền tới Điện soái đại nhân?"

Đổng phu nhân để ý hai chữ “suốt ngày”.

Hàm ý nàng thường xuyên "làm phiền" Bùi Vân Ánh?

Trong phút chốc, trong mắt Đổng phu nhân, nụ cười ngượng ngùng của Lục Đồng lập tức trở nên rõ ý rõ tứ.



Cũng đúng, nếu hai người bọn họ thực sự không có quan hệ gì, khi ở chùa Vạn Ân làm sao Bùi Vân Ánh có thể đứng ra bênh vực cho vị nữ y này? Phải biết rằng vị chỉ huy sứ này không phải là người tốt lành gì, bình thường cũng không phải là người sẽ thương hoa tiếc ngọc.

Nếu Lục Đồng thực sự là nữ nhân của Bùi Vân Ánh... Người này không đắc tội được...

Nghĩ đến đây, Đổng phu nhân mỉm cười kéo nàng ngồi xuống: “Lục đại phu cái gì cũng tốt, nhưng lại quá khách sáo rồi… Nói mới nhớ, lúc ở chùa Vạn Ân, giữa tiểu Bùi đại nhân và ta có một chút hiểu lầm, sau đó tiểu Bùi đại nhân không để bụng chứ”.

Lục Đồng khẽ mỉm cười, mặt không đổi sắc mà nói dối: "Không đâu, tiểu Bùi đại nhân có tấm lòng bao dung, sẽ không tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy."

"Thật sao? Vậy khi nào tiểu Bùi đại nhân rảnh rỗi xin mời đến phủ ta ngồi chơi, lão gia từ lâu đã muốn nói chuyện với cậu ấy rồi."

"Được, ta nhất định sẽ truyền lời giúp phu nhân."



"Ắt xì - là ai đang nói xấu sau lưng chúng ta vậy?"

Một tiếng hắt hơi lớn đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng sớm trong Điện soái phủ.

Hôm qua trời mưa suốt đêm, hoa bông hồng trong sân bị đập nát, mặt ao như gương, vài bông hoa rơi lơ lửng trên mặt nước.

Trên chiếc bàn khắc gỗ đàn hương đỏ trong nhà có bày một ván cờ bằng ngọc.

Bùi Vân Ánh ngồi trên ghế, chống cằm, hứng thú nhìn thế cờ trên bàn.

Đoàn Tiểu Ngôn xoa xoa mũi, từ ngoài cửa đi vào, nói: "Đã một tháng rồi, vẫn chưa giải được thế cờ của Trục Phong ca sao?"

Bùi Vân Ánh chỉ "ừm" một tiếng.

Tiêu Trục Phong, phó chỉ huy Điện tiền Thiên Vũ hữu quân, là bạn thân của Bùi Vân Ánh, xuất thân trong sạch, phẩm cách xuất chúng, không có thói quen xấu, chỉ thích thu thập kỳ phổ ở khắp mọi nơi.

Bản thân hắn cũng không giỏi chơi cờ, khi tìm được kỳ phổ ở đâu đó, không giải được thì liền kéo Bùi Vân Ánh đến giúp. Bùi Vân Ánh không có hứng thú chơi cờ, nhưng những món đồ cá cược của Tiêu Trục Phong thì luôn hấp dẫn. Vụ cá cược lần này là một con dao bạc mà Tiêu Trục Phong tìm thấy ở bên ngoài. Người ta đồn rằng nó sắc bén đến mức có thể chém ngọc như bùn.

Vì để có được con dao bạc này, Bùi Vân Ánh chỉ có thể tranh thủ nỗ lực một chút lúc không bận công vụ.

Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt hắn một vầng hào quang mờ ảo. Bùi Vân Ánh lấy ra một quân cờ màu xanh từ trong bát ngọc, nhẹ nhàng đặt nó vào góc bàn cờ.

Trong chốc lát, cục diện rối rắm bỗng trở nên rõ ràng, như tìm được ánh sáng ở chỗ chết.

Lông mày hắn khẽ động đậy.

Thành công rồi.

Đoàn Tiểu Ngôn nghển cổ nhìn: "Vậy là giải được rồi sao?"

Bùi Vân Ánh chặn tay hắn lại: "Đừng động vào, quay lại bảo Tiêu Nhị lấy dao để đổi lấy."

“Thế cũng phải đợi đến lúc huynh ấy xong việc rồi nói tiếp.” Đoàn Tiểu Ngôn bĩu môi, “Huynh ấy đã nghỉ phép lâu quá rồi, không thể không quay lại công việc, phải mấy ngày nữa mới có thời gian rảnh." Nói xong, hắn lại tự thở dài: “Trước đây lúc làm việc thì luôn thấy không đủ thời gian để làm việc, bây giờ nghỉ phép thì lại không có việc gì để làm cả, chán quá đi mất.”

Bùi Vân Ánh liếc nhìn hắn: "Chê chán à? Ra võ đài luyện bắn cung đi."

Đoàn Tiểu Ngôn hít một hơi khí lạnh, gào lên: “Đại ca, ngày nghỉ lại bắt người ta đi luyện bắn cung, huynh có còn là người không? Trời nắng chang chang mà ra võ đài, sao huynh không chuẩn bị thuốc cho ta luôn đi?” Nhắc đến từ “thuốc”, Đoàn Tiểu Ngôn chợt khựng lại, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Ánh: “À đúng rồi, ca, có phải huynh quên mất chuyện gì rồi không?”

“Chuyện gì?”

"Huynh quên rồi à?" Đoàn Tiểu Ngôn vội vàng khoa tay múa chân với hắn, "Lần trước chúng ta đến tiệm cầm đồ Lục Nguyên trên đường Thanh Hà, huynh đã giúp Lục cô nương trả tiền, nàng ấy nói sẽ dùng trà thuốc để trả nợ. Đừng nói là huynh quên rồi đấy nhé? Đó là năm mươi lượng đấy, gần bằng hai lần lương tháng của ta!”

Bùi Vân Ánh giật mình, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng là có chuyện như vậy."

"Huynh không định đi đòi nợ sao?" Đoàn Tiểu Ngôn nhắc nhở: "Cho dù huynh không thiếu tiền, nhưng cũng không thể lãng phí như vậy... Nghe nói phố Tây toàn là cửa hàng đồ ăn và vui chơi. Dù sao hôm nay vẫn sớm, tiện đường ghé qua xem thử đi. Nếu huynh không muốn lấy trà thuốc kia, thì ta sẽ mang về hiếu kính cha ta, đỡ phải nghĩ lễ vật tặng sinh thần.”

Hắn vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Bùi Vân Ánh, thấy Bùi Vân Ánh vẫn có vẻ thờ ơ, hắn lại bước tới, kéo dài giọng: "Ca... Vân Ánh ca..."

Bùi Vân Ánh cau mày, không nhịn được giơ tay gõ vào cái đầu đang nhô ra, liếc nhìn một cái. Đoàn Tiểu Ngôn đáng thương giương mắt năn nỉ.

Một lúc lâu sau, Bùi Vân Ánh thở dài: "Được rồi."

Đoàn Tiểu Ngôn vẫn không thể tin được hắn đột nhiên lại đồng ý dễ dàng như vậy: "Thật sao? Hôm nay huynh dễ tính thế?"

“Vừa hay ta muốn đi tới phía đông thành.” Bùi Vân Ánh đứng dậy, cầm lấy trường đao trên bàn, “Tiện đường.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau