Chương 72: (Phùng Quần đáng thương)
Bạch Ngạn nói:
“Vào đêm tiệc mừng thọ của Nghiêm lão gia tử, Phùng gia đã lớn tiếng tuyên bố đem Phùng Quần trục xuất khỏi Phùng gia. Tuy nhiên vẫn là máu mủ tình thâm, Phùng Đức Thành không có thu hồi tài sản riêng và tiền tiết kiệm riêng của cậu ta, khả năng còn lén cho một ít tiền cùng đồ vật, chẳng hạn như đem vài phòng âm thầm sang tên cho những tình nhân có quan hệ tốt với Phùng Quần. Cứ như vậy, chỉ cần Phùng Quần không tìm đường chết, chỉ dựa vào khoảng tiền cùng sản nghiệp đó cũng đủ cho cậu ta cơm áo không lo.
Nhưng chỉ ngắn ngủn hai ba ngày này, những tình nhân của Phùng Quần được nhận bất động sản cùng khoản tiền đều đồng thời phản bội, quét sạch mọi thứ rồi cự tuyệt Phùng Quần vào cửa. Phùng gia không dám thay cậu ta ra mặt, mà bản thân Phùng Quần lại trở nên vô quyền vô thế, không có cách nào lấy lại từ tay những người kia. Sau đó trong vòng một ngày những sản nghiệp trên danh nghĩa như quán bar, tiệm cơm, còn có mấy công ty nhỏ kinh doanh vật liệu xây dựng có sinh ý gì đó đồng loạt xảy ra chuyện, cái thì đóng cửa, cái thì ngừng kinh doanh, cậu ta có lẽ tức giận đến không nhẹ, tối hôm qua uống đến say như chết, bị mấy tên lưu manh dồn vào góc tường, chẳng những bị cướp ví tiền, di động cùng giấy chứng nhận, còn bị đánh một trận đau, giờ người vẫn còn trong bệnh viện.
Đồng thời Phùng gia cũng gặp không ít phiền toái, thật vất vả mới vào cuộc cùng công ty con Thẩm gia hợp tác, giờ dự án toàn diện bị bác bỏ. Thẩm thị cũng tuyên bố rõ ràng sẽ không làm ăn gì với Phùng gia, thái độ Thẩm gia làm rất nhiều xí nghiệp cùng Phùng gia có lui tới sôi nổi đình chỉ hợp tác, sợ bị Thẩm gia giận chó đánh mèo. Phùng Đức Thành thật ra là người thông minh, biết ngọn nguồn là ở đâu. Ngay sáng hôm nay, ông ta lớn giọng tuyên bố cùng Phùng Quần đoạn tuyệt quan hệ cha con, cũng nhẫn tâm thu hồi tài sản riêng thuộc quyền sở hữu của cậu ta và đóng băng thẻ ngân hàng. Cứ như vậy, chỉ sợ cậu ta ngay cả tiền thuốc men cũng không thanh toán nổi, thứ duy nhất cậu ta có được hiện giờ, chính là chiếc đồng hồ trên người. Cậu ta muốn sinh hoạt, muốn ở bệnh viện nhận trị liệu, thì một chiếc đồng hồ second-hand cũng không biết có thể duy trì bao lâu, hiện tại cũng coi như là cùng đường bí lối.”
(
Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Bạch Tuyết Tình có chút kinh ngạc:
“Xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
Bạch Ngạn gật gật đầu nói:
“Quả thực, rất nhiều người nghĩ là Bạch gia chúng ta ra tay, bất quá theo anh được biết, là Thẩm Thiên Dương động thủ.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Nhưng mà, cách làm của ta thật ra cũng rất vừa lòng em, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng tối hôm đó của em trai, em liền muốn tự mình động thủ bóp chết cậu ta!”
Bạch Ngạn nói:
“Em không phải làm rồi sao? Nếu không phải mẹ lên tiếng, em còn không chịu buông tay.”
Bạch Tuyết Tình cả giận:
“Là rồi, nhưng cậu ta không bị gì, mà móng tay mới làm của em ngược lại bị gãy một cái!”
Bạch Ngạn nói:
“Đúng vậy, em bị gãy một cái móng tay, Thẩm Thiên Dương liền chặt gãy ba cái xương sườn của Phùng Quần, thật là ỷ thế hiếp người, rất không nói đạo lý.”
Bạch Bác Nhân trừng mắt nhìn con trai mình một cái nói:
“Bất quá lại nói tiếp, dựa theo những lời vừa rồi của Tĩnh Viễn, Hàm Hàm bị dọa đến, rất có khả năng là bởi vì ám chỉ tâm lý, mà không phải do Phùng Quần thật sự làm gì. Nói như vậy, thật ra là chúng ta vu oan cậu ta.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Ba ba, con thì lại không nghĩ nhưng vậy, cái gọi là ám chỉ tâm lý, cũng chưa chắc là tự nhiên mà ra. Nó đôi khi là kích thích tiềm thức con người. Nhất định là trong tiềm thức của Hàm Hàm cho rằng, một khi Bạch gia có biến cố gì, Phùng Quần sẽ là người đầu tiên tới dẫm lên người nó. Thì phản ứng mới có thể lớn như vậy, em trai tuy rằng có đôi khi thoạt nhìn ngây ngốc rất dễ bị lừa, nhưng trong lòng nó nhất định là sáng suốt!
Huống hồ tên Phùng Quần này suốt ngày đều đi theo sau em trai như cẩu, rủ rê nó ăn nhậu chơi bời, ảnh hưởng mang lại cho em trai chưa từng có tích cực, vừa thấy chính là tâm thuật bất chính. Con đã sớm muốn giáo huấn cậu ta một phen, nhưng lại sợ cậu ta thêm mắm dặm muối cáo oai trạng với em trai, làm ảnh hưởng tình cảm chị em của bọn con, cho nên con mới luôn nhẫn nhịn đến bây giờ! Người như vậy, sớm một chút đuổi đi mới tốt, vừa lúc thừa dịp cơ hội này, làm nó cách xa em trai ra.”
“Vào đêm tiệc mừng thọ của Nghiêm lão gia tử, Phùng gia đã lớn tiếng tuyên bố đem Phùng Quần trục xuất khỏi Phùng gia. Tuy nhiên vẫn là máu mủ tình thâm, Phùng Đức Thành không có thu hồi tài sản riêng và tiền tiết kiệm riêng của cậu ta, khả năng còn lén cho một ít tiền cùng đồ vật, chẳng hạn như đem vài phòng âm thầm sang tên cho những tình nhân có quan hệ tốt với Phùng Quần. Cứ như vậy, chỉ cần Phùng Quần không tìm đường chết, chỉ dựa vào khoảng tiền cùng sản nghiệp đó cũng đủ cho cậu ta cơm áo không lo.
Nhưng chỉ ngắn ngủn hai ba ngày này, những tình nhân của Phùng Quần được nhận bất động sản cùng khoản tiền đều đồng thời phản bội, quét sạch mọi thứ rồi cự tuyệt Phùng Quần vào cửa. Phùng gia không dám thay cậu ta ra mặt, mà bản thân Phùng Quần lại trở nên vô quyền vô thế, không có cách nào lấy lại từ tay những người kia. Sau đó trong vòng một ngày những sản nghiệp trên danh nghĩa như quán bar, tiệm cơm, còn có mấy công ty nhỏ kinh doanh vật liệu xây dựng có sinh ý gì đó đồng loạt xảy ra chuyện, cái thì đóng cửa, cái thì ngừng kinh doanh, cậu ta có lẽ tức giận đến không nhẹ, tối hôm qua uống đến say như chết, bị mấy tên lưu manh dồn vào góc tường, chẳng những bị cướp ví tiền, di động cùng giấy chứng nhận, còn bị đánh một trận đau, giờ người vẫn còn trong bệnh viện.
Đồng thời Phùng gia cũng gặp không ít phiền toái, thật vất vả mới vào cuộc cùng công ty con Thẩm gia hợp tác, giờ dự án toàn diện bị bác bỏ. Thẩm thị cũng tuyên bố rõ ràng sẽ không làm ăn gì với Phùng gia, thái độ Thẩm gia làm rất nhiều xí nghiệp cùng Phùng gia có lui tới sôi nổi đình chỉ hợp tác, sợ bị Thẩm gia giận chó đánh mèo. Phùng Đức Thành thật ra là người thông minh, biết ngọn nguồn là ở đâu. Ngay sáng hôm nay, ông ta lớn giọng tuyên bố cùng Phùng Quần đoạn tuyệt quan hệ cha con, cũng nhẫn tâm thu hồi tài sản riêng thuộc quyền sở hữu của cậu ta và đóng băng thẻ ngân hàng. Cứ như vậy, chỉ sợ cậu ta ngay cả tiền thuốc men cũng không thanh toán nổi, thứ duy nhất cậu ta có được hiện giờ, chính là chiếc đồng hồ trên người. Cậu ta muốn sinh hoạt, muốn ở bệnh viện nhận trị liệu, thì một chiếc đồng hồ second-hand cũng không biết có thể duy trì bao lâu, hiện tại cũng coi như là cùng đường bí lối.”
(
Bản edit này chỉ đăng trên wattpad)
Bạch Tuyết Tình có chút kinh ngạc:
“Xuống tay tàn nhẫn như vậy?”
Bạch Ngạn gật gật đầu nói:
“Quả thực, rất nhiều người nghĩ là Bạch gia chúng ta ra tay, bất quá theo anh được biết, là Thẩm Thiên Dương động thủ.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Nhưng mà, cách làm của ta thật ra cũng rất vừa lòng em, chỉ cần nghĩ đến bộ dáng tối hôm đó của em trai, em liền muốn tự mình động thủ bóp chết cậu ta!”
Bạch Ngạn nói:
“Em không phải làm rồi sao? Nếu không phải mẹ lên tiếng, em còn không chịu buông tay.”
Bạch Tuyết Tình cả giận:
“Là rồi, nhưng cậu ta không bị gì, mà móng tay mới làm của em ngược lại bị gãy một cái!”
Bạch Ngạn nói:
“Đúng vậy, em bị gãy một cái móng tay, Thẩm Thiên Dương liền chặt gãy ba cái xương sườn của Phùng Quần, thật là ỷ thế hiếp người, rất không nói đạo lý.”
Bạch Bác Nhân trừng mắt nhìn con trai mình một cái nói:
“Bất quá lại nói tiếp, dựa theo những lời vừa rồi của Tĩnh Viễn, Hàm Hàm bị dọa đến, rất có khả năng là bởi vì ám chỉ tâm lý, mà không phải do Phùng Quần thật sự làm gì. Nói như vậy, thật ra là chúng ta vu oan cậu ta.”
Bạch Tuyết Tình nói:
“Ba ba, con thì lại không nghĩ nhưng vậy, cái gọi là ám chỉ tâm lý, cũng chưa chắc là tự nhiên mà ra. Nó đôi khi là kích thích tiềm thức con người. Nhất định là trong tiềm thức của Hàm Hàm cho rằng, một khi Bạch gia có biến cố gì, Phùng Quần sẽ là người đầu tiên tới dẫm lên người nó. Thì phản ứng mới có thể lớn như vậy, em trai tuy rằng có đôi khi thoạt nhìn ngây ngốc rất dễ bị lừa, nhưng trong lòng nó nhất định là sáng suốt!
Huống hồ tên Phùng Quần này suốt ngày đều đi theo sau em trai như cẩu, rủ rê nó ăn nhậu chơi bời, ảnh hưởng mang lại cho em trai chưa từng có tích cực, vừa thấy chính là tâm thuật bất chính. Con đã sớm muốn giáo huấn cậu ta một phen, nhưng lại sợ cậu ta thêm mắm dặm muối cáo oai trạng với em trai, làm ảnh hưởng tình cảm chị em của bọn con, cho nên con mới luôn nhẫn nhịn đến bây giờ! Người như vậy, sớm một chút đuổi đi mới tốt, vừa lúc thừa dịp cơ hội này, làm nó cách xa em trai ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất