Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán
Chương 9: A
Đói quá.
Tống Điềm Chi cảm thấy từ khi xuyên không đến giờ, cơ thể này lúc nào cũng trong trạng thái đói meo.
Đợi đến khi cô chậm chạp giặt xong chiếc váy bẩn trong phòng tắm, trời bên ngoài đã tối đen, gió thổi rèm bay phần phật. Ở đây ngay cả một ngọn đèn cũng không có, đưa tay không thấy được năm ngón, cô không thể nhìn thấy rõ bất cứ cái gì, chỉ có thể dựa vào trí nhớ lần mò về phía giường đất.
Nghe thấy tiếng củi cháy tí tách bên ngoài, cô rón rén bước về phía trước vài bước.
Thò đầu ra nhìn, không ngờ lại thấy Văn Phong ở đó!
Tống Điềm Chi như nuốt được viên thuốc an thần.
Nơi nào có nam chính, chắc chắn sẽ rất an toàn.
Cô bước tới chỗ Văn Phong, vừa đến nơi, Văn Phong đã nhạy bén quay đầu lại liếc nhìn cô một cách.
Tống Điềm Chi mỉm cười với anh một cách tự nhiên.
Mi mắt cong cong đáng yêu, đây là điều tuyệt đối không thể xuất hiện trên khuôn mặt của cô, trước đây cô chỉ biết mỉa mai, chửi rủa, phát điên thất thường.
Văn Phong sững người, nhưng lại nghĩ đến những việc làm trước đây của cô nên lập tức quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm tiếp tục nhóm lửa.
Tống Điềm Chi hỏi: "Anh đang nấu gì vậy?"
"Đun nước nấu cháo khoai lang."
"Khoai lang vẫn còn ở trong căn nhà tranh nhỏ phía sau."
"Tôi biết rồi."
Anh đứng dậy đi vào trong lấy khoai lang ra, tiện tay lau vài cái rồi gọt vỏ, bẻ khoai lang cứng ngắc ném vào nồi.
Tống Điềm Chi nhìn đến ngây người, nhưng cô thực sự rất đói, bèn ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh xem.
Chân cô như sắp tê liệt, cuối cùng cháo cũng đã chín, Văn Phong múc một muỗng vào bát, vừa định đưa lên miệng, trong khóe mắt anh nhìn thấy một người đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh nuốt nước miếng.
Bị anh phát hiện, cô vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Văn Phong do dự vài giây rồi lại lấy một bát sạch khác múc một muỗng cháo.
Vừa để sang một bên đã bị Tống Điềm Chi cầm lấy.
Cô thổi hai hơi vào bát cháo rồi đưa lên miệng húp.
"Nóng quá..."
Tống Điềm Chi quá nóng vội, đầu lưỡi bị bỏng đến đỏ bừng, cô ra sức dùng tay quạt gió.
Cô lại cầm lấy chiếc bánh bao bên cạnh cắn một miếng, suýt chút nữa thì gãy cả răng, cô không nuốt nổi nhưng cũng không thể nào chịu đựng được cơn đói.
Văn Phong đứng bên bếp lò im lặng nhìn cô, cho đến khi cô ăn hết bát cháo và bánh bao, anh mới cau mày uống một hơi hết bát cháo của mình.
Văn Phong múc một nửa nồi cháo vào một cái bát to, sau đó cất vào tủ, định ngày mai mang đến bệnh viện cho em trai, phần còn lại một nửa bị Tống Điềm Chi uống hết, anh chỉ ăn một bát, bình thường ăn như vậy cũng chẳng đủ nhét kẽ răng nhưng tối nay nhìn dáng vẻ thoải mái của Tống Điềm Chi, không hiểu sao anh lại cảm thấy bản thân đủ no rồi.
Chương này vẫn chưa kết thúc, mời xem tiếp!
Uống xong cháo, Tống Điềm Chi xoa bụng nằm trên giường đất.
Chiếc giường đất này tuy cũ kỹ, nhưng nhìn là biết có người dọn dẹp, chăn cũng phảng phất mùi hương nắng mới phơi. Ban đầu cô chỉ là mệt mỏi muốn nằm nghỉ một lát, sau đó sẽ nói chuyện với Văn Phong về việc cô ở đâu, ai ngờ vừa nhắm mắt, cô đã ngủ thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trời đã tờ mờ sáng.
Cô vừa định trở mình ngủ tiếp, bỗng nhiên cánh cửa bị gõ ầm ầm.
Tống Điềm Chi giật bắn mình, tim suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài.
Cô ngồi dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo đã nghe thấy ngoài cửa vài giọng nữ đang líu lo không ngừng.
Cô đứng dậy mở cửa, trước cửa là Trần Quế Lan và những người khác, đều là người trong điểm thanh niên trí thức, thấy cô xuất hiện ở đây, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tống Điềm Chi cảm thấy từ khi xuyên không đến giờ, cơ thể này lúc nào cũng trong trạng thái đói meo.
Đợi đến khi cô chậm chạp giặt xong chiếc váy bẩn trong phòng tắm, trời bên ngoài đã tối đen, gió thổi rèm bay phần phật. Ở đây ngay cả một ngọn đèn cũng không có, đưa tay không thấy được năm ngón, cô không thể nhìn thấy rõ bất cứ cái gì, chỉ có thể dựa vào trí nhớ lần mò về phía giường đất.
Nghe thấy tiếng củi cháy tí tách bên ngoài, cô rón rén bước về phía trước vài bước.
Thò đầu ra nhìn, không ngờ lại thấy Văn Phong ở đó!
Tống Điềm Chi như nuốt được viên thuốc an thần.
Nơi nào có nam chính, chắc chắn sẽ rất an toàn.
Cô bước tới chỗ Văn Phong, vừa đến nơi, Văn Phong đã nhạy bén quay đầu lại liếc nhìn cô một cách.
Tống Điềm Chi mỉm cười với anh một cách tự nhiên.
Mi mắt cong cong đáng yêu, đây là điều tuyệt đối không thể xuất hiện trên khuôn mặt của cô, trước đây cô chỉ biết mỉa mai, chửi rủa, phát điên thất thường.
Văn Phong sững người, nhưng lại nghĩ đến những việc làm trước đây của cô nên lập tức quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm tiếp tục nhóm lửa.
Tống Điềm Chi hỏi: "Anh đang nấu gì vậy?"
"Đun nước nấu cháo khoai lang."
"Khoai lang vẫn còn ở trong căn nhà tranh nhỏ phía sau."
"Tôi biết rồi."
Anh đứng dậy đi vào trong lấy khoai lang ra, tiện tay lau vài cái rồi gọt vỏ, bẻ khoai lang cứng ngắc ném vào nồi.
Tống Điềm Chi nhìn đến ngây người, nhưng cô thực sự rất đói, bèn ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh xem.
Chân cô như sắp tê liệt, cuối cùng cháo cũng đã chín, Văn Phong múc một muỗng vào bát, vừa định đưa lên miệng, trong khóe mắt anh nhìn thấy một người đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh nuốt nước miếng.
Bị anh phát hiện, cô vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Văn Phong do dự vài giây rồi lại lấy một bát sạch khác múc một muỗng cháo.
Vừa để sang một bên đã bị Tống Điềm Chi cầm lấy.
Cô thổi hai hơi vào bát cháo rồi đưa lên miệng húp.
"Nóng quá..."
Tống Điềm Chi quá nóng vội, đầu lưỡi bị bỏng đến đỏ bừng, cô ra sức dùng tay quạt gió.
Cô lại cầm lấy chiếc bánh bao bên cạnh cắn một miếng, suýt chút nữa thì gãy cả răng, cô không nuốt nổi nhưng cũng không thể nào chịu đựng được cơn đói.
Văn Phong đứng bên bếp lò im lặng nhìn cô, cho đến khi cô ăn hết bát cháo và bánh bao, anh mới cau mày uống một hơi hết bát cháo của mình.
Văn Phong múc một nửa nồi cháo vào một cái bát to, sau đó cất vào tủ, định ngày mai mang đến bệnh viện cho em trai, phần còn lại một nửa bị Tống Điềm Chi uống hết, anh chỉ ăn một bát, bình thường ăn như vậy cũng chẳng đủ nhét kẽ răng nhưng tối nay nhìn dáng vẻ thoải mái của Tống Điềm Chi, không hiểu sao anh lại cảm thấy bản thân đủ no rồi.
Chương này vẫn chưa kết thúc, mời xem tiếp!
Uống xong cháo, Tống Điềm Chi xoa bụng nằm trên giường đất.
Chiếc giường đất này tuy cũ kỹ, nhưng nhìn là biết có người dọn dẹp, chăn cũng phảng phất mùi hương nắng mới phơi. Ban đầu cô chỉ là mệt mỏi muốn nằm nghỉ một lát, sau đó sẽ nói chuyện với Văn Phong về việc cô ở đâu, ai ngờ vừa nhắm mắt, cô đã ngủ thiếp đi.
Đến khi cô tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trời đã tờ mờ sáng.
Cô vừa định trở mình ngủ tiếp, bỗng nhiên cánh cửa bị gõ ầm ầm.
Tống Điềm Chi giật bắn mình, tim suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài.
Cô ngồi dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo đã nghe thấy ngoài cửa vài giọng nữ đang líu lo không ngừng.
Cô đứng dậy mở cửa, trước cửa là Trần Quế Lan và những người khác, đều là người trong điểm thanh niên trí thức, thấy cô xuất hiện ở đây, mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất