Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

Chương 25: A

Trước Sau
Trong nhà không có nước cũng chẳng có gì ăn, Tống Điềm Chi vừa đói vừa khát, lại còn buồn ngủ đến chết đi được.

Hôm nay còn chưa đến sáu giờ sáng, có lẽ khoảng bốn, năm giờ cô đã bị những người từ bệnh viện đến đánh thức vì chuyện của em trai Văn Phong. Đến bây giờ đã gần mười giờ rồi mà cô ấy vẫn chưa ăn gì...

Tống Điềm Chi nằm vật vờ trên giường đất, bụng đói kêu ùng ục nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi cô tỉnh lại lần nữa, cả thế giới như đảo lộn.

Trong phòng không có lấy một bóng đèn, tối đen như mực.

Hoàn toàn không biết là mấy giờ, bên tai chỉ có tiếng ve kêu càng lúc càng inh ỏi.

Dạ dày quặn lên từng cơn đau, cổ họng cũng như bốc khói, Tống Điềm Chi đau đớn nhắm mắt lại.

Cũng không biết là mấy giờ rồi.

Đến cái đồng hồ báo thức cũng không có, điện thoại cũng không có... Cô thật muốn gọi đồ ăn ngoài...

Đợi đến khi Tống Điềm Chi gần như sắp chết đói, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Cô giật bắn mình, cơn buồn ngủ lập tức bay biến hết, vội vàng bật dậy khỏi giường.



Nhà Văn Phong nằm ở nơi hẻo lánh, xung quanh không có hàng xóm nào ở gần, có thể coi là căn nhà hiếm hoi ở vùng hoang vu này.

Đi về phía sau một chút là đến khu rừng rậm, tối hôm qua cô đi nhầm đường chính là ở phía sau nhà Văn Phong.

Nếu không có Văn Phong, cô nhất định không thể nào ra khỏi đó được.

Nhưng ở nơi hoang vắng như thế này, có những tiếng động lạ thường. Điều đáng sợ nhất là gặp phải những kẻ có ý đồ xấu... Hoặc là gặp phải thú dữ, sói hoang nào đó...

Chân cô hiện tại vẫn còn đang bị thương, nếu thật sự gặp phải chuyện gì bất trắc, có muốn chạy cũng không chạy nổi.

Tống Điềm Chi nuốt nước bọt, sắc mặt dần trở nên cứng đờ khó coi, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.

Nín thở, cô áp sát vào tường, cẩn thận từng chút một tiến về phía chiếc giỏ đựng dụng cụ.

Chỉ còn một chút nữa thôi…

Cô vươn tay nắm lấy một đầu dụng cụ, vừa cầm lên thì cánh cửa gỗ của căn nhà đã bị đẩy ra.

Một bóng dáng cao lớn, vạm vỡ xuất hiện ở cửa.

Trong màn đêm tối mịt, bóng lưng anh ngược với ánh trăng bên ngoài, không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra đường nét.

Văn Phong vừa mở cửa đã nhìn thấy Tống Điềm Chi đang đứng nép mình vào tường trong nhà. Ban đêm tầm nhìn của anh không bị cản trở, cũng không bỏ lỡ vẻ hoảng sợ trên mặt cô nhưng sau khi nhìn thấy con dao trên tay cô, anh lập tức trầm giọng nói: “Bỏ xuống!”



Trong bóng tối, Tống Điềm Chi không nhìn rõ gì cả, ban đầu còn hơi thăm dò và đề phòng. Cho đến khi bị anh quát lớn một tiếng, cô run lên một cái, vật trên tay cũng không cầm chắc, trực tiếp rơi xuống đất, phát ra tiếng động trong trẻo.

“… Văn Phong?”

Giọng cô cũng run run.

“Cô muốn làm gì vậy? Dao cũng dám cầm loạn?”

Người đàn ông tiến lên vài bước, châm lửa cho ngọn nến trên bàn.

“Vừa rồi tôi còn tưởng là kẻ xấu nào…”

Tống Điềm Chi chớp chớp mắt: “Chỉ có mỗi cây nến này thôi sao?”

Anh lại tìm chiếc đèn dầu trong tủ ra, thắp sáng cho cô rồi mới đi ra cửa lấy đồ vào.

Chờ đến khi trong phòng cuối cùng cũng sáng sủa trở lại, Tống Điềm Chi mới nhìn rõ xung quanh.

Văn Phong đứng ở cửa, trên tay xách một chiếc giỏ cũ kỹ, trên lưng đeo củi, một tay còn xách theo chiếc cặp lồng cơm xám xịt.

Chương này vẫn chưa kết thúc, vui lòng đọc tiếp chương sau để biết nội dung đặc sắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau