Sổ Tay Công Lược Ma Tôn Phản Diện
Chương 26: Bọn Họ Đều Là Người Sống Sờ Sờ
Tới rồi!
Lộ Chi Ngư gần như trong nháy mắt Triệu Tử Minh mở cửa tiến lại gần đã tức khắc thấy rõ hình thể hiện tại của Tiểu Vu rốt cuộc là gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở Triệu Tử Minh, hắn cũng đã bị một đuôi của Tiểu Vu cuốn ra ngoài.
Tiểu Vu cô nương... Không đúng, hiện tại đã không thể xưng là người mà phải nói là xưng là quái vật thân người đuôi rắn.
Bên ngoài thế mưa lại lớn lên, nện vào mọi người trên mặt, đệ tử Thượng Thanh tông nhao nhao rút kiếm nhảy ra bên ngoài giải cứu sư huynh của mình, không chút cố kỵ mưa đang xối đến trên người: "Sư huynh! chúng ta tới cứu huynh đây!"
Thường Tịnh trước khi ra tay nhìn thoáng qua Lộ Chi Ngư, giống như đang tìm kiếm mệnh lệnh của nàng.
Có lẽ dùng hai từ mệnh lệnh này cũng không thích hợp, nhưng từ sau khi vào Ma Vực mọi người có hành động gì đều sẽ hỏi xem Lộ Chi Ngư có đồng ý hay không trước tiên.
Đây cũng không phải khoa trương, mà là đầu óc Lộ Chi Ngư quả thật dùng quá tốt ở một số chỗ.
Lộ Chi Ngư mím môi: "Đánh nàng ta chạy là được.”
Thường Tịnh gật đầu, chắp tay trước ngực niệm: "A Di Đà Phật." Tiếp theo, mũi chân khẽ nhón lên chắp tay bay ra.
Y vừa gia nhập chiến trường, cục diện trên hiện trường đã hoàn toàn bị xoay chuyển.
Như Thượng Thanh tông tu tiên lấy kiếm làm chủ, tu kiếm đạo, Vô Song thành tu tiên là đao đạo, mà Phật môn tu tiên thì là tu thân, bình thường đều sẽ lấy nhục thể làm môi giới, bởi vậy công pháp tông môn của bọn họ phần lớn là chưởng pháp hoặc là quyền pháp.
Cũng giống như hiện tại, Thường Tịnh sử dụng một bộ Bát Nhã chưởng đại thừa, chưởng lực rất có sức công phá, y vận chưởng hạ xuống mấy quyền đã ném cả người Tiểu Vu lên cây bạch quả, lá cây như cánh hoa nhao nhao rơi xuống giống như rơi xuống một trận mưa hoa.
Công pháp của Phật môn chí dương chí cương nên khắc được những âm tà này, bởi vì lúc ban đầu Lộ Chi Ngư nói là đánh nàng ta chạy đi cho nên Thường Tịnh căn bản không sử dụng pháp lực trừ yêu, chỉ đánh Tiểu Vu không có năng lực công kích mà chỉ dựa vào đuôi rắn đánh người lung tung.
“Cái này tính là cái gì a?” Triệu Tử Minh liên tục nhảy nhẹ tránh né cái đuôi bị Tiểu Vu quất tới. Hắn đã thử qua, đừng thấy cái đuôi này thoạt nhìn nhẹ nhàng nhưng quất vào người thật sự rất đau.
“Sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Ta cũng không biết!”Triệu Tử Minh bớt chút thời gian trả lời một câu, liền xoay người nhìn về phía Lộ Chi Ngư: "Sư tỷ!”
Có vấn đề tìm sư tỷ!
Lộ Chi Ngư cách màn mưa quát: "Để cho nàng ta đi.”
Cái gì?
Thả nàng rời đi!
Thường Tịnh nghe vậy nhảy dựng lên, hai tay chắp trước ngực không hề công kích nữa, Triệu Tử Minh thấy thế cũng dẫn theo các sư đệ thu kiếm nhao nhao rơi xuống đất.
“Tí ta tí tách" Cuồng phong cuốn theo mưa to đánh vào, hạt mưa giống như dao nhỏ cạo đến đau mặt.
Lộ Chi Ngư lao ra khỏi màn mưa, cảm nhận được sự lạnh lẽo của hạt mưa rơi trên người, chạy về phía bọn họ, hô lên: "Đại sư Tử Minh và ta cùng nhau đuổi theo dấu vết đuôi rắn lưu lại, những người còn lại trở về bảo vệ tốt chính mình!"
Trước khi rời đi, nàng còn quay đầu nhìn Triệu Ngôn đang ngồi trong phòng.
Tầm mắt thiếu niên rơi thẳng vào trên người nàng, thấy nàng quay đầu nhìn hắn thì rũ mắt xuống rất khẽ.
Không nói gì cả.
Lộ Chi Ngư mím môi xoay người rời đi.
Lần này cũng không có ai tranh luận, đoàn người chia làm hai đường hành động dựa theo lời của nàng. Bởi vì trời mưa, mặt đất ẩm ướt lầy lội nên dấu vết đuôi rắn xẹt qua rất dễ phân biệt, ba người đuổi theo đuôi rắn.
Lộ Chi Ngư bị gió thổi đến mê muội, giơ hai tay lên che trên đầu nhíu mày đi về phía trước. Vừa đi vừa căn cứ vào ý nghĩ trong đầu mình suy tính hết lần này đến lần khác, tự hỏi ý nghĩ này của mình rốt cuộc có sơ hở hay không.
Nói đến cũng đáng thương, xuyên qua đến trong thế giới khắp nơi tu tiên vũ lực giá trị MAX này, thứ chính mình có thể lấy ra được cũng cũng chỉ có đầu óc của mình.
“Bên này." Thường Tịnh chuyển hướng, Lộ Chi Ngư đuổi theo.
Không thể không thừa nhận, thể lực của nàng thật sự rất yếu, chưa chạy được vài bước đã bắt đầu thở dốc, nàng vừa hô hấp hạt mưa đã đánh vào trên mặt của nàng, thật sự là khó chịu gấp bội.
Nhưng cũng may không khó chịu bao lâu bọn họ đã tìm đúng chỗ.
Mấy người dừng bước, ngẩn người nhìn ngọn núi phía trước, Thường Tịnh nhìn thoáng qua Lộ Chi Ngư đang thở hổn hển, nói: "Lộ cô nương, còn muốn đi lên nưa không?"
“Đương nhiên muốn! Đại sư mặc kệ ta, các ngài cứ đi trước đi, ta sẽ chậm rãi đuổi theo.”
Triệu Tử Minh không hiểu nói: "Nào cần phải phiền toái như vậy, sư tỷ nắm chặt đệ, đệ sẽ mang tỷ đi lên!"
Lộ Chi Ngư còn chưa hỏi hắn muốn mang mình đi như thế nào, trong nháy mắt Triệu Tử Minh đã bắt được khuỷu tay của nàng, trong khoảnh khắc tiếp theo đã bay lên trời.
Má ơi!
Cảm giác mất trọng lượng và choáng váng đánh úp lại ngay tức khắc, Lộ Chi Ngư vừa choáng váng vừa buồn nôn, hai tay nắm chặt cánh tay Triệu Tử Minh sợ mình sẽ ngã xuống.
Tuy rằng hắn là một đệ tử ngoại môn nhưng tu vi thật sự không tệ, lần này nếu tôi luyện thành công, sau khi trở về nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ được thăng vào nội môn.
Triệu Tử Minh đạp kiếm bay giữa không trung, liếc mắt nhìn thân ảnh Tiểu Vu.
Đêm tối u ám là mưa to bàng bạc, điều này cản trở rất lớn đến việc tìm người của bọn họ. Nhưng cũng may thị lực Triệu Tử Minh không tệ, hắn cẩn thận ôm Lộ Chi Ngư, một tay lau nước mưa trên mặt hô lên: "Tìm được rồi!"
Nói xong, hắn ngự kiếm đuổi theo "Vèo" một tiếng rơi xuống đất.
Lộ Chi Ngư vừa rơi xuống đất đã lập tức đẩy Triệu Tử Minh ra, đỡ eo nôn mửa.
“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
Lộ Chi Ngư lắc đầu.
Không sao mới là lạ.
Nhưng lúc này cũng không bận tâm nhiều đến vậy, nàng lau miệng lảo đảo đi vào sơn động, tức giận nói: "Ở bên trong.”
Sau đó Thường Tịnh lập tức cảnh giác, liếc mắt nhìn Triệu Tử Minh rồi dẫn đầu đi vào.
Sơn động phía sau núi này hiển nhiên đã có dấu tích thời gian, càng đi vào bên trong, bích họa điêu khắc trên vách tường có thể nhìn càng thêm rõ ràng.
Đó là một câu chuyện rất cũ.
Ở thật lâu trước đây, có một tướng quân dẫn dắt tiểu đội bị lưu đày đến đây vì phạm sai lầm, ngoài cốc là đại quân hoàng đế phái tới bao vây tiêu diệt, bọn họ vì sống sót đã vòng qua sơn cốc đi vào trong núi. Trời không tuyệt đường người, bọn họ ở chỗ này gặp được một thôn dân chất phác thuần hậu thế là đã ở lại, an cư ở nơi này kết hôn sinh con.
Đây chính là lai lịch của tổ tiên Triệu gia thôn.
Lộ Chi Ngư nhìn xuống, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Nhóm quân đội này từ sau khi tiến vào sơn cốc cũng chưa từng đi ra ngoài, nếu như nói trước đó bởi vì bên ngoài sơn cốc có đại quân của Hoàng đế phái tới bao vây tiêu diệt, như vậy sau đó, vì sao hậu nhân của bọn họ cũng chưa từng đi ra ngoài?
Lộ Chi Ngư nghĩ đi nghĩ lại, tự mình an ủi: Có lẽ đã đi ra ngoài rồi, chỉ có điều trên bích họa không điêu khắc ra mà thôi.
Đúng lúc này, Triệu Tử Minh từ trong sơn động đột nhiên hô lên: "Tìm được rồi!”
Lộ Chi Ngư không còn tâm trí nào để xem bức bích họa nữa, nàng quay người chạy dọc theo những bậc thang, tầng tầng lớp lớp đi xuống sâu. Sau khoảng ba bốn tầng thang, cuối cùng nàng cũng đến nơi. Tầng dưới cùng của sơn động rất rộng lớn, giống như một phòng thí nghiệm khoa học khổng lồ, chỉ khác là phòng thí nghiệm khoa học tiến hành những thí nghiệm khoa học chính quy, còn nơi này họ lại tiến hành những thí nghiệm trên cơ thể người.
Ở đây có rất nhiều bình sành ngâm nước thuốc, bình sành cao chừng một người, dọc theo vách tường bày mấy chục bình. Phía trên bình sành không có nắp đậy, Lộ Chi Ngư theo dấu vết nước mưa lưu lại tìm tới, gần như không tốn sức đã tìm được Tiểu Vu.
Nàng ta nhắm mắt ngâm mình trong nước thuốc màu lam, đuôi rắn khổng lồ cuộn tròn dưới thân thể nàng ta dường như đã hợp thành một thể với thân thể nàng.
Triệu Tử Minh đi tới, trên mặt lộ ra biểu tình ghê tởm, tức giận nói: "Sư tỷ! Đệ đã nhìn một vòng rồi, bên trong tất cả những cái bình này đều là người giống với Tiểu Vu cô nương!"
Đó đã không tính là người, là quái vật mới đúng.
Bọn họ...... Đều bị làm thành cái dạng này.
Triệu Tử Minh đương nhiên có thể phân biệt được người bị làm thành quái vật và người vốn dĩ đã là yêu quái. Nếu như là xà yêu, trên người bọn họ sẽ không lưu lại vết cắt, mà nửa người dưới của tiểu vu rõ ràng là bị người ta cắt xuống, lại nhét cái đuôi rắn kia vào trong cơ thể của nàng ta.
Cách làm này tàn nhẫn biến thái biết bao!
Triệu Tử Minh tức giận đến đỏ cả mắt, bất giác nắm chặt chuôi kiếm.
Lộ Chi Ngư cũng tâm tình phức tạp, nàng mím môi không nói một lời, cho dù nàng không có tình cảm gì đối với thế giới này nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể thờ ơ khi nhìn thấy những thứ này!
Những người này đã từng là người sống!
Thịt sống sờ sờ bị cắt làm hai, bọn họ bị dùng để làm thí nghiệm trên cơ thể người tàn nhẫn này, sống không được báo thù rửa hận cho mình, chết cũng không được an bình, còn phải bị người khác thao túng!
Lộ Chi Ngư siết chặt nắm tay, đầu ngón tay gần như sắp bấm vào giữa kẽ tay. Trong mắt nàng lóe lên tia sắc bén như dao găm, đăm đăm đảo qua những thi thể được bọc trong bình sành, Lộ Chi Ngư không ngừng hít sâu, cuối cùng vẫn tìm lại lý trí, thanh âm khẽ khàng: "Suỵt, đừng quấy rầy bọn họ."
“Nếu đánh thức bọn họ, người chết chính là chúng ta.”
Nơi này nhiều quái vật như vậy, nếu bọn họ đều thức tỉnh, ba người bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm nhạt như tuyết.
“Tìm được thi thể Viên Tuấn rồi.”
Lộ Chi Ngư gần như trong nháy mắt Triệu Tử Minh mở cửa tiến lại gần đã tức khắc thấy rõ hình thể hiện tại của Tiểu Vu rốt cuộc là gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở Triệu Tử Minh, hắn cũng đã bị một đuôi của Tiểu Vu cuốn ra ngoài.
Tiểu Vu cô nương... Không đúng, hiện tại đã không thể xưng là người mà phải nói là xưng là quái vật thân người đuôi rắn.
Bên ngoài thế mưa lại lớn lên, nện vào mọi người trên mặt, đệ tử Thượng Thanh tông nhao nhao rút kiếm nhảy ra bên ngoài giải cứu sư huynh của mình, không chút cố kỵ mưa đang xối đến trên người: "Sư huynh! chúng ta tới cứu huynh đây!"
Thường Tịnh trước khi ra tay nhìn thoáng qua Lộ Chi Ngư, giống như đang tìm kiếm mệnh lệnh của nàng.
Có lẽ dùng hai từ mệnh lệnh này cũng không thích hợp, nhưng từ sau khi vào Ma Vực mọi người có hành động gì đều sẽ hỏi xem Lộ Chi Ngư có đồng ý hay không trước tiên.
Đây cũng không phải khoa trương, mà là đầu óc Lộ Chi Ngư quả thật dùng quá tốt ở một số chỗ.
Lộ Chi Ngư mím môi: "Đánh nàng ta chạy là được.”
Thường Tịnh gật đầu, chắp tay trước ngực niệm: "A Di Đà Phật." Tiếp theo, mũi chân khẽ nhón lên chắp tay bay ra.
Y vừa gia nhập chiến trường, cục diện trên hiện trường đã hoàn toàn bị xoay chuyển.
Như Thượng Thanh tông tu tiên lấy kiếm làm chủ, tu kiếm đạo, Vô Song thành tu tiên là đao đạo, mà Phật môn tu tiên thì là tu thân, bình thường đều sẽ lấy nhục thể làm môi giới, bởi vậy công pháp tông môn của bọn họ phần lớn là chưởng pháp hoặc là quyền pháp.
Cũng giống như hiện tại, Thường Tịnh sử dụng một bộ Bát Nhã chưởng đại thừa, chưởng lực rất có sức công phá, y vận chưởng hạ xuống mấy quyền đã ném cả người Tiểu Vu lên cây bạch quả, lá cây như cánh hoa nhao nhao rơi xuống giống như rơi xuống một trận mưa hoa.
Công pháp của Phật môn chí dương chí cương nên khắc được những âm tà này, bởi vì lúc ban đầu Lộ Chi Ngư nói là đánh nàng ta chạy đi cho nên Thường Tịnh căn bản không sử dụng pháp lực trừ yêu, chỉ đánh Tiểu Vu không có năng lực công kích mà chỉ dựa vào đuôi rắn đánh người lung tung.
“Cái này tính là cái gì a?” Triệu Tử Minh liên tục nhảy nhẹ tránh né cái đuôi bị Tiểu Vu quất tới. Hắn đã thử qua, đừng thấy cái đuôi này thoạt nhìn nhẹ nhàng nhưng quất vào người thật sự rất đau.
“Sư huynh, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Ta cũng không biết!”Triệu Tử Minh bớt chút thời gian trả lời một câu, liền xoay người nhìn về phía Lộ Chi Ngư: "Sư tỷ!”
Có vấn đề tìm sư tỷ!
Lộ Chi Ngư cách màn mưa quát: "Để cho nàng ta đi.”
Cái gì?
Thả nàng rời đi!
Thường Tịnh nghe vậy nhảy dựng lên, hai tay chắp trước ngực không hề công kích nữa, Triệu Tử Minh thấy thế cũng dẫn theo các sư đệ thu kiếm nhao nhao rơi xuống đất.
“Tí ta tí tách" Cuồng phong cuốn theo mưa to đánh vào, hạt mưa giống như dao nhỏ cạo đến đau mặt.
Lộ Chi Ngư lao ra khỏi màn mưa, cảm nhận được sự lạnh lẽo của hạt mưa rơi trên người, chạy về phía bọn họ, hô lên: "Đại sư Tử Minh và ta cùng nhau đuổi theo dấu vết đuôi rắn lưu lại, những người còn lại trở về bảo vệ tốt chính mình!"
Trước khi rời đi, nàng còn quay đầu nhìn Triệu Ngôn đang ngồi trong phòng.
Tầm mắt thiếu niên rơi thẳng vào trên người nàng, thấy nàng quay đầu nhìn hắn thì rũ mắt xuống rất khẽ.
Không nói gì cả.
Lộ Chi Ngư mím môi xoay người rời đi.
Lần này cũng không có ai tranh luận, đoàn người chia làm hai đường hành động dựa theo lời của nàng. Bởi vì trời mưa, mặt đất ẩm ướt lầy lội nên dấu vết đuôi rắn xẹt qua rất dễ phân biệt, ba người đuổi theo đuôi rắn.
Lộ Chi Ngư bị gió thổi đến mê muội, giơ hai tay lên che trên đầu nhíu mày đi về phía trước. Vừa đi vừa căn cứ vào ý nghĩ trong đầu mình suy tính hết lần này đến lần khác, tự hỏi ý nghĩ này của mình rốt cuộc có sơ hở hay không.
Nói đến cũng đáng thương, xuyên qua đến trong thế giới khắp nơi tu tiên vũ lực giá trị MAX này, thứ chính mình có thể lấy ra được cũng cũng chỉ có đầu óc của mình.
“Bên này." Thường Tịnh chuyển hướng, Lộ Chi Ngư đuổi theo.
Không thể không thừa nhận, thể lực của nàng thật sự rất yếu, chưa chạy được vài bước đã bắt đầu thở dốc, nàng vừa hô hấp hạt mưa đã đánh vào trên mặt của nàng, thật sự là khó chịu gấp bội.
Nhưng cũng may không khó chịu bao lâu bọn họ đã tìm đúng chỗ.
Mấy người dừng bước, ngẩn người nhìn ngọn núi phía trước, Thường Tịnh nhìn thoáng qua Lộ Chi Ngư đang thở hổn hển, nói: "Lộ cô nương, còn muốn đi lên nưa không?"
“Đương nhiên muốn! Đại sư mặc kệ ta, các ngài cứ đi trước đi, ta sẽ chậm rãi đuổi theo.”
Triệu Tử Minh không hiểu nói: "Nào cần phải phiền toái như vậy, sư tỷ nắm chặt đệ, đệ sẽ mang tỷ đi lên!"
Lộ Chi Ngư còn chưa hỏi hắn muốn mang mình đi như thế nào, trong nháy mắt Triệu Tử Minh đã bắt được khuỷu tay của nàng, trong khoảnh khắc tiếp theo đã bay lên trời.
Má ơi!
Cảm giác mất trọng lượng và choáng váng đánh úp lại ngay tức khắc, Lộ Chi Ngư vừa choáng váng vừa buồn nôn, hai tay nắm chặt cánh tay Triệu Tử Minh sợ mình sẽ ngã xuống.
Tuy rằng hắn là một đệ tử ngoại môn nhưng tu vi thật sự không tệ, lần này nếu tôi luyện thành công, sau khi trở về nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn sẽ được thăng vào nội môn.
Triệu Tử Minh đạp kiếm bay giữa không trung, liếc mắt nhìn thân ảnh Tiểu Vu.
Đêm tối u ám là mưa to bàng bạc, điều này cản trở rất lớn đến việc tìm người của bọn họ. Nhưng cũng may thị lực Triệu Tử Minh không tệ, hắn cẩn thận ôm Lộ Chi Ngư, một tay lau nước mưa trên mặt hô lên: "Tìm được rồi!"
Nói xong, hắn ngự kiếm đuổi theo "Vèo" một tiếng rơi xuống đất.
Lộ Chi Ngư vừa rơi xuống đất đã lập tức đẩy Triệu Tử Minh ra, đỡ eo nôn mửa.
“Sư tỷ, tỷ không sao chứ?”
Lộ Chi Ngư lắc đầu.
Không sao mới là lạ.
Nhưng lúc này cũng không bận tâm nhiều đến vậy, nàng lau miệng lảo đảo đi vào sơn động, tức giận nói: "Ở bên trong.”
Sau đó Thường Tịnh lập tức cảnh giác, liếc mắt nhìn Triệu Tử Minh rồi dẫn đầu đi vào.
Sơn động phía sau núi này hiển nhiên đã có dấu tích thời gian, càng đi vào bên trong, bích họa điêu khắc trên vách tường có thể nhìn càng thêm rõ ràng.
Đó là một câu chuyện rất cũ.
Ở thật lâu trước đây, có một tướng quân dẫn dắt tiểu đội bị lưu đày đến đây vì phạm sai lầm, ngoài cốc là đại quân hoàng đế phái tới bao vây tiêu diệt, bọn họ vì sống sót đã vòng qua sơn cốc đi vào trong núi. Trời không tuyệt đường người, bọn họ ở chỗ này gặp được một thôn dân chất phác thuần hậu thế là đã ở lại, an cư ở nơi này kết hôn sinh con.
Đây chính là lai lịch của tổ tiên Triệu gia thôn.
Lộ Chi Ngư nhìn xuống, càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái.
Nhóm quân đội này từ sau khi tiến vào sơn cốc cũng chưa từng đi ra ngoài, nếu như nói trước đó bởi vì bên ngoài sơn cốc có đại quân của Hoàng đế phái tới bao vây tiêu diệt, như vậy sau đó, vì sao hậu nhân của bọn họ cũng chưa từng đi ra ngoài?
Lộ Chi Ngư nghĩ đi nghĩ lại, tự mình an ủi: Có lẽ đã đi ra ngoài rồi, chỉ có điều trên bích họa không điêu khắc ra mà thôi.
Đúng lúc này, Triệu Tử Minh từ trong sơn động đột nhiên hô lên: "Tìm được rồi!”
Lộ Chi Ngư không còn tâm trí nào để xem bức bích họa nữa, nàng quay người chạy dọc theo những bậc thang, tầng tầng lớp lớp đi xuống sâu. Sau khoảng ba bốn tầng thang, cuối cùng nàng cũng đến nơi. Tầng dưới cùng của sơn động rất rộng lớn, giống như một phòng thí nghiệm khoa học khổng lồ, chỉ khác là phòng thí nghiệm khoa học tiến hành những thí nghiệm khoa học chính quy, còn nơi này họ lại tiến hành những thí nghiệm trên cơ thể người.
Ở đây có rất nhiều bình sành ngâm nước thuốc, bình sành cao chừng một người, dọc theo vách tường bày mấy chục bình. Phía trên bình sành không có nắp đậy, Lộ Chi Ngư theo dấu vết nước mưa lưu lại tìm tới, gần như không tốn sức đã tìm được Tiểu Vu.
Nàng ta nhắm mắt ngâm mình trong nước thuốc màu lam, đuôi rắn khổng lồ cuộn tròn dưới thân thể nàng ta dường như đã hợp thành một thể với thân thể nàng.
Triệu Tử Minh đi tới, trên mặt lộ ra biểu tình ghê tởm, tức giận nói: "Sư tỷ! Đệ đã nhìn một vòng rồi, bên trong tất cả những cái bình này đều là người giống với Tiểu Vu cô nương!"
Đó đã không tính là người, là quái vật mới đúng.
Bọn họ...... Đều bị làm thành cái dạng này.
Triệu Tử Minh đương nhiên có thể phân biệt được người bị làm thành quái vật và người vốn dĩ đã là yêu quái. Nếu như là xà yêu, trên người bọn họ sẽ không lưu lại vết cắt, mà nửa người dưới của tiểu vu rõ ràng là bị người ta cắt xuống, lại nhét cái đuôi rắn kia vào trong cơ thể của nàng ta.
Cách làm này tàn nhẫn biến thái biết bao!
Triệu Tử Minh tức giận đến đỏ cả mắt, bất giác nắm chặt chuôi kiếm.
Lộ Chi Ngư cũng tâm tình phức tạp, nàng mím môi không nói một lời, cho dù nàng không có tình cảm gì đối với thế giới này nhưng cũng không có nghĩa là nàng có thể thờ ơ khi nhìn thấy những thứ này!
Những người này đã từng là người sống!
Thịt sống sờ sờ bị cắt làm hai, bọn họ bị dùng để làm thí nghiệm trên cơ thể người tàn nhẫn này, sống không được báo thù rửa hận cho mình, chết cũng không được an bình, còn phải bị người khác thao túng!
Lộ Chi Ngư siết chặt nắm tay, đầu ngón tay gần như sắp bấm vào giữa kẽ tay. Trong mắt nàng lóe lên tia sắc bén như dao găm, đăm đăm đảo qua những thi thể được bọc trong bình sành, Lộ Chi Ngư không ngừng hít sâu, cuối cùng vẫn tìm lại lý trí, thanh âm khẽ khàng: "Suỵt, đừng quấy rầy bọn họ."
“Nếu đánh thức bọn họ, người chết chính là chúng ta.”
Nơi này nhiều quái vật như vậy, nếu bọn họ đều thức tỉnh, ba người bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhưng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một thanh âm nhạt như tuyết.
“Tìm được thi thể Viên Tuấn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất