Xuyên Về Thập Niên 80, Ta Cùng Cả Nhà Tích Trữ Vật Tư Nhờ Nằm Mơ
Chương 44: Giành Trước Nhị Nha Một Bước
"Chờ sung rụng thế này đúng là không phải việc dễ làm." Thẩm Dược Quân than thở.
"Không sao đâu bố, chỉ cần chúng ta ngày nào cũng lên, nhất định sẽ không bỏ lỡ." Thẩm Mộng Dao vẫn rất lạc quan.
Cách này tuy có hơi ngốc, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy, chỉ cần có hiệu quả là được, chẳng qua là mất thêm chút thời gian của hai bố con mà thôi.
Cho đến một ngày, Thẩm Mộng Dao và Thẩm Dược Quân đang chuẩn bị lên núi như thường lệ, thì từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Là Nhị Nha!" Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng nói, vội vàng kéo Thẩm Dược Quân nấp sang một bên.
Hai bố con nhìn nhau, trong mắt đều lóe sáng.
"Mấy hôm trước không gặp Nhị Nha, chứng tỏ thời cơ chưa tới, hôm nay gặp được con bé, rất có thể là hôm nay..." Thẩm Dược Quân nói.
Thẩm Mộng Dao gật đầu, trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Lúc này mới sực nhớ, kỳ thực ngay từ đầu, hai bố con cũng có thể đi theo Nhị Nha, như vậy sẽ đỡ mất công chạy vài chuyến.
Nhị Nha đeo sọt nhỏ trên lưng, tay cầm liềm, miệng ngân nga bài hát, rõ ràng là định lên núi cắt cỏ heo.
"Bố, chúng ta nhanh lên, giành trước Nhị Nha!" Thẩm Mộng Dao nói.
Hai bố con tìm cơ hội hành động, tránh Nhị Nha, nhanh chóng lên núi trước, một đường chú ý đến tình hình trên đường.
"Nhìn kỹ vào, đừng bỏ sót." Thẩm Mộng Dao nói, đôi mắt đảo quanh linh hoạt, quan sát xung quanh, không bỏ qua bất kỳ điều gì bất thường.
Thẩm Dược Quân gật đầu, cũng cẩn thận quan sát.
"Dao Dao, con xem kìa!" Thẩm Dược Quân mắt sáng lên, vội vàng kéo Thẩm Mộng Dao về phía bụi cỏ, "Nhìn xem, kia chẳng phải là chân sao!"
Cảnh tượng vốn dĩ rất kỳ quái đáng sợ, trong bụi cỏ rậm rạp, đột nhiên xuất hiện một bàn chân, nhưng bởi vì biết chuyện gì đang xảy ra, nên cũng không còn đáng sợ nữa, ngược lại giống như phát hiện ra kho báu.
"Đi thôi, đi thôi!" Thẩm Mộng Dao lại xông lên trước.
Thẩm Dược Quân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu đi theo con gái, may mà bây giờ vợ không có ở đây, nếu không lại bị mắng cho xem!
Đi gần lại, vạch bụi cỏ ra xem kỹ, quả nhiên là một người đàn ông.
Quần áo trên người anh ta đã bị máu nhuộm đỏ, dính chặt vào nhau, căn bản không nhìn rõ hình dạng ban đầu, khuôn mặt trông cũng khá đẹp trai, có lẽ do mất máu quá nhiều, nên sắc mặt đặc biệt trắng bệch, dáng người cao lớn, nên bụi cỏ mới không thể che khuất hoàn toàn, để lộ ra một bàn chân.
Lúc này, người đàn ông đang hôn mê, nếu không phải Thẩm Dược Quân mắt tinh, phát hiện động mạch cổ anh ta còn hơi đập, nhìn sơ qua, sẽ lầm tưởng anh ta đã chết.
"Cậu ta bị thương nặng." Thẩm Dược Quân chỉ cần nhìn một cái, liền xác định người đàn ông hôn mê bất tỉnh là do bị thương nặng, "Phải nhanh chóng cứu cậu ta, tình hình của cậu ta rất nguy hiểm."
Lúc này, bản năng của một người thầy thuốc đã trỗi dậy.
Đường lên núi xuống núi rất nhiều, không chỉ có một con đường, đây cũng là lý do tại sao vừa rồi Thẩm Dược Quân và Thẩm Mộng Dao có thể tránh được Thẩm Nhị Nha.
Bây giờ đưa người đàn ông này đi, cũng phải tránh gặp Nhị Nha.
"Bố, đưa anh ta vào không gian." Thẩm Mộng Dao nhắc nhở.
Hai bố con khiêng người đàn ông xuống núi, chắc chắn không tiện, hơn nữa rất dễ bị người đi đường nhìn thấy, để tránh rắc rối, vẫn là đưa vào không gian mang đi là tiện lợi và an toàn nhất.
Huống hồ, người đàn ông này cao to lực lưỡng như vậy, sau khi hôn mê muốn khiêng đi chỉ càng thêm nặng, lợi dụng không gian tiết kiệm thời gian và sức lực hơn nhiều.
“Ừ.”
Vừa nghĩ xong, người đàn ông liền biến mất không dấu vết.
“Dao Dao, chúng ta phải nhanh chóng quay về, cậu ấy cần phẫu thuật.” Thẩm Dược Quân lên tiếng, lúc này ông hoàn toàn là một bác sĩ, cứu người là thiên tính, cũng là bản năng.
"Không sao đâu bố, chỉ cần chúng ta ngày nào cũng lên, nhất định sẽ không bỏ lỡ." Thẩm Mộng Dao vẫn rất lạc quan.
Cách này tuy có hơi ngốc, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm vậy, chỉ cần có hiệu quả là được, chẳng qua là mất thêm chút thời gian của hai bố con mà thôi.
Cho đến một ngày, Thẩm Mộng Dao và Thẩm Dược Quân đang chuẩn bị lên núi như thường lệ, thì từ xa đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Là Nhị Nha!" Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng nói, vội vàng kéo Thẩm Dược Quân nấp sang một bên.
Hai bố con nhìn nhau, trong mắt đều lóe sáng.
"Mấy hôm trước không gặp Nhị Nha, chứng tỏ thời cơ chưa tới, hôm nay gặp được con bé, rất có thể là hôm nay..." Thẩm Dược Quân nói.
Thẩm Mộng Dao gật đầu, trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Lúc này mới sực nhớ, kỳ thực ngay từ đầu, hai bố con cũng có thể đi theo Nhị Nha, như vậy sẽ đỡ mất công chạy vài chuyến.
Nhị Nha đeo sọt nhỏ trên lưng, tay cầm liềm, miệng ngân nga bài hát, rõ ràng là định lên núi cắt cỏ heo.
"Bố, chúng ta nhanh lên, giành trước Nhị Nha!" Thẩm Mộng Dao nói.
Hai bố con tìm cơ hội hành động, tránh Nhị Nha, nhanh chóng lên núi trước, một đường chú ý đến tình hình trên đường.
"Nhìn kỹ vào, đừng bỏ sót." Thẩm Mộng Dao nói, đôi mắt đảo quanh linh hoạt, quan sát xung quanh, không bỏ qua bất kỳ điều gì bất thường.
Thẩm Dược Quân gật đầu, cũng cẩn thận quan sát.
"Dao Dao, con xem kìa!" Thẩm Dược Quân mắt sáng lên, vội vàng kéo Thẩm Mộng Dao về phía bụi cỏ, "Nhìn xem, kia chẳng phải là chân sao!"
Cảnh tượng vốn dĩ rất kỳ quái đáng sợ, trong bụi cỏ rậm rạp, đột nhiên xuất hiện một bàn chân, nhưng bởi vì biết chuyện gì đang xảy ra, nên cũng không còn đáng sợ nữa, ngược lại giống như phát hiện ra kho báu.
"Đi thôi, đi thôi!" Thẩm Mộng Dao lại xông lên trước.
Thẩm Dược Quân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu đi theo con gái, may mà bây giờ vợ không có ở đây, nếu không lại bị mắng cho xem!
Đi gần lại, vạch bụi cỏ ra xem kỹ, quả nhiên là một người đàn ông.
Quần áo trên người anh ta đã bị máu nhuộm đỏ, dính chặt vào nhau, căn bản không nhìn rõ hình dạng ban đầu, khuôn mặt trông cũng khá đẹp trai, có lẽ do mất máu quá nhiều, nên sắc mặt đặc biệt trắng bệch, dáng người cao lớn, nên bụi cỏ mới không thể che khuất hoàn toàn, để lộ ra một bàn chân.
Lúc này, người đàn ông đang hôn mê, nếu không phải Thẩm Dược Quân mắt tinh, phát hiện động mạch cổ anh ta còn hơi đập, nhìn sơ qua, sẽ lầm tưởng anh ta đã chết.
"Cậu ta bị thương nặng." Thẩm Dược Quân chỉ cần nhìn một cái, liền xác định người đàn ông hôn mê bất tỉnh là do bị thương nặng, "Phải nhanh chóng cứu cậu ta, tình hình của cậu ta rất nguy hiểm."
Lúc này, bản năng của một người thầy thuốc đã trỗi dậy.
Đường lên núi xuống núi rất nhiều, không chỉ có một con đường, đây cũng là lý do tại sao vừa rồi Thẩm Dược Quân và Thẩm Mộng Dao có thể tránh được Thẩm Nhị Nha.
Bây giờ đưa người đàn ông này đi, cũng phải tránh gặp Nhị Nha.
"Bố, đưa anh ta vào không gian." Thẩm Mộng Dao nhắc nhở.
Hai bố con khiêng người đàn ông xuống núi, chắc chắn không tiện, hơn nữa rất dễ bị người đi đường nhìn thấy, để tránh rắc rối, vẫn là đưa vào không gian mang đi là tiện lợi và an toàn nhất.
Huống hồ, người đàn ông này cao to lực lưỡng như vậy, sau khi hôn mê muốn khiêng đi chỉ càng thêm nặng, lợi dụng không gian tiết kiệm thời gian và sức lực hơn nhiều.
“Ừ.”
Vừa nghĩ xong, người đàn ông liền biến mất không dấu vết.
“Dao Dao, chúng ta phải nhanh chóng quay về, cậu ấy cần phẫu thuật.” Thẩm Dược Quân lên tiếng, lúc này ông hoàn toàn là một bác sĩ, cứu người là thiên tính, cũng là bản năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất