Chương 36: Thiển đưa vợ đi tìm docteur giỏi để chữa trị
Thiển nghe đầu mình đau như búa bổ, anh mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, khung cảnh trước mắt mình cũng hoàn toàn xa lạ “đây là đâu vậy?”
“Bà xã…bà xã!”
‘Ay da…cậu chịu dậy rồi à?’
“Thầy lang, vợ tôi đâu?”
Thầy lang thở dài “cậu vừa dậy đã cuống cuồng tìm vợ rồi!”
“Cô ấy đang ở đâu?”
‘Vợ cậu đang được vợ tôi chăm sóc bên trong’
“Đây là đâu?”
‘Chỗ này là nhà của cha mẹ vợ tôi’
“Ông đang ăn nhờ ở đậu đấy à? Đã thế còn đưa vợ chồng tôi đến đây cùng ăn nhờ ở đậu!”
Thầy lang nheo mắt “cậu có cần dùng những lời khó nghe đến vậy không?”
“Không đúng sao?”
‘Cậu nói đúng, nhưng họ đều đã qua đời cả rồi. Cha vợ tôi đã qua đời cách đây mấy chục năm, mẹ vợ tôi cũng đã qua đời cách đây một thời gian nên căn nhà này bị bỏ trống. Giờ nhà tôi cháy rồi nên vợ chồng tôi chuyển về đây sống tạm một thời gian, đợi sau khi nhà cửa tôi cất xong sẽ quay về’.
“Tôi không quan tâm lắm chuyện của ông, tôi chỉ muốn nhìn thấy vợ tôi”.
Thầy lang biết rõ cái mức độ cuồng vợ của Thiển nên không phản đối “tuỳ cậu…cô ta ở trong kia, nhưng tôi nhắc nhở cậu…vết thương của cậu rất nặng, cần phải cẩn trọng”.
Thiển xuống giường và nhanh chân chạy vào buồng trong…
Thấy Khánh Băng vẫn nằm yên bất động trên giường, tim Thiển chợt nhói lên cơn đau, anh ngồi xuống bên cạnh cô và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô, giọng ấm áp thốt lên “bà xã à…em tỉnh lại đi, anh xin em đó!”
*Này…cậu xin xỏ thì có tác dụng gì chứ? Thuốc đổ vào miệng ngày ba bữa còn chưa tỉnh lại, cậu ngồi đây xin thì sẽ tỉnh lai chắc.
Thiển nhìn vợ thầy lang rồi lạnh giọng hỏi “Vậy tôi phải làm thế nào để vợ tôi tỉnh lại?”
*Làm sao mà tôi biết được, tôi có phải lang y đâu.
Lòng Thiển thoáng tia mất mát!
Vợ thầy lang lắc đầu rồi lặng lẽ bỏ đi ra…
……………
Thiển ngồi nhìn Khánh Băng không chớp mắt!
*Này…cậu ngồi nhìn suốt mấy canh giờ như vậy mà không biết mỏi mắt sao?
“Tôi nhìn vợ tôi cả đời này e là cũng chưa đủ, nếu có thể thì tôi xin được nhìn cô ấy đến tận kiếp sau và kiếp sau nữa!”
Vợ thầy lang há hốc mồm, vì tự dưng lại bị nhét đầy một họng cẩu lương.
Thiển buồn phiền đứng lên đi dạo quanh một vòng, đây đúng là một căn nhà gỗ được cất theo lối kiến trúc cổ xưa, không gian của căn nhà tuy không được rộng rãi lắm nhưng được dùng loại gỗ quý hiếm nhất để dựng lên.
Thiển nhìn ngó quanh, rơi vào tầm mắt anh là hình ảnh quen thuộc của bà cụ ấy trong tấm di ảnh. Thiển hốt hoảng “là bà ấy! Đúng là chạy trời không khỏi nắng”.
“Bà xã…”
Thiển vội trở về phòng…
Cảm nhận được điều gì đó bất thường trong căn buồng này, Thiển bế Khánh Băng rời đi…
‘Này…cậu bế vợ cậu đi đâu vậy?’
Thiển không trả lời thầy lang, chỉ hối hả bế Khánh Băng rời khỏi.
Thầy lang khó hiểu chạy theo…“này…cậu lại muốn thế nào nữa đây?”
“Ông mặc kệ tôi!”
Vừa trở về nhà, Thiển nhanh chóng thu xếp đưa Khánh Băng lên Thành đô, tìm docteur giỏi nhất để chữa trị cho cô.
…………………
“Docteur, tình hình vợ tôi thế nào rồi?”
//Thưa ngài Hương quản, bà Hương quản đang trong tình trạng nguy kịch, vì mất máu quá nhiều nên cần phải truyền thêm máu. Chúng tôi đang cố gắng hết sức mình để giành lại mạng sống cho bà ấy.
Thiển cười thân thiện “chỉ cần cứu được vợ của tôi, tiền bạc không thành vấn đề!”
//Ngài Hương quản đừng nói thế, tiền bạc tuy rất quan trọng nhưng chúng tôi dốc sức cứu người vì chúng tôi yêu nghề, yêu thương tính mạng con người.
Đây là lần đầu tiên Thiển có cái nhìn khác về người Pháp tại đất nước mình.
……………………
//Ngài Hương quản, có ngài Tổng đốc muốn gặp.
Thiển khẽ giọng với cô ấy tá “Cô giúp tôi chăm sóc vợ tôi một lúc!”
//Vâng…ngài Hương quản bận việc gì thì cứ làm, tôi sẽ thay ngài chăm sóc bà Hương quản.
“Cảm ơn!”
//Không có gì.
Thiển muốn trả thù cho Khánh Băng nên buộc bản thân mình phải qua lại với các quan chức cấp cao, chỉ có như thế thì anh mới hạ được Tuấn Anh, vì ba vợ của Tuấn Anh cũng là quan chức cấp cao trong sở Pháp, ông ta lại có một mình Ngọc Mai là con…đương nhiên sẽ không bao giờ để con rể mình chịu thiệt.
“Bà xã…bà xã!”
‘Ay da…cậu chịu dậy rồi à?’
“Thầy lang, vợ tôi đâu?”
Thầy lang thở dài “cậu vừa dậy đã cuống cuồng tìm vợ rồi!”
“Cô ấy đang ở đâu?”
‘Vợ cậu đang được vợ tôi chăm sóc bên trong’
“Đây là đâu?”
‘Chỗ này là nhà của cha mẹ vợ tôi’
“Ông đang ăn nhờ ở đậu đấy à? Đã thế còn đưa vợ chồng tôi đến đây cùng ăn nhờ ở đậu!”
Thầy lang nheo mắt “cậu có cần dùng những lời khó nghe đến vậy không?”
“Không đúng sao?”
‘Cậu nói đúng, nhưng họ đều đã qua đời cả rồi. Cha vợ tôi đã qua đời cách đây mấy chục năm, mẹ vợ tôi cũng đã qua đời cách đây một thời gian nên căn nhà này bị bỏ trống. Giờ nhà tôi cháy rồi nên vợ chồng tôi chuyển về đây sống tạm một thời gian, đợi sau khi nhà cửa tôi cất xong sẽ quay về’.
“Tôi không quan tâm lắm chuyện của ông, tôi chỉ muốn nhìn thấy vợ tôi”.
Thầy lang biết rõ cái mức độ cuồng vợ của Thiển nên không phản đối “tuỳ cậu…cô ta ở trong kia, nhưng tôi nhắc nhở cậu…vết thương của cậu rất nặng, cần phải cẩn trọng”.
Thiển xuống giường và nhanh chân chạy vào buồng trong…
Thấy Khánh Băng vẫn nằm yên bất động trên giường, tim Thiển chợt nhói lên cơn đau, anh ngồi xuống bên cạnh cô và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô, giọng ấm áp thốt lên “bà xã à…em tỉnh lại đi, anh xin em đó!”
*Này…cậu xin xỏ thì có tác dụng gì chứ? Thuốc đổ vào miệng ngày ba bữa còn chưa tỉnh lại, cậu ngồi đây xin thì sẽ tỉnh lai chắc.
Thiển nhìn vợ thầy lang rồi lạnh giọng hỏi “Vậy tôi phải làm thế nào để vợ tôi tỉnh lại?”
*Làm sao mà tôi biết được, tôi có phải lang y đâu.
Lòng Thiển thoáng tia mất mát!
Vợ thầy lang lắc đầu rồi lặng lẽ bỏ đi ra…
……………
Thiển ngồi nhìn Khánh Băng không chớp mắt!
*Này…cậu ngồi nhìn suốt mấy canh giờ như vậy mà không biết mỏi mắt sao?
“Tôi nhìn vợ tôi cả đời này e là cũng chưa đủ, nếu có thể thì tôi xin được nhìn cô ấy đến tận kiếp sau và kiếp sau nữa!”
Vợ thầy lang há hốc mồm, vì tự dưng lại bị nhét đầy một họng cẩu lương.
Thiển buồn phiền đứng lên đi dạo quanh một vòng, đây đúng là một căn nhà gỗ được cất theo lối kiến trúc cổ xưa, không gian của căn nhà tuy không được rộng rãi lắm nhưng được dùng loại gỗ quý hiếm nhất để dựng lên.
Thiển nhìn ngó quanh, rơi vào tầm mắt anh là hình ảnh quen thuộc của bà cụ ấy trong tấm di ảnh. Thiển hốt hoảng “là bà ấy! Đúng là chạy trời không khỏi nắng”.
“Bà xã…”
Thiển vội trở về phòng…
Cảm nhận được điều gì đó bất thường trong căn buồng này, Thiển bế Khánh Băng rời đi…
‘Này…cậu bế vợ cậu đi đâu vậy?’
Thiển không trả lời thầy lang, chỉ hối hả bế Khánh Băng rời khỏi.
Thầy lang khó hiểu chạy theo…“này…cậu lại muốn thế nào nữa đây?”
“Ông mặc kệ tôi!”
Vừa trở về nhà, Thiển nhanh chóng thu xếp đưa Khánh Băng lên Thành đô, tìm docteur giỏi nhất để chữa trị cho cô.
…………………
“Docteur, tình hình vợ tôi thế nào rồi?”
//Thưa ngài Hương quản, bà Hương quản đang trong tình trạng nguy kịch, vì mất máu quá nhiều nên cần phải truyền thêm máu. Chúng tôi đang cố gắng hết sức mình để giành lại mạng sống cho bà ấy.
Thiển cười thân thiện “chỉ cần cứu được vợ của tôi, tiền bạc không thành vấn đề!”
//Ngài Hương quản đừng nói thế, tiền bạc tuy rất quan trọng nhưng chúng tôi dốc sức cứu người vì chúng tôi yêu nghề, yêu thương tính mạng con người.
Đây là lần đầu tiên Thiển có cái nhìn khác về người Pháp tại đất nước mình.
……………………
//Ngài Hương quản, có ngài Tổng đốc muốn gặp.
Thiển khẽ giọng với cô ấy tá “Cô giúp tôi chăm sóc vợ tôi một lúc!”
//Vâng…ngài Hương quản bận việc gì thì cứ làm, tôi sẽ thay ngài chăm sóc bà Hương quản.
“Cảm ơn!”
//Không có gì.
Thiển muốn trả thù cho Khánh Băng nên buộc bản thân mình phải qua lại với các quan chức cấp cao, chỉ có như thế thì anh mới hạ được Tuấn Anh, vì ba vợ của Tuấn Anh cũng là quan chức cấp cao trong sở Pháp, ông ta lại có một mình Ngọc Mai là con…đương nhiên sẽ không bao giờ để con rể mình chịu thiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất