Đổi Cách Xưng Hô Làm Vợ Anh

Chương 47: Họ hàng

Trước Sau
Mới đó mà đã một năm trôi qua kể từ khi anh và cô kết hôn. Buổi sáng hôm đó, Hân Vy đã dậy từ sớm, cô tranh thủ dọn dẹp nhà cửa rồi chuẩn bị quần áo, vì ngày hôm nay là ngày giỗ ở nhà một người cô bên chồng của cô.

Minh Hạo vừa thức dậy đã nhìn thấy cô loay hoay ở bếp thì liền bước đến. Anh dịu dàng ôm cô từ phía sau, đầu gục vào một bên cổ của cô. Anh nhỏ giọng nói.

“ Em dậy sớm thế?”

Hân Vy vừa làm vừa trả lời anh.

‘Em tranh thủ dọn dẹp nhà cửa...trời còn sớm lắm, anh vào ngủ thêm tí nữa đi, chút nữa đến giờ em gọi anh dậy”

Minh Hạo vẫn giữ tư thế đó, anh nói.

“ Thôi, để anh phụ em”

Hân Vy muốn từ chối nhưng vốn hiểu tính anh nên cô đành nhờ anh giúp mình rửa bát vậy.

Khoảng hơn 8 giờ, Hân Vy và Minh Hạo đã có mặt tại nhà người cô. Bà Xuân - là em gái ruột của ba anh, và hôm nay cũng chính là ngày giỗ người chồng đã mất của bà ấy.

Nhìn thấy anh, bà Xuân liền vui vẻ ra đón.

“ Cô đợi cháu nãy giờ”

Hân Vy lịch sự cúi đầu chào.

“ Con chào cô ạBà Xuân chỉ liếc nhìn sang cô một cái rồi lại quay sang anh, lôi kéo vào trong nhà. Nhìn thấy hành động của bà Xuân, Hân Vy cũng đã quá quen thuộc, cô cố hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong.

Vì hôm nay là ngày giỗ nên mọi người trong họ hàng đến rất đông, có cả bên nội và ngoại của anh nữa.

Mặc dù cưới nhau đã được một năm, nhưng họ hàng bên anh cô vẫn chưa quen biết hết, vẫn là anh phải đứng ra chỉ cho cô từng người.

Hân Vy ngoan ngoãn cúi người chào từng người, mọi người nhìn thấy cô đều vui vẻ khen hết lời nhưng chỉ có bà Xuân là không vui cho lắm.

Đợi cho cô và anh chào mọi người hết một lượt thì bà Xuân lại kéo anh sang một chổ khác để nói chuyện, Hân Vy không muốn để tâm nữa, cô đi vào bếp phụ giúp các cô một tay.

Ở bên này, Minh Hạo có chút khó chịu nhìn bà Xuân nói.

“ Cô sao vậy? Cứ lỗi lôi kéo kéo cháu mãi thế”

Bà Xuân liếc nhìn anh một cái rồi nói.

Minh Anh vừa về nước đã đến đây phụ giúp cô rồi đó, ai đâu như vợ của cháu...giờ này mới đến”

Minh Hạo nghe bà Xuân nói không tốt về cô liền trở nên khó chịu, anh cau mày nói.

“ Vợ cháu hôm nay đã dậy rất sớm để chuẩn bị đồ sang đây, chỉ là vì hôm qua cháu đi làm về còn hơi mệt nên mới ngủ dậy trễ, đến đây cũng chỉ mới hơn 8 giờ"



Bà Xuân muốn nói thêm thì Minh Anh từ đâu xuất hiện. Cô ta nhìn anh với ánh mắt ngại ngùng, cười nói.

"

Chào anh, lâu rồi không gặp”

Minh Hạo sắc mặt vẫn không đổi, nhìn sang Minh Anh, lạnh lùng nói.

"

Chào”

Minh Anh có chút ngượng ngùng, vội nhìn sang bà Xuân như để cầu cứu.

"

Cháu vẫn cứ lạnh lùng y như ngày xưa vậy...nếu mà năm đó nghe lời cô, quen Minh Anh thì có phải hay không, người đâu mà vừa đẹp vừa giỏi giang, ưng hết sức à?”

Minh Hạo nhìn bà Xuân với vẻ chán ngán, nói.

“ Cháu cưới vợ hay cô cưới mà lắm chuyện thế? Nếu cô không phải em của ba cháu thì cháu cũng không lịch sự như vậy đâu”

Bà Xuân tức đến đỏ cả mặt, bà ta nói.

“ Cháu...cháu dám nói vậy với cô sao, cô vì quan tâm đến cháu nên mới nói”

Minh Hạo tính nói thêm thì ba anh bước đến, ông cau mày nói.

“ Chuyện gì mà đứng ở đây vậy?”

Bà Xuân nhìn sang ba anh, vội mách.

Anh Hai xem, em nói Minh Hạo lạnh lùng với Minh Anh...vậy mà nó nói nặng em"Ba anh nhìn sang anh, thấy sắc mặt anh không đổi thì bình tĩnh đáp lại lời bà Xuân.

Nó có vợ rồi, em kêu nó không lạnh lùng với cô gái khác thì vợ nó phải làm sao đây...với lại cháu đó Minh Anh, cháu cũng nên xem lại sự tự tôn của mình, đừng để người ta hạ thấp cháu vì những chuyện không đâu”

Minh Anh nghe ba anh nói xong thì ngượng nói không nên lời. Nói xong, ba anh liền rời đi, Minh Hạo cũng không muốn ở đây lâu hơn nữa, anh đi thẳng vào bếp tìm cô.

Hân Vy ở trong bếp được hết người này đến người khác khen làm cô đỏ hết cả mặt. Nhìn thấy cô đang đứng lặt rau ở cạnh bàn ăn, anh nhanh chóng đi đến, như một thói quen, vòng một tay sang ôm eo cô. Hân vy có chút bất ngờ, nhỏ giọng nói.

“ Anh vào đây làm gì? Không ra bàn ngồi với mọi người đi”

Anh còn chưa kịp trả lời thì giọng nói của một bác trai phía sau vang lên.

“ Vợ chồng son có khác, lúc nào cũng ân ái...haha”



Hân Vy có chút xấu hổ, cô vội gỡ tay anh ra khỏi eo mình, nhưng bị anh cự tuyệt. Cô bất lực nhìn anh mà không nói gì.

Mãi đến trưa, sau khi đã cúng giỗ xong, mọi người đều đã đông đủ ngồi vào bàn, nam giới ngồi chung, nữ giới ngồi chung, tách biệt ra hẳn. Hân Vy vừa ngồi xuống ghế thì Minh Anh liền đi đến ngồi cạnh cô.

Hân Vy nở một nụ cười thân thiện nhìn cô ta như một lời chào, Minh Anh cũng gật đầu một cái đáp lại cô.

“ Tôi là Minh Anh, cô nhớ ra tôi chứ?”Hân Vy nhìn cô ta rồi nói.

'Chúng ta đã gặp nhau ngay hôm tổ chức hôn lễ của tôi”

Minh Anh cười đáp.

Đúng vậy...anh Minh Hạo thật biết cách chọn, cô vừa xinh đẹp lại tài giỏi nữa...làm vợ anh ấy chắc cô hạnh phúc lắm”

Hân Vy vừa nghe xong thì như hiểu được chút ý tứ của cô ta, cô bình tĩnh đáp lại.

“ Tất nhiên rồi, anh ấy rất yêu thương tôi, chăm sóc tốt rất chu đáo, là một người chồng mẫu mực...hạnh phúc này rất khó dùng lời để diễn tả, tôi có nói chắc cô Minh Anh cũng không hiểu hết đâu”

Minh Anh như thầm mắng trong lòng, cô ta cố nở một nụ cười rồi nói.

“ Tuy không phải là người con gái đi bên anh ấy suốt quãng đời còn lại nhưng tôi là người con gái đầu tiên, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng anh ấy, chúng tôi cũng đã có khoảng thời gian ở cạnh nhau vô cùng vui vẻ...chắc cũng một phần vì hai chúng tôi khá thân nên mọi người vẫn hiểu lầm hai chúng tôi là một đôi, khiến anh ấy phải độc thân lâu như vậy, chỉ là không ngờ sau khi tôi sang nước ngoài định cư cùng gia đình chưa được bao lâu thì hay tin anh ấy kết hôn”

Bàn tay Hân Vy vô thức siết chặt thành nắm đấm đặt trên đùi, cô cố giữ nét mặt không quan tâm mà thờ ơ đáp.

“ Vậy sao? Tôi chưa từng nghe anh ấy nói gì về thanh mai trúc mã cả, cỉ nghe anh ấy nói tôi là mối tình đầu và cũng là mối tình duy nhất của anh ấy... cô xem, giờ tôi đã là vợ của anh ấy rồi, thật kỳ diệu phải không?”Minh Anh như bị thứ gì chắn ở cổ, không nói tiếp được, chỉ đành ngậm ngùi nhìn nét mặt hạnh phúc của cô.

Lúc này, ba anh và anh cùng bước đến chỗ cô. Hân Vy vội đứng dậy hoang mang nhìn anh.

Ba anh vội nói lớn.

‘Hôm nay, nhân tiện ngày giỗ của em rễ, tôi xin giới thiệu với tất cả cô bác, anh chị em cùng các cháu trong dòng họ...đây là Hân Vy, con dâu của tôi, là vợ của Minh Hạo...vì hôm đám cưới của hai cháu có một vài người không đến nên tiện thể ngày hôm nay giới thiệu cháu một lần nữa”

Hân Vy lịch sự gật đầu chào mọi người một cái. Minh Hạo đứng cạnh cô, anh mỉm cười tự hào nhìn cô rồi nói.

“ Mong mọi người giúp đỡ vợ của cháu”Mọi người nghe xong thì đồng loạt vỗ tay nhìn về phía ba người họ. Một chú ngồi ở dưới nói vọng lên.

“ Hai cháu có tính sinh con chưa? Ba cháu sắp già rồi đó...haha”

“ Anh Hai chắc mong cháu lắm rồi”

Ba anh nghe xong thì cười lớn.

“ Hai đứa nó còn trẻ, cứ từ từ...haha”

Minh Hạo không nói gì mà nhìn sang cô, khóe môi không ngừng cong lên, ánh mắt nuông chiều của kẻ si tình như dán chặt vào gương mặt cô gái nhỏ. Hân Vy xấu hổ đến đỏ cả mặt, cô không dám nhìn anh mà cúi mặt xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau