Chương 4: Suy nghĩ thêm
Ý Noãn đã làm việc ở công trình gần một tháng, trong suốt một tháng nay cuộc sống của Ý Noãn đã khá hơn ít nhất là đủ tiền ăn hằng ngày còn về chỗ ngủ, hiện tại chỉ có thể tiếp tục ngủ ở con đường nhỏ đó rồi cố gắng tiết kiệm mới thuê được một căn nhà giá rẻ.
Hôm nay có ít việc nên khi hết giờ làm Ý Noãn lại chạy đến cửa hàng bán đồ ăn để bưng bê. Đây là công việc mà cô tìm được sau nửa tháng làm ở công trình.
“ Con đến rồi ạ “ - thấy trong quán khá đông khách Ý Noãn chào hỏi hai ông bà chủ quán rồi liền chạy vào mặc đồng phục, nhanh chóng ra phục giúp ông bà.
“ Đây, đưa cho khách bàn số 3 “ - ông cụ đưa khay đồ ăn cho Ý Noãn.
Đây là một cửa hàng bán đồ ăn địa phương, tuy không quá nổi bật trên góc đường nhưng khẩu vị ở đây được nêm nếm thanh đạm lại rất được lòng khách đến ăn đặc biệt là các vị khách trung niên hoặc công sở.
Ngày thường tầm lúc chiều Ý Noãn sẽ kết thúc công việc ở công trình rồi chạy đến quán ăn làm việc đến tối, hai ông bà chủ đều rất thương Ý Noãn một phần vì con cháu họ ở xa nên ít khi về thăm một phần khác là vì tội nghiệp Ý Noãn sống một mình mà liền xem cô như người thân trong nhà đây là điều khiến Ý Noãn cảm động và rất thương hai ông bà.
Sân bay thành phố:
“ Thế Nam em ở đây “ - giọng nói không khỏi phấn khởi, sau khi ra khỏi máy bay liền đi thật nhanh ra đây thoáng cái đã thấy được người mình cần tìm.
“ Mệt không? “ - Lục Thế Nam cười khẽ vuốt nhẹ tóc, quan tâm hỏi.
Tố Giai Tuệ gật đầu, liền ôm eo Lục Thế Nam nói: “ Rất mệt, anh không dẫn em nhanh đi ăn là sẽ ngất tại đây đó. ”
Lục Thế Nam một tay cầm vali của Tố Giai Tuệ, một tay nắm tay cô đi ra khỏi sân bay: “ Anh đặt bàn rồi giờ chúng ta qua đó ăn. “
Sau khi ăn xong, Lục Thế Nam lái xe đưa Tố Giai Tuệ về nhà của cô.
“ Em vào nghỉ ngơi đi. “
Tố Giai Tuệ nhìn Lục Thế Nam nói: “ Anh không lên sao? “
“ Anh bận. “
” Thế Nam, ba mẹ đều hỏi em về việc đám cưới của chúng ta..”
Lục Thế Nam trầm mặc rồi nói: “ Anh sẽ tự nói lại với ba mẹ, còn đám cưới tính sau đi. “
Trong mắt Tố Giai Tuệ lập tức hoảng loạn, đây không phải lần đầu cứ hễ nhắc đến việc cưới xin Lục Thế Nam đều trì hoãn điều này khiến Tố Giai Tuệ không khỏi lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn đáp lại: “ Vâng. “
Nhìn thấy Tố Giai Tuệ đi vào lúc này Lục Thế Nam mới lái xe về nhà chính của Lục gia, mới 9h tối nên hai vợ chồng họ Lục vẫn xem tivi ở phòng khách nhận thấy có tiếng xe về quản gia mới vào nhà thông báo cho hai người họ là thiếu gia đã về.
Lục Thế Nam vừa bước vào nhà giọng mẹ anh đã cất lên: “ Sao hôm nay lại về đây? “ - vì bình thường Lục Thế Nam sẽ ở khu biệt thự riêng của mình rất ít khi về đây mà không thông báo trước, nếu có về cũng sẽ tranh thủ về vào lúc sớm chứ không ngủ qua đêm.
“ Có chuyện muốn nói với ba mẹ “ - Lục Thế Nam nhẹ giọng đáp lại.
“ Qua đây ngồi, vừa lúc ba mẹ cũng có chuyện muốn hỏi con. “ - Nếu hôm nay thằng con thối của họ không về thì mẹ của anh ngày mai cũng sẽ gọi điện kêu anh về nhà một chuyến.
“ Ba mẹ muốn nói gì? “
Cẩn Y liếc thằng con trai của mình một cái rồi nói: “ Còn có thể là chuyện gì, khi nào thì con với Giai Tuệ kết hôn? Tại sao lại lề mề lâu như vậy. “
Lục Thế Nam xoa hai bên mắt, dường như đã quen câu hỏi này của mẹ mình: “ Mẹ, con mới 28 tuổi “
“ Gì mà mới 28 tuổi phải là đã 28 tuổi rồi. “- Càng nói càng muốn đánh nó một cái, những người bạn khác của bà con cái họ đều kết hôn, có người còn sắp được lên chức ông chức bà chứ không phải như hai vợ chồng bà hiện tại ngày đêm sốt ruột vì thằng con thối này. Ban đầu Cẩn Y không nhắc trước mặt con trai vì thương con bận chăm lo cho công ty nhưng khi Lục Thế Nam và Tố Giai Tuệ công khai quen nhau thì bà không thể kìm lòng chờ được, ngày đêm thúc giục hai người.
“ Hôm nay con về là để nói với ba mẹ, con muốn dời thời gian kết hôn. “
“ Tại sao? Ban đầu đòi cưới cũng là con muốn dời ngày cưới cũng là con, Lục Thế Nam rốt cuộc con muốn gì hả? Hôn nhân không phải trò đùa tuyệt đối không mang ra giỡn. “ - Cẩn Y nổi đoá nhìn con trai mình.
“ Ba mẹ con suy nghĩ kĩ rồi mới thông báo cho hai người, không phải mẹ kêu hôn nhân không được mang ra đùa giỡn sao, con thấy mình chưa sẵn sàng nên chưa muốn kết hôn. Hiện tại như vậy cũng tốt cho con và Giai Tuệ. “
“ Con…” - Cẩn Y chưa nói hết, Lục Trung Kiên nãy giờ yên lặng liền ngăn vợ mình lại, nhìn Lục Thế Nam rồi nói: “ Lớn rồi tự giải quyết chuyện của mình đừng làm phiền người khác. “
Lục Thế Nam biết ba đã nói như vậy là đồng ý nên đứng dậy chào ba mẹ rồi đi thẳng lên phòng mình nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Lục Thế Nam đã lên phòng, Cẩn Y liền hỏi: “ Sao anh lại nói thay con, em chưa nói chuyện xong với nó đâu, hừ. “
Lục Trung Kiên xoa tay vợ mình đáp: “ Được rồi, con đã nói thế thì cứ quyết định vậy đi, Thế Nam cũng không phải đứa suy nghĩ bồng bột. “
Cẩn Y biết chứ con bà bà hiểu, nhưng mà bà cũng muốn thấy con yên ổn lập gia đình, có cuộc sống riêng và ngôi nhà nhỏ của chính mình chứ không phải suốt ngày làm bạn với đống văn kiện. Cẩn Y thở dài một cái, Lục Trung Kiên đoán được bà đang nghĩ gì liền nhẹ nhàng an ủi: “ Mệt sao, đừng nghĩ nữa chúng ta đi ngủ nhé? Mà lúc trước em có bảo anh thấy Giai Tuệ rất lạ sao nếu đã vậy thì đây không phải thời gian tốt để chúng ta xem con bé như nào à? Nóng vội quá cũng không hay. “
Vì từng gặp qua Tố Giai Tuệ nên bà đã cảm giác con bé có cái gì đó rất lạ cụ thể lạ ở đâu thì bà không rõ nhưng Cẩn Y vẫn tin vào mắt nhìn người của con trai mình nên chỉ đem chuyện này nói cho Lục Trung Kiên nghe. Giờ nghĩ lại, Cẩn Y thấy chồng nói cũng có lý nên liền gật đầu, thế là hai vợ chồng tắt tivi dìu nhau lên phòng.
Hôm nay có ít việc nên khi hết giờ làm Ý Noãn lại chạy đến cửa hàng bán đồ ăn để bưng bê. Đây là công việc mà cô tìm được sau nửa tháng làm ở công trình.
“ Con đến rồi ạ “ - thấy trong quán khá đông khách Ý Noãn chào hỏi hai ông bà chủ quán rồi liền chạy vào mặc đồng phục, nhanh chóng ra phục giúp ông bà.
“ Đây, đưa cho khách bàn số 3 “ - ông cụ đưa khay đồ ăn cho Ý Noãn.
Đây là một cửa hàng bán đồ ăn địa phương, tuy không quá nổi bật trên góc đường nhưng khẩu vị ở đây được nêm nếm thanh đạm lại rất được lòng khách đến ăn đặc biệt là các vị khách trung niên hoặc công sở.
Ngày thường tầm lúc chiều Ý Noãn sẽ kết thúc công việc ở công trình rồi chạy đến quán ăn làm việc đến tối, hai ông bà chủ đều rất thương Ý Noãn một phần vì con cháu họ ở xa nên ít khi về thăm một phần khác là vì tội nghiệp Ý Noãn sống một mình mà liền xem cô như người thân trong nhà đây là điều khiến Ý Noãn cảm động và rất thương hai ông bà.
Sân bay thành phố:
“ Thế Nam em ở đây “ - giọng nói không khỏi phấn khởi, sau khi ra khỏi máy bay liền đi thật nhanh ra đây thoáng cái đã thấy được người mình cần tìm.
“ Mệt không? “ - Lục Thế Nam cười khẽ vuốt nhẹ tóc, quan tâm hỏi.
Tố Giai Tuệ gật đầu, liền ôm eo Lục Thế Nam nói: “ Rất mệt, anh không dẫn em nhanh đi ăn là sẽ ngất tại đây đó. ”
Lục Thế Nam một tay cầm vali của Tố Giai Tuệ, một tay nắm tay cô đi ra khỏi sân bay: “ Anh đặt bàn rồi giờ chúng ta qua đó ăn. “
Sau khi ăn xong, Lục Thế Nam lái xe đưa Tố Giai Tuệ về nhà của cô.
“ Em vào nghỉ ngơi đi. “
Tố Giai Tuệ nhìn Lục Thế Nam nói: “ Anh không lên sao? “
“ Anh bận. “
” Thế Nam, ba mẹ đều hỏi em về việc đám cưới của chúng ta..”
Lục Thế Nam trầm mặc rồi nói: “ Anh sẽ tự nói lại với ba mẹ, còn đám cưới tính sau đi. “
Trong mắt Tố Giai Tuệ lập tức hoảng loạn, đây không phải lần đầu cứ hễ nhắc đến việc cưới xin Lục Thế Nam đều trì hoãn điều này khiến Tố Giai Tuệ không khỏi lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn đáp lại: “ Vâng. “
Nhìn thấy Tố Giai Tuệ đi vào lúc này Lục Thế Nam mới lái xe về nhà chính của Lục gia, mới 9h tối nên hai vợ chồng họ Lục vẫn xem tivi ở phòng khách nhận thấy có tiếng xe về quản gia mới vào nhà thông báo cho hai người họ là thiếu gia đã về.
Lục Thế Nam vừa bước vào nhà giọng mẹ anh đã cất lên: “ Sao hôm nay lại về đây? “ - vì bình thường Lục Thế Nam sẽ ở khu biệt thự riêng của mình rất ít khi về đây mà không thông báo trước, nếu có về cũng sẽ tranh thủ về vào lúc sớm chứ không ngủ qua đêm.
“ Có chuyện muốn nói với ba mẹ “ - Lục Thế Nam nhẹ giọng đáp lại.
“ Qua đây ngồi, vừa lúc ba mẹ cũng có chuyện muốn hỏi con. “ - Nếu hôm nay thằng con thối của họ không về thì mẹ của anh ngày mai cũng sẽ gọi điện kêu anh về nhà một chuyến.
“ Ba mẹ muốn nói gì? “
Cẩn Y liếc thằng con trai của mình một cái rồi nói: “ Còn có thể là chuyện gì, khi nào thì con với Giai Tuệ kết hôn? Tại sao lại lề mề lâu như vậy. “
Lục Thế Nam xoa hai bên mắt, dường như đã quen câu hỏi này của mẹ mình: “ Mẹ, con mới 28 tuổi “
“ Gì mà mới 28 tuổi phải là đã 28 tuổi rồi. “- Càng nói càng muốn đánh nó một cái, những người bạn khác của bà con cái họ đều kết hôn, có người còn sắp được lên chức ông chức bà chứ không phải như hai vợ chồng bà hiện tại ngày đêm sốt ruột vì thằng con thối này. Ban đầu Cẩn Y không nhắc trước mặt con trai vì thương con bận chăm lo cho công ty nhưng khi Lục Thế Nam và Tố Giai Tuệ công khai quen nhau thì bà không thể kìm lòng chờ được, ngày đêm thúc giục hai người.
“ Hôm nay con về là để nói với ba mẹ, con muốn dời thời gian kết hôn. “
“ Tại sao? Ban đầu đòi cưới cũng là con muốn dời ngày cưới cũng là con, Lục Thế Nam rốt cuộc con muốn gì hả? Hôn nhân không phải trò đùa tuyệt đối không mang ra giỡn. “ - Cẩn Y nổi đoá nhìn con trai mình.
“ Ba mẹ con suy nghĩ kĩ rồi mới thông báo cho hai người, không phải mẹ kêu hôn nhân không được mang ra đùa giỡn sao, con thấy mình chưa sẵn sàng nên chưa muốn kết hôn. Hiện tại như vậy cũng tốt cho con và Giai Tuệ. “
“ Con…” - Cẩn Y chưa nói hết, Lục Trung Kiên nãy giờ yên lặng liền ngăn vợ mình lại, nhìn Lục Thế Nam rồi nói: “ Lớn rồi tự giải quyết chuyện của mình đừng làm phiền người khác. “
Lục Thế Nam biết ba đã nói như vậy là đồng ý nên đứng dậy chào ba mẹ rồi đi thẳng lên phòng mình nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Lục Thế Nam đã lên phòng, Cẩn Y liền hỏi: “ Sao anh lại nói thay con, em chưa nói chuyện xong với nó đâu, hừ. “
Lục Trung Kiên xoa tay vợ mình đáp: “ Được rồi, con đã nói thế thì cứ quyết định vậy đi, Thế Nam cũng không phải đứa suy nghĩ bồng bột. “
Cẩn Y biết chứ con bà bà hiểu, nhưng mà bà cũng muốn thấy con yên ổn lập gia đình, có cuộc sống riêng và ngôi nhà nhỏ của chính mình chứ không phải suốt ngày làm bạn với đống văn kiện. Cẩn Y thở dài một cái, Lục Trung Kiên đoán được bà đang nghĩ gì liền nhẹ nhàng an ủi: “ Mệt sao, đừng nghĩ nữa chúng ta đi ngủ nhé? Mà lúc trước em có bảo anh thấy Giai Tuệ rất lạ sao nếu đã vậy thì đây không phải thời gian tốt để chúng ta xem con bé như nào à? Nóng vội quá cũng không hay. “
Vì từng gặp qua Tố Giai Tuệ nên bà đã cảm giác con bé có cái gì đó rất lạ cụ thể lạ ở đâu thì bà không rõ nhưng Cẩn Y vẫn tin vào mắt nhìn người của con trai mình nên chỉ đem chuyện này nói cho Lục Trung Kiên nghe. Giờ nghĩ lại, Cẩn Y thấy chồng nói cũng có lý nên liền gật đầu, thế là hai vợ chồng tắt tivi dìu nhau lên phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất