Chương 70: Chiếc váy bị bẩn
Lúc sáng, Lục Thế Nam gọi điện dặn A Sênh buổi đi gặp đối tác ngày hôm nay Ý Noãn sẽ đi cùng.
Nghe xong anh cũng bất ngờ lắm, dẫu sao Ý Noãn đi theo cũng không làm được gì, nhưng cũng không tiện nói thêm anh chỉ đáp lại: " Vâng "
Đến khi lên xe, Lục Thế Nam lại làm A Sênh phải để ý đến, anh rất quan tâm đến Ý Noãn. Không dám tin nhưng A Sênh cũng chính mắt mình nhìn thấy, bây giờ còn có thể không tin sao?
Đến địa điểm gặp, là trung tâm thương mại lớn nhất ở đây, nơi này đẹp như vậy Ý Noãn cũng muốn đi tham quan một vòng.
Lục Thế Nam bàn việc với đối tác ở nhà hàng tầng dưới của trung tâm thương mại, Y Noãn nhân cơ hội này muốn xin anh cho mình đi ra ngoài chơi.
Bây giờ A Sênh mới hiểu lý do Lục Thế Nam lại muốn đưa Ý Noãn đi cùng, là giám đốc muốn để cô ấy được ra ngoài đi chơi sao?
Tuy Lục Thế Nam không nói ra nhưng A Sênh đã theo anh rất lâu nên bản thân có thể tự đoán ra được. Ý Noãn vừa ngỏ lời xin Lục Thế Nam đã đồng ý để cô đi điều này lại càng khẳng định suy nghĩ của A Sênh là đúng.
Còn Ý Noãn sau khi được sự đồng ý của Lục Thế Nam, cô hớn hở rời đi.
Đi lên lầu trên của trung tâm thương mại, Ý Noãn dạo quanh khắp nơi đến khi dừng bước trước chiếc váy trong cửa hàng cô mới đứng ở ngoài xem.
Chiếc váy thật sự rất đẹp, đắn đo một hồi Ý Noãn vẫn quyết định đi vào cửa hàng xem.
Chạm vào chiếc váy, Ý Noãn vuốt ve một góc của bộ đồ sao cho nhẹ nhàng và trân trọng nhất. Đến khi nhìn thấy giá của chiếc váy cô mới rút tay về không dám chạm vào nữa.
Nhân viên cửa hàng khi thấy Ý Noãn bước vào đã kịp đánh giá cô, nhìn bộ đồ trên người Ý Noãn cô nhân viên đó khinh thường, biết Ý Noãn là người không có tiền, nên khi Ý Noãn chạm vào chiếc váy cô ta hùng hổ đi lại quát ầm ĩ: "Ai cho cô đụng vào, tay cô dơ bẩn như vậy đụng vào hư thì ai chịu trách nhiệm "
Ý Noãn giật mình quay lại nhìn cô nhân viên đó, cô ng người ra khiến cô nhân viên lại càng tỏ ra xem thường Ý Noãn, cô ta nghĩ Ý Noãn chẳng hiểu mình nói gì.
Nhưng thực ra Ý Noãn nghe hiểu hết, dù sao trước đây cô cũng được học bài bản. Ý Noãn nhẹ nhàng đáp lại bằng tiếng anh: " Đây là thái độ cô nói chuyện với khách hàng sao?"
Nhìn thấy Y Noãn cũng biết nói tiếng anh, cô ta đỏ mặt tức tối, hằn giọng lên nói: " Loại thấp hèn như cô mà cũng xứng làm khách hàng của tôi? "
Ý Noãn cúi đầu mỉm cười, không nghĩ cô lại được nhiều người ghét như thế trong nước ai cũng không thích cô mà khi đã ra nước ngoài rồi mọi người cũng không thích cô.
Dù sao Y Noãn cũng không có ý định mua, dằn co nữa cũng không phải chuyện tốt, đúng lúc này trong tiệm lại có thêm vị khách khác.
Lần này nhìn thấy vị khách đó đến cô nhân viên thay đổi thái độ mà chu đáo đón tiếp cô gái đó nhiệt tình.
Trùng hợp sao cô gái kia cũng nhìn trúng chiếc váy Ý Noãn đã nhìn nãy giờ, vị nhân viên đó đẩy Ý Noãn ra một bên đuổi cô đi: "Tránh ra, chiếc váy này chỉ hợp với những người cao quý như cô ấy "
Ý Noãn không muốn so đo nên cũng quay người rời đi, chưa kịp bước ra cửa tiệm. Hai người họ đã gọi Ý Noãn quay lại.
Cô chau mày hỏi: " Còn chuyện gì?"
Cô ta hùng hổ chỉ vào một vết nhỏ trên chiếc váy: " Cô làm bẩn chiếc váy này của chúng tôi, cô mau lập tức đển tiền "
"Có nói cái gì vậy, tôi không làm bẩn chiếc váy đó "
Cô nhân viên đó không biết đúng sai mà nói: " Còn nói dối, sao bây giờ mới biết mình không có tiền rồi à? Tôi mặc kệ thấp kém như cô mau đển tiền vì làm bẩn đi "
" Tôi nhắc lại tôi không có làm bẩn chiếc váy này " - Ý Noãn biết mình không làm nên không phải sợ, cô vẫn kiên định nói.
" Bằng chứng đâu? Từ lúc đó đến giờ cô một mình cô lại chạm vào chiếc váy này, cô không làm thì ai làm? Cô nói không làm là bọn tôi tin cô không làm sao? "
Cô gái mua chiếc váy đó nãy giờ vẫn im lặng, cô ta lúc này mới cởi cặp kính ra bỏ vào túi xách, nhìn Ý Noãn một lượt cô ta cũng không giấu nổi con mắt kinh thường của mình dành cho Ý Noãn, sau đó từ tốn nói: " Dù sao chiếc váy này cũng không đáng bao nhiêu tiền, cô không thể đền tiền được thì nói một tiếng chúng tôi cũng đâu tính toán mấy đồng lẻ với cô "
" Tôi không có làm bẩn chiếc váy" - Ý Noãn lặp lại lần nữa.
Cô nhân viên kia định tiến lên chỗ Ý Noãn nhưng bị vị khách đó kéo lại, chỉ thấy cô ta nói thêm: "Sao cô ngoan cố vậy nhỉ? Thôi giờ đi cô chịu xin lỗi tôi tôi sẽ bỏ qua cho cô, cô cũng không cần trả tiền chiếc váy này "
Mục đích cô ta rõ ràng như vậy còn không thể nhìn ra sao? Đâu phải vấn đề tiền bạc vấn đề ở đây là muốn hạ bệ chà đạp danh dự của cô.
Y Noãn vẫn im lặng, cô chỉ nói tôi không làm bẩn chiếc váy đó.
Nghe xong anh cũng bất ngờ lắm, dẫu sao Ý Noãn đi theo cũng không làm được gì, nhưng cũng không tiện nói thêm anh chỉ đáp lại: " Vâng "
Đến khi lên xe, Lục Thế Nam lại làm A Sênh phải để ý đến, anh rất quan tâm đến Ý Noãn. Không dám tin nhưng A Sênh cũng chính mắt mình nhìn thấy, bây giờ còn có thể không tin sao?
Đến địa điểm gặp, là trung tâm thương mại lớn nhất ở đây, nơi này đẹp như vậy Ý Noãn cũng muốn đi tham quan một vòng.
Lục Thế Nam bàn việc với đối tác ở nhà hàng tầng dưới của trung tâm thương mại, Y Noãn nhân cơ hội này muốn xin anh cho mình đi ra ngoài chơi.
Bây giờ A Sênh mới hiểu lý do Lục Thế Nam lại muốn đưa Ý Noãn đi cùng, là giám đốc muốn để cô ấy được ra ngoài đi chơi sao?
Tuy Lục Thế Nam không nói ra nhưng A Sênh đã theo anh rất lâu nên bản thân có thể tự đoán ra được. Ý Noãn vừa ngỏ lời xin Lục Thế Nam đã đồng ý để cô đi điều này lại càng khẳng định suy nghĩ của A Sênh là đúng.
Còn Ý Noãn sau khi được sự đồng ý của Lục Thế Nam, cô hớn hở rời đi.
Đi lên lầu trên của trung tâm thương mại, Ý Noãn dạo quanh khắp nơi đến khi dừng bước trước chiếc váy trong cửa hàng cô mới đứng ở ngoài xem.
Chiếc váy thật sự rất đẹp, đắn đo một hồi Ý Noãn vẫn quyết định đi vào cửa hàng xem.
Chạm vào chiếc váy, Ý Noãn vuốt ve một góc của bộ đồ sao cho nhẹ nhàng và trân trọng nhất. Đến khi nhìn thấy giá của chiếc váy cô mới rút tay về không dám chạm vào nữa.
Nhân viên cửa hàng khi thấy Ý Noãn bước vào đã kịp đánh giá cô, nhìn bộ đồ trên người Ý Noãn cô nhân viên đó khinh thường, biết Ý Noãn là người không có tiền, nên khi Ý Noãn chạm vào chiếc váy cô ta hùng hổ đi lại quát ầm ĩ: "Ai cho cô đụng vào, tay cô dơ bẩn như vậy đụng vào hư thì ai chịu trách nhiệm "
Ý Noãn giật mình quay lại nhìn cô nhân viên đó, cô ng người ra khiến cô nhân viên lại càng tỏ ra xem thường Ý Noãn, cô ta nghĩ Ý Noãn chẳng hiểu mình nói gì.
Nhưng thực ra Ý Noãn nghe hiểu hết, dù sao trước đây cô cũng được học bài bản. Ý Noãn nhẹ nhàng đáp lại bằng tiếng anh: " Đây là thái độ cô nói chuyện với khách hàng sao?"
Nhìn thấy Y Noãn cũng biết nói tiếng anh, cô ta đỏ mặt tức tối, hằn giọng lên nói: " Loại thấp hèn như cô mà cũng xứng làm khách hàng của tôi? "
Ý Noãn cúi đầu mỉm cười, không nghĩ cô lại được nhiều người ghét như thế trong nước ai cũng không thích cô mà khi đã ra nước ngoài rồi mọi người cũng không thích cô.
Dù sao Y Noãn cũng không có ý định mua, dằn co nữa cũng không phải chuyện tốt, đúng lúc này trong tiệm lại có thêm vị khách khác.
Lần này nhìn thấy vị khách đó đến cô nhân viên thay đổi thái độ mà chu đáo đón tiếp cô gái đó nhiệt tình.
Trùng hợp sao cô gái kia cũng nhìn trúng chiếc váy Ý Noãn đã nhìn nãy giờ, vị nhân viên đó đẩy Ý Noãn ra một bên đuổi cô đi: "Tránh ra, chiếc váy này chỉ hợp với những người cao quý như cô ấy "
Ý Noãn không muốn so đo nên cũng quay người rời đi, chưa kịp bước ra cửa tiệm. Hai người họ đã gọi Ý Noãn quay lại.
Cô chau mày hỏi: " Còn chuyện gì?"
Cô ta hùng hổ chỉ vào một vết nhỏ trên chiếc váy: " Cô làm bẩn chiếc váy này của chúng tôi, cô mau lập tức đển tiền "
"Có nói cái gì vậy, tôi không làm bẩn chiếc váy đó "
Cô nhân viên đó không biết đúng sai mà nói: " Còn nói dối, sao bây giờ mới biết mình không có tiền rồi à? Tôi mặc kệ thấp kém như cô mau đển tiền vì làm bẩn đi "
" Tôi nhắc lại tôi không có làm bẩn chiếc váy này " - Ý Noãn biết mình không làm nên không phải sợ, cô vẫn kiên định nói.
" Bằng chứng đâu? Từ lúc đó đến giờ cô một mình cô lại chạm vào chiếc váy này, cô không làm thì ai làm? Cô nói không làm là bọn tôi tin cô không làm sao? "
Cô gái mua chiếc váy đó nãy giờ vẫn im lặng, cô ta lúc này mới cởi cặp kính ra bỏ vào túi xách, nhìn Ý Noãn một lượt cô ta cũng không giấu nổi con mắt kinh thường của mình dành cho Ý Noãn, sau đó từ tốn nói: " Dù sao chiếc váy này cũng không đáng bao nhiêu tiền, cô không thể đền tiền được thì nói một tiếng chúng tôi cũng đâu tính toán mấy đồng lẻ với cô "
" Tôi không có làm bẩn chiếc váy" - Ý Noãn lặp lại lần nữa.
Cô nhân viên kia định tiến lên chỗ Ý Noãn nhưng bị vị khách đó kéo lại, chỉ thấy cô ta nói thêm: "Sao cô ngoan cố vậy nhỉ? Thôi giờ đi cô chịu xin lỗi tôi tôi sẽ bỏ qua cho cô, cô cũng không cần trả tiền chiếc váy này "
Mục đích cô ta rõ ràng như vậy còn không thể nhìn ra sao? Đâu phải vấn đề tiền bạc vấn đề ở đây là muốn hạ bệ chà đạp danh dự của cô.
Y Noãn vẫn im lặng, cô chỉ nói tôi không làm bẩn chiếc váy đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất