Chương 71: Rước hoa vào thân
Từ ngoài cửa, có giọng nói vang lên khiến tất cả mọi người đều run rẩy: " Ai cho phép cô kêu cô ấy xin lỗi "
Mọi người quay lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Lục Thế Nam, cả người anh tỏả ra sát khí khiến tất cả mọi người tay chân đều mềm nhũn hết ra.
Ý Noãn thì ngạc nhiên không nghĩ đến anh sẽ tìm ra mình ở đây.
Buổi hợp tác hôm nay chủ yếu để hai người tổng hợp lại dự án nên rất nhanh đã kết thúc, trước đó A Sênh đã được giao nhiệm vụ đó là xác định vị trí của Ý Noãn, thật ra không cần phải bất công như vậy nếu Ý Noãn có chiếc điện thoại.
Biết Ý Noãn hiện đang ở đâu, hai người cũng đi lên tầng trên của trung tâm thương mại tìm Ý Noãn không nghĩ đến lại vừa kịp nhìn thấy một màn này.
Lục Thế Nam bước vào đứng bên cạnh Y Noãn, hai người họ tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra Lục Thế Nam, tuy đây không phải địa bàn của anh nhưng danh tiếng của anh như nào cũng cần giới thiệu lại sao? Loại người như hai người họ làm sao bì lại được với Lục Thế Nam.
Lục Thế Nam lạnh lùng nói từng chữ: " Mấy người nói cô ấy xin lỗi việc gì? " - Mỗi câu Lục Thế Nam nói ra như có sức tra tấn khiến cả hai người đều đổ mồ hôi liên tục, mặt mày cũng bắt đầu tái mép, thật sự không biết phải nói thế nào.
Họ không nghĩ đến một người ăn mặc như Ý Noãn có thể quen người như Lục Thế Nam sao? Mà anh còn đứng ra bảo vệ thay cho cô.
Cô nhân viên đó luống cuống nói: " Tôi.. cô ấy làm bẩn chiếc váy của tiệm chúng tôi, tôi chỉ muốn cô ấy đền bù thật sự không có ý gì khác "
Nghe xong Lục Thế Nam chuyển mắt qua nhìn vị khách kia, cô ta thầm mắng mình xui xẻo, biết vậy lúc nãy sẽ ngậm chặt miệng để bây giờ không rước hoạ vào thân, nhưng không trả lời Lục Thế Nam cũng không được, cô ta cũng luống cuống lắp bắp nói: "Tôi.. tôi.."
Lục Thế Nam không có kiên nhẫn, anh quát lên: "Nói!"
Cô ta giật mình, gật đầu nói: "Tôi nói...tôi nói.. là lúc nãy tại cô ta nói cô ấy làm bẩn chiếc váy tôi định mua tôi mới muốn cô ấy xin lỗi một tiếng,.. thực sự là hiểu lầm hiểu lầm thôi.. "
Lúc này, anh mới nhìn Ý Noãn hỏi: " Có đúng là vậy không? "
Ý Noãn không biết anh hỏi vậy là có ý gì nhưng cô vẫn kiên quyết nói: " Tôi không làm bẩn chiếc váy đó "
" Tôi biết" - Anh đáp lại cô.
Sau đó nhướn máy với họ: " Nghe rõ chưa? "
"Dạ?.." - Cả hai không hiểu Lục Thế Nam muốn nói gì.
"Còn không hiểu? Cô ấy nói cô ấy không làm bẩn chiếc váy mấy người có nghe không? "
"Có nghe "
"Ừ, cô ấy nói không làm thì chính là không làm, bây giờ hai người đổ thừa cô ấy chúng ta tính như nào? "
Sợ hai người kia không phục, A Sênh im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng: "Giám đốc tôi đã trích được camera của cửa hàng, quả thật cô Ý không có làm bẩn chiếc váy này "
Trên màn hình camera hiện về một ngày trước chiếc vây này đã bị dơ sẵn nhưng không ai phát hiện ra.
Cả hai người cứng đờ họ biết lần này mình đụng vào nhầm người rồi, làm sao họ có thể đắc tội với Lục Thế Nam?
" Thế nào, rõ ràng rồi đúng chứ?" - Lục Thế Nam nhìn cả hai người đang run cầm cập lên, anh chỉ hỏi một câu.
Khác với thái độ khinh thường lúc nãy, hai người họ nhìn nhau lập tức quỳ xuống xin lỗi Y Noãn và Lục Thế Nam.
Nhìn xem so với Y Noãn và họ bây giờ ai mới thực sự là kẻ thấp hèn?
"Chúng tôi xin lỗi là chúng tôi không có mắt, là chúng tôi không biết đúng sai, mong ngài tha tội "
" Làm ơn tha cho tôi.."
Mặc kệ lời cầu xin của họ, Lục Thế Nam nói với A Sênh: "Nói quản lý cửa hàng đuổi việc cô ta được rồi, cô ta cũng không cần đi làm nữa ở những chỗ khác nữa đâu "
" Còn cô ta, cậu xử lý cho thoả đáng "
Nói xong anh cũng dẫn Ý Noãn đi ra ngoài, lúc này Lục Thế Nam mới khiển trách Ý Noãn: " Không biết phản bác lại? "
Ý Noãn không đồng ý nói: " Tôi có phản bác lại "
"Như vậy được xem là phản bác?" - Ý của anh nếu là Ý Noãn lúc trước cô còn có thể bình tĩnh đứng đó nói chuyện với bọn họ sao? Không, chắc chắn cô sẽ không để bản thân mình thiệt, chắc chắn cô sẽ đánh bọn họ cho hả dạ nhất.
Lục Thế Nam đã nhiều lần mong có thể thấy sự bốc đồng, nóng nẩy của Ý Noãn nhưng hết lần này rồi lần khác Ý Noãn cũng chỉ giải quyết trong nhẹ nhàng.
Ý Noãn hiểu Lục Thế Nam đang nói điều gì, nhưng cô không còn là Ý Noãn của ba năm trước mà hơn hết lời họ nói cũng hoàn toàn đúng, cô thực sự chính là con người thấp kém dơ bấn.
" Có bị họ đánh ở đâu không? - Thấy Ý Noãn không trả lời vấn đề đó, anh cũng chuyển qua chuyện khác hỏi.
Ý Noãn: " Không có, họ chỉ muốn tôi nói xin lỗi sau đó anh cũng đến rồi "
Cả hai tưởng chừng lại rơi vào im lặng thì Ý Noãn lên tiếng: "Ngày hôm nay cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi "
Mọi người quay lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh của Lục Thế Nam, cả người anh tỏả ra sát khí khiến tất cả mọi người tay chân đều mềm nhũn hết ra.
Ý Noãn thì ngạc nhiên không nghĩ đến anh sẽ tìm ra mình ở đây.
Buổi hợp tác hôm nay chủ yếu để hai người tổng hợp lại dự án nên rất nhanh đã kết thúc, trước đó A Sênh đã được giao nhiệm vụ đó là xác định vị trí của Ý Noãn, thật ra không cần phải bất công như vậy nếu Ý Noãn có chiếc điện thoại.
Biết Ý Noãn hiện đang ở đâu, hai người cũng đi lên tầng trên của trung tâm thương mại tìm Ý Noãn không nghĩ đến lại vừa kịp nhìn thấy một màn này.
Lục Thế Nam bước vào đứng bên cạnh Y Noãn, hai người họ tinh mắt vừa nhìn đã nhận ra Lục Thế Nam, tuy đây không phải địa bàn của anh nhưng danh tiếng của anh như nào cũng cần giới thiệu lại sao? Loại người như hai người họ làm sao bì lại được với Lục Thế Nam.
Lục Thế Nam lạnh lùng nói từng chữ: " Mấy người nói cô ấy xin lỗi việc gì? " - Mỗi câu Lục Thế Nam nói ra như có sức tra tấn khiến cả hai người đều đổ mồ hôi liên tục, mặt mày cũng bắt đầu tái mép, thật sự không biết phải nói thế nào.
Họ không nghĩ đến một người ăn mặc như Ý Noãn có thể quen người như Lục Thế Nam sao? Mà anh còn đứng ra bảo vệ thay cho cô.
Cô nhân viên đó luống cuống nói: " Tôi.. cô ấy làm bẩn chiếc váy của tiệm chúng tôi, tôi chỉ muốn cô ấy đền bù thật sự không có ý gì khác "
Nghe xong Lục Thế Nam chuyển mắt qua nhìn vị khách kia, cô ta thầm mắng mình xui xẻo, biết vậy lúc nãy sẽ ngậm chặt miệng để bây giờ không rước hoạ vào thân, nhưng không trả lời Lục Thế Nam cũng không được, cô ta cũng luống cuống lắp bắp nói: "Tôi.. tôi.."
Lục Thế Nam không có kiên nhẫn, anh quát lên: "Nói!"
Cô ta giật mình, gật đầu nói: "Tôi nói...tôi nói.. là lúc nãy tại cô ta nói cô ấy làm bẩn chiếc váy tôi định mua tôi mới muốn cô ấy xin lỗi một tiếng,.. thực sự là hiểu lầm hiểu lầm thôi.. "
Lúc này, anh mới nhìn Ý Noãn hỏi: " Có đúng là vậy không? "
Ý Noãn không biết anh hỏi vậy là có ý gì nhưng cô vẫn kiên quyết nói: " Tôi không làm bẩn chiếc váy đó "
" Tôi biết" - Anh đáp lại cô.
Sau đó nhướn máy với họ: " Nghe rõ chưa? "
"Dạ?.." - Cả hai không hiểu Lục Thế Nam muốn nói gì.
"Còn không hiểu? Cô ấy nói cô ấy không làm bẩn chiếc váy mấy người có nghe không? "
"Có nghe "
"Ừ, cô ấy nói không làm thì chính là không làm, bây giờ hai người đổ thừa cô ấy chúng ta tính như nào? "
Sợ hai người kia không phục, A Sênh im lặng nãy giờ lúc này mới lên tiếng: "Giám đốc tôi đã trích được camera của cửa hàng, quả thật cô Ý không có làm bẩn chiếc váy này "
Trên màn hình camera hiện về một ngày trước chiếc vây này đã bị dơ sẵn nhưng không ai phát hiện ra.
Cả hai người cứng đờ họ biết lần này mình đụng vào nhầm người rồi, làm sao họ có thể đắc tội với Lục Thế Nam?
" Thế nào, rõ ràng rồi đúng chứ?" - Lục Thế Nam nhìn cả hai người đang run cầm cập lên, anh chỉ hỏi một câu.
Khác với thái độ khinh thường lúc nãy, hai người họ nhìn nhau lập tức quỳ xuống xin lỗi Y Noãn và Lục Thế Nam.
Nhìn xem so với Y Noãn và họ bây giờ ai mới thực sự là kẻ thấp hèn?
"Chúng tôi xin lỗi là chúng tôi không có mắt, là chúng tôi không biết đúng sai, mong ngài tha tội "
" Làm ơn tha cho tôi.."
Mặc kệ lời cầu xin của họ, Lục Thế Nam nói với A Sênh: "Nói quản lý cửa hàng đuổi việc cô ta được rồi, cô ta cũng không cần đi làm nữa ở những chỗ khác nữa đâu "
" Còn cô ta, cậu xử lý cho thoả đáng "
Nói xong anh cũng dẫn Ý Noãn đi ra ngoài, lúc này Lục Thế Nam mới khiển trách Ý Noãn: " Không biết phản bác lại? "
Ý Noãn không đồng ý nói: " Tôi có phản bác lại "
"Như vậy được xem là phản bác?" - Ý của anh nếu là Ý Noãn lúc trước cô còn có thể bình tĩnh đứng đó nói chuyện với bọn họ sao? Không, chắc chắn cô sẽ không để bản thân mình thiệt, chắc chắn cô sẽ đánh bọn họ cho hả dạ nhất.
Lục Thế Nam đã nhiều lần mong có thể thấy sự bốc đồng, nóng nẩy của Ý Noãn nhưng hết lần này rồi lần khác Ý Noãn cũng chỉ giải quyết trong nhẹ nhàng.
Ý Noãn hiểu Lục Thế Nam đang nói điều gì, nhưng cô không còn là Ý Noãn của ba năm trước mà hơn hết lời họ nói cũng hoàn toàn đúng, cô thực sự chính là con người thấp kém dơ bấn.
" Có bị họ đánh ở đâu không? - Thấy Ý Noãn không trả lời vấn đề đó, anh cũng chuyển qua chuyện khác hỏi.
Ý Noãn: " Không có, họ chỉ muốn tôi nói xin lỗi sau đó anh cũng đến rồi "
Cả hai tưởng chừng lại rơi vào im lặng thì Ý Noãn lên tiếng: "Ngày hôm nay cảm ơn anh đã ra mặt giúp tôi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất