Chương 73: Lòng hỗn loạn khó tả
Y Noãn lúc đầu còn tưởng là Lục Thế Nam gọi tên mình nhưng khi nghe một lần nữa thì mới nhận ra là không phải..
Tiếng nói phát ra là từ chiếc loa thông báo của khu bảo vệ.
Chiếc loa một lần nữa vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nghe thấy thông báo mọi người cũng đều dừng lại lắng nghe, chiếc loa vang lên bằng giọng tiếng anh quen thuộc: "Thông báo tìm người đi lạc, cô Ý Noãn đang ở đâu mau về khu bảo vệ có người đang đợi "
Bỗng chốc tên mình được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Ý Noãn cảm thấy xấu hổ, dẫu sao cũng đã lớn như thế còn đi lạc để người ta đi tìm sao? Y Noãn như cảm nhận được mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình, nhưng cũng là do cô tự suy nghĩ nhiều thôi.
Thật mất mặt mà!
Không chần chừ thêm, Y Noãn nhanh chóng đi về khu bảo vệ " đoàn tụ " với Lục Thế Nam. •
So với chỗ đậu xe của Lục Thế Nam thì khu bảo vệ gần hơn rất nhiều, khi vừa tới nơi Ý Noãn đã thấy Lục Thế Nam cùng với bảo vệ đang đứng bên trong, cô còn thấy được vẻ mặt có phần sốt ruột của anh..
Lục Thế Nam và bảo vệ nghe thấy có tiếng đẩy cửa thì đều quay ra nhìn Ý Noãn, bảo vệ chỉ tay vào người cô, nhìn
Lục Thế Nam hỏi bằng tiếng anh: " Là cô gái anh đang tìm đúng chứ? "
Thấy Ý Noãn đã đến, Lục Thế Nam thở phào trong lòng, gật đầu với bảo vệ rồi nói cảm ơn anh ta một tiếng.
Sau khi hai người ra khỏi phòng bảo vệ, Y Noãn liếc nhẹ xem biểu cảm của Lục Thế Nam, thấy khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như bình thường cô cũng không đoán được anh có đang tức giận với mình hay không.
Y Noãn mở miệng nhận lỗi: " Là lỗi tôi không chú ý mới đi lạc "
Lục Thế Nam nhìn cô như thể Ý Noãn nghĩ anh sẽ tức giận: " Cũng biết là mình sai? "
"..."
" Làm sai phải bị phạt, bây giờ chúng ta đi về "
Ý Noãn vẫn còn muốn chơi, cô bĩu môi không tình nguyện, muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt Lục Thế Nam rồi lại thôi, không đi chơi vẫn tốt hơn là bị trừ tiền lương..
Con đường hai người đi về đi ngang qua một công viên lớn, nhìn đồng hồ chỉ mới tám giờ tối, Ý Noãn nhìn anh xin xỏ: "Chúng ta vào đây đi dạo một lát đi, còn sớm như thế mà.. "
Nhận thấy Ý Noãn đang kì kèo với mình, từ lúc anh bảo cô đi về hai người đều im lặng không nói tiếng nào bây giờ cô lại tròn xoe đôi mắt, tay còn nắm chặt một túi gì đó Lục Thế Nam đoán chắc là đồ ăn bên trong mà chờ anh phản hồi mình.
" Nếu còn để đi lạc nữa thì đừng trách tôi! " - Lục Thế Nam nhắc nhở Ý Noãn.
Ý Noãn gật đầu cam đoan lần này mình sẽ không đi lạc, với cả công viên này cũng không quá lớn cũng không đông người làm thế nào mà đi lạc được.
Ý Noãn mải mê nhìn ngó xung quanh, Lục Thế Nam nhìn cô vui vẻ cứ như lần đầu Ý Noãn tới đây vậy nhưng trước đây cô đã đến đây nhiều rồi cơ mà?
Anh cũng không có ý định hỏi, bắt đầu chú ý tới cái túi cô đang cầm trong tay: " Bên trong cái túi là gì? "
Nghe Lục Thế Nam hỏi, Ý Noãn lúc này mới sựt nhớ ra bên trong là hai chiếc bánh mình mua, cô cứ lo cầm mà quên mất: " Là bánh "
Mở túi ra nhìn đoán chắc giờ này bánh sẽ không còn nóng nữa bên trong chiếc bánh cũng chỉ bị móp một chút do lúc cô chạy đi tìm Lục Thế Nam.
Bảo anh tới cái ghế đang gần hai người mà ngồi xuống, Ý Noãn đưa cho Lục Thế Nam một cái bánh, cô một, hai người ngồi ăn với nhau.
"Ngon không?" - Y Noãn hỏi.
"Ngon "
"Nó nguội mất rồi lúc nãy còn nóng thì ngon hơn.."
" Không sao "
Khi hai người trở về Bắc Thành cũng là lúc gần tết.
Lúc đầu Ý Noãn không để ý đến nhưng khi trở về nhìn lại cuốn lịch trên đầu giường thì mới phát hiện ra.
Bà quản gia nói mấy ngày này là bận rộn nhất, năm nào cậu chủ cũng phải tham gia rất nhiều bữa tiệc tất niên.
Ý Noãn biết nên chỉ cười rồi lắng nghe.
Bà lại nói tiếp: " Lúc đầu ta cứ tưởng cậu ấy không cần phải đi nhưng làm việc ba năm nay ta mới hiểu cậu chủ tuy là người ít xuất hiện ở các buổi tiệc nhưng không phải bữa tiệc nào cũng có thể vắng mặt "
Bà nhìn Ý Noãn vẫn đang tỉ mỉ vừa làm việc vừa nói chuyện với bà: " Thế Noãn Noãn có dự định gì cho năm mới không? "
Thật ra là có, có rất nhiều nhưng cái cô muốn nhất vẫn là mua nhà.. nghĩ như thế nhưng Ý Noãn cũng chỉ lắc đầu nói: "Con chưa ạ."
Bên này Bội Sam đang ngồi xem làm danh sách khách mời cho bữa tiệc tất niên, ba năm nay cũng một mình bà ngồi xem từng danh sách bà đều thấy bình thường nhưng lạ thật đến năm nay bà mới nhớ đến những chuyện này trước đây đều là Ý Noãn làm hết....trong lòng quả thật không thoải mái.
Thở dài một tiếng, bà lén chồng mình lấy tấm ảnh lúc nhỏ của Ý Noãn ra xem, lúc Ý Lãng tức giận kêu bà cầm cuốn album đi cất.
Bội Sam nhìn cuốn album một hồi mới lấy một trong số những tấm ảnh hồi bé ít ỏi của Ý Noãn ra cất vào người, bây giờ ngồi nhìn lại vuốt ve tấm ảnh mà lòng bà đầy hỗn loạn khó tả.
Tiếng nói phát ra là từ chiếc loa thông báo của khu bảo vệ.
Chiếc loa một lần nữa vang lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nghe thấy thông báo mọi người cũng đều dừng lại lắng nghe, chiếc loa vang lên bằng giọng tiếng anh quen thuộc: "Thông báo tìm người đi lạc, cô Ý Noãn đang ở đâu mau về khu bảo vệ có người đang đợi "
Bỗng chốc tên mình được nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Ý Noãn cảm thấy xấu hổ, dẫu sao cũng đã lớn như thế còn đi lạc để người ta đi tìm sao? Y Noãn như cảm nhận được mọi người xung quanh đều nhìn về phía mình, nhưng cũng là do cô tự suy nghĩ nhiều thôi.
Thật mất mặt mà!
Không chần chừ thêm, Y Noãn nhanh chóng đi về khu bảo vệ " đoàn tụ " với Lục Thế Nam. •
So với chỗ đậu xe của Lục Thế Nam thì khu bảo vệ gần hơn rất nhiều, khi vừa tới nơi Ý Noãn đã thấy Lục Thế Nam cùng với bảo vệ đang đứng bên trong, cô còn thấy được vẻ mặt có phần sốt ruột của anh..
Lục Thế Nam và bảo vệ nghe thấy có tiếng đẩy cửa thì đều quay ra nhìn Ý Noãn, bảo vệ chỉ tay vào người cô, nhìn
Lục Thế Nam hỏi bằng tiếng anh: " Là cô gái anh đang tìm đúng chứ? "
Thấy Ý Noãn đã đến, Lục Thế Nam thở phào trong lòng, gật đầu với bảo vệ rồi nói cảm ơn anh ta một tiếng.
Sau khi hai người ra khỏi phòng bảo vệ, Y Noãn liếc nhẹ xem biểu cảm của Lục Thế Nam, thấy khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng như bình thường cô cũng không đoán được anh có đang tức giận với mình hay không.
Y Noãn mở miệng nhận lỗi: " Là lỗi tôi không chú ý mới đi lạc "
Lục Thế Nam nhìn cô như thể Ý Noãn nghĩ anh sẽ tức giận: " Cũng biết là mình sai? "
"..."
" Làm sai phải bị phạt, bây giờ chúng ta đi về "
Ý Noãn vẫn còn muốn chơi, cô bĩu môi không tình nguyện, muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt Lục Thế Nam rồi lại thôi, không đi chơi vẫn tốt hơn là bị trừ tiền lương..
Con đường hai người đi về đi ngang qua một công viên lớn, nhìn đồng hồ chỉ mới tám giờ tối, Ý Noãn nhìn anh xin xỏ: "Chúng ta vào đây đi dạo một lát đi, còn sớm như thế mà.. "
Nhận thấy Ý Noãn đang kì kèo với mình, từ lúc anh bảo cô đi về hai người đều im lặng không nói tiếng nào bây giờ cô lại tròn xoe đôi mắt, tay còn nắm chặt một túi gì đó Lục Thế Nam đoán chắc là đồ ăn bên trong mà chờ anh phản hồi mình.
" Nếu còn để đi lạc nữa thì đừng trách tôi! " - Lục Thế Nam nhắc nhở Ý Noãn.
Ý Noãn gật đầu cam đoan lần này mình sẽ không đi lạc, với cả công viên này cũng không quá lớn cũng không đông người làm thế nào mà đi lạc được.
Ý Noãn mải mê nhìn ngó xung quanh, Lục Thế Nam nhìn cô vui vẻ cứ như lần đầu Ý Noãn tới đây vậy nhưng trước đây cô đã đến đây nhiều rồi cơ mà?
Anh cũng không có ý định hỏi, bắt đầu chú ý tới cái túi cô đang cầm trong tay: " Bên trong cái túi là gì? "
Nghe Lục Thế Nam hỏi, Ý Noãn lúc này mới sựt nhớ ra bên trong là hai chiếc bánh mình mua, cô cứ lo cầm mà quên mất: " Là bánh "
Mở túi ra nhìn đoán chắc giờ này bánh sẽ không còn nóng nữa bên trong chiếc bánh cũng chỉ bị móp một chút do lúc cô chạy đi tìm Lục Thế Nam.
Bảo anh tới cái ghế đang gần hai người mà ngồi xuống, Ý Noãn đưa cho Lục Thế Nam một cái bánh, cô một, hai người ngồi ăn với nhau.
"Ngon không?" - Y Noãn hỏi.
"Ngon "
"Nó nguội mất rồi lúc nãy còn nóng thì ngon hơn.."
" Không sao "
Khi hai người trở về Bắc Thành cũng là lúc gần tết.
Lúc đầu Ý Noãn không để ý đến nhưng khi trở về nhìn lại cuốn lịch trên đầu giường thì mới phát hiện ra.
Bà quản gia nói mấy ngày này là bận rộn nhất, năm nào cậu chủ cũng phải tham gia rất nhiều bữa tiệc tất niên.
Ý Noãn biết nên chỉ cười rồi lắng nghe.
Bà lại nói tiếp: " Lúc đầu ta cứ tưởng cậu ấy không cần phải đi nhưng làm việc ba năm nay ta mới hiểu cậu chủ tuy là người ít xuất hiện ở các buổi tiệc nhưng không phải bữa tiệc nào cũng có thể vắng mặt "
Bà nhìn Ý Noãn vẫn đang tỉ mỉ vừa làm việc vừa nói chuyện với bà: " Thế Noãn Noãn có dự định gì cho năm mới không? "
Thật ra là có, có rất nhiều nhưng cái cô muốn nhất vẫn là mua nhà.. nghĩ như thế nhưng Ý Noãn cũng chỉ lắc đầu nói: "Con chưa ạ."
Bên này Bội Sam đang ngồi xem làm danh sách khách mời cho bữa tiệc tất niên, ba năm nay cũng một mình bà ngồi xem từng danh sách bà đều thấy bình thường nhưng lạ thật đến năm nay bà mới nhớ đến những chuyện này trước đây đều là Ý Noãn làm hết....trong lòng quả thật không thoải mái.
Thở dài một tiếng, bà lén chồng mình lấy tấm ảnh lúc nhỏ của Ý Noãn ra xem, lúc Ý Lãng tức giận kêu bà cầm cuốn album đi cất.
Bội Sam nhìn cuốn album một hồi mới lấy một trong số những tấm ảnh hồi bé ít ỏi của Ý Noãn ra cất vào người, bây giờ ngồi nhìn lại vuốt ve tấm ảnh mà lòng bà đầy hỗn loạn khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất