Chương 121: Chuyện không ngờ đến
Hoàng Kì Văn có hơi chau mày, anh còn tưởng hai người tình thân mến thân nhưng nhanh như vậy Ý Noãn đã đòi về rồi? Khác gì là bị ép đến đây.
Suy nghĩ gì đó, Hoàng Kì Văn cũng chỉ có thể giúp Lục Thế Nam một tay: “ Bây giờ cô có việc bận sao? “
Ý Noãn chưa hiểu mục đích Hoàng Kì Văn hỏi, hiện tại ăn cũng đã ăn rồi, khám cũng khám xong rồi cô ở lại làm gì nữa? Dù sao có được một ngày nghỉ ngơi cũng rất hiếm, Ý Noãn không muốn vì Lục Thế Nam mà mất đi ngày nghỉ quý báu này: “ Việc tôi bận hay không có vấn đề gì sao?
"
Hiện tại Nam chỉ ở đây một mình, sức khoẻ cậu ấy không ổn định, nếu cô không có việc gì có thể ở đây trông cậu cả ngày hôm nay được không? “
“Cái gì?? “ - Ý Noãn không tin những gì mình vừa nghe được, cô khó chịu hỏi lại.
Hoàng Kì Văn nhìn phản ứng của Ý Noãn, anh nói rõ tình hình hơn cho cô nghe: “ Tôi còn công việc và bệnh nhân ở bệnh viện không thể ở đây chăm sóc được cậu ấy, rất có thể tối nay Nam sẽ sốt cao, Ý Noãn xem như cô đang giúp người được không? Thực sự tôi không yên tâm cho cậu ấy ở đây một mình..
Lúc sáng là A Sênh bây giờ là Hoàng Kì Văn, Ý Noãn bắt đầu nghi ngờ có phải bọn họ cấu kết nhau dụ cô đến đây hay không.
"
Ý Noãn định lên tiếng từ chối, Hoàng Kì Văn đã nhanh hơn một bước nói: “ Giúp một mạng người như xây bảy toà tháp, Ý Noãn coi như cô đang rộng lòng từ bi giúp tôi trông cậu ta đi. “Lời từ chối bị nuốt lại vào trong bụng, hết cách Ý Noãn một lần nữa đồng ý ở
lại đây.
Hoàng Kì Văn nói cảm ơn cô một tiếng, rồi đưa thuốc của Lục Thế Nam cho Ý Noãn: “ Lát nữa Nam vừa dậy cô phải cho cậu ta uống liền thuốc này, còn nếu tối nay Nam sốt cao Ý Noãn cô phải gọi điện ngay cho tôi, hoặc phải đưa cậu ta đến bệnh viện ngay lập tức. “
Ý Noãn không nghĩ Lục Thế Nam bị nặng như vậy, cô hỏi: “ Nghiêm trọng thế sao? “
Hoàng Kì Văn khẽ cười rồi nói: “ Vậy nên tôi mới cần cô ở lại chăm sóc cậu ta.
Hoàng Kì Văn đi rồi, Ý Noãn quay trở lại phòng của Lục Thế Nam.
"
‘Chúc mừng cô, đứa bé được hai tháng rồi. “ - Vị bác sĩ đó tươi cười nói, xem đây là chuyện vui.
Bác Linh nghe xong, sắc mặt bỗng chốc trắng bệt, hô hấp cô dồn dập, khó khăn mở miệng hỏi lại: “ Bác sĩ ông nói thật sao? “
Thấy thái độ Bác Linh khác lạ, vị bác sĩ đó liền thu hồi sắc mặt vui vẻ của mình, nhìn Bác Linh ông ta dễ dàng đoán được lí do cô mang thai, dù sao cũng không phải người đầu tiên. Vị bác sĩ đó quở mắng nói: “ Cảm thấy không nuôi được thì lúc đó lo tránh đi, bây giờ có rồi lại bắt đầu lo sợ muốn phá. Các cô các cậu bây giờ.. “
Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, Bác Linh vẫn không hết run cô xem đi xem lại nhiều lần, Bác Linh khó hiểu trước giờ cô và Dương Anh Kiệt đều dùng biện pháp tránh thai, làm sao có thể? Đứa bé này đến không đúng lúc...
Dương Anh Kiệt bên này đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của anh và Bác Linh, đắn đo hồi lâu anh vẫn cảm thấy hai người tốt nhất vẫn nên chia tay. Nhưng có một luồng suy nghĩ khác của Dương Anh Kiệt lại không muốn, anh sợ mình sẽ hối hận.
Nhưng suy nghĩ đó không tồn tại được bao lâu, sự yêu tự do của Dương Anh Kiệt vẫn thắng được tình cảm gần một năm qua của anh và Bác Linh. Nghĩ như thế, anh lập tức cầm điện thoại gọi cho cô.
Bác Linh bây giờ rất rối cô không biết mình nên đón nhận đứa bé này thế nào, nó đến quá bất ngờ, hiện tại cô còn đang đi học liệu đứa bé này sinh ra có được không? Dương Anh Kiệt sẽ nghĩ thế nào về đứa bé? Rất nhiều suy nghĩ khiến Bác Linh run sợ, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, cô nghĩ việc nên làm hiện tại là gặp Dương Anh Kiệt.
Vừa nghĩ đến anh, anh liền gọi cho cô, Bác Linh nhanh chóng bắt máy: “ Em đang ở đâu? “
'Em đang ngồi ở công viên.
"
Cả hai lặng im một hồi, Dương Anh Kiệt mới nói tiếp: “ Nếu giờ em rảnh đến nhà anh đi, anh có chuyện muốn nói.
Từ sau hôm đưa Dương Anh Kiệt về đến nay, đây là cuộc gọi đầu tiên của hai người, Bác Linh nắm chặt tờ xét nghiệm trên tay: “ Ừ, em cũng có chuyện muốn nói. Giờ em đến liền.
"
Khi Bác Linh đến, Dương Anh Kiệt đã ngồi ở ghế sofa đợi sẵn.
Hai người nhìn vào mắt nhau, chưa bao giờ lại thấy khó mở miệng như vậy, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên..
"
Em qua đây ngồi đi. “ - Dương Anh Kiệt mở miệng nói trước, phá vỡ không khí ngượng ngùng của hai người.Bác Linh nghe vậy cũng nhanh chóng ngồi vào sofa đối diện Dương Anh Kiệt, cô nhìn anh hỏi: “ Anh gặp em có chuyện gì? “ - Chưa vội nói chuyện mình mang thai ra, Bác Linh muốn nghe lí do Dương Anh Kiệt đòi gặp mình trước.
Dương Anh Kiệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi đối diện với Bác Linh, nhưng thực sự đối diện với cô rồi lời muốn nói lại khó khăn hơn anh nghĩ nhiều, Bác Linh vẫn kiên nhẫn ngồi đợi, đợi đến khi từ miệng Dương Anh Kiệt nói ra: “ Bác Linh chúng ta chia tay đi. “
Suy nghĩ gì đó, Hoàng Kì Văn cũng chỉ có thể giúp Lục Thế Nam một tay: “ Bây giờ cô có việc bận sao? “
Ý Noãn chưa hiểu mục đích Hoàng Kì Văn hỏi, hiện tại ăn cũng đã ăn rồi, khám cũng khám xong rồi cô ở lại làm gì nữa? Dù sao có được một ngày nghỉ ngơi cũng rất hiếm, Ý Noãn không muốn vì Lục Thế Nam mà mất đi ngày nghỉ quý báu này: “ Việc tôi bận hay không có vấn đề gì sao?
"
Hiện tại Nam chỉ ở đây một mình, sức khoẻ cậu ấy không ổn định, nếu cô không có việc gì có thể ở đây trông cậu cả ngày hôm nay được không? “
“Cái gì?? “ - Ý Noãn không tin những gì mình vừa nghe được, cô khó chịu hỏi lại.
Hoàng Kì Văn nhìn phản ứng của Ý Noãn, anh nói rõ tình hình hơn cho cô nghe: “ Tôi còn công việc và bệnh nhân ở bệnh viện không thể ở đây chăm sóc được cậu ấy, rất có thể tối nay Nam sẽ sốt cao, Ý Noãn xem như cô đang giúp người được không? Thực sự tôi không yên tâm cho cậu ấy ở đây một mình..
Lúc sáng là A Sênh bây giờ là Hoàng Kì Văn, Ý Noãn bắt đầu nghi ngờ có phải bọn họ cấu kết nhau dụ cô đến đây hay không.
"
Ý Noãn định lên tiếng từ chối, Hoàng Kì Văn đã nhanh hơn một bước nói: “ Giúp một mạng người như xây bảy toà tháp, Ý Noãn coi như cô đang rộng lòng từ bi giúp tôi trông cậu ta đi. “Lời từ chối bị nuốt lại vào trong bụng, hết cách Ý Noãn một lần nữa đồng ý ở
lại đây.
Hoàng Kì Văn nói cảm ơn cô một tiếng, rồi đưa thuốc của Lục Thế Nam cho Ý Noãn: “ Lát nữa Nam vừa dậy cô phải cho cậu ta uống liền thuốc này, còn nếu tối nay Nam sốt cao Ý Noãn cô phải gọi điện ngay cho tôi, hoặc phải đưa cậu ta đến bệnh viện ngay lập tức. “
Ý Noãn không nghĩ Lục Thế Nam bị nặng như vậy, cô hỏi: “ Nghiêm trọng thế sao? “
Hoàng Kì Văn khẽ cười rồi nói: “ Vậy nên tôi mới cần cô ở lại chăm sóc cậu ta.
Hoàng Kì Văn đi rồi, Ý Noãn quay trở lại phòng của Lục Thế Nam.
"
‘Chúc mừng cô, đứa bé được hai tháng rồi. “ - Vị bác sĩ đó tươi cười nói, xem đây là chuyện vui.
Bác Linh nghe xong, sắc mặt bỗng chốc trắng bệt, hô hấp cô dồn dập, khó khăn mở miệng hỏi lại: “ Bác sĩ ông nói thật sao? “
Thấy thái độ Bác Linh khác lạ, vị bác sĩ đó liền thu hồi sắc mặt vui vẻ của mình, nhìn Bác Linh ông ta dễ dàng đoán được lí do cô mang thai, dù sao cũng không phải người đầu tiên. Vị bác sĩ đó quở mắng nói: “ Cảm thấy không nuôi được thì lúc đó lo tránh đi, bây giờ có rồi lại bắt đầu lo sợ muốn phá. Các cô các cậu bây giờ.. “
Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, Bác Linh vẫn không hết run cô xem đi xem lại nhiều lần, Bác Linh khó hiểu trước giờ cô và Dương Anh Kiệt đều dùng biện pháp tránh thai, làm sao có thể? Đứa bé này đến không đúng lúc...
Dương Anh Kiệt bên này đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của anh và Bác Linh, đắn đo hồi lâu anh vẫn cảm thấy hai người tốt nhất vẫn nên chia tay. Nhưng có một luồng suy nghĩ khác của Dương Anh Kiệt lại không muốn, anh sợ mình sẽ hối hận.
Nhưng suy nghĩ đó không tồn tại được bao lâu, sự yêu tự do của Dương Anh Kiệt vẫn thắng được tình cảm gần một năm qua của anh và Bác Linh. Nghĩ như thế, anh lập tức cầm điện thoại gọi cho cô.
Bác Linh bây giờ rất rối cô không biết mình nên đón nhận đứa bé này thế nào, nó đến quá bất ngờ, hiện tại cô còn đang đi học liệu đứa bé này sinh ra có được không? Dương Anh Kiệt sẽ nghĩ thế nào về đứa bé? Rất nhiều suy nghĩ khiến Bác Linh run sợ, cố gắng ổn định cảm xúc của mình, cô nghĩ việc nên làm hiện tại là gặp Dương Anh Kiệt.
Vừa nghĩ đến anh, anh liền gọi cho cô, Bác Linh nhanh chóng bắt máy: “ Em đang ở đâu? “
'Em đang ngồi ở công viên.
"
Cả hai lặng im một hồi, Dương Anh Kiệt mới nói tiếp: “ Nếu giờ em rảnh đến nhà anh đi, anh có chuyện muốn nói.
Từ sau hôm đưa Dương Anh Kiệt về đến nay, đây là cuộc gọi đầu tiên của hai người, Bác Linh nắm chặt tờ xét nghiệm trên tay: “ Ừ, em cũng có chuyện muốn nói. Giờ em đến liền.
"
Khi Bác Linh đến, Dương Anh Kiệt đã ngồi ở ghế sofa đợi sẵn.
Hai người nhìn vào mắt nhau, chưa bao giờ lại thấy khó mở miệng như vậy, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên..
"
Em qua đây ngồi đi. “ - Dương Anh Kiệt mở miệng nói trước, phá vỡ không khí ngượng ngùng của hai người.Bác Linh nghe vậy cũng nhanh chóng ngồi vào sofa đối diện Dương Anh Kiệt, cô nhìn anh hỏi: “ Anh gặp em có chuyện gì? “ - Chưa vội nói chuyện mình mang thai ra, Bác Linh muốn nghe lí do Dương Anh Kiệt đòi gặp mình trước.
Dương Anh Kiệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý khi đối diện với Bác Linh, nhưng thực sự đối diện với cô rồi lời muốn nói lại khó khăn hơn anh nghĩ nhiều, Bác Linh vẫn kiên nhẫn ngồi đợi, đợi đến khi từ miệng Dương Anh Kiệt nói ra: “ Bác Linh chúng ta chia tay đi. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất