Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 34:
Thạch Đại hỏi :
" Hoằng đệ chỗ bán bông Hồi xa không ? "
" Phía tây cửa hàng tập hóa Văn Gia Ký. "
Thạch Đại gật đầu , quay lại bỏ 20 văn tiền mướn xe ngựa đi vào phía tây của trấn.
Dương Hoằng : ..... Còn có chuyện này , hôm nay hắn mở mang đầu óc rất nhiều , này cổ đại mà không cổ chút nào...
.......................
Tập Hóa Văn Gia Ký.
Dương Hoằng đi vào nhìn trái nhìn phải tìm hình giáng Triệu Cương ở đâu , hắn tính hỏi tiểu nhị nhưng hôm nay rất đông khách ai cũng bận , tính tiền rất có sinh ý. Nhìn người ở đây , khách thì thiếu nam rất nhiều... Tiểu nhị cũng nhiệt tình hơn... Có biến sao???
Lam Tiểu Huyên nhắm ngay Dương Hoằng , từ lúc vào không mua gì ánh mắt ngó nhìn xung quanh như kẻ trộm , nếu không trộm chính là tìm kiếm biểu tỷ. Hừ... Nhìn cách ăn mặc như vậy cũng dám mơ tưởng biểu tỷ.
Lam Tiểu Huyên đang buồn bực, khi đến đây biểu tỷ chỉ biết công việc tiến triển như nào!!... Hỏi này kia bàn chuyện với chưởng quỹ Triệu Can , cô nghe rất chán nên chuồn ra ngoài xem.
Dương Hoằng đang gấp mà không thấy Triệu Cương đâu , chợt nhìn kế bên chẳng biết lúc nào xuất hiện một cô nương tầm 13 tuổi.
Thật khả ái , nhỏ như vậy đã có nét đẹp tự nhiên rồi « kiều tiểu linh lung » ( xinh xắn lanh lợi) lớn nữa chắc là mỹ nữ.
Lam Tiểu Huyên nhíu mày nhỏ lại nói :
" Nhìn gì nhìn , có biết gặp mỹ nữ phải lịch sự không ? Đồ nhà quê. "
Dương Hoằng : ....( “ ... ” )... Nhìn lầm đúng là nhìn lầm , nhỏ mà miệng đã nhọn rồi...
" Tiểu muội muội... Ta... "
" Ai là muội muội ngươi , đừng kêu bậy , kêu ta là tiểu thư hoặc cô nương biết chưa!! "
Dương Hoằng : .....
" Tiểu cô nương , không biết tai hạ đã làm gì khiến cô nương để ý đến ? "
Giọng cũng nhạt vài phần , tuy chưa biết thân phận tiểu thư nhà ai , nhìn mặc đồ tơ lụa không phải gia đình kém nhưng tính tình rất kém.
Lam Tiểu Huyên hỏi ngược lại :
" Bản cô nương mới hỏi ngươi đứng đây ngó rình gì..? "
Dương Hoằng : .... A chẳng lẽ tiểu thư ở đây , nên mới lên giọng...
Triệu Cương đang phụ Triệu thúc nộp danh sách xuất hàng , nhập hàng cho nhị tiểu thư kiểm tra định kỳ , rất bận , giờ mới ra tiếp khách thì thấy Dương Hoằng đứng kế Huyên tiểu thư.
Không nghĩ Dương tiểu đệ có thể làm quen được vị tiểu tiểu thư khó tính này... Quả nhiên tài giỏi.
" Huyên tiểu thư đừng đứng ở cửa cẩn thận người đụng trúng thì không nên aah... "
Lam Tiểu Huyên nhẹ gật đầu nhỏ xem như trả lời.
Triệu Cương chỉ nói tính an toàn hay không thôi , còn chả mong tiểu tiểu thư đáp lời.
Hắn quay sang niềm nở với Dương Hoằng :
" Chào Dương tiểu đệ đến bán hương liệu lần trước à ? "
" Ngươi biết hắn. " Lam Tiểu Huyên nghe hô tên còn thân mật gọi nên hỏi :
" Dạ Huyên tiểu thư , đây là khách hàng đến Văn gia bán hương liệu. Là Triệu thúc nhận thêm người cháu... "
Lam Tiểu Huyên :.....
" Chỉ vậy thôi! "
Dương Hoằng thấy Triệu Cương nhẹ nhõm , hắn không biết mỹ nữ sẽ cường điệu như vậy! Không biết nương tử tương lai trông thế nào! Dễ nhìn dễ tính là được.
" Chào Triệu đại ca , đệ tính 200 cân nhưng chỉ có 90 cân hương liệu lần này là hết rồi. "
" Dương tiểu đệ , chờ đây đại ca đi báo Triệu thúc kết toán. "
Dương Hoằng gật đầu.
" Hoằng đệ chỗ bán bông Hồi xa không ? "
" Phía tây cửa hàng tập hóa Văn Gia Ký. "
Thạch Đại gật đầu , quay lại bỏ 20 văn tiền mướn xe ngựa đi vào phía tây của trấn.
Dương Hoằng : ..... Còn có chuyện này , hôm nay hắn mở mang đầu óc rất nhiều , này cổ đại mà không cổ chút nào...
.......................
Tập Hóa Văn Gia Ký.
Dương Hoằng đi vào nhìn trái nhìn phải tìm hình giáng Triệu Cương ở đâu , hắn tính hỏi tiểu nhị nhưng hôm nay rất đông khách ai cũng bận , tính tiền rất có sinh ý. Nhìn người ở đây , khách thì thiếu nam rất nhiều... Tiểu nhị cũng nhiệt tình hơn... Có biến sao???
Lam Tiểu Huyên nhắm ngay Dương Hoằng , từ lúc vào không mua gì ánh mắt ngó nhìn xung quanh như kẻ trộm , nếu không trộm chính là tìm kiếm biểu tỷ. Hừ... Nhìn cách ăn mặc như vậy cũng dám mơ tưởng biểu tỷ.
Lam Tiểu Huyên đang buồn bực, khi đến đây biểu tỷ chỉ biết công việc tiến triển như nào!!... Hỏi này kia bàn chuyện với chưởng quỹ Triệu Can , cô nghe rất chán nên chuồn ra ngoài xem.
Dương Hoằng đang gấp mà không thấy Triệu Cương đâu , chợt nhìn kế bên chẳng biết lúc nào xuất hiện một cô nương tầm 13 tuổi.
Thật khả ái , nhỏ như vậy đã có nét đẹp tự nhiên rồi « kiều tiểu linh lung » ( xinh xắn lanh lợi) lớn nữa chắc là mỹ nữ.
Lam Tiểu Huyên nhíu mày nhỏ lại nói :
" Nhìn gì nhìn , có biết gặp mỹ nữ phải lịch sự không ? Đồ nhà quê. "
Dương Hoằng : ....( “ ... ” )... Nhìn lầm đúng là nhìn lầm , nhỏ mà miệng đã nhọn rồi...
" Tiểu muội muội... Ta... "
" Ai là muội muội ngươi , đừng kêu bậy , kêu ta là tiểu thư hoặc cô nương biết chưa!! "
Dương Hoằng : .....
" Tiểu cô nương , không biết tai hạ đã làm gì khiến cô nương để ý đến ? "
Giọng cũng nhạt vài phần , tuy chưa biết thân phận tiểu thư nhà ai , nhìn mặc đồ tơ lụa không phải gia đình kém nhưng tính tình rất kém.
Lam Tiểu Huyên hỏi ngược lại :
" Bản cô nương mới hỏi ngươi đứng đây ngó rình gì..? "
Dương Hoằng : .... A chẳng lẽ tiểu thư ở đây , nên mới lên giọng...
Triệu Cương đang phụ Triệu thúc nộp danh sách xuất hàng , nhập hàng cho nhị tiểu thư kiểm tra định kỳ , rất bận , giờ mới ra tiếp khách thì thấy Dương Hoằng đứng kế Huyên tiểu thư.
Không nghĩ Dương tiểu đệ có thể làm quen được vị tiểu tiểu thư khó tính này... Quả nhiên tài giỏi.
" Huyên tiểu thư đừng đứng ở cửa cẩn thận người đụng trúng thì không nên aah... "
Lam Tiểu Huyên nhẹ gật đầu nhỏ xem như trả lời.
Triệu Cương chỉ nói tính an toàn hay không thôi , còn chả mong tiểu tiểu thư đáp lời.
Hắn quay sang niềm nở với Dương Hoằng :
" Chào Dương tiểu đệ đến bán hương liệu lần trước à ? "
" Ngươi biết hắn. " Lam Tiểu Huyên nghe hô tên còn thân mật gọi nên hỏi :
" Dạ Huyên tiểu thư , đây là khách hàng đến Văn gia bán hương liệu. Là Triệu thúc nhận thêm người cháu... "
Lam Tiểu Huyên :.....
" Chỉ vậy thôi! "
Dương Hoằng thấy Triệu Cương nhẹ nhõm , hắn không biết mỹ nữ sẽ cường điệu như vậy! Không biết nương tử tương lai trông thế nào! Dễ nhìn dễ tính là được.
" Chào Triệu đại ca , đệ tính 200 cân nhưng chỉ có 90 cân hương liệu lần này là hết rồi. "
" Dương tiểu đệ , chờ đây đại ca đi báo Triệu thúc kết toán. "
Dương Hoằng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất