Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 36:
Văn Thiền Vân nhìn hương liệu gật đầu :
" Triệu thúc , thúc bán giá nào thì tính cho Dương công tử , ta không có ý kiến. "
Nhìn lại thấy biểu muội đang xem Dương Hoằng chu môi chán ghét , mày đẹp không khỏi nhíu lại , quả nhiên không nên cho đi theo.
Triệu Can chấp tay gật đầu.
Triệu Cương đem hương liệu đi cân , Triệu Can đứng kế bên nhìn gõ bàn tính cạch... Cạch...
" Tổng 90 cân 1 cân 150 văn , tổng hết 13 lượng 500 văn tiền. Hoằng nhi cháu xem đúng không ? "
Dương Hoằng chấp tay cười nói :
" Triệu thúc đã tính thì chắc chắn đúng , cháu không có gì bất mãn. "
Thạch Đại : .... ( “ ... ” )...
Lam Tiểu Huyên thấy vẻ mặt Dương Hoằng cười nói nịnh nọt càng ghét...
Trời sáng thì lạnh bây giờ nàng cảm thấy rất nóng.
Nghe Triệu Can chưỡng quỹ nói bên Lâm gia mới nhập trái cây mới , trái này ăn giải nhiệt vị rất ngọt cũng rất đắt , do vận chuyển phải nhẹ nhàng tốn rất nhiều bông vải lót sợ hư nứt , một cân một lượng trở lên. Đắt tiền cỡ nào nàng cũng muốn ăn cho hạ nóng.
Chờ mua trái cây mới này lâu rồi , tâm sinh càng nóng.
.................................
Tiểu thị nữ bưng dĩa trái cây được cắt tỉ mỉ tìm Văn nhị tiểu thư , bưng đi khắp nơi cũng không thấy dáng người đến Triệu chưởng quỹ cũng không thấy , sắp không biết làm sao thì thấy mọi người đều ở cửa lớn.
Nàng có nên bưng ra không ? Nếu không bưng ra thì để tiểu tiểu thư chờ cũng không tốt, mà bưng ra làm sao ăn được !!
Lam Tiểu Huyên nhìn thấy thị nữ bưng dĩa trái cây màu đỏ đỏ thì vui mừng nói lớn :
" Ngươi còn không đem trái cây lại cho ta , bổn tiểu thư nóng sắp chết rồi! "
Dương Hoằng : .... Hazzz từ lúc nhìn cổ đại này tam quan phá vỡ gần hết.
Không phải tiểu thư cổ đại đều phải e dè thục nữ...ăn nói nhỏ nhẹ...sao.
Văn Thiền Vân đang tính toán số hương liệu vừa thu mua , một nữa để ở tiệm một nữa đem lên Thành Đô , chợt nghe tiếng của biểu muội nói lớn.
Thật không biết đại thẳm thẳm lại chiều biểu muội như thế.
Tiểu thị nữ bưng dĩa trái cây đến nhưng là đem đến nhị tiểu thư trước.
" Nhị tiểu thư đã có trái cây , nhưng là là ở đây... "
" Ta biết rồi , ngươi đem qua cho Huyên tiểu thư đi. " Nàng nhìn biểu muội đang muốn ăn trái cây này lắm rồi.
Tiểu thị nữ nghe vậy bưng qua cho Huyên tiểu thư đang muốn nóng giận.
Lam Tiểu Huyên lấy miếng trái cây.
" Hừ ta kêu ngươi nhanh ngươi còn phải hỏi biểu tỷ của ta nữa sao ? "
Tỳ nữ : ... Huyên tiểu thư là khách thì phải... Nhưng nàng cũng không dám trả lời chỉ cuối đầu.
" Có trái cây ăn còn không lắp được miệng của muội! "
Lam Tiểu Huyên : ... Nha... Biểu tỷ muốn giận.
Thạch Đại lần đầu tiên thấy trái cây trên tay Lam Tiểu Huyên , da xanh ruột đỏ có chấm đen đen.
Cù chỏ Thạch Đại đụng đụng Dương Hoằng đang điếm tiền. Tính toán hắn cần mua những gì ở nhà đang thiếu...
Dương Hoằng không hiểu nhìn Thạch Đại ca.
Đầu Thạch Đại cứ nghiêng nhìn Lam Tiểu Huyên , trái cây trên tay nàng ta ăn chắc rất ngon.
" Hoằng đệ đó là trái cây gì đệ biết không ? Vẻ ngoài nhìn rất đẹp không biết vị thế nào ? "
" Triệu thúc , thúc bán giá nào thì tính cho Dương công tử , ta không có ý kiến. "
Nhìn lại thấy biểu muội đang xem Dương Hoằng chu môi chán ghét , mày đẹp không khỏi nhíu lại , quả nhiên không nên cho đi theo.
Triệu Can chấp tay gật đầu.
Triệu Cương đem hương liệu đi cân , Triệu Can đứng kế bên nhìn gõ bàn tính cạch... Cạch...
" Tổng 90 cân 1 cân 150 văn , tổng hết 13 lượng 500 văn tiền. Hoằng nhi cháu xem đúng không ? "
Dương Hoằng chấp tay cười nói :
" Triệu thúc đã tính thì chắc chắn đúng , cháu không có gì bất mãn. "
Thạch Đại : .... ( “ ... ” )...
Lam Tiểu Huyên thấy vẻ mặt Dương Hoằng cười nói nịnh nọt càng ghét...
Trời sáng thì lạnh bây giờ nàng cảm thấy rất nóng.
Nghe Triệu Can chưỡng quỹ nói bên Lâm gia mới nhập trái cây mới , trái này ăn giải nhiệt vị rất ngọt cũng rất đắt , do vận chuyển phải nhẹ nhàng tốn rất nhiều bông vải lót sợ hư nứt , một cân một lượng trở lên. Đắt tiền cỡ nào nàng cũng muốn ăn cho hạ nóng.
Chờ mua trái cây mới này lâu rồi , tâm sinh càng nóng.
.................................
Tiểu thị nữ bưng dĩa trái cây được cắt tỉ mỉ tìm Văn nhị tiểu thư , bưng đi khắp nơi cũng không thấy dáng người đến Triệu chưởng quỹ cũng không thấy , sắp không biết làm sao thì thấy mọi người đều ở cửa lớn.
Nàng có nên bưng ra không ? Nếu không bưng ra thì để tiểu tiểu thư chờ cũng không tốt, mà bưng ra làm sao ăn được !!
Lam Tiểu Huyên nhìn thấy thị nữ bưng dĩa trái cây màu đỏ đỏ thì vui mừng nói lớn :
" Ngươi còn không đem trái cây lại cho ta , bổn tiểu thư nóng sắp chết rồi! "
Dương Hoằng : .... Hazzz từ lúc nhìn cổ đại này tam quan phá vỡ gần hết.
Không phải tiểu thư cổ đại đều phải e dè thục nữ...ăn nói nhỏ nhẹ...sao.
Văn Thiền Vân đang tính toán số hương liệu vừa thu mua , một nữa để ở tiệm một nữa đem lên Thành Đô , chợt nghe tiếng của biểu muội nói lớn.
Thật không biết đại thẳm thẳm lại chiều biểu muội như thế.
Tiểu thị nữ bưng dĩa trái cây đến nhưng là đem đến nhị tiểu thư trước.
" Nhị tiểu thư đã có trái cây , nhưng là là ở đây... "
" Ta biết rồi , ngươi đem qua cho Huyên tiểu thư đi. " Nàng nhìn biểu muội đang muốn ăn trái cây này lắm rồi.
Tiểu thị nữ nghe vậy bưng qua cho Huyên tiểu thư đang muốn nóng giận.
Lam Tiểu Huyên lấy miếng trái cây.
" Hừ ta kêu ngươi nhanh ngươi còn phải hỏi biểu tỷ của ta nữa sao ? "
Tỳ nữ : ... Huyên tiểu thư là khách thì phải... Nhưng nàng cũng không dám trả lời chỉ cuối đầu.
" Có trái cây ăn còn không lắp được miệng của muội! "
Lam Tiểu Huyên : ... Nha... Biểu tỷ muốn giận.
Thạch Đại lần đầu tiên thấy trái cây trên tay Lam Tiểu Huyên , da xanh ruột đỏ có chấm đen đen.
Cù chỏ Thạch Đại đụng đụng Dương Hoằng đang điếm tiền. Tính toán hắn cần mua những gì ở nhà đang thiếu...
Dương Hoằng không hiểu nhìn Thạch Đại ca.
Đầu Thạch Đại cứ nghiêng nhìn Lam Tiểu Huyên , trái cây trên tay nàng ta ăn chắc rất ngon.
" Hoằng đệ đó là trái cây gì đệ biết không ? Vẻ ngoài nhìn rất đẹp không biết vị thế nào ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất