Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm
Chương 20: Nếu Có Cơ Hội
Lý Thanh Lê đã nghĩ xong cách diễn đạt, há miệng đáp: “Anh ba, tuy rằng bọn họ có lỗi với em nhưng em lại không thể nhìn bọn họ rơi vào kết cục thê thảm, cho nên báo đến công xã thì không cần thiết, cũng bớt cho toàn bộ công xã đều biết, vậy em cũng mất mặt lắm. Nhưng lời xin lỗi của bọn họ em cũng hoàn toàn không cần! Không bằng thế này, anh ba, anh phân cho bọn họ làm việc nặng nhất trong đội đi, như vậy không những có thể giáo dục bọn họ mà còn làm ra cống hiến cho đội sản xuất chúng ta nữa, anh nói như thế có được không?”
Lý Thành Năng nghi ngờ: “Như thế cũng được?” Thế này không giống tác phong của em họ.
Lý Thanh Lê chẳng thèm nghĩ ngợi: “Đương nhiên không được!”
Lý Thành Năng: “…” Anh biết ngay.
Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của anh họ cô, hất cằm, bảo một cách hùng hồn: “Em cũng không cần mấy lời xin lỗi sáo rỗng đó làm gì, em muốn gì đó thực tế hơn, sau vụ mùa thu khi chia lương thực em muốn được chia một phần đó của bọn họ, Hoàng Quảng Linh đã đưa em tiền nên bỏ qua, lương thực của Vương Húc Đông thì em phải lấy năm mươi cân, chỉ cần gạo và gạo nếp, ngô, khoai lang và đậu thì em không cần!”
Cô thật sự là một cực phẩm biết nói lý lẽ, trung thực và giàu tình thương, nhìn xem cô ngoại trừ khiến Hoàng Quảng Linh chịu chút mệt ra cũng không cần lương thực gì cả.
Lý Thành Năng dở khóc dở cười: “Năm ngoái ở đội sản xuất chúng ta một người cũng chỉ được chia khẩu phần lương thực khoảng một trăm năm mươi cân, ngô và khoai lang đã bao gồm cả trong đó, em há miệng đòi năm mươi cân gạo, em kêu Vương Húc Đông năm sau làm sao mà sống đây?”
Lý Thanh Lê đáp một cách vô cùng lạnh lùng và vô cùng vô tình: “Đây cũng không phải chuyện em nên cân nhắc, đều là do anh ta tự làm tự chịu.”
Cô liếc mắt nhìn qua: “Anh ba, sao anh lại nói giúp anh ta, rốt cuộc anh giúp em hay là giúp anh ta?”
Lý Thành Năng nghĩ đến bản lĩnh làm loạn của Lý Thanh Lê, vội nói: “Đương nhiên là giúp em rồi.”
“Em biết anh ba là đại đội trưởng công chính nhất mà!” Cô phủi bụi trên đùi rồi đứng dậy, nhấc chân bước một bước nhưng lại quay người về, bên gò má hiện ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
“Đúng rồi anh ba, từ hôm nay trở đi chỉ sợ mỗi ngày em đều phải đi làm, nhớ phân công vài việc nhẹ cho em thôi đấy.”
Mí mắt của Lý Thành Năng còn không thèm nâng lên, tay cầm giấy phẩy: “Được được được! Anh biết rồi! Em mau đi đi!”
Ánh mắt của Lý Thanh Lê rơi lên tờ giấy, đôi mắt long lanh mang theo vẻ tò mò: “Anh ba, đây là cái gì?”
“Danh sách báo danh đại học Công Nông Binh, không liên quan gì đến em.”
Lý Thanh Lê hừ một tiếng: “Sớm muộn gì thi đại học chẳng khôi phục, có gì hiếm lạ đâu!”
Hai bím tóc đen tuyền sáng ngời vung ra một đường cong trong không khí, Lý Thanh Lê quay người chạy ra ngoài.
“Con nhóc này, sinh viên đại học còn không hiếm thì cái gì hiếm?”
Tờ mờ sáng, bên ngoài văn phòng đội sản xuất đã tập trung một đống người đang đợi đại đội trưởng phân chia xong công việc làm ngày hôm nay, mọi người hoặc là cầm liềm, dàn đập lúa, xẻng cào, hoặc là gánh đòn đánh đựng sọt gàu, hoặc là khiêng lưỡi cày, hoặc là dắt trâu, dê… tốp năm tốp ba tản ra khắp nơi đều làm việc của mình.
Đối với thanh niên trí thức mà nói, hôm nay lại là một ngày bình thường, còn đối với Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông mà nói lại không phải, vì hai người bọn họ đồng thời bị phân cho công việc mệt nhất, thối nhất, không muốn làm nhất – hốt phân!
Phải biết tiếp theo đây mình không những phải hốt phân người mà còn phải liên tiếp hốt phân rất nhiều ngày, tâm thái của Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông đều sụp đổ, hai người một trước một sau vây quanh Lý Thành Năng.
“Đội trưởng, chúng tôi cấy mạ cũng tốt lắm mà, dựa vào cái gì bắt chúng tôi đi hốt phân người?” Hoàng Quảng Linh nói trong sự khó chịu.
Lý Thành Năng nâng mí mắt, chất vấn với giọng lạnh lùng: “Sao thế, người khác có thể hốt còn cô không thể hốt sao, là thanh niên trí thức các cô cao quý hơn những xã viên khác, hay cô là đại tiểu thư thiên kim của tư bản chủ nghĩa?”
Tiền và phiếu trên người Hoàng Quảng Linh đều bị Lý Thanh Lê lấy đi hết, nhật ký còn nằm trong tay cô, từ tối qua đến giờ trong lòng vừa căm hận vừa dày vò, thức cả một đêm không chợp mắt nổi, bây giờ bị Lý Thành Năng dọa sợ như vậy, sắc mặt lại trắng hơn vài phần.
Vương Húc Đông liếc mắt nhìn cô ta, quay đầu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đội trưởng, giữa tôi và Lê Tử có chút hiểu lầm, tôi vẫn chưa kịp giải thích rõ ràng với cô ấy, cũng không phải như anh nghĩ đâu, nếu có cơ hội…”
Lý Thành Năng nghi ngờ: “Như thế cũng được?” Thế này không giống tác phong của em họ.
Lý Thanh Lê chẳng thèm nghĩ ngợi: “Đương nhiên không được!”
Lý Thành Năng: “…” Anh biết ngay.
Lý Thanh Lê liếc mắt nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của anh họ cô, hất cằm, bảo một cách hùng hồn: “Em cũng không cần mấy lời xin lỗi sáo rỗng đó làm gì, em muốn gì đó thực tế hơn, sau vụ mùa thu khi chia lương thực em muốn được chia một phần đó của bọn họ, Hoàng Quảng Linh đã đưa em tiền nên bỏ qua, lương thực của Vương Húc Đông thì em phải lấy năm mươi cân, chỉ cần gạo và gạo nếp, ngô, khoai lang và đậu thì em không cần!”
Cô thật sự là một cực phẩm biết nói lý lẽ, trung thực và giàu tình thương, nhìn xem cô ngoại trừ khiến Hoàng Quảng Linh chịu chút mệt ra cũng không cần lương thực gì cả.
Lý Thành Năng dở khóc dở cười: “Năm ngoái ở đội sản xuất chúng ta một người cũng chỉ được chia khẩu phần lương thực khoảng một trăm năm mươi cân, ngô và khoai lang đã bao gồm cả trong đó, em há miệng đòi năm mươi cân gạo, em kêu Vương Húc Đông năm sau làm sao mà sống đây?”
Lý Thanh Lê đáp một cách vô cùng lạnh lùng và vô cùng vô tình: “Đây cũng không phải chuyện em nên cân nhắc, đều là do anh ta tự làm tự chịu.”
Cô liếc mắt nhìn qua: “Anh ba, sao anh lại nói giúp anh ta, rốt cuộc anh giúp em hay là giúp anh ta?”
Lý Thành Năng nghĩ đến bản lĩnh làm loạn của Lý Thanh Lê, vội nói: “Đương nhiên là giúp em rồi.”
“Em biết anh ba là đại đội trưởng công chính nhất mà!” Cô phủi bụi trên đùi rồi đứng dậy, nhấc chân bước một bước nhưng lại quay người về, bên gò má hiện ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ.
“Đúng rồi anh ba, từ hôm nay trở đi chỉ sợ mỗi ngày em đều phải đi làm, nhớ phân công vài việc nhẹ cho em thôi đấy.”
Mí mắt của Lý Thành Năng còn không thèm nâng lên, tay cầm giấy phẩy: “Được được được! Anh biết rồi! Em mau đi đi!”
Ánh mắt của Lý Thanh Lê rơi lên tờ giấy, đôi mắt long lanh mang theo vẻ tò mò: “Anh ba, đây là cái gì?”
“Danh sách báo danh đại học Công Nông Binh, không liên quan gì đến em.”
Lý Thanh Lê hừ một tiếng: “Sớm muộn gì thi đại học chẳng khôi phục, có gì hiếm lạ đâu!”
Hai bím tóc đen tuyền sáng ngời vung ra một đường cong trong không khí, Lý Thanh Lê quay người chạy ra ngoài.
“Con nhóc này, sinh viên đại học còn không hiếm thì cái gì hiếm?”
Tờ mờ sáng, bên ngoài văn phòng đội sản xuất đã tập trung một đống người đang đợi đại đội trưởng phân chia xong công việc làm ngày hôm nay, mọi người hoặc là cầm liềm, dàn đập lúa, xẻng cào, hoặc là gánh đòn đánh đựng sọt gàu, hoặc là khiêng lưỡi cày, hoặc là dắt trâu, dê… tốp năm tốp ba tản ra khắp nơi đều làm việc của mình.
Đối với thanh niên trí thức mà nói, hôm nay lại là một ngày bình thường, còn đối với Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông mà nói lại không phải, vì hai người bọn họ đồng thời bị phân cho công việc mệt nhất, thối nhất, không muốn làm nhất – hốt phân!
Phải biết tiếp theo đây mình không những phải hốt phân người mà còn phải liên tiếp hốt phân rất nhiều ngày, tâm thái của Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông đều sụp đổ, hai người một trước một sau vây quanh Lý Thành Năng.
“Đội trưởng, chúng tôi cấy mạ cũng tốt lắm mà, dựa vào cái gì bắt chúng tôi đi hốt phân người?” Hoàng Quảng Linh nói trong sự khó chịu.
Lý Thành Năng nâng mí mắt, chất vấn với giọng lạnh lùng: “Sao thế, người khác có thể hốt còn cô không thể hốt sao, là thanh niên trí thức các cô cao quý hơn những xã viên khác, hay cô là đại tiểu thư thiên kim của tư bản chủ nghĩa?”
Tiền và phiếu trên người Hoàng Quảng Linh đều bị Lý Thanh Lê lấy đi hết, nhật ký còn nằm trong tay cô, từ tối qua đến giờ trong lòng vừa căm hận vừa dày vò, thức cả một đêm không chợp mắt nổi, bây giờ bị Lý Thành Năng dọa sợ như vậy, sắc mặt lại trắng hơn vài phần.
Vương Húc Đông liếc mắt nhìn cô ta, quay đầu nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đội trưởng, giữa tôi và Lê Tử có chút hiểu lầm, tôi vẫn chưa kịp giải thích rõ ràng với cô ấy, cũng không phải như anh nghĩ đâu, nếu có cơ hội…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất