Thập Niên 70: Cô Em Chồng Cực Phẩm
Chương 39: Sao Đi Học Lại Vô Dụng Được
Anh hai Lý giang rộng tứ chi ngồi thượt trên ghế trúc, anh ta duỗi một cái chân gác lên chân giường mà anh tư Lý đang nằm, thi thoảng đá một cái. Anh tư Lý trở mình tiếp tục ngủ, không hề liếc mắt nhìn anh trai lấy một cái.
“Anh cả, thằng ba…” Anh hai Lý quay đầu cắt ngang cuộc trò chuyện không có dinh dưỡng của anh cả Lý và anh ba Lý, hỏi: “Hai người có phát hiện ra gần đây thằng tư càng ngày càng quái không?”
Anh ba Lý đập muỗi trên đùi cũng không ngẩng đầu mà đáp: “Cái không phải rõ rành rành rồi hay sao?”
Anh hai Lý đứng dậy khỏi ghế trúc: “Nhưng mà tại sao lại thế? Thằng tư lười gần ba mươi năm rồi, gần đây đi làm đột nhiên số lần đi vệ sinh ít đi, bụng không đau, đầu không choáng, eo không mỏi, cũng không cáu bẩn nữa, chúng ta làm đến khi nào thì nó làm đến lúc đó, chúng ta không nghỉ thì nó cũng không nghỉ, liều như vậy thật sự không giống nó!”
Anh ba Lý: “Em cũng cảm thấy không giống anh ấy, ngày trước anh ấy nói không ít nhưng anh nhìn bộ dáng con gà bệnh nằm trên giường trúc của anh ấy bây giờ xem, cứ như hồn cũng mất luôn rồi ấy?”
Giọng nói của anh hai Lý đột nhiên khẩn trương hẳn lên, nói với giọng cực nhỏ: “Sẽ không phải lão Lý dính phải thứ gì đó không sạch sẽ đấy chứ? Chỗ chúng ta đi làm mấy ngày trước trước đây là nấm mồ, nghe nói có người chết oan…”
Anh cả Lý không đồng ý: “Các em đừng nói linh tinh, cẩn thận bị người nghe được lại đi tới công xã báo cáo em! Gần đây thằng tư trở nên cần mẫn là vì em gái trông chừng nó, phỏng chừng nó thật sự mệt nên không còn sức nói chuyện, chúng ta đừng đoán mò.”
Hai anh em anh hai Lý và anh ba Lý cụng đầu vào nhau, lén bàn bạc lát nữa tìm cây gỗ đào vót thành một thanh kiếm gỗ đào, rồi lại đốt chút giấy lấy tro làm một bát nước phù cho anh tư uống.
Thằng tư, hãy kiên trì! Các anh sẽ cứu em!
Tối nay Lý Thanh Lê hiếm khi yên lặng, dựa lên người bà Điêu mẹ cô hưởng thụ cơn gió mát từ cái quạt hương bồ mà bà Điêu phe phẩy, bên tai là giọng nói cười của bà Điêu và bà Cam giống như khúc hát ru khiến đôi mắt cô sắp không mở nổi nữa.
Đang lúc mơ màng lại nghe thấy bên tai đột nhiên có một giọng nói của người khác.
“Chú, thím, mọi người ở đây hóng gió sao? Nơi này quả thật rất mát mẻ.” Một giọng nữ trẻ trung và dịu dàng vang lên.
“Cô Lưu, muộn như vậy sao cô còn tới đây?” Anh cả Lý nghe ra được người tới là một trong hai giáo viên duy nhất trong trường học, đồng thời cũng là một thanh niên trí thức, Lưu Ngọc Hân.
Anh cả Lý và chị cả Lý không hổ là vợ chồng rất ăn ý ngầm, đồng thời đứng dậy khỏi ghế của mình đồng thanh nói: “Cô Lưu, mời ngồi!”
Nhân khẩu ở đại đội bọn họ không ít, thanh niên trí thức được chia tới cũng không ít, cho nên trong đại đội chỉ có một trường học nhưng quy mô của trường học rất nhỏ, chỉ có đúng hai phòng học, một phòng tiểu học và một phòng cấp hai, bàn ghế học đều là học sinh tự mình mang tới, hơn nữa trường học chỉ có hai giáo viên, lớp tiểu học và cấp hai đều dạy hết.
Nhà họ Lý ngoại trừ Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha đã tốt nghiệp cấp hai, Lý Ngũ Bảo và Lý Lục Bảo chưa đủ tuổi đi hoc ra, thì sáu đứa trẻ khác đều đang học ở trường.
Lưu Ngọc Hân xua tay: “Anh Thành Phát, chị Huệ Lan, hai người đừng khách sáo với tôi, tôi chỉ nói vài câu, nói xong là về ngay.”
Mấy đứa nhỏ khác nghe thấy Lưu Ngọc Hân tới đều cù cưa cù nhằng không ra thể thống gì tiến lên gọi: “Chào cô Lưu ạ!”
Nói xong lại hi hi ha ha chạy mất, chỉ có Lý Nhị Nha là ngồi xuống bên cạnh mẹ mình cúi đầu không nói gì.
Anh cả Lý hỏi: “Cô Lý qua đây có chuyện gì vậy?”
Lưu Ngọc Hân bước vài bước tới cạnh Lý Nhị Nha đặt bàn tay lên vai cô bé, rồi lại nói với anh hai Lý: “Anh Thành Dũng, tôi nghe Chính Bình nói anh và chị dâu không định cho cô bé tiếp tục đi học nữa?”
Anh hai Lý ngồi thẳng dậy đôi mắt liếc qua Lý Nhị Nha, vẫn xem như khách sáo: “Cô Lưu đặc biệt tới vì chuyện của Nhị Nha sao? Thật làm phiền cô đã chạy một chuyến này quá, nhưng Nhị Nha cũng đã mười lăm rồi, Đại Bảo và Đại Nha nhà anh cả tôi tốt nghiệp cấp hai xong đều không đi học nữa, trong nhà trẻ con đông cũng không thể chỉ có một mình nó học đến cấp ba được đúng không? Còn nữa, không phải học hết cấp hai đã được rồi sao, học lên nữa cũng có tác dụng gì.”
“Anh Thành Dũng, sao đi học lại vô dụng được? Đi học có thể tăng thêm kiến thức, hiểu rõ lý lẽ, mở mang tầm mắt, tư tưởng phong phú hơn, khí chất của cô gái đi học và cô gái chưa từng đi học cũng khác nhau!”
“Anh cả, thằng ba…” Anh hai Lý quay đầu cắt ngang cuộc trò chuyện không có dinh dưỡng của anh cả Lý và anh ba Lý, hỏi: “Hai người có phát hiện ra gần đây thằng tư càng ngày càng quái không?”
Anh ba Lý đập muỗi trên đùi cũng không ngẩng đầu mà đáp: “Cái không phải rõ rành rành rồi hay sao?”
Anh hai Lý đứng dậy khỏi ghế trúc: “Nhưng mà tại sao lại thế? Thằng tư lười gần ba mươi năm rồi, gần đây đi làm đột nhiên số lần đi vệ sinh ít đi, bụng không đau, đầu không choáng, eo không mỏi, cũng không cáu bẩn nữa, chúng ta làm đến khi nào thì nó làm đến lúc đó, chúng ta không nghỉ thì nó cũng không nghỉ, liều như vậy thật sự không giống nó!”
Anh ba Lý: “Em cũng cảm thấy không giống anh ấy, ngày trước anh ấy nói không ít nhưng anh nhìn bộ dáng con gà bệnh nằm trên giường trúc của anh ấy bây giờ xem, cứ như hồn cũng mất luôn rồi ấy?”
Giọng nói của anh hai Lý đột nhiên khẩn trương hẳn lên, nói với giọng cực nhỏ: “Sẽ không phải lão Lý dính phải thứ gì đó không sạch sẽ đấy chứ? Chỗ chúng ta đi làm mấy ngày trước trước đây là nấm mồ, nghe nói có người chết oan…”
Anh cả Lý không đồng ý: “Các em đừng nói linh tinh, cẩn thận bị người nghe được lại đi tới công xã báo cáo em! Gần đây thằng tư trở nên cần mẫn là vì em gái trông chừng nó, phỏng chừng nó thật sự mệt nên không còn sức nói chuyện, chúng ta đừng đoán mò.”
Hai anh em anh hai Lý và anh ba Lý cụng đầu vào nhau, lén bàn bạc lát nữa tìm cây gỗ đào vót thành một thanh kiếm gỗ đào, rồi lại đốt chút giấy lấy tro làm một bát nước phù cho anh tư uống.
Thằng tư, hãy kiên trì! Các anh sẽ cứu em!
Tối nay Lý Thanh Lê hiếm khi yên lặng, dựa lên người bà Điêu mẹ cô hưởng thụ cơn gió mát từ cái quạt hương bồ mà bà Điêu phe phẩy, bên tai là giọng nói cười của bà Điêu và bà Cam giống như khúc hát ru khiến đôi mắt cô sắp không mở nổi nữa.
Đang lúc mơ màng lại nghe thấy bên tai đột nhiên có một giọng nói của người khác.
“Chú, thím, mọi người ở đây hóng gió sao? Nơi này quả thật rất mát mẻ.” Một giọng nữ trẻ trung và dịu dàng vang lên.
“Cô Lưu, muộn như vậy sao cô còn tới đây?” Anh cả Lý nghe ra được người tới là một trong hai giáo viên duy nhất trong trường học, đồng thời cũng là một thanh niên trí thức, Lưu Ngọc Hân.
Anh cả Lý và chị cả Lý không hổ là vợ chồng rất ăn ý ngầm, đồng thời đứng dậy khỏi ghế của mình đồng thanh nói: “Cô Lưu, mời ngồi!”
Nhân khẩu ở đại đội bọn họ không ít, thanh niên trí thức được chia tới cũng không ít, cho nên trong đại đội chỉ có một trường học nhưng quy mô của trường học rất nhỏ, chỉ có đúng hai phòng học, một phòng tiểu học và một phòng cấp hai, bàn ghế học đều là học sinh tự mình mang tới, hơn nữa trường học chỉ có hai giáo viên, lớp tiểu học và cấp hai đều dạy hết.
Nhà họ Lý ngoại trừ Lý Đại Bảo và Lý Đại Nha đã tốt nghiệp cấp hai, Lý Ngũ Bảo và Lý Lục Bảo chưa đủ tuổi đi hoc ra, thì sáu đứa trẻ khác đều đang học ở trường.
Lưu Ngọc Hân xua tay: “Anh Thành Phát, chị Huệ Lan, hai người đừng khách sáo với tôi, tôi chỉ nói vài câu, nói xong là về ngay.”
Mấy đứa nhỏ khác nghe thấy Lưu Ngọc Hân tới đều cù cưa cù nhằng không ra thể thống gì tiến lên gọi: “Chào cô Lưu ạ!”
Nói xong lại hi hi ha ha chạy mất, chỉ có Lý Nhị Nha là ngồi xuống bên cạnh mẹ mình cúi đầu không nói gì.
Anh cả Lý hỏi: “Cô Lý qua đây có chuyện gì vậy?”
Lưu Ngọc Hân bước vài bước tới cạnh Lý Nhị Nha đặt bàn tay lên vai cô bé, rồi lại nói với anh hai Lý: “Anh Thành Dũng, tôi nghe Chính Bình nói anh và chị dâu không định cho cô bé tiếp tục đi học nữa?”
Anh hai Lý ngồi thẳng dậy đôi mắt liếc qua Lý Nhị Nha, vẫn xem như khách sáo: “Cô Lưu đặc biệt tới vì chuyện của Nhị Nha sao? Thật làm phiền cô đã chạy một chuyến này quá, nhưng Nhị Nha cũng đã mười lăm rồi, Đại Bảo và Đại Nha nhà anh cả tôi tốt nghiệp cấp hai xong đều không đi học nữa, trong nhà trẻ con đông cũng không thể chỉ có một mình nó học đến cấp ba được đúng không? Còn nữa, không phải học hết cấp hai đã được rồi sao, học lên nữa cũng có tác dụng gì.”
“Anh Thành Dũng, sao đi học lại vô dụng được? Đi học có thể tăng thêm kiến thức, hiểu rõ lý lẽ, mở mang tầm mắt, tư tưởng phong phú hơn, khí chất của cô gái đi học và cô gái chưa từng đi học cũng khác nhau!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất