Ngôi Nhà Rác

Chương 7: Khởi đầu

Trước Sau
Nghe nói có một đứa trẻ mới được đưa đến. Đây là tin mà Quan Hử nghe được từ cuộc nói chuyện của những người xung quanh sau khi ăn xin từ trấn về.

Bây giờ Quan Hử đã hoàn toàn chết lặng trước tin tức những đứa trẻ vừa bị bắt cóc về. Trong những năm tháng đã qua, nó nhìn thấy những đứa trẻ bên cạnh mình cứ được đưa tới đưa đi thay phiên vô số lần. Có một số do chết vì nhiều nguyên nhân khác nhau, có một số do bị bán. Khi nhân số ít đi chắc chắn sẽ có người mới vào thay thế, vì vậy nhân số luôn tuần hoàn không bao giờ dứt.

Quan Hử cầm chặt đống tiền xu hôm nay mình vừa xin được, đi vào căn phòng mới xây trong ngôi nhà tường trắng ngói đỏ, giao toàn bộ số tiền trong tay mình cho tên buôn người để đổi lấy vài cái bánh bao ăn chống đói. Nó đã quen cách đối phó với những kẻ này, nó hạ tầm mắt, vô tình nhìn xung quanh, bất chợt, nó trông thấy có một đứa bé nằm trên một chiếc giường gỗ ở góc trái phòng.

Có lẽ bị chuốc thuốc mê mang về, lúc này đứa bé đang hôn mê nằm trên giường. Quan Hử nhận bánh bao xoay người bước ra cửa, thế nhưng nó không kìm được nhìn lại về nơi đó, đứa bé nằm trên giường thoạt trông còn rất nhỏ, làn da trắng nõn nhìn không rõ mặt mũi, bấy giờ hai chân Quan Hử đã bước ra tới cửa.

Cho đến tận nửa đêm, tiếng kêu thảm thiết đánh thức Quan Hử đang yên giấc trong nhà kho. Nó ngẩng đầu nhìn qua cánh cửa sổ nhỏ trong kho, thấy căn phòng giam những đứa bé khác sáng đèn, tiếng kêu thảm thiết ấy cũng phát ra từ nơi đó.

Tiếp đó là những âm thanh rối loạn, phía bên phòng của những kẻ buôn người cũng vô cùng ồn ào, nó nghe thấy tiếng họ cãi vả, tiếng bước chân dồn dập của họ hướng về nơi giam những đứa trẻ. Quan Hử nghe không rõ bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thật ra nó cũng chẳng mấy quan tâm, xoay người nằm lên đụn rơm, nó nhắm mắt muốn ngủ tiếp, như vậy mai mới có đủ sức để đi ăn xin cả ngày.

Thế nhưng, không bao lâu sau, tiếng ồn chầm chậm tiếp cận nhà kho này. Âm thanh khiến Quan Hử hoảng sợ vô vàn, nó mau chống nhổm dậy lùi về sau, vô thức muốn trốn vào trong góc tối.

Cánh cửa sắt khép hờ bị kéo ra từ bên ngoài. Một bóng đen không ngừng giãy giụa trong tay tên buôn người bị xách lên rồi bị ném vào trong. Ngay sau đó cửa sắt nhanh chóng bị đóng lại, tiếng xích sắt từ ngoài vọng đến, có vẻ như họ đang dùng xích để khóa chặt cánh cửa.

Cửa bị khóa chặt, nó vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của người bên ngoài, một giọng nam cao vút the thé như phụ nữ vọng tới, “Sao lại nhốt nó vào đó?”

“Hừ, đâu thể đánh nó được chứ? Thằng nhóc này coi bộ sẽ bán được không ít tiền, đánh chết rồi sao bán.” Một giọng nam tục tiễu trả lời.

“Chậc chậc, không ngờ thằng nhóc như vầy mà con mẹ nó dữ như chằn! Mấy đứa trong phòng kia lớn tuổi hơn nó mà bị nó cắn trầy da tróc vảy, chắc lỗ tai cũng sắp rớt rồi?” Giọng nam lanh lảnh lại tiếp lời, chỉ cần nghe giọng của gã thôi đã thấy chói tai vô cùng, hận không thể bịt miệng để gã ngậm mồm lại.

“Không chết là được, cách ly thằng nhóc đã, đỡ cho nó làm ồn không ngủ được.” Giọng nam tục tiễu không hề quan tâm chuyện ai bị cắn rớt tai. Gã biết chuyện mấy nhóc kia thích bắt nạt người yếu từ lâu rồi, còn hay cướp thức ăn tiền bạc, nhưng chỉ cần không quá đang thì mấy gã cũng không hứng thú đi trông nom chuyện đánh nhau của tụi nhóc.

Nhưng lần này thằng nhóc đó đã làm gã bực rồi, không ngờ mới tí tuổi thôi mà tính cách lại hung tàn như vậy.

“Nhưng em nhớ hình như trong đó có một thằng câm? Có sao không? Khóa hai đứa đó chung với nhau?” Giọng nam lanh lảnh lại do dự hỏi.

“Mày đã biết nó câm rồi, cho dù có đánh nhau cũng không làm ồn được tụi mình. Hơn nữa thằng câm đó không biết gây chuyện, không xảy ra chuyện gì đâu. Cứ nhốt vậy trước đi, chúng ta về ngủ.” Với một kẻ trước giờ không hề phát ra âm thanh nào như Quan Hử, tên buôn người hoàn toàn không quan tâm nó sẽ bị gì, càng khinh thường năng lực của Quan Hử. Thế là gã yên lòng nhốt đứa bé vừa bắt cóc được chung với nó, lúc rời khỏi đó cũng không hề để ý tới cánh cửa sắt đang không ngừng phát ra âm thanh đằng sau.

“Ầm ầm ầm!”



“Ầm ầm ầm!! Ầm ầm ầm!!!”

Không ngừng ủi người vào cánh cửa để ra ngoài, nhưng dù có dùng cách nào cánh cửa vẫn nguyên vẹn. Không bỏ cuộc, ủi mạnh thêm vài cái, cửa chỉ hơi rung rung sau đó vẫn sừng sững.

Bóng đen bị ném vào đành phải ngừng động tác, cậu ngẩng đầu nhìn kho hàng rộng lớn. Khi trông thấy một khung cửa sổ nhỏ phía trên bức tường, bóng đen suy nghĩ có thể nhảy từ đó ra không.

Tiếc rằng, với chiều cao này, bóng đen không tài nào nhảy tới chỗ cửa sổ. Cậu chỉ đành thở dốc quay đầu tìm kiếm xem có thứ gì để kê cao hay không. Nhưng khi quét mắt nhìn khắp kho hàng, bên trong đều là một ít nhánh cây và những đồ vật vụn vặt lộn xộn, không hề có thứ gì để kê cả.

Bóng đen cất bước đi tới góc sâu trong kho, hy vọng tìm được cái gì đó có thể dùng để leo ra ngoài cửa sổ.

Không tìm được đồ kê, ngay khi đang cố sức kéo một mảnh vải rách được treo trong góc thì chợt nhìn thấy gương mặt không có chút cảm xúc nào của Quan Hử, gương mặt được ánh trăng chiếu vào, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cậu, bóng đen suýt nữa sợ tới mức thét lên.

Qua hồi lâu mới bình tĩnh được, bóng đen nhận ra thứ đang ngồi xổm trong góc tối ấy là một con người. Lặng lẽ vươn tay muốn tiếp xúc với người trong góc, nhưng không ngờ người đó lại lập tức giơ hai tay lên ôm chặt đầu, vô thức bày ra tư thế phòng ngự. Dường như nghĩ rằng bóng đen vươn tay tới muốn đánh mình.

Bóng đen đành phải thả tay xuống, mở miệng hỏi: “Anh… là ai?”

Đây là lần đầu tiên Tần Thiên Hạo gặp Quan Hử.



“Này, anh là ai?”

“Này, đây là đâu?”

“Này, anh trả lời không được sao?”

“Này, anh tên gì? Tôi tên Tần Thiên Hạo, chữ Tần này, Thiên này và chữ Hạo này.” Bàn tay nhỏ bé trắng nõn tìm thấy một nhánh cây, cậu đi đến bên cạnh Quan Hử vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, viết tên mình lên mặt đất dơ bẩn đầy bụi cát. Mặc dù chỉ mới năm tuổi nhưng chữ viết trên mặt đất rất ngay ngắn chỉnh tề.

Song, cho dù Tần Thiên Hạo có tích cực hỏi han tới đâu chăng nữa, Quan Hử cũng chỉ ngồi co rút trong góc tường tiếp tục giữ im lặng, thậm chí còn không hề liếc nhìn Tần Thiên Hạo. Ngoài lúc Tần Thiên Hạo giựt miếng vải lúc nãy mới dám nhìn một chút, bây giờ một cái liếc mắt cũng không.

Sau khi hỏi liên tiếp một số câu mà hoàn toàn không nhận được câu trả lời nào từ Quan Hử, Tần Thiên Hạo mệt mỏi ngồi xuống đất, hai tay ôm gối, đặt cằm phía trên, im lặng. Chớp mắt, không gian trở nên an tĩnh, bốn phía không còn tiếng vang nào.

Tần Thiên Hạo năm tuổi hơi khác với những đứa trẻ ngây thơ khờ dại khác. Có lẽ do cha mẹ cậu thường ngày bận rộn không về nhà, từ nhỏ đến lớn gần như chỉ do bảo mẫu chăm sóc.



Bên cạnh cậu luôn có những người bảo mẫu lạ mặt xuất hiện rồi thay thế nhau, cậu không có cơ hội được vui chơi với những đứa trẻ bên ngoài. Chừng ấy tuổi đã được gia đình sắp đặt để giáo viên đến nhà dạy học. Bên cạnh Tần Thiên Hạo đều là những con người lạ lẫm chỉ biết chỉ dạy nếp sống và việc học của cậu, người nhà là gì, khái niệm này hoàn toàn không để lại chút ấn tượng nào trong đầu cậu.

Thế nên, sau khi Tần Thiên Hạo tỉnh lại thấy mình đang ở trong một nơi lạ lẫm, cậu không khóc ầm trời muốn tìm mẹ như những đứa trẻ cùng lứa khác. Ngược lại còn cắn bị thương những người muốn cướp quần áo của mình, khi hai người đang đánh nhau hăng say, chợt có những kẻ lạ mặt xuất hiện ngăn cản, còn túm cậu nhốt vào trong căn nhà kho cũ nát này.

Bây giờ Tần Thiên Hạo khát khao được về nhà, được ăn cơm, được nằm trên chiếc giường lớn ấm áp của mình. Nơi này làm cậu thấy mê mang. Bất kể có giả vờ dũng cảm đến đâu chăng nữa thì dù sao cũng chỉ là một cậu bé mà thôi. Trong nhà kho này, điều duy nhất cậu chắc chắn là người lớn tuổi hơn mình một ít bên cạnh sẽ không thương hại mình. Nên cậu muốn trò chuyện với người nọ, muốn kéo dời đi cảm giác căng thẳng và khủng hoảng trong lòng mình.

Nhưng Quan Hử không chút phản ứng nào, Tần Thiên Hạo vô cùng kinh hoàng, bấy giờ đã qua giờ đi ngủ hằng ngày, mệt mỏi ngáp một cái, cơ thể dựa vào bức tường đằng sau dần ngã ra mặt đất cách chỗ của Quan Hử chưa tới nửa mét, ngủ say.

Trong kho hàng bấy giờ chỉ còn tiếng hít thở kéo dài.

Lẳng lặng chờ một hồi lâu, Quan Hử vẫn luôn cúi đầu ngồi im nhìn chằm chằm bóng đen kia cuối cùng cũng động đậy. Nó chầm chậm dựa đầu vào bức tường đằng sau, bất an nhìn xung quanh nhà kho này, thật lâu sau mới dời tầm mắt lên gương mặt Tần Thiên Hạo.

Cách đây rất lâu rất lâu cũng có một người viết chữ cho nó xem, cảm giác quen thuộc ấy khiến tinh thần Quan Hử thoải mái hơn một ít, con ngươi đen láy không chút cảm xúc nhìn chằm chằm cái tên được viết trên mặt đất. Qua bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nó mở miệng, miệng hé cực nhỏ đọc lại cái tên trên mặt đất.

Thì ra, cậu bé có tên này.

Trong trí nhớ đã có không ít đứa trẻ từng bị nhốt ở đây, mặc dù Quan Hử đã cố gắng không chú ý tới chúng nhưng những đứa trẻ ấy cứ gào khóc không ngừng. Tiếng gào khóc chói tai làm đầu Quan Hử đau muốn nứt toạc ra, nó không thích âm thanh đó, âm thanh chói tai khiến nó khó chịu.

Tần Thiên Hạo là đứa bé đầu tiên không khóc mà nó gặp, rốt cuộc tai của nó không bị tra tấn nữa.

Bởi vì nguyên nhân nhỏ nhoi ấy, một Quan Hử bao năm nay sống tự kỷ trong thế giới của mình không như người bình thường khác chậm rãi chuyển động cái đầu nhỏ của mình, nhìn cậu bé đang mệt mỏi ngủ trên mặt đất.

Gương mặt của cậu bé, ừm… hình như thuận mắt hơn những đứa trẻ lúc trước một ít.

Quan Hử cẩn thận rướn cổ ra ngoài nhìn chằm chằm Tần Thiên Hạo. Làn da trắng nõn và múp múp bóng loáng vì được sống an nhàn khiến Quan Hử phải giơ cánh tay vừa đen vừa gầy chỉ còn da bọc xương của mình lên so sánh, khó hiểu tại sao lại khác xa nhau như thế chứ. Rồi nhìn hàng lông mi dài trên đôi mắt đang nhắm, chúng cong cong, mày rậm mắt to và hai lúm đồng tiền thấp thoáng bên má, đây là một cậu bé rất đẹp, Quan Hử thầm khẳng định.

Khẽ nâng tay đến gần gương mặt trẻ con hơi béo của Tần Thiên Hạo, ngón tay nhúc nhích muốn thử cảm giác khi chạm vào một làn da như vậy.

Nhưng ngay khi gần chạm vào, Quan Hử nhanh chóng rụt tay về. Nó im lặng đứng lên, nhìn Tần Thiên Hạo đang co ro lại trên mặt đất vì lạnh, Quan Hử cau mày, nhìn xung quanh xem có gì có thể giúp ích cho cậu bé này không.

Thế là Quan Hử đi tới ‘giường rơm’ của mình, lấy đi một nửa rơm rạ, bước tới vụng về trùm chúng lên người Tần Thiên Hạo để giữ ấm cho cậu. Sau khi chắc chắn đống rơm đã đắp kín người cậu bé, Quan Hử lại lén lút trở về chiếc giường rơm của mình tiếp tục giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau