Chương 11: Bóng tối trong bùn đất
“Rầm!!!”
“Ầm ầm!!”
Quan Hử cũng rơi theo xuống vực, may mà bên trong xe có chứa nhiều thứ mềm mại nên không đến nỗi bị thương quá nặng. Chúng đã giúp Quan Hử không đập thẳng vào thành xe khi xe bị lật và rơi xuống. Song, lúc xe tải bị lật, cả chiếc xe va thẳng vào lớp đất đá bên dưới, không biết đã đập vào đâu, bên trán trái của Quan Hử có một dòng máu đang uốn lượn chảy xuống.
Quan Hử giơ tay lên lau chất lỏng không biết là máu hay là mồ hôi trên trán, ngăn cho chúng không chảy vào mắt mình. Nó bắt đầu rướn cao cổ tìm kiếm cửa thùng xe. Sau nhiều lần quay cuồng, lúc này xe tải đã dừng lại, nhưng như thế không có nghĩa mọi chuyện đã chấm dứt, Quan Hử vẫn có thể nghe thấy rất rõ tiếng động các loại bùn đất và những tảng đá lớn đá nhỏ đang liên tục rơi xuống từ phía trên, chôn vùi chiếc xe tải màu trắng, nếu nó không ra ngoài thì e rằng sẽ thật sự bị chôn sống.
Vịn vào những chỗ có thể mượn sức, Quan Hử chậm rãi đứng lên, mò mẫm hồi lâu mới tới được vị trí cửa xe. Nó nhanh chóng dùng hết sức đẩy cánh cửa, bất ngờ là xe lại có thể tách ra một khe hở nhỏ?!
Không biết có phải do ban nãy bị lật khiến cái chốt bên ngoài bị hư hay không, thế nên bây giờ Quan Hử mới có thể đẩy ra một cách dễ dàng như thế. Nhưng lúc đẩy được đến khoảng nửa cánh tay, cánh cửa dường như bị cái gì đó chắn lại, không tài nào đẩy thêm được nữa.
Quan Hử lại ra sức đẩy, nó nghe thấy tiếng bùn đất đang chặn trên cửa rơi xuống, bèn lập tức vươn nửa cánh tay, ra sức đào móc chỗ cửa hồi lâu, cuối cùng cũng móc được miếng bùn đang kẹt chặt ngoài cửa xuống. Sau đó nó tiếp tục đẩy cửa, cánh cửa mở rộng thêm được một ít, nó vừa nhanh tay nạy lớp bùn bám trên cửa vừa ra sức đẩy cánh cửa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cánh cửa cũng để lộ khe hở đủ cho một người chen ra, Quan Hử lập tức nghiêng người lách ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn lên trên, có một tảng đá to đang lăn về phía này, Quan Hử nhanh chóng khom người chạy qua chỗ khác.
Vừa chạy vừa quay đầu nhìn chiếc xe tải đang nằm nghiêng nơi cuối con dốc, Quan Hử không biết lúc này Tần Thiên Hạo trong khoang xe có còn sống hay không? Nhưng nhìn số bùn đất và cát đá đang ồ ạt lăn tràn xuống, nó không thể đứng tại chỗ hay chạy tới xem xét, chỉ đành né sang bên cạnh trước, chờ đợi lớp đất đá cuồn cuộn này hoàn toàn dừng lại đã.
Các khối đá lớn trộn lẫn với đống bùn nhão màu nâu xám và những nhánh cây sắc nhọn, tất cả đều vô cùng nguy hiểm, chiếc xe tải vốn còn lộ ra nửa thân xe, sau khi bùn đất ập tới thì dường như đã hoàn toàn bị chôn vùi trong đất, trở thành một phần của chúng, có chăng cũng chỉ để lại đuôi xe nghiêng nghiêng lú ra ngoài, những bộ phận còn lại đều bị chôn vùi.
Trời vẫn tối như mực, mưa vẫn tầm tã rơi, sấm sét nối tiếp nhau giáng xuống, cảnh tượng thế này ai mà đoán được rằng có người đang bị chôn vùi bên trong chiếc xe tải dưới lớp đất kia cơ chứ.
Con đường này dường như đã bị quên lãng từ lâu, là một con đường không có xe cộ chạy qua, hơn nữa do ảnh hưởng của thời tiết khắc nghiệt, càng không có vị tài xế nào dám lái xe ngang qua đây. Tai nạn xảy ra đột ngột, bùn đất đá vụn có thêm sự hỗ trợ của nước mưa kéo chiếc xe tải rơi xuống vực và trượt dài hơn mười mét, đẩy chiếc xe vào một góc chết, không ai có thể trông thấy nơi này từ bên trên cả. Vả lại thân xe gần như đã bị bùn đất vùi lấp, cho dù có người tới đây chăng nữa cũng chưa chắc có thể phát hiện chiếc xe tải này.
Người trong xe tải không cần phải chờ cứu viện bên ngoài đâu, bởi sẽ chẳng có ai phát hiện cả…
Đến tận bình minh mưa mới dần dịu lại, những lớp đất đá đang ồ ạt tràn xuống cũng dừng lại, xung quanh không còn động tĩnh gì nữa. Cuối cùng Quan Hử cũng có cơ hội đến gần xe tải, nếu không vì nó luôn nhìn chằm chằm và nhớ kỹ vị trí của chiếc xe thì e rằng bây giờ đã không thể biết được chiếc xe tải đang ở đâu dưới khu đất bao la này.
Quan Hử từng nghĩ đến chuyện nhờ người khác giúp đỡ, nhưng nơi nó đang đứng bây giờ ngoài các loại đất đá lởm chởm thì chỉ có con sông lớn bên cạnh, quang cảnh xung quanh đậm chất hoang dã, không có bóng người nào. Sườn núi mà họ rơi xuống lại có độ dốc cực lớn, bùn đất bên trên vẫn chưa khô hoàn toàn, cho dù có làm cách nào chăng nữa cũng không thể leo lên được. Đã rơi vào đường cùng, Quan Hử đành quyết định dựa vào chính sức của mình, nó tìm đến vị trí của Tần Thiên Hạo, lòng thầm mong rằng cậu vẫn chưa chết.
Sau một hồi lâu tìm kiếm quanh vùng xe tải bị vùi lấp, bất kể ở đâu cũng bị phủ bởi một lớp đất nhão khá dày, khó khăn lắm Quan Hử mới tìm được vị trí của Tần Thiên Hạo, nó bắt đầu ngồi xổm xuống đào bùn đất lên.
Lớp đất pha lẫn những tảng đá cứng và mảnh gỗ sắc nhọn quả thật không thể nhanh chóng bị đào lên như mong đợi. Nhưng thời gian không chờ một ai, càng kéo dài thì Tần Thiên Hạo bên trong sẽ càng nguy hiểm. Quan Hử chỉ mới chín tuổi, dựa vào đôi tay bé nhỏ của mình, gấp gáp đào lấy đào để lớp bùn đất dưới chân.
Động tác đào duy trì liên tục vài giờ, cho đến khi móng tay của Quan Hử đã bật hết cả lên lộ ra màu đỏ hồng của thịt, máu từ nơi ấy xuôi theo mười đầu ngón tay đã bị thương của Quan Hử nhỏ xuống mặt đất.
Nhìn hố bùn nhỏ mình mất thật lâu mới đào được, rồi nhìn đôi tay đã chứa đầy vết thương của mình, Quan Hử dần ngừng động tác, nhanh chóng quyết định tìm một công cụ đến hỗ trợ để tăng nhanh hiệu suất.
Ngay từ đầu Quan Hử đã muốn tìm công cụ rồi, nhưng nhìn quanh, giữa một nơi hoang vắng thế này thì sao mà có cuốc xẻng gì chứ. Để tranh thủ thời gian, Quan Hử nghĩ bụng hay là cứ thử dùng tay xem sao, quả nhiên, sự thật đã chứng minh rằng chỉ dựa vào sức của đôi tay thôi thì chưa đủ, với đôi tay này, e rằng sang tận mấy ngày sau vẫn chưa đào tới chỗ xe tải, đến lúc đó Tần Thiên Hạo đã…
Phải tìm công cụ thôi, đứng lên khỏi mặt đất đầy bùn, vết thương trên trán Quan Hử đã không còn chảy máu nữa, nhưng miệng vết thương màu nâu đáng sợ nơi ấy phối hợp với gương mặt đầy bùn và máu khiến Quan Hử lúc này trông đáng sợ vô cùng, nhưng cho dù mười đầu ngón tay có thê thảm đến cỡ nào chăng nữa, Quan Hử cũng đã không còn thời gian để ý đến chúng, nó đi quanh tìm kiếm công cụ hỗ trợ.
Thời gian tìm công cụ và chỉnh sửa thành hình dạng mình muốn, rồi lại thêm thời gian chuyên tâm đào không ngừng, từ lúc mặt trời lên đến lúc mặt trời lặn, bất giác đã qua một ngày. Những sinh mệnh bị nhốt trong chiếc xe tải trắng ấy, khát vọng sống của họ càng trở nên xa vời. Quan Hử không hề nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nó vẫn luôn không ngừng đào bới tìm kiếm chiếc xe đang bị vùi trong đất đá.
Đến khi chiếc xẻng gỗ tự chế trong tay Quan Hử chạm phải một vật cứng không phải đá, nó vui đến nỗi nhảy cẫng lên.
Lập tức dừng động tác trên tay, Quan Hử nhanh chóng suy nghĩ thử xem vật mà chiếc xẻng va vào lại phát ra tiếng vang kỳ lạ ấy là gì, đó còn có thể là gì nữa chứ, nó lại nâng xẻng gỗ lên gõ vào chỗ ban nãy.
“Cọc cọc!”
Là xe tải!!
Khom thấp lưng tưởng chừng như nằm sấp xuống mặt đất, tư thế này giúp nó dễ dàng đào sâu hơn. Quan Hử đã gần một ngày một đêm không ăn gì, chỉ uống vài ngụm nước ở dòng sông khi nóng khát quá mức vào buổi sáng.
Thời gian còn lại nó đều lập đi lập lại những động tác đào bới, móng tay bị bật, có móng bật hoàn toàn, có móng chỉ vừa tách một nửa, lung lay trên lớp da thịt màu đỏ, bởi vì quá đau nên Quan Hử đành phải cắn răng xé hẳn những lớp móng ấy, kẻo cả miếng da xuống. Màu thịt đỏ tươi lộ ra bên ngoài, bởi vì hành động đào liên tục, nơi ấy bị sỏi đá ma sát trầy xước, máu tràn ra, dòng máu chảy xuôi từ vết thương của Quan Hử gần như thấm cả vào cái xẻng gỗ do nó tự chế tạo ra.
Sau một ngày ma sát cường độ lớn với chiếc xẻng, lòng bàn tay nhỏ bé ấy nổi đầy mụn nước, rồi lại dưới những ma sát biên độ lớn hơn, những mụn nước ấy lại tiếp tục vỡ ra. Từ đầu ngón tay đến cổ tay của Quan Hử không có nơi nào lành lặn, chỉ cụm từ ‘máu thịt lẫn lộn’ mới miêu tả trọn vẹn được tình trạng lúc này, không hề khoa trương chút nào cả.
Sau khi đào được lớp đất bên cạnh chiếc xe, Quan Hử đã có thể chui sâu thêm một ít, nó cố gắng đến gần xe tải hơn. Vươn tay chạm vào, bởi vì xe bị bùn đất vùi lấp, bấy giờ gần như không thể thấy rõ đây là phần nào của xe nữa, Quan Hử giơ tay muốn lau đi vết bùn phía trên, nhưng nào ngờ không những không thể lau sạch bùn mà còn khiến máu trên tay thấm hết vào làm chiếc xe càng dơ hơn, không nhìn thấy gì cả.
Bỗng nhớ đến quần áo của mình, Quan Hử đứng thẳng người, dùng tay xé một góc áo của mình làm khăn, gắng sức lau sạch lớp bùn bên ngoài xe.
Bởi vì bây giờ đang là ban đêm, lại ở trong hố bùn tối tăm, sau khi lau sạch Quan Hử vẫn không thể trông thấy bất kỳ thứ gì. Nó vươn tay chạm vào một lần nữa, khi cảm nhận được cảm giác lành lạnh trơn nhẵn, nó đoán rằng đây có lẽ là kính thủy tinh xe.
Muốn nhìn rõ hơn tình huống bên trong, Quan Hử ghì sát đầu xuống, nhưng chỉ thấy một màu đen thăm thẳm. Không còn nhiều thời gian suy nghĩ nữa, Quan Hử xoay người tìm kiếm một tảng đá to và cứng đập nhẹ vào cửa thủy tinh, tiếng động này mang ý nhắc nhở động tác tiếp theo của mình với người bên trong, nếu có ai còn sống thì sẽ hiểu được và tránh đi. Nhắc nhở xong, Quan Hử giơ cao tảng đá, dùng hết sức đập xuống cánh cửa thủy tinh.
“Xoảng!!!”
Tiếng vỡ toang của thủy tinh vang lên, lớp kính vốn đã có vết nứt do tai nạn xe giờ phút này đã hoàn toàn vỡ vụn sau khi phải nhận thêm công kích của tảng đá. “Phịch!” Ngay lập tức, một bóng người mềm oặt ngã nghiêng theo cánh cửa kính bị vỡ, Quan Hử nhanh chóng có phản ứng, nó ngã ra sau, vừa tránh những mảnh kính vỡ vừa bò đến chỗ người kia.
Thầm quan sát dáng người cậu bé vừa ngã xuống hiện đang đưa lưng về phía mình, Quan Hử nghĩ thầm rằng: đây, chẳng lẽ là Tần Thiên Hạo sao?
Nếu thật là thế, nhìn người đang nằm trên mặt đất, có nhìn từ góc độ nào chăng nữa cũng giống như đã tử vong…
“Ầm ầm!!”
Quan Hử cũng rơi theo xuống vực, may mà bên trong xe có chứa nhiều thứ mềm mại nên không đến nỗi bị thương quá nặng. Chúng đã giúp Quan Hử không đập thẳng vào thành xe khi xe bị lật và rơi xuống. Song, lúc xe tải bị lật, cả chiếc xe va thẳng vào lớp đất đá bên dưới, không biết đã đập vào đâu, bên trán trái của Quan Hử có một dòng máu đang uốn lượn chảy xuống.
Quan Hử giơ tay lên lau chất lỏng không biết là máu hay là mồ hôi trên trán, ngăn cho chúng không chảy vào mắt mình. Nó bắt đầu rướn cao cổ tìm kiếm cửa thùng xe. Sau nhiều lần quay cuồng, lúc này xe tải đã dừng lại, nhưng như thế không có nghĩa mọi chuyện đã chấm dứt, Quan Hử vẫn có thể nghe thấy rất rõ tiếng động các loại bùn đất và những tảng đá lớn đá nhỏ đang liên tục rơi xuống từ phía trên, chôn vùi chiếc xe tải màu trắng, nếu nó không ra ngoài thì e rằng sẽ thật sự bị chôn sống.
Vịn vào những chỗ có thể mượn sức, Quan Hử chậm rãi đứng lên, mò mẫm hồi lâu mới tới được vị trí cửa xe. Nó nhanh chóng dùng hết sức đẩy cánh cửa, bất ngờ là xe lại có thể tách ra một khe hở nhỏ?!
Không biết có phải do ban nãy bị lật khiến cái chốt bên ngoài bị hư hay không, thế nên bây giờ Quan Hử mới có thể đẩy ra một cách dễ dàng như thế. Nhưng lúc đẩy được đến khoảng nửa cánh tay, cánh cửa dường như bị cái gì đó chắn lại, không tài nào đẩy thêm được nữa.
Quan Hử lại ra sức đẩy, nó nghe thấy tiếng bùn đất đang chặn trên cửa rơi xuống, bèn lập tức vươn nửa cánh tay, ra sức đào móc chỗ cửa hồi lâu, cuối cùng cũng móc được miếng bùn đang kẹt chặt ngoài cửa xuống. Sau đó nó tiếp tục đẩy cửa, cánh cửa mở rộng thêm được một ít, nó vừa nhanh tay nạy lớp bùn bám trên cửa vừa ra sức đẩy cánh cửa.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cánh cửa cũng để lộ khe hở đủ cho một người chen ra, Quan Hử lập tức nghiêng người lách ra ngoài. Ngẩng đầu nhìn lên trên, có một tảng đá to đang lăn về phía này, Quan Hử nhanh chóng khom người chạy qua chỗ khác.
Vừa chạy vừa quay đầu nhìn chiếc xe tải đang nằm nghiêng nơi cuối con dốc, Quan Hử không biết lúc này Tần Thiên Hạo trong khoang xe có còn sống hay không? Nhưng nhìn số bùn đất và cát đá đang ồ ạt lăn tràn xuống, nó không thể đứng tại chỗ hay chạy tới xem xét, chỉ đành né sang bên cạnh trước, chờ đợi lớp đất đá cuồn cuộn này hoàn toàn dừng lại đã.
Các khối đá lớn trộn lẫn với đống bùn nhão màu nâu xám và những nhánh cây sắc nhọn, tất cả đều vô cùng nguy hiểm, chiếc xe tải vốn còn lộ ra nửa thân xe, sau khi bùn đất ập tới thì dường như đã hoàn toàn bị chôn vùi trong đất, trở thành một phần của chúng, có chăng cũng chỉ để lại đuôi xe nghiêng nghiêng lú ra ngoài, những bộ phận còn lại đều bị chôn vùi.
Trời vẫn tối như mực, mưa vẫn tầm tã rơi, sấm sét nối tiếp nhau giáng xuống, cảnh tượng thế này ai mà đoán được rằng có người đang bị chôn vùi bên trong chiếc xe tải dưới lớp đất kia cơ chứ.
Con đường này dường như đã bị quên lãng từ lâu, là một con đường không có xe cộ chạy qua, hơn nữa do ảnh hưởng của thời tiết khắc nghiệt, càng không có vị tài xế nào dám lái xe ngang qua đây. Tai nạn xảy ra đột ngột, bùn đất đá vụn có thêm sự hỗ trợ của nước mưa kéo chiếc xe tải rơi xuống vực và trượt dài hơn mười mét, đẩy chiếc xe vào một góc chết, không ai có thể trông thấy nơi này từ bên trên cả. Vả lại thân xe gần như đã bị bùn đất vùi lấp, cho dù có người tới đây chăng nữa cũng chưa chắc có thể phát hiện chiếc xe tải này.
Người trong xe tải không cần phải chờ cứu viện bên ngoài đâu, bởi sẽ chẳng có ai phát hiện cả…
Đến tận bình minh mưa mới dần dịu lại, những lớp đất đá đang ồ ạt tràn xuống cũng dừng lại, xung quanh không còn động tĩnh gì nữa. Cuối cùng Quan Hử cũng có cơ hội đến gần xe tải, nếu không vì nó luôn nhìn chằm chằm và nhớ kỹ vị trí của chiếc xe thì e rằng bây giờ đã không thể biết được chiếc xe tải đang ở đâu dưới khu đất bao la này.
Quan Hử từng nghĩ đến chuyện nhờ người khác giúp đỡ, nhưng nơi nó đang đứng bây giờ ngoài các loại đất đá lởm chởm thì chỉ có con sông lớn bên cạnh, quang cảnh xung quanh đậm chất hoang dã, không có bóng người nào. Sườn núi mà họ rơi xuống lại có độ dốc cực lớn, bùn đất bên trên vẫn chưa khô hoàn toàn, cho dù có làm cách nào chăng nữa cũng không thể leo lên được. Đã rơi vào đường cùng, Quan Hử đành quyết định dựa vào chính sức của mình, nó tìm đến vị trí của Tần Thiên Hạo, lòng thầm mong rằng cậu vẫn chưa chết.
Sau một hồi lâu tìm kiếm quanh vùng xe tải bị vùi lấp, bất kể ở đâu cũng bị phủ bởi một lớp đất nhão khá dày, khó khăn lắm Quan Hử mới tìm được vị trí của Tần Thiên Hạo, nó bắt đầu ngồi xổm xuống đào bùn đất lên.
Lớp đất pha lẫn những tảng đá cứng và mảnh gỗ sắc nhọn quả thật không thể nhanh chóng bị đào lên như mong đợi. Nhưng thời gian không chờ một ai, càng kéo dài thì Tần Thiên Hạo bên trong sẽ càng nguy hiểm. Quan Hử chỉ mới chín tuổi, dựa vào đôi tay bé nhỏ của mình, gấp gáp đào lấy đào để lớp bùn đất dưới chân.
Động tác đào duy trì liên tục vài giờ, cho đến khi móng tay của Quan Hử đã bật hết cả lên lộ ra màu đỏ hồng của thịt, máu từ nơi ấy xuôi theo mười đầu ngón tay đã bị thương của Quan Hử nhỏ xuống mặt đất.
Nhìn hố bùn nhỏ mình mất thật lâu mới đào được, rồi nhìn đôi tay đã chứa đầy vết thương của mình, Quan Hử dần ngừng động tác, nhanh chóng quyết định tìm một công cụ đến hỗ trợ để tăng nhanh hiệu suất.
Ngay từ đầu Quan Hử đã muốn tìm công cụ rồi, nhưng nhìn quanh, giữa một nơi hoang vắng thế này thì sao mà có cuốc xẻng gì chứ. Để tranh thủ thời gian, Quan Hử nghĩ bụng hay là cứ thử dùng tay xem sao, quả nhiên, sự thật đã chứng minh rằng chỉ dựa vào sức của đôi tay thôi thì chưa đủ, với đôi tay này, e rằng sang tận mấy ngày sau vẫn chưa đào tới chỗ xe tải, đến lúc đó Tần Thiên Hạo đã…
Phải tìm công cụ thôi, đứng lên khỏi mặt đất đầy bùn, vết thương trên trán Quan Hử đã không còn chảy máu nữa, nhưng miệng vết thương màu nâu đáng sợ nơi ấy phối hợp với gương mặt đầy bùn và máu khiến Quan Hử lúc này trông đáng sợ vô cùng, nhưng cho dù mười đầu ngón tay có thê thảm đến cỡ nào chăng nữa, Quan Hử cũng đã không còn thời gian để ý đến chúng, nó đi quanh tìm kiếm công cụ hỗ trợ.
Thời gian tìm công cụ và chỉnh sửa thành hình dạng mình muốn, rồi lại thêm thời gian chuyên tâm đào không ngừng, từ lúc mặt trời lên đến lúc mặt trời lặn, bất giác đã qua một ngày. Những sinh mệnh bị nhốt trong chiếc xe tải trắng ấy, khát vọng sống của họ càng trở nên xa vời. Quan Hử không hề nghĩ đến chuyện bỏ cuộc, nó vẫn luôn không ngừng đào bới tìm kiếm chiếc xe đang bị vùi trong đất đá.
Đến khi chiếc xẻng gỗ tự chế trong tay Quan Hử chạm phải một vật cứng không phải đá, nó vui đến nỗi nhảy cẫng lên.
Lập tức dừng động tác trên tay, Quan Hử nhanh chóng suy nghĩ thử xem vật mà chiếc xẻng va vào lại phát ra tiếng vang kỳ lạ ấy là gì, đó còn có thể là gì nữa chứ, nó lại nâng xẻng gỗ lên gõ vào chỗ ban nãy.
“Cọc cọc!”
Là xe tải!!
Khom thấp lưng tưởng chừng như nằm sấp xuống mặt đất, tư thế này giúp nó dễ dàng đào sâu hơn. Quan Hử đã gần một ngày một đêm không ăn gì, chỉ uống vài ngụm nước ở dòng sông khi nóng khát quá mức vào buổi sáng.
Thời gian còn lại nó đều lập đi lập lại những động tác đào bới, móng tay bị bật, có móng bật hoàn toàn, có móng chỉ vừa tách một nửa, lung lay trên lớp da thịt màu đỏ, bởi vì quá đau nên Quan Hử đành phải cắn răng xé hẳn những lớp móng ấy, kẻo cả miếng da xuống. Màu thịt đỏ tươi lộ ra bên ngoài, bởi vì hành động đào liên tục, nơi ấy bị sỏi đá ma sát trầy xước, máu tràn ra, dòng máu chảy xuôi từ vết thương của Quan Hử gần như thấm cả vào cái xẻng gỗ do nó tự chế tạo ra.
Sau một ngày ma sát cường độ lớn với chiếc xẻng, lòng bàn tay nhỏ bé ấy nổi đầy mụn nước, rồi lại dưới những ma sát biên độ lớn hơn, những mụn nước ấy lại tiếp tục vỡ ra. Từ đầu ngón tay đến cổ tay của Quan Hử không có nơi nào lành lặn, chỉ cụm từ ‘máu thịt lẫn lộn’ mới miêu tả trọn vẹn được tình trạng lúc này, không hề khoa trương chút nào cả.
Sau khi đào được lớp đất bên cạnh chiếc xe, Quan Hử đã có thể chui sâu thêm một ít, nó cố gắng đến gần xe tải hơn. Vươn tay chạm vào, bởi vì xe bị bùn đất vùi lấp, bấy giờ gần như không thể thấy rõ đây là phần nào của xe nữa, Quan Hử giơ tay muốn lau đi vết bùn phía trên, nhưng nào ngờ không những không thể lau sạch bùn mà còn khiến máu trên tay thấm hết vào làm chiếc xe càng dơ hơn, không nhìn thấy gì cả.
Bỗng nhớ đến quần áo của mình, Quan Hử đứng thẳng người, dùng tay xé một góc áo của mình làm khăn, gắng sức lau sạch lớp bùn bên ngoài xe.
Bởi vì bây giờ đang là ban đêm, lại ở trong hố bùn tối tăm, sau khi lau sạch Quan Hử vẫn không thể trông thấy bất kỳ thứ gì. Nó vươn tay chạm vào một lần nữa, khi cảm nhận được cảm giác lành lạnh trơn nhẵn, nó đoán rằng đây có lẽ là kính thủy tinh xe.
Muốn nhìn rõ hơn tình huống bên trong, Quan Hử ghì sát đầu xuống, nhưng chỉ thấy một màu đen thăm thẳm. Không còn nhiều thời gian suy nghĩ nữa, Quan Hử xoay người tìm kiếm một tảng đá to và cứng đập nhẹ vào cửa thủy tinh, tiếng động này mang ý nhắc nhở động tác tiếp theo của mình với người bên trong, nếu có ai còn sống thì sẽ hiểu được và tránh đi. Nhắc nhở xong, Quan Hử giơ cao tảng đá, dùng hết sức đập xuống cánh cửa thủy tinh.
“Xoảng!!!”
Tiếng vỡ toang của thủy tinh vang lên, lớp kính vốn đã có vết nứt do tai nạn xe giờ phút này đã hoàn toàn vỡ vụn sau khi phải nhận thêm công kích của tảng đá. “Phịch!” Ngay lập tức, một bóng người mềm oặt ngã nghiêng theo cánh cửa kính bị vỡ, Quan Hử nhanh chóng có phản ứng, nó ngã ra sau, vừa tránh những mảnh kính vỡ vừa bò đến chỗ người kia.
Thầm quan sát dáng người cậu bé vừa ngã xuống hiện đang đưa lưng về phía mình, Quan Hử nghĩ thầm rằng: đây, chẳng lẽ là Tần Thiên Hạo sao?
Nếu thật là thế, nhìn người đang nằm trên mặt đất, có nhìn từ góc độ nào chăng nữa cũng giống như đã tử vong…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất