Xuyên Tới Cổ Đại, Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu
Chương 11:
Giản Thanh Thanh tìm một chỗ cách bọn họ không xa, khuất sau lùm cây rậm rạp, rồi khéo léo lấy ba củ mài từ trong không gian ra. Nàng dùng nhánh cây cào đất, phủ thêm lớp bùn mới lên vỏ ngoài củ mài, rồi cẩn thận bẻ củ thành từng khúc.
Khi thấy hai đứa trẻ đã đào bới gần xong, nàng cất tiếng gọi lớn: "Tiểu Hổ, các ngươi xong chưa?"
"Nhanh thôi!"
Giản Thanh Thanh chuyển sang một góc khác mà hai đứa chưa tìm tới, nơi lùm cây che kín. Sau khi cẩn thận dùng gậy khều vài lần để chắc rằng không có rắn, nàng khẽ lột lớp cây phủ bên trên, rồi đặt vào đó mười quả trứng gà, sau đó khéo léo đậy lại.
"Tiểu Hổ mau tới! Ta tìm thấy một ổ trứng gà!"
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hổ đã hớt hải chạy tới.
"Ở đâu? Trứng gà ở đâu?"
Giản Thanh Thanh chỉ vào chỗ lùm cây đã bị chọc thủng.
Tiểu Hổ lập tức nhào tới, lột hết lớp lá cây che phủ, rồi chui vào trong.
"Oa! Tỷ, thật sự có trứng gà!"
Chẳng mấy chốc Tiểu Hổ cẩn thận bò ra, trên tay ôm chặt một đống trứng gà được gói trong áo.
"Mau, tỷ, chúng ta tìm thêm xem còn không."
Giản Vinh cũng đã đến, mang theo rổ, mắt sáng rực nhìn đống trứng gà trên tay Tiểu Hổ, "Thanh Thanh tỷ, ngươi thật may mắn!"
Giản Thanh Thanh nhận rổ, rồi ra hiệu cho Tiểu Hổ đặt trứng gà vào. Sau đó, nàng lấy ra ba quả, bỏ vào rổ của Giản Vinh: "Ba quả này cho ngươi."
Giản Vinh ngỡ ngàng, ngơ ngác nói: "Không được, trứng gà quý giá lắm."
"Ai tìm thấy thì có phần, chúng ta sẽ tìm thêm được mà."
Tiểu Hổ tuy có chút tiếc nuối, nhưng đã coi Giản Vinh là huynh đệ tốt, lại nghĩ trứng gà do tỷ tỷ tìm thấy, nàng muốn cho ai cũng được, nên nói: "Tỷ ta đã cho ngươi, ngươi cứ nhận đi."
Giản Vinh xúc động, "Cảm ơn Thanh Thanh tỷ, cảm ơn Tiểu Hổ. Nãi nãi ta dạo này không khỏe, có mấy quả trứng này bồi bổ thân thể sẽ khỏe hơn."
"Không có gì." Giản Thanh Thanh không quá bận tâm, nàng còn nhiều trứng gà trong không gian mà.
Lúc về đến nhà thì chưa thấy ai trở về, Giản Thanh Thanh quyết định hành động trước, nấu hết chỗ trứng vừa tìm được. Nàng nghĩ nếu đợi người lớn về, có khi bọn họ lại tiếc không dám ăn.
"Tiểu Hổ, đi nấu nước!"
"Vâng!"
Trong lúc nước sôi, Giản Thanh Thanh lén bỏ chút muối vào trong chén, rồi pha loãng với nước, cho vào nồi mà không dám cho quá nhiều.
Chẳng bao lâu sau nước đã sôi, Giản Thanh Thanh đập từng quả trứng bỏ vào nồi, lòng trắng trứng nhanh chóng kết lại, còn lòng đỏ thì dần chín.
Giản Thanh Thanh vừa làm xong món trứng luộc, Tiểu Hổ tò mò hỏi: "Tỷ, ngươi không sợ cha nương mắng sao?"
"Sợ gì? Đã nấu rồi thì bọn họ còn không ăn sao?"
Tiểu Hổ suy nghĩ rồi cũng gật đầu đồng tình.
Khi thấy hai đứa trẻ đã đào bới gần xong, nàng cất tiếng gọi lớn: "Tiểu Hổ, các ngươi xong chưa?"
"Nhanh thôi!"
Giản Thanh Thanh chuyển sang một góc khác mà hai đứa chưa tìm tới, nơi lùm cây che kín. Sau khi cẩn thận dùng gậy khều vài lần để chắc rằng không có rắn, nàng khẽ lột lớp cây phủ bên trên, rồi đặt vào đó mười quả trứng gà, sau đó khéo léo đậy lại.
"Tiểu Hổ mau tới! Ta tìm thấy một ổ trứng gà!"
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Hổ đã hớt hải chạy tới.
"Ở đâu? Trứng gà ở đâu?"
Giản Thanh Thanh chỉ vào chỗ lùm cây đã bị chọc thủng.
Tiểu Hổ lập tức nhào tới, lột hết lớp lá cây che phủ, rồi chui vào trong.
"Oa! Tỷ, thật sự có trứng gà!"
Chẳng mấy chốc Tiểu Hổ cẩn thận bò ra, trên tay ôm chặt một đống trứng gà được gói trong áo.
"Mau, tỷ, chúng ta tìm thêm xem còn không."
Giản Vinh cũng đã đến, mang theo rổ, mắt sáng rực nhìn đống trứng gà trên tay Tiểu Hổ, "Thanh Thanh tỷ, ngươi thật may mắn!"
Giản Thanh Thanh nhận rổ, rồi ra hiệu cho Tiểu Hổ đặt trứng gà vào. Sau đó, nàng lấy ra ba quả, bỏ vào rổ của Giản Vinh: "Ba quả này cho ngươi."
Giản Vinh ngỡ ngàng, ngơ ngác nói: "Không được, trứng gà quý giá lắm."
"Ai tìm thấy thì có phần, chúng ta sẽ tìm thêm được mà."
Tiểu Hổ tuy có chút tiếc nuối, nhưng đã coi Giản Vinh là huynh đệ tốt, lại nghĩ trứng gà do tỷ tỷ tìm thấy, nàng muốn cho ai cũng được, nên nói: "Tỷ ta đã cho ngươi, ngươi cứ nhận đi."
Giản Vinh xúc động, "Cảm ơn Thanh Thanh tỷ, cảm ơn Tiểu Hổ. Nãi nãi ta dạo này không khỏe, có mấy quả trứng này bồi bổ thân thể sẽ khỏe hơn."
"Không có gì." Giản Thanh Thanh không quá bận tâm, nàng còn nhiều trứng gà trong không gian mà.
Lúc về đến nhà thì chưa thấy ai trở về, Giản Thanh Thanh quyết định hành động trước, nấu hết chỗ trứng vừa tìm được. Nàng nghĩ nếu đợi người lớn về, có khi bọn họ lại tiếc không dám ăn.
"Tiểu Hổ, đi nấu nước!"
"Vâng!"
Trong lúc nước sôi, Giản Thanh Thanh lén bỏ chút muối vào trong chén, rồi pha loãng với nước, cho vào nồi mà không dám cho quá nhiều.
Chẳng bao lâu sau nước đã sôi, Giản Thanh Thanh đập từng quả trứng bỏ vào nồi, lòng trắng trứng nhanh chóng kết lại, còn lòng đỏ thì dần chín.
Giản Thanh Thanh vừa làm xong món trứng luộc, Tiểu Hổ tò mò hỏi: "Tỷ, ngươi không sợ cha nương mắng sao?"
"Sợ gì? Đã nấu rồi thì bọn họ còn không ăn sao?"
Tiểu Hổ suy nghĩ rồi cũng gật đầu đồng tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất