Xuyên Tới Cổ Đại, Ta Dựa Không Gian Nhà Bếp Kéo Cả Nhà Làm Giàu

Chương 43:

Trước Sau
"Bệ hạ, thần không phụ lòng mong mỏi, tội chứng tham ô khoản tiền cứu trợ thiên tai của Tống Viễn Thành cùng đồng bọn đã bị thần tìm được, nay xin trình lên bệ hạ."

Nam tử áo đen ngẩng đầu, để lộ ra dung nhan tuấn mỹ, chính là Minh Tri Nghiễn.

"Tốt! Tốt! Tốt!" Vị hoàng thượng lúc nãy còn đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ lập tức lộ ra nụ cười, liên tục nói ba tiếng "tốt".

"Tri Nghiễn à, trẫm đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, lúc chỉ có hai người thì cứ gọi trẫm là cữu là được rồi, mau đứng dậy đi, không cần phải đa lễ với ta như vậy."

"Lần này ngươi thật sự đã lập công lớn rồi! Mau lại đây kể cho ta nghe chuyện ngươi gặp ở thành Khai La đi!"

"Cữu." Lần này Minh Tri Nghiễn cũng không nhất quyết gọi bệ hạ nữa, ngoan ngoãn đứng dậy, "Thành Khai La kết bè kết phái vô cùng nghiêm trọng, ở đó nạn dân khắp nơi, khoản tiền cứu trợ thiên tai triều đình cấp xuống đã bị bọn chúng tham ô gần hết, nạn dân không có nơi nào để đi, tụ tập ở ngoài thành Khai La, bị chúng vu oan tội danh tạo phản rồi chém đầu ngay trước cửa thành."

"Quan lại bao che cho nhau, bách tính kêu oan ngoài cửa, ruộng đất của nông dân sau khi gặp thiên tai thì bị chiếm mất hơn phân nửa, sau khi vào xuân, không những không có quan viên nào tổ chức cho nạn dân cày cấy làm ruộng, ngược lại một số hộ giàu có còn cho nạn dân thuê ruộng với giá cao ngất ngưởng."

"Lúc thần ở trong phủ của Tống Viễn Thành, phủ đệ của hắn xa hoa đến cực điểm, mấy đứa con trai cũng đều là hạng người hung ác, tùy ý đánh đập thậm chí là giết hại dân thường, cướp bóc nữ nhân, trong thành Khai La oán thanh dậy đất."



"Hừ!" Hoàng thượng phẫn nộ hất tay áo, giận dữ đầy mặt, "Đại Ngụy của trẫm lại bị lũ sâu mọt này gặm nhấm đến thế này! Ăn lộc của triều đình mà không làm việc của quan lại, ức hiếp bách tính tham ô tiền cứu trợ, thật sự cho rằng chúng có thể một tay che trời hay sao! Lưu Phúc, mau truyền tướng quân Uy Viễn đến đây cho trẫm!"

Thái giám tổng quản Lưu Phúc đang im lặng núp trong góc cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình vội vàng lên tiếng: "Nô tài tuân chỉ."

Hoàng thượng cố gắng kiềm chế cơn giận, nói với Minh Tri Nghiễn: "Tri Nghiễn à, lần này ngươi vất vả rồi, ngươi hãy về nghỉ ngơi cho khỏe, ngươi đã ra ngoài lâu như vậy, mẫu thân ngươi cũng rất nhớ ngươi đấy."

Nghe những lời này, Minh Tri Nghiễn vẫn không có biểu cảm gì, thản nhiên nói: "Vì quân phân ưu là bổn phận của thần."

Hoàng thượng nhìn thoáng qua hắn từ đầu đến cuối không có chút biểu cảm nào trên mặt, thở dài, trong lòng đột nhiên nảy ra một chủ ý.

"Tri Nghiễn à, lần này thành Khai La chắc chắn phải thanh trừng phần lớn tham quan ô lại, mấy năm nay mấy nước kia đang nhìn chằm chằm, triều đình đang thiếu hụt nhân tài trầm trọng, ngươi có nguyện ý đến thành Khai La nhậm chức không?"

Minh Tri Nghiễn chắp tay, "Toàn quyền bệ hạ an bài!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau