Chương 309: Có thể chết, không thể nhục
Sau khi lên cấp Thiên Hà cảnh đệ tứ trọng Long Thần biến thành một trận cuồng phong bay tới khu vực mười bảy. Trong quá trình đó hắn hầu như không bị tiên thú tập kích mà chỉ thấy rất nhiều thần vệ thu thập chiến trường. Về phần Tùng Nguyệt Phong vốn là công từ Đại Hòa gia tộc nhất định là ở trong căn cứ địa hưởng phúc.
"Tùng Nguyệt Phong."
Cái tên thiếu niên ngang ngược càn rỡ này kích thích nội tâm Long Thần rất lớn. Càng tiếp cận khu căn cứ địa hai tròng mắt càng lúc càng đỏ, hô hấp cũng trầm trọng thêm, mơ hồ có Long văn nhàn nhạt quanh quẩn toàn thân hắn.
Thân ảnh Long Thần xuất hiện trong căn cứ địa tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa Long Thần thế tới hung hăng, thần sắc bất thường hù dọa đám hộ vệ vội vàng chạy đi thông báo.
Trong lãnh thổ sơ cấp hiện tại đã không còn bao nhiêu thần vệ lưu lại căn cứ địa, phần lớn người đã được phái ra xử lý chiến trường tiên thú triều. Mỗi khu vực chỉ có một khu trưởng thực lực Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng, ở đây cũng không khác gì khu vực mười tám. Tùng Nguyệt Phong là thần vệ Tiên cảnh, mặc dù thực lực cũng là Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng nhưng lại được chiếu cố phân phối đến lãnh thổ sơ cấp gia tăng kinh nghiệm.
Lúc này bên trong khu vực mười bảy chỉ có hai gã Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng. Tùng Nguyệt Phong dựa vào bối cảnh hùng hậu, lực chiến đấu đoán chừng mạnh hơn Vũ Đào vài phân.
Khi tới gần nơi này Long Thần cảm giác khí tức thái cổ Huyết Linh Long bộc phát dữ dội.
"Giết chết hắn báo thù cho Trương Viễn Đằng."
"Trương Viễn Đằng là người vô tội lại chết vì ta. Ta phải giúp hắn báo thù."
"Trước sau gì cũng phải dẫn Linh Hi rời đi. Ta bây giờ đã lĩnh ngộ Huyết Độn, cho dù giết chết Tùng Nguyệt Phong cũng có thể chạy khỏi Nghịch Ương thành an toàn."
Những ý niệm này từ từ chiếm cứ đầu óc Long Thần.
Huyết khí tà ác bắt đầu quanh quẩn khắp người Long Thần, lực lượng Thiên Hà cảnh đệ tứ trọng giúp hắn có lòng tin rất lớn với trận chiến này. Ở trong căn cứ địa có không ít võ giả đồng cấp nhưng không một ai có được khí thế cường đại như vậy.
"Là ai?"
Từ bên trong truyền đến một tiếng thét lớn, Tùng Nguyệt Phong được một đám võ giả Thiên Hà cảnh tam tứ trọng hộ vệ tức giận đùng đùng chạy ra. Khi hắn nhìn thấy người tới là Long Thần lập tức cười nói:
"Thế nào, ngươi đã nghe được tin tức muốn tới đây báo thù sao? Ngươi đoán không sai, kẻ đáng thương kia là ta giết. Nhưng không phải ta tự mình động thủ, cho dù ngươi bầm báo Kiếm Ma cũng không làm nên chuyện gì đâu, ha ha ha!"
Vừa mới thấy mặt Tùng Nguyệt Phong không hề kiêng kỵ nói ra sự thật mình hại chết Trương Viễn Đằng, từ đó có thể thấy được hắn tự tin, khoa trương đến mức nào.
"Hắn chết như thế nào?"
Long Thần dừng bước, tận lực giữ cho thanh âm của mình bình thản. Bởi vì hắn sợ rằng mình kiềm chế không nồi lửa giận lập tức xông tới giết cái tên khốn kiếp này.
"Chết như thế nào? Điều này trọng yếu không? Ha ha, ta thấy nhà người mất công chạy xa như vậy tới hỏi mới miễn cưỡng nói cho ngươi biết. Lúc trước không phải là tiền thú triều tập kích sao? Hắn đúng lúc chạy về khu vực bảo vệ, ta trực tiếp cắt đứt cặp giò của hắn rồi ném vào quân đoàn tiền thú. Thanh âm hắn gào thét tuyệt vọng thật sự là thê thảm a... a!"
Tùng Nguyệt Phong nở nụ cười điên cuồng, muốn dùng lời lẽ chế trụ Long Thần. Hơn nữa bộ dạng Long Thần càng tức giận trong lòng hắn lại càng thoải mái. Thời điểm tại Thiết Tháp bởi vì Long Thần tranh đoạt danh tiếng mới khiến cho hắn uất ức và khó chịu, cho đến bây giờ rốt cuộc tan thành mây khói.
Những người khác thấy Tùng Nguyệt Phong vui vẻ cũng mỉm cười phụ họa.
"Đám người Uy tộc đều là súc sinh, các ngươi một đám chó săn rõ ràng là giúp hắn bạo ngược mà. Đáng chết!"
Long Thần nói xong liền quét mắt một vòng qua đám người kia.
Một người bị cắt đứt hai chân rồi bị yêu thú xé xác rốt cuộc đau đớn, thê thảm tới trình độ nào đây. Mấy câu nói đó giống như dao găm đâm vào trong lòng Long Thần, đâm cho trái tim hắn rỉ máu. Tất cả mọi người không nhìn thấy cơ thể Long Thần đang dần dần biến hóa, máu huyết trong người hắn sôi trào.
Long Thần chất vấn chỉ làm cho bọn họ cười to hơn, đắc ý hơn mà thôi, hoàn toàn không có nửa điềm sợ hãi. Có lẽ bọn họ coi đây là vinh quang, lúc này Long Thần đã định cho bọn họ án tử hình.
"Nói chúng ta là chó săn? Cái gì là chó săn hả? Tùng Nguyệt Phong đại nhân là đệ nhất thiếu gia Đại Hòa gia tộc. Mà Đại Hòa gia tộc là một trong ba đại gia tộc Thương Ương quốc, tất cả đều là người mình. Tiểu tử, ngươi không thấy lời nói của mình quá ngu xuân hả?"
"Đúng, tại sao người ngu xuẩn như vậy chứ? Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không có dạy dỗ sao?"
Một nhóm người ào lên chỉ chỏ mắng chửi liên hồi, hẳn là muốn dùng nước miếng dìm chết Long Thần mới hả dạ.
"Là ngươi cắt đứt chân của hắn sau đó để cho yêu thú xé xác?"
Ánh mắt Long Thần dừng lại trên người Tùng Nguyệt Phong, sát khí trong lòng đã dâng lên tới đỉnh điểm.
"Đúng, chính là như vậy. Nhưng mà tiều tử ngươi có thể làm gì ta? Ngươi dám chống lại Đại Hòa gia tộc sao? Ngươi chỉ là sinh vật hạ đẳng, tự nhìn lại mình đi, ha ha!"
Tùng Nguyệt Phong cười phá lên.
Long Thần không nói thêm gì nữa trực tiếp lấy ra Thanh Long chiến tích chuẩn bị chiến đấu. Hai bên đã nói đến trình độ này rồi, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Long Thần Cùng Thanh Long chiến tích chi vào mặt hắn, mỉm cười khinh miệt:
"Quyết đấu, ngươi có dám không?”
Tất cả mọi người ngơ ngác một lát sau đó lại cười rú lên điên cuồng.
"Được rồi, được rồi, ngày hôm nay nếu ta không giáo huấn tiều tử ngươi một lần sợ rằng sau này sẽ mệt chết thôi. Các ngươi đợi một chút, đề ta giáo huấn hắn rồi chúng ta đi uống rượu, thế nào?"
"Đó là dĩ nhiên, đại thiếu gia xuất thủ tất nhiên đồ ngu xuẩn này sẽ biến thành con heo chết rồi.
“Xuất chiêu.”
Long Thần nhàn nhạt nói rồi xoay người rời khỏi nơi này. Ở bên ngoài khu hoang dã mới là không gian chiến đấu thích hợp.
Thật ra Long Thần biết rõ Đại Hòa gia tộc cường đại, đặc biệt là Tùng Trung Thành Thiên Hà cảnh đệ bát trọng có thể giết hắn như giết một con gà. Chẳng qua là đôi khi có rất nhiều chuyện không thể lùi bước, trên đời này còn có những thứ trọng yếu đối với hắn. Đó chính là tôn nghiêm và tình nghĩa huynh đệ.
Mặc dù giao tình với Trương Viễn Đằng không sâu nhưng hắn tuyệt đối không có cách nào chịu được người khác chà đạp giống như súc sinh. Nhất là Uy tộc lại càng khó thể tha thứ.
Có lẽ hắn sẽ bị truy sát sau khi giết Tùng Nguyệt Phong, trải qua cuộc sống rất là bi thảm và khổ cực. Nhưng mà người sống chính là vì tôn nghiêm, chỉ có bị chết mất sạch tôn nghiêm mới thật sự là bị ai.
Hắn đã nghĩ kỹ điều này trước khi tới đây rồi.
"Chân gãy, chết mất xác? Tùng Nguyệt Phong, ta sẽ khiến người còn thảm hơn hắn."
Đến khu vực rộng lớn ngoài căn cứ địa Long Thần chậm chạp quay đầu lại, trong mắt dâng lên lệ khí kinh người. Hắn bây giờ giống như quả cầu lửa tùy thời đều có thể nổ tung mà những người ở gần nhất khẳng định nhận lãnh hậu quả thảm khốc.
Đám hộ vệ cũng đi theo Tùng Nguyệt Phong ra ngoài, bọn họ vốn là muốn xem trò hay, vừa đi vừa nói vô cùng hưng phấn.
"Tùng thiếu gia, ngươi nhất định phải đánh cho tiểu tử không biết sống chết này răng rơi đầy đất. Đầu năm nay có không ít kẻ ngu xuẩn có mắt không trọng, cho rằng ai cũng có thể đắc tội sao!"
"Nói không sai, chỉ có một chút cân lượng còn tưởng rằng mình đã là thiên hạ vô địch. Đợi lát nữa no đòn rồi trở về kêu cha gọi mẹ, ha ha ha.”
"Đúng thế, Tùng thiếu gia thiên tự trác tuyệt, trong thế hệ trẻ Đại Hòa gia tộc cũng chiếm ngôi vị đệ nhất. Nhi tử gia chủ Tùng Trung Thành như thế nào đơn giản chứ?"
"Các vị đừng nói nữa, nếu không các ngươi hù chết hắn thì bản thiếu gia đối chiến với ai đây? Đề ta hành hạ hắn đã nghiền rồi tìm các ngươi đối chiến."
Tùng Nguyệt Phong cười nói.
"Tùng thiếu gia là kỳ tài ngút trời, bọn ta làm sao dám?"
Đám chó săn vội vàng lắc đầu từ chối, ngữ khí ra vẻ khen tặng không tiếc lời.Cả đám người vội vàng lui về phía sau để cho Tùng Nguyệt Phong tiến lại gần Long Thần. Lúc này hai người mới chính thức đối mặt với nhau.
"Khai báo xong di ngôn chưa?"
Long Thân nhàn nhạt hỏi.
"Di ngôn? Muốn chết."
Long Thần trực tiếp chạy tới cửa gây sự, Tùng Nguyệt Phong đương nhiên tức giận trong lòng. Chẳng qua là hắn không biểu hiện ra mặt mà thôi, hiện tại chính là thời điểm hắn giành lại thể diện của mình.
"Chỉ là hạ nhân cũng dám tranh đoạt danh tiếng với ta. Nếu không phải ngươi chăn ngang chân ta đây đã được Kiếm Ma đại nhân nhận thức, trở thành đệ tử của hắn rồi. Long Thần, người đáng chết một vạn lần, chỉ là ta đây từ bi, lương thiện chỉ giết ngươi một lần thôi."
Vừa nói dứt lời khí thế Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng từ trên người hắn bạo phát áp tới Long Thần, quả thật thực lực Tùng Nguyệt Phong mạnh hơn Long Thần dự đoán rất nhiều. Hắn chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay bỗng nhiên hiện ra hai cây chủy thủ mặt dài một ngăn.
Chủy thủ lớn dài chừng nửa thước, tương đương với đoàn kiếm bình thường, thanh còn lại không tới hai mươi phân. Hai cây chủy thủ phân biệt là màu vàng và màu đen tản ra lực lượng dao động không hề thua kém Thanh Long chiến kích.
"Long Thần, được chết bởi Nhật Nguyệt thần nhận Địa giai trung đẳng chính là vinh hạnh của ngươi."
Tùng Nguyệt Phong chợt quát một tiếng lấy thêm can đảm sau đó hai chân giẫm mạnh hóa thành cơn gió đánh tới Long Thần.
"Tùng Nguyệt Phong đúng là thành viên Uy tộc, vóc người nhỏ thấp, thân pháp linh hoạt, lực lượng và phòng ngự chính là nhược điểm. Thế nhưng tốc độ của hắn quả thật rất nhanh."
Long Thần lui về phía sau mấy bước, nhanh chóng thi triển Long Hồn biến thân.
Tùng Nguyệt Phong hiền nhiên mạnh hơn Vũ Đào nhưng hắn rất ít khi chiến đấu chân chính, thuộc về cái loại khí thế có thừa kinh nghiệm không đủ. Long Thần sử dụng Long Hồn biến thân đối phó hắn là muốn đánh nhanh giết gọn tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Trương huynh, là ta hại người. Những chuyện khác không nói nhiều, hôm nay ta giết tên súc sinh này báo thù cho ngươi."
Long Thần âm thầm mặc niệm, Thanh Long chiến kích dẫn động uy lực kinh thiên động địa đâm tới Tùng Nguyệt Phong.
Song phương vừa ra tay đã cho thấy lực chiến đấu rõ ràng, thực lực Tùng Nguyệt Phong quả thật nằm trong dự liệu của Long Thần. Nhưng Long Thần biểu hiện lại khiến cho Tùng Nguyệt Phong giật mình kinh ngạc. Ở trong ấn tượng của hắn thực lực Long Thần chỉ là Thiên Hà cảnh đệ nhị trọng mà thôi, lúc đó chỉ là mưu lợi mới được Kiếm Ma tán thưởng.
Nhưng mà bây giờ Long Thần động thủ chân chính đã bộc phát lực lượng không thua gì hắn.
"Không thể nào, nhất định là ảo giác."
Tùng Nguyệt Phong cắn răng, đẩy nhanh tốc độ lao tới. Nhật Nguyệt thần nhận vũ động một lớp tiếp theo một lớp vẽ ra từng đạo vầng sáng mỹ lệ.
"Nhật Nguyệt cuồng vũ, Phong Ảnh Sát."
Một trận Toàn Phong tiến tới gần Long Thần trong nháy mắt, thổ địa chung quanh đột nhiên nứt ra, vô số bùn đất trồi lên rồi đổ ập xuống đầu Long Thần.
"Thanh Long chiến pháp, Long Đằng cửu thiên."
Long Thần muốn thử xem lực lượng thuần túy có thể đối kháng Tùng Nguyệt Phong hay không, chiến kích không lùi mà tiến, lực lượng dao động càng thêm mãnh liệt.
Trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, ánh sáng chói lòa.
Long Thần cảm giác Thanh Long chiến tích đấm vào phạm vi Tùng Nguyệt Phong công kích liền gặp phải lực cản cường đại. Tốc độ Nhật Nguyệt thần nhận dao động quá mức khủng bố rồi, chỉ trong thời gian ngắn lưỡi nhận đã chém vào thân kích hơn một trăm lần.
Long Thần biết ý đồ của Tùng Nguyệt Phong, đây là muốn thông qua thân kích chấn động hai tay Long Thần. Chỉ là hắn quá khinh thường Long Thần rồi, mặc dù Tùng Nguyệt Phong chiếm ưu thế tốc độ nhưng mà lực lượng thân thể làm sao so với Long Thần?
"Phá!”
Ấm! Thanh Long chiến tích xoay chuyền đột nhiên chấn bay Tùng Nguyệt Phong ra ngoài xa. Thân thể Tùng Nguyệt Phong mất tự chủ xoay vòng vòng trên không trung nhất thời chung quanh vang lên một trận thanh âm kinh hãi, một người ở gần nhất vội vàng chạy đi muốn đỡ lấy chủ tử.
"Cút đi!"
Tùng Nguyệt Phong tức giận hét lớn sau đó khống chế thân thể lảo đảo rơi xuống đất. Mặc dù hắn chưa có bị thương nhưng mà thể diện xem như mất sạch rồi, cảm giác này thật sự không hề dễ chịu.
Lúc nãy hắn còn muốn giáo huấn Long Thần thế mà bây giờ lại bị Long Thần đánh văng ra khỏi chiến trường. Cho dù da mặt hắn dày hơn nữa cũng phải cảm thấy nóng rát.
"Khốn kiếp!"
Tùng Nguyệt Phong tức giận chí cực, cả khuôn mặt đỏ rực như tôm luộc. Ngày thường thường xuyên ra vẻ hào sảng, phóng khoáng đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn.
"Xem ra ngươi muốn chết lắm rồi. Long Thần, đây là người tới cửa khiêu chiến, có chết cũng không nên trách ta.”
Tùng Nguyệt Phong giống như một đầu dã thú lấy tốc độ cực nhanh nhào tới Long Thần.
Lần này Tùng Nguyệt Phong đã điên cuồng triệt để, Uy tộc vốn nổi danh là một đám kiêu ngạo dễ tự ái. Tùng Nguyệt Phong là nhân tài nổi bật đức hạnh càng thêm kém cỏi. Long Thần chỉ là hạ nhân lại dám mạo phạm, đây chính là tử tội không thể tha thứ.
"Muốn liều mạng sao?"
Long Thần cười nhạt, trên thực tế một chiều Long Đằng cửu thiên là đề thăm dò lực lượng đối phương. Tùng Nguyệt Phong tu luyện chiến kỹ luyện thể Địa giai trung đẳng, chiến kỹ thân pháp cũng tốt. Thế nhưng trên phương diện lực lượng lại không phải là đối thủ của Long Thần.
"Súc sinh Uy tộc, chết đi!"
Tùng Nguyệt Phong đang muốn thi triển chiều thức cường đại thì Long Thần đã chủ động bộc phát hỏa diễm hừng hực.
"Cái gì?"
Tùng Nguyệt Phong khiếp sợ mở to hai mắt, sau đó hắn nhìn thấy thân thề Long Thần phân thân ra mấy đạo nhân ảnh. Mỗi một đạo hỏa diễm nhân hình đều có khí thể tương đương võ giả Thiên Hà cảnh đệ tam trọng.
Tổng cộng hơn hai mươi đạo hỏa diễm nhanh chóng bao vây Tùng Nguyệt Phong vào giữa. Trong thời gian ngắn đã tạo ra biển lửa nóng rực, Tùng Nguyệt Phong khiếp sợ vội vàng tăng tốc huy động chủy thủ muốn phá hủy Thần Hỏa phân thân.
"Ầm!”
Hắn quả thật làm được, đạo Thần Hỏa phần thân đầu tiên xông tới bị hắn chém nát. Nhưng mà sau đó rất nhiều phần thân đồng thời công kích ép cho hắn chật vật không chịu nổi.
"Trời ạ, đây là cái quái quỷ gì chứ?"
Tùng Nguyệt Phong gào lên thê thảm, cả người bị Thần Hóa phân thân thiêu đốt da tróc thịt bong.
Thấy Tùng Nguyệt Phong bị vây trong biển lửa kinh khủng kia, đám người vây xem cũng sững sờ. Chốc lát sau bọn họ mới kịp phản ứng, đầu tiên là liếc nhìn Long Thần cách đó không xa, một tên trong nhóm cố lấy dũng khí chạy đi cứu viện Tùng Nguyệt Phong.
"Các ngươi làm người không chịu, hết lần này tới lần khác lại đi làm chó săn Uy tộc. Ta sẽ đại biểu những người bị các ngươi làm hại chính thức thanh trừ các ngươi. Sau này có chuyển thế nhớ làm người tốt."
Ngay lúc này Long Thần hiện ra trước mặt bọn họ hắn đã bị tức giận và thù hận bao phủ đầu óc. Đám người này coi thành viên Uy tộc như là chủ nhân khẳng định đã từng khi dễ không ít người, mới vừa vũ nhục Long Thần chính là ví dụ tốt nhất. Nam tử hán đại trượng phu có thể chết nhưng không thể nhục, càng nhẫn nại đối phương sẽ càng làm tới. Chính vì thế Long Thần mới có thể hạ quyết tâm nhanh như vậy.
Long Thần chia Thanh Long chiến tích qua đám người kia, Tùng Nguyệt Phong đã bị Thần Hỏa phân thân công phá phòng ngự, binh khí rời khỏi tay rơi xuống đất. Vô tận hỏa diễm thiêu đốt Tùng Nguyệt Phong cực kỳ thê thảm, trong không gian chi có thanh âm hắn tru lên thống khổ.
Long Thần lạnh lùng đứng đó chuẩn bị tiễn đưa một đám người xuống địa ngục ăn năn hối cải.
"Tùng Nguyệt Phong."
Cái tên thiếu niên ngang ngược càn rỡ này kích thích nội tâm Long Thần rất lớn. Càng tiếp cận khu căn cứ địa hai tròng mắt càng lúc càng đỏ, hô hấp cũng trầm trọng thêm, mơ hồ có Long văn nhàn nhạt quanh quẩn toàn thân hắn.
Thân ảnh Long Thần xuất hiện trong căn cứ địa tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa Long Thần thế tới hung hăng, thần sắc bất thường hù dọa đám hộ vệ vội vàng chạy đi thông báo.
Trong lãnh thổ sơ cấp hiện tại đã không còn bao nhiêu thần vệ lưu lại căn cứ địa, phần lớn người đã được phái ra xử lý chiến trường tiên thú triều. Mỗi khu vực chỉ có một khu trưởng thực lực Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng, ở đây cũng không khác gì khu vực mười tám. Tùng Nguyệt Phong là thần vệ Tiên cảnh, mặc dù thực lực cũng là Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng nhưng lại được chiếu cố phân phối đến lãnh thổ sơ cấp gia tăng kinh nghiệm.
Lúc này bên trong khu vực mười bảy chỉ có hai gã Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng. Tùng Nguyệt Phong dựa vào bối cảnh hùng hậu, lực chiến đấu đoán chừng mạnh hơn Vũ Đào vài phân.
Khi tới gần nơi này Long Thần cảm giác khí tức thái cổ Huyết Linh Long bộc phát dữ dội.
"Giết chết hắn báo thù cho Trương Viễn Đằng."
"Trương Viễn Đằng là người vô tội lại chết vì ta. Ta phải giúp hắn báo thù."
"Trước sau gì cũng phải dẫn Linh Hi rời đi. Ta bây giờ đã lĩnh ngộ Huyết Độn, cho dù giết chết Tùng Nguyệt Phong cũng có thể chạy khỏi Nghịch Ương thành an toàn."
Những ý niệm này từ từ chiếm cứ đầu óc Long Thần.
Huyết khí tà ác bắt đầu quanh quẩn khắp người Long Thần, lực lượng Thiên Hà cảnh đệ tứ trọng giúp hắn có lòng tin rất lớn với trận chiến này. Ở trong căn cứ địa có không ít võ giả đồng cấp nhưng không một ai có được khí thế cường đại như vậy.
"Là ai?"
Từ bên trong truyền đến một tiếng thét lớn, Tùng Nguyệt Phong được một đám võ giả Thiên Hà cảnh tam tứ trọng hộ vệ tức giận đùng đùng chạy ra. Khi hắn nhìn thấy người tới là Long Thần lập tức cười nói:
"Thế nào, ngươi đã nghe được tin tức muốn tới đây báo thù sao? Ngươi đoán không sai, kẻ đáng thương kia là ta giết. Nhưng không phải ta tự mình động thủ, cho dù ngươi bầm báo Kiếm Ma cũng không làm nên chuyện gì đâu, ha ha ha!"
Vừa mới thấy mặt Tùng Nguyệt Phong không hề kiêng kỵ nói ra sự thật mình hại chết Trương Viễn Đằng, từ đó có thể thấy được hắn tự tin, khoa trương đến mức nào.
"Hắn chết như thế nào?"
Long Thần dừng bước, tận lực giữ cho thanh âm của mình bình thản. Bởi vì hắn sợ rằng mình kiềm chế không nồi lửa giận lập tức xông tới giết cái tên khốn kiếp này.
"Chết như thế nào? Điều này trọng yếu không? Ha ha, ta thấy nhà người mất công chạy xa như vậy tới hỏi mới miễn cưỡng nói cho ngươi biết. Lúc trước không phải là tiền thú triều tập kích sao? Hắn đúng lúc chạy về khu vực bảo vệ, ta trực tiếp cắt đứt cặp giò của hắn rồi ném vào quân đoàn tiền thú. Thanh âm hắn gào thét tuyệt vọng thật sự là thê thảm a... a!"
Tùng Nguyệt Phong nở nụ cười điên cuồng, muốn dùng lời lẽ chế trụ Long Thần. Hơn nữa bộ dạng Long Thần càng tức giận trong lòng hắn lại càng thoải mái. Thời điểm tại Thiết Tháp bởi vì Long Thần tranh đoạt danh tiếng mới khiến cho hắn uất ức và khó chịu, cho đến bây giờ rốt cuộc tan thành mây khói.
Những người khác thấy Tùng Nguyệt Phong vui vẻ cũng mỉm cười phụ họa.
"Đám người Uy tộc đều là súc sinh, các ngươi một đám chó săn rõ ràng là giúp hắn bạo ngược mà. Đáng chết!"
Long Thần nói xong liền quét mắt một vòng qua đám người kia.
Một người bị cắt đứt hai chân rồi bị yêu thú xé xác rốt cuộc đau đớn, thê thảm tới trình độ nào đây. Mấy câu nói đó giống như dao găm đâm vào trong lòng Long Thần, đâm cho trái tim hắn rỉ máu. Tất cả mọi người không nhìn thấy cơ thể Long Thần đang dần dần biến hóa, máu huyết trong người hắn sôi trào.
Long Thần chất vấn chỉ làm cho bọn họ cười to hơn, đắc ý hơn mà thôi, hoàn toàn không có nửa điềm sợ hãi. Có lẽ bọn họ coi đây là vinh quang, lúc này Long Thần đã định cho bọn họ án tử hình.
"Nói chúng ta là chó săn? Cái gì là chó săn hả? Tùng Nguyệt Phong đại nhân là đệ nhất thiếu gia Đại Hòa gia tộc. Mà Đại Hòa gia tộc là một trong ba đại gia tộc Thương Ương quốc, tất cả đều là người mình. Tiểu tử, ngươi không thấy lời nói của mình quá ngu xuân hả?"
"Đúng, tại sao người ngu xuẩn như vậy chứ? Chẳng lẽ cha mẹ ngươi không có dạy dỗ sao?"
Một nhóm người ào lên chỉ chỏ mắng chửi liên hồi, hẳn là muốn dùng nước miếng dìm chết Long Thần mới hả dạ.
"Là ngươi cắt đứt chân của hắn sau đó để cho yêu thú xé xác?"
Ánh mắt Long Thần dừng lại trên người Tùng Nguyệt Phong, sát khí trong lòng đã dâng lên tới đỉnh điểm.
"Đúng, chính là như vậy. Nhưng mà tiều tử ngươi có thể làm gì ta? Ngươi dám chống lại Đại Hòa gia tộc sao? Ngươi chỉ là sinh vật hạ đẳng, tự nhìn lại mình đi, ha ha!"
Tùng Nguyệt Phong cười phá lên.
Long Thần không nói thêm gì nữa trực tiếp lấy ra Thanh Long chiến tích chuẩn bị chiến đấu. Hai bên đã nói đến trình độ này rồi, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Long Thần Cùng Thanh Long chiến tích chi vào mặt hắn, mỉm cười khinh miệt:
"Quyết đấu, ngươi có dám không?”
Tất cả mọi người ngơ ngác một lát sau đó lại cười rú lên điên cuồng.
"Được rồi, được rồi, ngày hôm nay nếu ta không giáo huấn tiều tử ngươi một lần sợ rằng sau này sẽ mệt chết thôi. Các ngươi đợi một chút, đề ta giáo huấn hắn rồi chúng ta đi uống rượu, thế nào?"
"Đó là dĩ nhiên, đại thiếu gia xuất thủ tất nhiên đồ ngu xuẩn này sẽ biến thành con heo chết rồi.
“Xuất chiêu.”
Long Thần nhàn nhạt nói rồi xoay người rời khỏi nơi này. Ở bên ngoài khu hoang dã mới là không gian chiến đấu thích hợp.
Thật ra Long Thần biết rõ Đại Hòa gia tộc cường đại, đặc biệt là Tùng Trung Thành Thiên Hà cảnh đệ bát trọng có thể giết hắn như giết một con gà. Chẳng qua là đôi khi có rất nhiều chuyện không thể lùi bước, trên đời này còn có những thứ trọng yếu đối với hắn. Đó chính là tôn nghiêm và tình nghĩa huynh đệ.
Mặc dù giao tình với Trương Viễn Đằng không sâu nhưng hắn tuyệt đối không có cách nào chịu được người khác chà đạp giống như súc sinh. Nhất là Uy tộc lại càng khó thể tha thứ.
Có lẽ hắn sẽ bị truy sát sau khi giết Tùng Nguyệt Phong, trải qua cuộc sống rất là bi thảm và khổ cực. Nhưng mà người sống chính là vì tôn nghiêm, chỉ có bị chết mất sạch tôn nghiêm mới thật sự là bị ai.
Hắn đã nghĩ kỹ điều này trước khi tới đây rồi.
"Chân gãy, chết mất xác? Tùng Nguyệt Phong, ta sẽ khiến người còn thảm hơn hắn."
Đến khu vực rộng lớn ngoài căn cứ địa Long Thần chậm chạp quay đầu lại, trong mắt dâng lên lệ khí kinh người. Hắn bây giờ giống như quả cầu lửa tùy thời đều có thể nổ tung mà những người ở gần nhất khẳng định nhận lãnh hậu quả thảm khốc.
Đám hộ vệ cũng đi theo Tùng Nguyệt Phong ra ngoài, bọn họ vốn là muốn xem trò hay, vừa đi vừa nói vô cùng hưng phấn.
"Tùng thiếu gia, ngươi nhất định phải đánh cho tiểu tử không biết sống chết này răng rơi đầy đất. Đầu năm nay có không ít kẻ ngu xuẩn có mắt không trọng, cho rằng ai cũng có thể đắc tội sao!"
"Nói không sai, chỉ có một chút cân lượng còn tưởng rằng mình đã là thiên hạ vô địch. Đợi lát nữa no đòn rồi trở về kêu cha gọi mẹ, ha ha ha.”
"Đúng thế, Tùng thiếu gia thiên tự trác tuyệt, trong thế hệ trẻ Đại Hòa gia tộc cũng chiếm ngôi vị đệ nhất. Nhi tử gia chủ Tùng Trung Thành như thế nào đơn giản chứ?"
"Các vị đừng nói nữa, nếu không các ngươi hù chết hắn thì bản thiếu gia đối chiến với ai đây? Đề ta hành hạ hắn đã nghiền rồi tìm các ngươi đối chiến."
Tùng Nguyệt Phong cười nói.
"Tùng thiếu gia là kỳ tài ngút trời, bọn ta làm sao dám?"
Đám chó săn vội vàng lắc đầu từ chối, ngữ khí ra vẻ khen tặng không tiếc lời.Cả đám người vội vàng lui về phía sau để cho Tùng Nguyệt Phong tiến lại gần Long Thần. Lúc này hai người mới chính thức đối mặt với nhau.
"Khai báo xong di ngôn chưa?"
Long Thân nhàn nhạt hỏi.
"Di ngôn? Muốn chết."
Long Thần trực tiếp chạy tới cửa gây sự, Tùng Nguyệt Phong đương nhiên tức giận trong lòng. Chẳng qua là hắn không biểu hiện ra mặt mà thôi, hiện tại chính là thời điểm hắn giành lại thể diện của mình.
"Chỉ là hạ nhân cũng dám tranh đoạt danh tiếng với ta. Nếu không phải ngươi chăn ngang chân ta đây đã được Kiếm Ma đại nhân nhận thức, trở thành đệ tử của hắn rồi. Long Thần, người đáng chết một vạn lần, chỉ là ta đây từ bi, lương thiện chỉ giết ngươi một lần thôi."
Vừa nói dứt lời khí thế Thiên Hà cảnh đệ ngũ trọng từ trên người hắn bạo phát áp tới Long Thần, quả thật thực lực Tùng Nguyệt Phong mạnh hơn Long Thần dự đoán rất nhiều. Hắn chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay bỗng nhiên hiện ra hai cây chủy thủ mặt dài một ngăn.
Chủy thủ lớn dài chừng nửa thước, tương đương với đoàn kiếm bình thường, thanh còn lại không tới hai mươi phân. Hai cây chủy thủ phân biệt là màu vàng và màu đen tản ra lực lượng dao động không hề thua kém Thanh Long chiến kích.
"Long Thần, được chết bởi Nhật Nguyệt thần nhận Địa giai trung đẳng chính là vinh hạnh của ngươi."
Tùng Nguyệt Phong chợt quát một tiếng lấy thêm can đảm sau đó hai chân giẫm mạnh hóa thành cơn gió đánh tới Long Thần.
"Tùng Nguyệt Phong đúng là thành viên Uy tộc, vóc người nhỏ thấp, thân pháp linh hoạt, lực lượng và phòng ngự chính là nhược điểm. Thế nhưng tốc độ của hắn quả thật rất nhanh."
Long Thần lui về phía sau mấy bước, nhanh chóng thi triển Long Hồn biến thân.
Tùng Nguyệt Phong hiền nhiên mạnh hơn Vũ Đào nhưng hắn rất ít khi chiến đấu chân chính, thuộc về cái loại khí thế có thừa kinh nghiệm không đủ. Long Thần sử dụng Long Hồn biến thân đối phó hắn là muốn đánh nhanh giết gọn tránh cho đêm dài lắm mộng.
"Trương huynh, là ta hại người. Những chuyện khác không nói nhiều, hôm nay ta giết tên súc sinh này báo thù cho ngươi."
Long Thần âm thầm mặc niệm, Thanh Long chiến kích dẫn động uy lực kinh thiên động địa đâm tới Tùng Nguyệt Phong.
Song phương vừa ra tay đã cho thấy lực chiến đấu rõ ràng, thực lực Tùng Nguyệt Phong quả thật nằm trong dự liệu của Long Thần. Nhưng Long Thần biểu hiện lại khiến cho Tùng Nguyệt Phong giật mình kinh ngạc. Ở trong ấn tượng của hắn thực lực Long Thần chỉ là Thiên Hà cảnh đệ nhị trọng mà thôi, lúc đó chỉ là mưu lợi mới được Kiếm Ma tán thưởng.
Nhưng mà bây giờ Long Thần động thủ chân chính đã bộc phát lực lượng không thua gì hắn.
"Không thể nào, nhất định là ảo giác."
Tùng Nguyệt Phong cắn răng, đẩy nhanh tốc độ lao tới. Nhật Nguyệt thần nhận vũ động một lớp tiếp theo một lớp vẽ ra từng đạo vầng sáng mỹ lệ.
"Nhật Nguyệt cuồng vũ, Phong Ảnh Sát."
Một trận Toàn Phong tiến tới gần Long Thần trong nháy mắt, thổ địa chung quanh đột nhiên nứt ra, vô số bùn đất trồi lên rồi đổ ập xuống đầu Long Thần.
"Thanh Long chiến pháp, Long Đằng cửu thiên."
Long Thần muốn thử xem lực lượng thuần túy có thể đối kháng Tùng Nguyệt Phong hay không, chiến kích không lùi mà tiến, lực lượng dao động càng thêm mãnh liệt.
Trong lúc nhất thời cát bay đá chạy, ánh sáng chói lòa.
Long Thần cảm giác Thanh Long chiến tích đấm vào phạm vi Tùng Nguyệt Phong công kích liền gặp phải lực cản cường đại. Tốc độ Nhật Nguyệt thần nhận dao động quá mức khủng bố rồi, chỉ trong thời gian ngắn lưỡi nhận đã chém vào thân kích hơn một trăm lần.
Long Thần biết ý đồ của Tùng Nguyệt Phong, đây là muốn thông qua thân kích chấn động hai tay Long Thần. Chỉ là hắn quá khinh thường Long Thần rồi, mặc dù Tùng Nguyệt Phong chiếm ưu thế tốc độ nhưng mà lực lượng thân thể làm sao so với Long Thần?
"Phá!”
Ấm! Thanh Long chiến tích xoay chuyền đột nhiên chấn bay Tùng Nguyệt Phong ra ngoài xa. Thân thể Tùng Nguyệt Phong mất tự chủ xoay vòng vòng trên không trung nhất thời chung quanh vang lên một trận thanh âm kinh hãi, một người ở gần nhất vội vàng chạy đi muốn đỡ lấy chủ tử.
"Cút đi!"
Tùng Nguyệt Phong tức giận hét lớn sau đó khống chế thân thể lảo đảo rơi xuống đất. Mặc dù hắn chưa có bị thương nhưng mà thể diện xem như mất sạch rồi, cảm giác này thật sự không hề dễ chịu.
Lúc nãy hắn còn muốn giáo huấn Long Thần thế mà bây giờ lại bị Long Thần đánh văng ra khỏi chiến trường. Cho dù da mặt hắn dày hơn nữa cũng phải cảm thấy nóng rát.
"Khốn kiếp!"
Tùng Nguyệt Phong tức giận chí cực, cả khuôn mặt đỏ rực như tôm luộc. Ngày thường thường xuyên ra vẻ hào sảng, phóng khoáng đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn.
"Xem ra ngươi muốn chết lắm rồi. Long Thần, đây là người tới cửa khiêu chiến, có chết cũng không nên trách ta.”
Tùng Nguyệt Phong giống như một đầu dã thú lấy tốc độ cực nhanh nhào tới Long Thần.
Lần này Tùng Nguyệt Phong đã điên cuồng triệt để, Uy tộc vốn nổi danh là một đám kiêu ngạo dễ tự ái. Tùng Nguyệt Phong là nhân tài nổi bật đức hạnh càng thêm kém cỏi. Long Thần chỉ là hạ nhân lại dám mạo phạm, đây chính là tử tội không thể tha thứ.
"Muốn liều mạng sao?"
Long Thần cười nhạt, trên thực tế một chiều Long Đằng cửu thiên là đề thăm dò lực lượng đối phương. Tùng Nguyệt Phong tu luyện chiến kỹ luyện thể Địa giai trung đẳng, chiến kỹ thân pháp cũng tốt. Thế nhưng trên phương diện lực lượng lại không phải là đối thủ của Long Thần.
"Súc sinh Uy tộc, chết đi!"
Tùng Nguyệt Phong đang muốn thi triển chiều thức cường đại thì Long Thần đã chủ động bộc phát hỏa diễm hừng hực.
"Cái gì?"
Tùng Nguyệt Phong khiếp sợ mở to hai mắt, sau đó hắn nhìn thấy thân thề Long Thần phân thân ra mấy đạo nhân ảnh. Mỗi một đạo hỏa diễm nhân hình đều có khí thể tương đương võ giả Thiên Hà cảnh đệ tam trọng.
Tổng cộng hơn hai mươi đạo hỏa diễm nhanh chóng bao vây Tùng Nguyệt Phong vào giữa. Trong thời gian ngắn đã tạo ra biển lửa nóng rực, Tùng Nguyệt Phong khiếp sợ vội vàng tăng tốc huy động chủy thủ muốn phá hủy Thần Hỏa phân thân.
"Ầm!”
Hắn quả thật làm được, đạo Thần Hỏa phần thân đầu tiên xông tới bị hắn chém nát. Nhưng mà sau đó rất nhiều phần thân đồng thời công kích ép cho hắn chật vật không chịu nổi.
"Trời ạ, đây là cái quái quỷ gì chứ?"
Tùng Nguyệt Phong gào lên thê thảm, cả người bị Thần Hóa phân thân thiêu đốt da tróc thịt bong.
Thấy Tùng Nguyệt Phong bị vây trong biển lửa kinh khủng kia, đám người vây xem cũng sững sờ. Chốc lát sau bọn họ mới kịp phản ứng, đầu tiên là liếc nhìn Long Thần cách đó không xa, một tên trong nhóm cố lấy dũng khí chạy đi cứu viện Tùng Nguyệt Phong.
"Các ngươi làm người không chịu, hết lần này tới lần khác lại đi làm chó săn Uy tộc. Ta sẽ đại biểu những người bị các ngươi làm hại chính thức thanh trừ các ngươi. Sau này có chuyển thế nhớ làm người tốt."
Ngay lúc này Long Thần hiện ra trước mặt bọn họ hắn đã bị tức giận và thù hận bao phủ đầu óc. Đám người này coi thành viên Uy tộc như là chủ nhân khẳng định đã từng khi dễ không ít người, mới vừa vũ nhục Long Thần chính là ví dụ tốt nhất. Nam tử hán đại trượng phu có thể chết nhưng không thể nhục, càng nhẫn nại đối phương sẽ càng làm tới. Chính vì thế Long Thần mới có thể hạ quyết tâm nhanh như vậy.
Long Thần chia Thanh Long chiến tích qua đám người kia, Tùng Nguyệt Phong đã bị Thần Hỏa phân thân công phá phòng ngự, binh khí rời khỏi tay rơi xuống đất. Vô tận hỏa diễm thiêu đốt Tùng Nguyệt Phong cực kỳ thê thảm, trong không gian chi có thanh âm hắn tru lên thống khổ.
Long Thần lạnh lùng đứng đó chuẩn bị tiễn đưa một đám người xuống địa ngục ăn năn hối cải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất