Chương 136: GIA ĐÌNH VẪN LÀ GIA ĐÌNH
Thời gian một tiếng nhanh chóng trôi qua, Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng đành phải nói lời tạm biệt.
“Anh mau ra sân bay đi, em không sao đâu.”
“Lịch trình của anh chỉ còn khoảng hai tuần là xong, lúc đó chúng ta hãy chuẩn bị lễ cưới thật chu đáo nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng tươi cười đồng ý và cùng Vương Diệc Thần trao cho nhau cái ôm nồng thắm.
“Để em tiễn anh.”
“Ấy đừng, anh tự đi được. Em mau nghỉ ngơi sớm, tới nơi anh gọi.”
Vương Diệc Thần đặt nhẹ nụ hôn lên trán của Giản Tuyết Ngưng rồi nhanh chóng rời đi, khi xuống nhà khách anh không quên lễ phép từ biệt ông cố Giản và những thành viên khác.
“Chị đã gặp được người chồng tốt rồi, ngưỡng mộ thật./”
“Đúng đó, cậu ta đích thực là người tốt"
"Người mà Tiểu Ngưng chọn có thể không tốt sao?”
Theo yêu cầu từ ông cố Giản, hai anh em Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng ở lại một đêm theo dõi tình trạng của Giản Tuyết Ngưng. Sáng hôm sau, đúng lúc Tôn Ý Phương và Vân Ngọc Ly cùng đem quần áo thay cho chồng của mình thì bắt gặp Giản Hân Hân thức dậy sớm nhất.
“Hai chị xứng đáng là người vợ tốt của năm đó."
“Em dậy rồi thì phụ tụi chị chuẩn bị bữa sáng đi này.Phận là em út nên Giản Hân Hân không thể không nghe lời các anh chị mà
dọn bữa sáng.
“Nghe nói tối qua cậu Thần đến thăm Tiểu Ngưng hả?”
Vân Ngọc Ly tò mò nghe ngóng, vốn trước đó cô đã được Đinh Nhất Hoằng kể
lại nhưng vẫn thể hiện muốn được nghe lại thêm lần nữa.
“Vâng.”
“Lễ cưới của họ đang được mong chờ nhất mà, dường như đã leo lên hotsearch vài ngày nay rồi đấy./”
Nhóm ba cô gái hí hửng chuyện trò với nhau cho đến khi Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng thức dậy.
“Này ba cô gái, xong bữa sáng chưa? Ông cố sắp dậy rồi đó./
“Vâng.”
Cùng thời điểm, ánh nắng vươn cao chiếu rọi vào khung cửa sổ phòng nơi Giản Tuyết Ngưng còn sâu giấc khiến cô nhíu mày mà ưỡn người tỉnh dậy.
“Hạ sốt chút rồi.”
Giản Tuyết Ngưng sờ một tay lên trán kiểm tra sơ bộ rồi mới lấy nhiệt kế bên cạnh giường thử lại một lần nữa, xác nhận nhiệt độ đã hiển thị ở mức bình thường nên cô nhẹ nhàng rời giường vệ sinh cá nhân.
“Hân Hân, em lên gọi Tiểu Ngưng xem thế nào đi./”
Vài phút sau, bữa sáng được chuẩn bị xong thì Giản Trữ Luân nhờ vả Giản Hân Hân đón Giản Tuyết Ngưng xuống nhưng hình bóng của cô đã xuất hiện trước.“Tiểu Ngưng, cảm thấy trong người sao rồi?”
Ông cố Giản cùng mọi người quan tâm sức khỏe của Giản Tuyết Ngưng mà cất giọng hỏi han.
“Cháu hạ sốt rồi ông, phiền cả nhà lo lắng. Xin lỗi nhiều nhé.”
“Không sao là tốt.”
Sau khi bữa sáng kết thúc, một mình Giản Tuyết Ngưng ra ngoài cùng Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng.
“Các báo cáo hôm qua, hai người không phát hiện vấn đề à?”
"Hȧ?"
Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng cùng thể hiện vẻ mặt hoang mang.
“Nhưng mà chưa gây ảnh hưởng lớn, em đã nhờ trợ lý Doãn giải quyết rồi.”
“Xin lỗi Tiểu Ngưng, tụi anh không kiểm tra kỹ trước.”
Cả hai tỏ ra hối lỗi nhưng Giản Tuyết Ngưng không có ý trách mắng.
“Không sao đâu, nhưng mà hai người sau này phải chú ý một chút. Lỡ như em không xử lý được nữa thì sẽ trông chờ vào cả hai đấy.”
“Ý em là gì? Không phải lời hẹn ba năm vẫn còn sao?”
Giản Trữ Luân lập tức đặt câu hỏi khi nhìn thấy biểu cảm của Giản Tuyết Ngưng có phần lạ thường.“Anh nghĩ đi đâu thế? Em chỉ nói lỡ như thôi, chứ hai người hy vọng em ở lại tập đoàn mãi mãi à?”
Giản Tuyết Ngưng hỏi một câu bề ngoài bình thường nhưng ngụ ý rất sắc bén mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.
“Tình hình của những chi nhánh khác thì sao?”
“Dự án của Dịch Trọng Khiêm đã có tiến triển, tương lai ắt sẽ thu về kết quả tốt. Bên phía của Bảo Đăng thì đang dần đi vào ổn định rồi, còn bên Quan Kính Khải và Ninh Tuấn Khang gần đây anh vẫn đang cùng họ phối hợp. Nếu có rắc rối nào, anh sẽ nói em ngay..
Công việc chính dường như ổn thỏa phần nào nên Giản Tuyết Ngưng có thể toàn tâm chuẩn bị cho đám cưới, chợt tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên với sự hiện diện của Giản Bảo Đăng và Hạ Nguyệt Lệ.
“Đăng?”
Đinh Nhất Hoàng vội vàng mở cửa để Giản Bảo Đăng lái xe vào sân.
“Tiểu Ngưng có nhà không?”
“Ở trong đấy.”
Giản Tuyết Ngưng và Giản Trữ Luân trông ngóng người đến là ai thì đã thấy bóng dáng của Giản Bảo Đăng và Hạ Nguyệt Lệ.
“Ấy, sao hai người đột ngột đến thế?”
“Tôi đến tìm em có việc.Giản Trữ Luân hiểu ý nên nháy mắt ra hiệu với Đinh Nhất Hoằng và Hạ Nguyệt
Lệ cùng vào trong nhà khách, để cả hai có không gian riêng.
“Sao vậy?”
“Nghe nói, em để Ngọc thiết kế mẫu trang sức cho lễ cưới tháng sau?”
Giản Tuyết Ngưng vừa uống ngụm sữa vừa gật đầu xác nhận, nhưng ngược lại biểu cảm của Giản Bảo Đăng lo lắng thấy rõ.
“Anh không tin tưởng vào năng lực của em gái mình à?”
Giản Tuyết Ngưng hỏi thẳng trọng tâm khiến Giản Bảo Đăng có phần lúng túng.
“Không phải là không tin tưởng, chỉ là sợ em ấy không đáp ứng đủ ảnh hưởng đến buổi lễ.”
“Cô ấy cũng cần có cơ hội thể hiện mà, vả lại tôi tin cô ấy sẽ làm được nên mới đưa ra lời đề nghị đó.”
Trong chốc lát, Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng thuyết phục hoàn toàn suy nghĩ của Giản Bảo Đăng.
“Anh và Hạ Nguyệt Lệ thế nào rồi? Hai người có đi thăm Hạ tổng kia không?”
“Rất tốt, chỉ là ... ông ta luôn từ chối gặp mặt nên Nguyệt Lệ chưa biết phải làm sao./”
Giản Tuyết Ngưng trầm ngâm một lúc rồi đặt thêm câu hỏi khác ..“Còn anh? Anh có từng gặp ông ấy chưa?”
"
Giản Bảo Đăng trước mặt chìm vào im lặng, khiến Giản Tuyết Ngưng tiếp tục lời khuyên.
“Suy cho cùng, ông ấy cũng là người thân có huyết thống với hai anh em và bây giờ cũng đang phải trả giá cho cái sai của quá khứ rồi. Nếu được, anh và Ngọc sắp xếp vào thăm hỏi đi. Biết đâu chừng, người mà ông ấy mong chờ gặp nhất lại là hai anh em anh thì sao?”
Giản Tuyết Ngưng thật lòng khuyên nhủ nên Giản Bảo Đăng miễn cưỡng suy nghĩ.
“Nguyệt Lệ đang hy vọng gặp ba mình, hãy xem như anh là vì cô ấy đi."
Sau một hồi trao đổi thì Giản Bảo Đăng thở dài đồng ý và hứa sẽ tìm dịp thăm hỏi người được gọi là ba ruột kia, vì công việc còn dang dở nên anh và Hạ Nguyệt Lệ cùng xin phép về trước. Thay vào đó, Vương Diệc Thần cũng vừa hạ cánh đến trường quay Thâm Quyến tiếp tục lịch trình và không quên gửi tin nhắn thông báo với Giản Tuyết Ngưng.
“Anh mau ra sân bay đi, em không sao đâu.”
“Lịch trình của anh chỉ còn khoảng hai tuần là xong, lúc đó chúng ta hãy chuẩn bị lễ cưới thật chu đáo nhé.!”
Giản Tuyết Ngưng tươi cười đồng ý và cùng Vương Diệc Thần trao cho nhau cái ôm nồng thắm.
“Để em tiễn anh.”
“Ấy đừng, anh tự đi được. Em mau nghỉ ngơi sớm, tới nơi anh gọi.”
Vương Diệc Thần đặt nhẹ nụ hôn lên trán của Giản Tuyết Ngưng rồi nhanh chóng rời đi, khi xuống nhà khách anh không quên lễ phép từ biệt ông cố Giản và những thành viên khác.
“Chị đã gặp được người chồng tốt rồi, ngưỡng mộ thật./”
“Đúng đó, cậu ta đích thực là người tốt"
"Người mà Tiểu Ngưng chọn có thể không tốt sao?”
Theo yêu cầu từ ông cố Giản, hai anh em Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng ở lại một đêm theo dõi tình trạng của Giản Tuyết Ngưng. Sáng hôm sau, đúng lúc Tôn Ý Phương và Vân Ngọc Ly cùng đem quần áo thay cho chồng của mình thì bắt gặp Giản Hân Hân thức dậy sớm nhất.
“Hai chị xứng đáng là người vợ tốt của năm đó."
“Em dậy rồi thì phụ tụi chị chuẩn bị bữa sáng đi này.Phận là em út nên Giản Hân Hân không thể không nghe lời các anh chị mà
dọn bữa sáng.
“Nghe nói tối qua cậu Thần đến thăm Tiểu Ngưng hả?”
Vân Ngọc Ly tò mò nghe ngóng, vốn trước đó cô đã được Đinh Nhất Hoằng kể
lại nhưng vẫn thể hiện muốn được nghe lại thêm lần nữa.
“Vâng.”
“Lễ cưới của họ đang được mong chờ nhất mà, dường như đã leo lên hotsearch vài ngày nay rồi đấy./”
Nhóm ba cô gái hí hửng chuyện trò với nhau cho đến khi Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng thức dậy.
“Này ba cô gái, xong bữa sáng chưa? Ông cố sắp dậy rồi đó./
“Vâng.”
Cùng thời điểm, ánh nắng vươn cao chiếu rọi vào khung cửa sổ phòng nơi Giản Tuyết Ngưng còn sâu giấc khiến cô nhíu mày mà ưỡn người tỉnh dậy.
“Hạ sốt chút rồi.”
Giản Tuyết Ngưng sờ một tay lên trán kiểm tra sơ bộ rồi mới lấy nhiệt kế bên cạnh giường thử lại một lần nữa, xác nhận nhiệt độ đã hiển thị ở mức bình thường nên cô nhẹ nhàng rời giường vệ sinh cá nhân.
“Hân Hân, em lên gọi Tiểu Ngưng xem thế nào đi./”
Vài phút sau, bữa sáng được chuẩn bị xong thì Giản Trữ Luân nhờ vả Giản Hân Hân đón Giản Tuyết Ngưng xuống nhưng hình bóng của cô đã xuất hiện trước.“Tiểu Ngưng, cảm thấy trong người sao rồi?”
Ông cố Giản cùng mọi người quan tâm sức khỏe của Giản Tuyết Ngưng mà cất giọng hỏi han.
“Cháu hạ sốt rồi ông, phiền cả nhà lo lắng. Xin lỗi nhiều nhé.”
“Không sao là tốt.”
Sau khi bữa sáng kết thúc, một mình Giản Tuyết Ngưng ra ngoài cùng Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng.
“Các báo cáo hôm qua, hai người không phát hiện vấn đề à?”
"Hȧ?"
Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng cùng thể hiện vẻ mặt hoang mang.
“Nhưng mà chưa gây ảnh hưởng lớn, em đã nhờ trợ lý Doãn giải quyết rồi.”
“Xin lỗi Tiểu Ngưng, tụi anh không kiểm tra kỹ trước.”
Cả hai tỏ ra hối lỗi nhưng Giản Tuyết Ngưng không có ý trách mắng.
“Không sao đâu, nhưng mà hai người sau này phải chú ý một chút. Lỡ như em không xử lý được nữa thì sẽ trông chờ vào cả hai đấy.”
“Ý em là gì? Không phải lời hẹn ba năm vẫn còn sao?”
Giản Trữ Luân lập tức đặt câu hỏi khi nhìn thấy biểu cảm của Giản Tuyết Ngưng có phần lạ thường.“Anh nghĩ đi đâu thế? Em chỉ nói lỡ như thôi, chứ hai người hy vọng em ở lại tập đoàn mãi mãi à?”
Giản Tuyết Ngưng hỏi một câu bề ngoài bình thường nhưng ngụ ý rất sắc bén mà chỉ người trong cuộc mới hiểu.
“Tình hình của những chi nhánh khác thì sao?”
“Dự án của Dịch Trọng Khiêm đã có tiến triển, tương lai ắt sẽ thu về kết quả tốt. Bên phía của Bảo Đăng thì đang dần đi vào ổn định rồi, còn bên Quan Kính Khải và Ninh Tuấn Khang gần đây anh vẫn đang cùng họ phối hợp. Nếu có rắc rối nào, anh sẽ nói em ngay..
Công việc chính dường như ổn thỏa phần nào nên Giản Tuyết Ngưng có thể toàn tâm chuẩn bị cho đám cưới, chợt tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên với sự hiện diện của Giản Bảo Đăng và Hạ Nguyệt Lệ.
“Đăng?”
Đinh Nhất Hoàng vội vàng mở cửa để Giản Bảo Đăng lái xe vào sân.
“Tiểu Ngưng có nhà không?”
“Ở trong đấy.”
Giản Tuyết Ngưng và Giản Trữ Luân trông ngóng người đến là ai thì đã thấy bóng dáng của Giản Bảo Đăng và Hạ Nguyệt Lệ.
“Ấy, sao hai người đột ngột đến thế?”
“Tôi đến tìm em có việc.Giản Trữ Luân hiểu ý nên nháy mắt ra hiệu với Đinh Nhất Hoằng và Hạ Nguyệt
Lệ cùng vào trong nhà khách, để cả hai có không gian riêng.
“Sao vậy?”
“Nghe nói, em để Ngọc thiết kế mẫu trang sức cho lễ cưới tháng sau?”
Giản Tuyết Ngưng vừa uống ngụm sữa vừa gật đầu xác nhận, nhưng ngược lại biểu cảm của Giản Bảo Đăng lo lắng thấy rõ.
“Anh không tin tưởng vào năng lực của em gái mình à?”
Giản Tuyết Ngưng hỏi thẳng trọng tâm khiến Giản Bảo Đăng có phần lúng túng.
“Không phải là không tin tưởng, chỉ là sợ em ấy không đáp ứng đủ ảnh hưởng đến buổi lễ.”
“Cô ấy cũng cần có cơ hội thể hiện mà, vả lại tôi tin cô ấy sẽ làm được nên mới đưa ra lời đề nghị đó.”
Trong chốc lát, Giản Tuyết Ngưng nhanh chóng thuyết phục hoàn toàn suy nghĩ của Giản Bảo Đăng.
“Anh và Hạ Nguyệt Lệ thế nào rồi? Hai người có đi thăm Hạ tổng kia không?”
“Rất tốt, chỉ là ... ông ta luôn từ chối gặp mặt nên Nguyệt Lệ chưa biết phải làm sao./”
Giản Tuyết Ngưng trầm ngâm một lúc rồi đặt thêm câu hỏi khác ..“Còn anh? Anh có từng gặp ông ấy chưa?”
"
Giản Bảo Đăng trước mặt chìm vào im lặng, khiến Giản Tuyết Ngưng tiếp tục lời khuyên.
“Suy cho cùng, ông ấy cũng là người thân có huyết thống với hai anh em và bây giờ cũng đang phải trả giá cho cái sai của quá khứ rồi. Nếu được, anh và Ngọc sắp xếp vào thăm hỏi đi. Biết đâu chừng, người mà ông ấy mong chờ gặp nhất lại là hai anh em anh thì sao?”
Giản Tuyết Ngưng thật lòng khuyên nhủ nên Giản Bảo Đăng miễn cưỡng suy nghĩ.
“Nguyệt Lệ đang hy vọng gặp ba mình, hãy xem như anh là vì cô ấy đi."
Sau một hồi trao đổi thì Giản Bảo Đăng thở dài đồng ý và hứa sẽ tìm dịp thăm hỏi người được gọi là ba ruột kia, vì công việc còn dang dở nên anh và Hạ Nguyệt Lệ cùng xin phép về trước. Thay vào đó, Vương Diệc Thần cũng vừa hạ cánh đến trường quay Thâm Quyến tiếp tục lịch trình và không quên gửi tin nhắn thông báo với Giản Tuyết Ngưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất