Em Là Ngoại Lệ Của Anh

Chương 142: RẮC RỐI TIỀM ẨN

Trước Sau
Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần cùng lên xe thì tài xế riêng liền mở lời.

“Tiểu thư, cậu Luân nói khi nào cô về thì chở cô đến tập đoàn ngay”

“Sao vậy?”

Tài xế riêng cũng không hiểu rõ chuyện nên chỉ lắc đầu thay hồi đáp, ngược lại

là Giản Tuyết Ngưng dường như chưa thể yên tâm nghỉ ngơi.

“Vậy hãy đưa Thần về nhà trước rồi hãy đến tập đoàn sau.”

“Vâng.”

Vài phút sau, tài xế riêng dừng lại ngay trước khu căn hộ bảo mật của Vương Diệc Thần.

“Anh nghỉ ngơi sớm nha, có gì em sẽ gọi.

“Được.”

Vương Diệc Thần đứng nhìn xe và Giản Tuyết Ngưng rời đi rồi mới kéo va-li vào nhà, địa điểm tiếp theo là tập đoàn Giản thị. Vừa xuống xe là cô được trợ lý của Giản Trữ Luân đón sẵn và dẫn thẳng vào phòng họp, lúc này bên trong phòng có sự hiện diện của hai gương mặt thân quen.

“Tiểu Ngưng, em về rồi.”

Giản Trữ Luân có phần sợ sệt khi bị Giản Tuyết Ngưng lườm thẳng ..

“Có chuyện gì mà buộc em tới đây liền ngay khi về thế?”

“Xin lỗi, anh vốn định báo sớm nhưng mà ông bảo không nên làm phiền em mấy ngày đó nên mới chờ em về để xử lý.”

Giản Tuyết Ngưng thở dài một phen rồi mới quay sang Ninh Tuấn Khang thì anh khó khăn giải thích.

“Xin lỗi. Anh bất cẩn để cho người của Ferney ... người của anh ta cuỗm mất số tiền đầu tư xong bỏ chạy, anh đã báo cảnh sát rồi nhưng mà xác suất thu về sẽ không cao. Ngoài ra, thiết kế của Bảo Ngọc bị phản ánh là sao chép nên ...”Ninh Tuấn Khang ngừng lời nói và nhìn về hướng Giản Tuyết Ngưng đang khá là điềm tĩnh.

“Nên? Nên hai người hối hả gọi em về giải quyết, đúng không?”

Ninh Tuấn Khang và Giản Trữ Luân chỉ im lặng hối lỗi khiến Giản Tuyết Ngưng không biết trách mắng thế nào.

“Anh về công ty trước đi, có gì em tới tìm anh sau. Còn Bảo Ngọc, cô ấy tự biết mình phải làm gì.”“Được.”

Sau khi Ninh Tuấn Khang rời đi thì Giản Tuyết Ngưng lườm sang Giản Trữ Luân đang lúng túng gãi đầu tránh né.

“Anh đó, chỉ có chút chuyện vậy mà đã làm quá lên rồi”



Một lúc sau, Giản Tuyết Ngưng và Giản Trữ Luân cùng nhau đến trụ sở cảnh sát gặp thanh tra Aiden.

“Xin lỗi nhé Tiểu Ngưng, Ferney đã được thả ra vài ngày trước rồi. Vô tình lúc đó anh đi công tác nên chưa kịp báo em ngay, hôm nay vừa về thì anh mới nhận được tin.”

“Quả nhiên là vậy, anh có hỏi thăm được là ai đã bảo lãnh anh ta không?”

Thanh tra Aiden lắc đầu nhưng không đủ khiến cho Giản Tuyết Ngưng lo sợ, ngoài ra cô nhờ anh thêm chuyện khác hẵng về nhà cùng Giản Trữ Luân.

“Tiểu Ngưng, Luân. Cuối cùng hai người cũng về rồi..”

Đinh Nhất Hoằng hối hả từ trong ra ngoài báo tin cho Giản Trữ Luân và Giản Tuyết Ngưng.

“Sao vậy?”

“Lại có thêm người thân của chúng ta từ nước ngoài trở về, giống ông chú kia đấy.

Giản Tuyết Ngưng cảm nhận có điều chẳng lành nhưng không thể hiện và bình thản vào nhà, lúc này trong nhà khách xuất hiện hai hình bóng một nam một nữ. Người đàn ông trông khá là đứng tuổi với ông cố, còn lại là cô gái mang nét đẹp của người trưởng thành.“Tiểu Ngưng. Về rồi à?”

Ông cố Giản mở lời hỏi han và nhận được cái gật đầu từ Giản Tuyết Ngưng.

“Nào, chắc là cháu vẫn chưa biết họ là ai. Đây là em trai của ông - Giản Văn Dũng cùng con gái của cậu ấy – Giản Thanh Nhiên”

Khung cảnh giới thiệu này khiến mọi người cảm thấy có phần quen thuộc và đều hướng ánh nhìn về Giản Tuyết Ngưng.

“Anh, cần chi phải giới thiệu. Người đứng đầu gia tộc chúng ta hiện tại thì em làm sao lại không biết chứ?”

Riêng Giản Tuyết Ngưng lại có chút thận trọng khi bắt tay với Giản Văn Dũng ..

“Ông cố. Cháu hơi mệt nên xin phép lên phòng nghỉ ngơi trước, mọi người cứ tự nhiên./”

“Được. Ngày mai gia tộc chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, cháu nhớ gọi chồng tương lai cùng đến đấy.”

Giản Tuyết Ngưng ra hiệu đã rõ và từng bước lên phòng, hiển nhiên cô liên lạc cho trợ lý Doãn điều tra về người em trai của ông cố này.

“[Ferney được bảo lãnh, có người lấy tiền bỏ chạy, em trai của ông cố trở về... Mọi chuyện đều xảy ra cùng một ngày, có lẽ không hẳn là trùng hợp đầu nhở?]”

Giản Tuyết Ngưng than dài thở ngắn về các mối quan hệ phức tạp trong gia tộc không khác gì hoàng cung thu nhỏ, lại không nghĩ rằng cái ghế người thừa kế này có nhiều người cầu mong đến vậy.“Em trai của ông cố về sao?”

Sau khi lên giường nằm, Giản Tuyết Ngưng liền gọi điện thoại cho Vương Diệc Thần.

“Đúng đó, chính em còn không biết là ông cố còn có em trai. Ngày mai mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm đoàn tụ nên ông nhờ em hẹn anh đến cùng, nếu anh ngại thì...



“Tiểu Ngưng, anh là chồng sắp cưới của em. Gặp mặt gia đình là chuyện nên làm, không sao đâu."

Giản Tuyết Ngưng bên màn hình không ngừng mỉm cười và Vương Diệc Thần cũng như thế. Cùng lúc đó, trong một căn hộ nọ đang có sự hiện diện của Ferney..

“Cảm ơn ngài đã giúp tôi, tiếp theo ngài định xử lý Giản Tuyết Ngưng thế nào?”

“Cậu nói xem.

Người đàn ông trong bóng tối vừa hút thuốc vừa nở một nụ cười quái đản.

“Cái gai Giản Tuyết Ngưng này phải nhổ càng sớm càng tốt thôi.

Ngày hôm sau, Giản Tuyết Ngưng còn chìm vào giấc ngủ mà không hay biết dưới nhà khách lại đang xôn xao nhộn nhịp khi tất cả thành viên đều đang bàn tán về Giản Văn Dũng.

“Em trai của ba?"

Giản Minh nghe nói đến em trai của ông cố Giản cũng khá là ngạc nhiên, bên cạnh là Giản Bảo Đăng cũng tò mò không kém.“Ba chưa gặp người đó sao?”

“Nói thật là ta chưa từng nghe nhắc đến thì đúng hơn.

Ba của Giản Trữ Luân và ba của Đinh Nhất Hoằng cũng trả lời y chang Giản Minh.

“Nhưng mà người đó trở về lúc này có lẽ là nhằm vào Tiểu Ngưng rồi đấy, năm xưa ngoài ta ra vẫn có nhiều người không phục con bé lắm nên ắt hẳn sắp tới sẽ có thêm sóng gió nữa đây”

Mọi người hầu như đều lo lắng cho Giản Tuyết Ngưng nhưng ngược lại nhân vật chính vẫn xem như không có gì mà ngủ say, không thấy cô đâu nên Giản Minh liền hỏi hạn.

“Tiểu Ngưng đâu?”

“Còn đang ngủ ạ, nghe Luân nói hôm qua vừa đáp máy bay là tới tập đoàn rồi lại xử lý công vụ. Sau đó về đến nhà thì gặp hai người thân kia nên mới để cô ấy ngủ thêm.

Một lúc sau, cả nhà gần như có mặt đông đủ cho đến khi Giản Văn Dũng và Giản Thanh Nhiên tới.

“Tiểu Ngưng chưa dậy à?”

Ông cố Giản không thấy bóng dáng của nhân vật chủ chốt liền hỏi đáp.

“Vâng, tụi cháu thấy Tiểu Ngưng còn khá mệt nên định để con bé nghỉ thêm.”

Giản Trữ Luân đại diện trả lời thì người giúp việc từ ngoài dẫn Vương Diệc Thần vào nhà.“Cháu chào ông cố, chào cả nhà ạ.”

“Tới đúng lúc đấy, Tiểu Ngưng còn đang ngủ. Cháu lên gọi con bé dậy luôn đi."

Vương Diệc Thần cúi đầu nhận lệnh rồi bình tĩnh tìm lên phòng của Giản Tuyết Ngưng, đồng thời Giản Thanh Nhiên vừa thấy anh liền nhìn không chớp mắt và bị các thành viên nữ khác bắt gặp. Vừa tới phòng cô, anh nhẹ nhàng mở cửa vào thì thấy cô còn say ngủ, từng bước tiến đến cạnh giường mà ngắm mải không chán gương mặt lúc im lặng của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau