Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 12:
Sau khi Tống Quế Hoa bày tỏ thái độ vô cùng chính trực của mình, chị ấy có chút nghi hoặc mà nhìn Kiều Trân Trân: "Vừa rồi em còn chưa nói cho chị biết là vì sao em lại hỏi về cậu ta đâu?"
Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, Kiều Trân Trân đã hiểu rằng quần chúng rất có thành kiến với những người có thành phần không tốt.
Lúc ấy, Hạ Cảnh Hành từ chối chứ không chịu đưa cô về thôn có lẽ là vì anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cô, thế mà cô còn lầm tưởng rằng anh là người không biết thương hương tiếc ngọc...
Đối mặt với sự dò hỏi của Tống Quế Hoa, Kiều Trân Trân vốn có thể cười trừ cho qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn nói ra sự thật: “Thật ra, hôm nay là anh ta đã cứu em đấy. Ba em thường nói với em là làm người thì phải biết tri ân báo đáp, em hỏi thăm về anh ta là vì em đang định mua cho anh ta một món quần áo để cảm ơn.”
Tống Quế Hoa nghe vậy, sau một hồi trầm mặc, chị ấy mới nói: "Đừng mua quần áo, nếu truyền ra thì sẽ không hay, dễ khiến cho người khác hiểu lầm, chỉ cần mua một ít đồ ăn là được rồi." Dừng một chút, chị ấy lại không yên tâm mà nói thêm một câu: "Cũng đừng có nói với người khác về việc cậu ta đã cứu em."
"Em biết." Kiều Trân Trân: “Nếu không phải chị hỏi thì em cũng sẽ không nói đâu."
Nhìn thấy Kiều Trân Trân tin tưởng mình như vậy, vẻ mặt của Tống Quế Hoa dần dần dịu lại.
Một lúc sau, chị ấy lại cảnh báo: “Vị ân nhân cứu mạng này của em là một người rất cứng đầu. Khi còn nhỏ, một khi mà đánh nhau thì rất liều mạng, lớn lên rồi thì lại càng nghiêm trọng hơn. Em có gia thế trong sạch, căn chính miêu hồng, nhất định không được phạm sai lầm đâu. Sau khi tặng quà cảm ơn thì cũng đừng dính líu gì đến gia đình họ nữa.”
Đôi mắt Kiều Trân Trân cười đến cong cong, cô nói đùa: “Không nghĩ chị cho là em muốn lấy thân báo đáp đó chứ?”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Tống Quế Hoa đỏ bừng cả lên: "Cái con bé này, đúng là không biết xấu hổ!"
"Chị yên tâm đi, hiện tại em đang một lòng muốn trở lại thành phố." Kiều Trân Trân nghĩ đến khuôn mặt kia của Hạ Cảnh Hành, mặc dù có vẻ hơi lạnh lùng nhưng không thể phủ nhận rằng anh thực sự rất đẹp trai.
Nhưng dù anh có đẹp trai đến đâu chăng nữa, cũng không thể ngăn cản được bước chân muốn quay về thành phố để sống sung sướng của cô. Ngay khi vết thương trên chân cô lành lại, cô sẽ đi đánh điện báo gửi cho cha Kiều ngay.
Còn về cái cốt truyện cũng nữ chính đoạt nam chính này ấy hả? Cô mà có thời gian nhann rỗi, ăn ăn uống uống nằm yên chờ chết thì không vui là hơn hơn rất nhiều sao?
*
Khi Kiều Trân Trân tắm rửa xong rồi trở lại ký túc xá, những người khác đều đã ngủ.
Đệm chăn của cô nằm ở phía trong cùng, bên trên phủ một chiếc chăn bông màu xanh lam in hoa và một chiếc gối dài hình tròn bằng kiều mạch.
Tống Quế Hoa nhẹ nhàng đỡ cô lên trên giường đất, sau khi đặt thu xếp ổn thỏa cho cô, chị ấy mới trở về lại ổ chăn của mình. Hôm nay chị ấy cũng rất mệt, nằm xuống không lâu thì đã ngủ thiếp đi rồi.
Kiều Trân Trân vồn còn cho rằng đổi qua một môi trường mới thì mình sẽ rất khó ngủ, nhưng không ngờ rằng vừa chạm đầu vào gối thì cơn mệt nhọc cũng đã dâng lên.
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng như nước.
Sau khi mọi người đã ngủ say, chiếc gối tròn kê dưới cổ Kiều Trân Trân đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lục. Điểm sáng kia trực tiếp ẩn vào trong cơ thể cô gái, trong chớp mắt là đã không còn chút dấu vết nào nữa.
Ngày hôm sau, khi Kiều Trân Trân mở mắt ra, cô cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất sâu.
Trời đã sáng, trong phòng ký túc xá cũng chỉ còn dư lại mình cô, những người khác đều đang rửa mặt ở trong sân.
Kiều Trân Trân mặc áo khoác vào, chậm rãi dịch đến rìa giường đất.
Cũng không biết có phải là do số thảo dược đắp lên ngày hôm qua phát huy tác dụng hay không, hôm nay ngủ dậy, cô gần như là không thấy đau nữa, thế nhưng vẫn còn có hơi sưng đỏ.
Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, Kiều Trân Trân đã hiểu rằng quần chúng rất có thành kiến với những người có thành phần không tốt.
Lúc ấy, Hạ Cảnh Hành từ chối chứ không chịu đưa cô về thôn có lẽ là vì anh sợ sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của cô, thế mà cô còn lầm tưởng rằng anh là người không biết thương hương tiếc ngọc...
Đối mặt với sự dò hỏi của Tống Quế Hoa, Kiều Trân Trân vốn có thể cười trừ cho qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn nói ra sự thật: “Thật ra, hôm nay là anh ta đã cứu em đấy. Ba em thường nói với em là làm người thì phải biết tri ân báo đáp, em hỏi thăm về anh ta là vì em đang định mua cho anh ta một món quần áo để cảm ơn.”
Tống Quế Hoa nghe vậy, sau một hồi trầm mặc, chị ấy mới nói: "Đừng mua quần áo, nếu truyền ra thì sẽ không hay, dễ khiến cho người khác hiểu lầm, chỉ cần mua một ít đồ ăn là được rồi." Dừng một chút, chị ấy lại không yên tâm mà nói thêm một câu: "Cũng đừng có nói với người khác về việc cậu ta đã cứu em."
"Em biết." Kiều Trân Trân: “Nếu không phải chị hỏi thì em cũng sẽ không nói đâu."
Nhìn thấy Kiều Trân Trân tin tưởng mình như vậy, vẻ mặt của Tống Quế Hoa dần dần dịu lại.
Một lúc sau, chị ấy lại cảnh báo: “Vị ân nhân cứu mạng này của em là một người rất cứng đầu. Khi còn nhỏ, một khi mà đánh nhau thì rất liều mạng, lớn lên rồi thì lại càng nghiêm trọng hơn. Em có gia thế trong sạch, căn chính miêu hồng, nhất định không được phạm sai lầm đâu. Sau khi tặng quà cảm ơn thì cũng đừng dính líu gì đến gia đình họ nữa.”
Đôi mắt Kiều Trân Trân cười đến cong cong, cô nói đùa: “Không nghĩ chị cho là em muốn lấy thân báo đáp đó chứ?”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Tống Quế Hoa đỏ bừng cả lên: "Cái con bé này, đúng là không biết xấu hổ!"
"Chị yên tâm đi, hiện tại em đang một lòng muốn trở lại thành phố." Kiều Trân Trân nghĩ đến khuôn mặt kia của Hạ Cảnh Hành, mặc dù có vẻ hơi lạnh lùng nhưng không thể phủ nhận rằng anh thực sự rất đẹp trai.
Nhưng dù anh có đẹp trai đến đâu chăng nữa, cũng không thể ngăn cản được bước chân muốn quay về thành phố để sống sung sướng của cô. Ngay khi vết thương trên chân cô lành lại, cô sẽ đi đánh điện báo gửi cho cha Kiều ngay.
Còn về cái cốt truyện cũng nữ chính đoạt nam chính này ấy hả? Cô mà có thời gian nhann rỗi, ăn ăn uống uống nằm yên chờ chết thì không vui là hơn hơn rất nhiều sao?
*
Khi Kiều Trân Trân tắm rửa xong rồi trở lại ký túc xá, những người khác đều đã ngủ.
Đệm chăn của cô nằm ở phía trong cùng, bên trên phủ một chiếc chăn bông màu xanh lam in hoa và một chiếc gối dài hình tròn bằng kiều mạch.
Tống Quế Hoa nhẹ nhàng đỡ cô lên trên giường đất, sau khi đặt thu xếp ổn thỏa cho cô, chị ấy mới trở về lại ổ chăn của mình. Hôm nay chị ấy cũng rất mệt, nằm xuống không lâu thì đã ngủ thiếp đi rồi.
Kiều Trân Trân vồn còn cho rằng đổi qua một môi trường mới thì mình sẽ rất khó ngủ, nhưng không ngờ rằng vừa chạm đầu vào gối thì cơn mệt nhọc cũng đã dâng lên.
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng như nước.
Sau khi mọi người đã ngủ say, chiếc gối tròn kê dưới cổ Kiều Trân Trân đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lục. Điểm sáng kia trực tiếp ẩn vào trong cơ thể cô gái, trong chớp mắt là đã không còn chút dấu vết nào nữa.
Ngày hôm sau, khi Kiều Trân Trân mở mắt ra, cô cảm thấy mình đã ngủ một giấc rất sâu.
Trời đã sáng, trong phòng ký túc xá cũng chỉ còn dư lại mình cô, những người khác đều đang rửa mặt ở trong sân.
Kiều Trân Trân mặc áo khoác vào, chậm rãi dịch đến rìa giường đất.
Cũng không biết có phải là do số thảo dược đắp lên ngày hôm qua phát huy tác dụng hay không, hôm nay ngủ dậy, cô gần như là không thấy đau nữa, thế nhưng vẫn còn có hơi sưng đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất