Thập Niên 70: Tiểu Thư Nhà Giàu Xuyên Thành Nữ Phụ Xui Xẻo
Chương 16:
Cô ấy thắc mắc: “Bọn họ đang làm gì vậy? Hôm nay không phải làm việc à?”
Kiều Trân Trân ngồi ở yên sau xe, cũng vươn cổ ra, cô chỉ sợ thiên hạ không loạn, thế nên mới cổ động Đinh Tiểu Hà đạp xe tới chỗ đó: “Chúng ta qua đó hóng chuyện chút đi.”
*
Thấy mọi người càng nói lại càng quá đáng, đại đội trưởng mới phải đứng ra để chủ trì đại cục: “Được rồi, tất cả những gì mọi người vừa nói tôi cũng đã nắm cả, mọi người quay về làm việc trước đi đã, đừng để ảnh hưởng đến tiến độ cày bừa vụ xuân. Còn chuyện của Kiều Trân Trân thì chờ cô ấy quay lại, sau khi hỏi rõ ràng, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Đại đội trưởng vừa dứt lời thì một đội viên đứng phía sau đã hét lên: "Đó không phải là Kiều Trân Trân sao? Cô ta đang tới đây rồi này."
Mọi người nghe thấy vậy thì mới quay đầu nhìn qua, hôm nay Kiều Trân Trân mặc một cái áo len lông dê màu trắng gạo rất phong cách tây, bên dưới thì phối cùng với một chiếc quần dài màu đen.
Vết thương trên mặt đã đóng vảy khiến cô trông có vẻ hơi quái dị, nhưng cô cũng không hề giấu giếm mà cứ thoải mái để lộ ra như vậy. Cô buộc hai bím tóc bồng bềnh ra sau đầu, khoe trọn khuôn mặt trái xoan, trông trẻ trung và cực kỳ xinh đẹp.
Thím Trần chế nhạo: "Cô ta còn có mặt mũi mà đến đây sao? Ăn mặc thành như thế kia, ai biết cô ta vào huyện thành làm gì cơ chứ?" Vừa nói, thím ta vừa quay người liếc xéo thằng con trai út nhà mình.
Một bà thím gầy gò đen đúa đứng bên cạnh cũng vô cùng đồng tình: “Một đứa con gái không an phận như vậy, sau này làm sao mà gả ra ngoài được?”
Thím Trần: “Trông chẳng khác nào yêu tinh cả, chắc chắn tôi sẽ không chấp nhận cho một đứa con dâu như vậy bước vào cửa nhà mình đâu!”
Con trai út của thím Trần nghe vậy thì mặt đỏ bừng cả lên, xấu hổ đến mức muốn chui luôn xuống đất cho rồi.
Hôm qua, khi cậu ta nghe người ta bàn tán về các nữ thanh niên trí thức trong đại đội, cậu ta mới thuận miệng nói một câu là dung mạo của Kiều Trân Trân không tệ, thế là chuyện này bị truyền đến tai mẹ cậu ta.
Mẹ cậu ta không chỉ mắng mỏ cậu ta một trận, mà còn bắt đầu tìm mọi cách để bắt bẻ Kiều Trân Trân nữa.
Thật ra thì Kiều Trân Trân có gia thế tốt, ngày thường cũng toàn dùng lỗ mũi mà nhìn người thôi, căn bản là chẳng thèm để ý đến bọn họ.
Thím Trần thấy con trai mình không rên tiếng nào như vậy, cuối cùng cũng hài lòng. Ánh mắt thím ra dừng ở trên người Kiều Ngọc Lan đang đứng phía sau: “Nếu mà nói thì thanh niên trí thức Kiều này là tốt nhất! Vừa siêng năng giỏi giang, lại còn xinh đẹp nữa chứ, ai cưới được cô ấy là có phúc lắm nhé.”
Kiều Ngọc Lan nghe vậy thì lập tức đỏ mặt: “Cháu nào có được tốt như thím nói cơ chứ…”
Vừa nói, chị ta vừa len lén liếc nhìn người con trai đeo kính đang đứng bên cạnh: “Thật ra em họ cháu chỉ là tính tình có hơi kiêu càng một chút, không chịu được khổ, hơi kén ăn kén mặc một chút, nhưng con bé thật sự không phải là người xấu đâu.”
Người con trai kia cảm thán: "Ngọc Lan à, em quá tốt bụng rồi. Kiều Trân Trân ngày thường cũng chẳng thèm đối xử hòa nhã với em, vậy mà em còn luôn nói tốt cho cô ta, còn giúp dọn dẹp mớ hỗn độn do cô ta gây ra nữa chứ."
“Chú Hai của em cũng chỉ có mỗi một cô con gái thôi, từ nhỏ em đã quen chăm sóc con bé rồi.”
Người kia nghe vậy thì càng thấy đau lòng khi Kiều Ngọc Lan phải nơi nơi nhân nhượng như vậy.
*
Ý định ban đầu của Kiều Trân Trân là đến để hóng chuyện chút thôi, nhưng sau đó, khi nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô mới phát hiện thì ra nhân vật chính lại chính là cô.
Đinh Tiểu Hà cũng nhận thấy có gì đó không ổn, cô ấy giảm tốc độ đạp xe xuống, nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta không qua bên kia nữa mà quay về ký túc xá luôn nhé?”
Kiều Trân Trân ngồi ở yên sau xe, cũng vươn cổ ra, cô chỉ sợ thiên hạ không loạn, thế nên mới cổ động Đinh Tiểu Hà đạp xe tới chỗ đó: “Chúng ta qua đó hóng chuyện chút đi.”
*
Thấy mọi người càng nói lại càng quá đáng, đại đội trưởng mới phải đứng ra để chủ trì đại cục: “Được rồi, tất cả những gì mọi người vừa nói tôi cũng đã nắm cả, mọi người quay về làm việc trước đi đã, đừng để ảnh hưởng đến tiến độ cày bừa vụ xuân. Còn chuyện của Kiều Trân Trân thì chờ cô ấy quay lại, sau khi hỏi rõ ràng, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích.”
Đại đội trưởng vừa dứt lời thì một đội viên đứng phía sau đã hét lên: "Đó không phải là Kiều Trân Trân sao? Cô ta đang tới đây rồi này."
Mọi người nghe thấy vậy thì mới quay đầu nhìn qua, hôm nay Kiều Trân Trân mặc một cái áo len lông dê màu trắng gạo rất phong cách tây, bên dưới thì phối cùng với một chiếc quần dài màu đen.
Vết thương trên mặt đã đóng vảy khiến cô trông có vẻ hơi quái dị, nhưng cô cũng không hề giấu giếm mà cứ thoải mái để lộ ra như vậy. Cô buộc hai bím tóc bồng bềnh ra sau đầu, khoe trọn khuôn mặt trái xoan, trông trẻ trung và cực kỳ xinh đẹp.
Thím Trần chế nhạo: "Cô ta còn có mặt mũi mà đến đây sao? Ăn mặc thành như thế kia, ai biết cô ta vào huyện thành làm gì cơ chứ?" Vừa nói, thím ta vừa quay người liếc xéo thằng con trai út nhà mình.
Một bà thím gầy gò đen đúa đứng bên cạnh cũng vô cùng đồng tình: “Một đứa con gái không an phận như vậy, sau này làm sao mà gả ra ngoài được?”
Thím Trần: “Trông chẳng khác nào yêu tinh cả, chắc chắn tôi sẽ không chấp nhận cho một đứa con dâu như vậy bước vào cửa nhà mình đâu!”
Con trai út của thím Trần nghe vậy thì mặt đỏ bừng cả lên, xấu hổ đến mức muốn chui luôn xuống đất cho rồi.
Hôm qua, khi cậu ta nghe người ta bàn tán về các nữ thanh niên trí thức trong đại đội, cậu ta mới thuận miệng nói một câu là dung mạo của Kiều Trân Trân không tệ, thế là chuyện này bị truyền đến tai mẹ cậu ta.
Mẹ cậu ta không chỉ mắng mỏ cậu ta một trận, mà còn bắt đầu tìm mọi cách để bắt bẻ Kiều Trân Trân nữa.
Thật ra thì Kiều Trân Trân có gia thế tốt, ngày thường cũng toàn dùng lỗ mũi mà nhìn người thôi, căn bản là chẳng thèm để ý đến bọn họ.
Thím Trần thấy con trai mình không rên tiếng nào như vậy, cuối cùng cũng hài lòng. Ánh mắt thím ra dừng ở trên người Kiều Ngọc Lan đang đứng phía sau: “Nếu mà nói thì thanh niên trí thức Kiều này là tốt nhất! Vừa siêng năng giỏi giang, lại còn xinh đẹp nữa chứ, ai cưới được cô ấy là có phúc lắm nhé.”
Kiều Ngọc Lan nghe vậy thì lập tức đỏ mặt: “Cháu nào có được tốt như thím nói cơ chứ…”
Vừa nói, chị ta vừa len lén liếc nhìn người con trai đeo kính đang đứng bên cạnh: “Thật ra em họ cháu chỉ là tính tình có hơi kiêu càng một chút, không chịu được khổ, hơi kén ăn kén mặc một chút, nhưng con bé thật sự không phải là người xấu đâu.”
Người con trai kia cảm thán: "Ngọc Lan à, em quá tốt bụng rồi. Kiều Trân Trân ngày thường cũng chẳng thèm đối xử hòa nhã với em, vậy mà em còn luôn nói tốt cho cô ta, còn giúp dọn dẹp mớ hỗn độn do cô ta gây ra nữa chứ."
“Chú Hai của em cũng chỉ có mỗi một cô con gái thôi, từ nhỏ em đã quen chăm sóc con bé rồi.”
Người kia nghe vậy thì càng thấy đau lòng khi Kiều Ngọc Lan phải nơi nơi nhân nhượng như vậy.
*
Ý định ban đầu của Kiều Trân Trân là đến để hóng chuyện chút thôi, nhưng sau đó, khi nhìn thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô mới phát hiện thì ra nhân vật chính lại chính là cô.
Đinh Tiểu Hà cũng nhận thấy có gì đó không ổn, cô ấy giảm tốc độ đạp xe xuống, nhỏ giọng nói: “Hay là chúng ta không qua bên kia nữa mà quay về ký túc xá luôn nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất