Chương 1: Phỏng vấn
Paris, tòa soạn báo Gloria.
Thời điểm vào chiều, chớm hoàng hôn. Trên nền trời, mặt trời dần dần lặn khuất sau những áng mây, nhuộm lấy một màu vàng cam đẹp rạng rỡ. Phô họa nên cái nét đẹp cùng với những công trình kiến trúc nổi danh của một thành phố thơ mộng và huyền ảo nơi đây.
Nhậm Kiều Hạ trên tay cầm lấy một tệp bài báo vừa được soạn, nội dung về khai thác nền kinh tế chính trị hàng đầu của thành phố cổ Amsterdam lớn nhất Châu Âu. Dáng vẻ khi này có phần vội vàng bởi hạn giao nộp dự án, mà cô cũng vừa hay nghe tin giám đốc mời gọi để làm việc riêng. Đại khái là vấn đề vô cùng quan trọng.
Người con gái trong bộ đồ công sở vừa vặn ôm trọn lấy cơ thể, mang mái tóc uốn nếp màu nâu sẫm, dáng vẻ thanh lịch vô cùng. Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tri thức trưởng thành. Qua bao nhiêu năm bôn ba, cũng tự tôi luyện chính mình trở nên cứng rắn.
Vừa bước vào phòng, tổng giám đốc nhìn cô bằng nét mặt vô cùng trầm trọng, ông khẽ đẩy một gọng kính lại nhìn Nhậm Kiều Hạ từ trên xuống dưới như thể xác định chính xác. Mãi lâu sau mới thở dài, ném lấy một tệp hồ sơ mới.
“Kiều Hạ, ngày mai sẽ có một buổi phỏng vấn với người chủ tịch đảm nhiệm của tập đoàn RCC (Royal Crest Corporation). Người bên phía tập đoàn chỉ đích danh cô phỏng vấn. Vì thế những dự án trước đây tôi giao cho cô, hạn sẽ được dời lại thêm một tuần nữa. Trước mắt trong vòng tối nay trước khi diễn ra buổi phỏng vấn, soạn câu hỏi cho tôi. Đây chính là một cơ hội lớn để tòa soạn báo trở mình, vì thế toàn bộ trông chờ vào cô.”
Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên ngẩng nhìn, tệp dự án muốn báo cáo liền bị siết lại. Vài giây sau cũng không nhịn được mà tiếp tục hỏi. Cho dù đây là dự án lớn nhiều người mong, nhưng chỉ đích danh cô luôn khiến nhiều người không khỏi thắc mắc.
“Lý do gì lại chỉ đích danh tôi thưa ngài?”
Giám đốc khẽ lắc đầu. Ông ta chỉ đơn giản nhận được một bức thư, còn có dấu ấn của tập đoàn RCC nổi danh ở thành phố Trùng Khánh. Sự việc rõ ràng như thế, cũng không thể nào mà là giả được.
“Tôi không biết.”
“Giám đốc có thể cho tôi biết thông tin về người chủ tịch đảm nhiệm hiện tại của tập đoàn RCC hay không? Nếu như là nhân vật lớn, chắc chắn sẽ có thông tin.”
Nghe đến đây, giám đốc thở dài một hơi ngao ngán.
“Nghe nói là một người đàn ông tương đối trẻ lại tài năng, còn về hành tung thì thật sự khó bởi không thấy bài báo nào đăng. Nếu như lần này chọn lấy tòa soạn báo của chúng ta. Đây thật sự chính là một cơ hội đổi đời đối với tất cả các tòa soạn báo lớn nhỏ đang cạnh tranh. Kiều Hạ, với kinh nghiệm bảy năm làm việc, tôi mong tối nay có thể soạn ra toàn bộ những câu hỏi hợp lý để có thể đáp ứng mọi tình huống phát sinh.”
Nhậm Kiều Hạ bỗng chốc cảm giác như trên vai gánh lấy một trọng trách lớn, tuy khó nhưng đây là một thử thách cũng như bước tiến lớn. Trong lòng tuy biết rõ sự khó khăn, nhưng cũng không giấu nổi sự vui vẻ.
“Vâng, tôi đã hiểu. Xin ngài cứ tin tưởng.”
Ngay lập tức, Nhậm Kiều Hạ cúi người chào giám đốc rồi rời đi.
…
Bởi vì là những tháng cuối năm, Paris càng về đêm trời càng lạnh. Thành phố trên đường tấp nập người qua, đông đúc vô cùng.
Quán bar xa hoa trụy lạc, về đêm vừa vặn là cuộc vui chơi của người giới thượng lưu. Với một thành phố phát triển bậc nhất, thì đây cũng chỉ là những thú vui xa xỉ nhất thời để hưởng thụ cảm giác đốt tiền vào nơi đây.
Trình Thâm lưng dựa thành ghế sofa bọc bằng da cao cấp, áo sơ mi bung vài cúc phác họa bả vai săn chắc, từng lọn tóc ngắn vươn trên gương mặt ngũ quan người đàn ông, góc cạnh kiêu ngạo âm trầm.
Bàn tay phải đeo lấy một chiếc đồng hồ sang trọng, nhãn hiệu xa xỉ không phải bất kỳ ai có thể sở hữu. Điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy rực, tỏa ánh sáng mờ ảo xung quanh.
Người con gái quyến rũ bên cạnh thấy ly rượu vừa cạn, lập tức liền rót ra ly, sau lại muốn ve vãn lấy người đàn ông, tiếc là hiện giờ tâm trạng Trình Thâm u uất vô cùng, khiến không một ai dám làm phiền.
Ánh mắt cô ả rơi trên một chiếc móc khóa đã cũ kĩ, hình dạng con gấu hồng rất nhỏ lại trong dễ thương. Trong đầu dấy lên suy nghĩ, khi nào một người đàn ông chững chạc kiêu ngạo như hắn, lại có hứng thú với những đồ vật dễ thương như vậy?
Cô ả tò mò vươn tay, vừa định cầm lên thì ngay lập tức Trình Thâm giật lấy. Khi này lông mày người đàn ông nhíu lại hằn rõ sự tức giận như thể vừa chạm vào vảy ngược, hắn gằn giọng quát lên.
“Cút ngay lập tức!”
Cô ả nhìn hắn vội vàng rời đi, điệu bộ đáng sợ trước mặt cũng đủ khiến cô ả không có lý do để ở lại nữa.
Trình Thâm nhìn chiếc móc khoá nhỏ, trong đầu hiện gương mặt quen thuộc đưa tặng cho hắn từ rất lâu về trước. Ngay lập tức, người đàn ông nhét vào túi.
Mãi lâu sau, trợ lý liền đẩy cửa bước vào. Trên tay toàn bộ tệp hồ sơ về người con gái, lẳng lặng đặt xuống.
“Thưa ngài, toàn bộ thông tin yêu cầu đều ở đây.”
Trình Thâm lúc này mới lấy lại dáng vẻ tỉnh táo. Người đàn ông ngồi dậy, nhìn vào tệp hồ sơ của người con gái tên Nhậm Kiều Hạ, vẫn gương mặt quen thuộc như mười năm trước, vẫn người con gái khiến tâm trí hắn mãi chẳng thể nào quên được.
Trong lòng dần dâng lên một loạt cảm xúc khó nói thành lời, bàn tay người đàn ông cầm lấy tệp giấy, trong vô thức sự tức giận, sự điên cuồng một loạt cứ thế mà trút vào tệp giấy này, khiến nó trở nên nhăn nheo.
Nhậm Kiều Hạ, mười năm trước em rời đi không một lời nói, lần này gặp lại, tôi phải cho em biết một điều. Giữa chúng ta, ai mới là người làm chủ mối quan hệ này.
Thời điểm vào chiều, chớm hoàng hôn. Trên nền trời, mặt trời dần dần lặn khuất sau những áng mây, nhuộm lấy một màu vàng cam đẹp rạng rỡ. Phô họa nên cái nét đẹp cùng với những công trình kiến trúc nổi danh của một thành phố thơ mộng và huyền ảo nơi đây.
Nhậm Kiều Hạ trên tay cầm lấy một tệp bài báo vừa được soạn, nội dung về khai thác nền kinh tế chính trị hàng đầu của thành phố cổ Amsterdam lớn nhất Châu Âu. Dáng vẻ khi này có phần vội vàng bởi hạn giao nộp dự án, mà cô cũng vừa hay nghe tin giám đốc mời gọi để làm việc riêng. Đại khái là vấn đề vô cùng quan trọng.
Người con gái trong bộ đồ công sở vừa vặn ôm trọn lấy cơ thể, mang mái tóc uốn nếp màu nâu sẫm, dáng vẻ thanh lịch vô cùng. Gương mặt xinh đẹp đầy vẻ tri thức trưởng thành. Qua bao nhiêu năm bôn ba, cũng tự tôi luyện chính mình trở nên cứng rắn.
Vừa bước vào phòng, tổng giám đốc nhìn cô bằng nét mặt vô cùng trầm trọng, ông khẽ đẩy một gọng kính lại nhìn Nhậm Kiều Hạ từ trên xuống dưới như thể xác định chính xác. Mãi lâu sau mới thở dài, ném lấy một tệp hồ sơ mới.
“Kiều Hạ, ngày mai sẽ có một buổi phỏng vấn với người chủ tịch đảm nhiệm của tập đoàn RCC (Royal Crest Corporation). Người bên phía tập đoàn chỉ đích danh cô phỏng vấn. Vì thế những dự án trước đây tôi giao cho cô, hạn sẽ được dời lại thêm một tuần nữa. Trước mắt trong vòng tối nay trước khi diễn ra buổi phỏng vấn, soạn câu hỏi cho tôi. Đây chính là một cơ hội lớn để tòa soạn báo trở mình, vì thế toàn bộ trông chờ vào cô.”
Nhậm Kiều Hạ ngạc nhiên ngẩng nhìn, tệp dự án muốn báo cáo liền bị siết lại. Vài giây sau cũng không nhịn được mà tiếp tục hỏi. Cho dù đây là dự án lớn nhiều người mong, nhưng chỉ đích danh cô luôn khiến nhiều người không khỏi thắc mắc.
“Lý do gì lại chỉ đích danh tôi thưa ngài?”
Giám đốc khẽ lắc đầu. Ông ta chỉ đơn giản nhận được một bức thư, còn có dấu ấn của tập đoàn RCC nổi danh ở thành phố Trùng Khánh. Sự việc rõ ràng như thế, cũng không thể nào mà là giả được.
“Tôi không biết.”
“Giám đốc có thể cho tôi biết thông tin về người chủ tịch đảm nhiệm hiện tại của tập đoàn RCC hay không? Nếu như là nhân vật lớn, chắc chắn sẽ có thông tin.”
Nghe đến đây, giám đốc thở dài một hơi ngao ngán.
“Nghe nói là một người đàn ông tương đối trẻ lại tài năng, còn về hành tung thì thật sự khó bởi không thấy bài báo nào đăng. Nếu như lần này chọn lấy tòa soạn báo của chúng ta. Đây thật sự chính là một cơ hội đổi đời đối với tất cả các tòa soạn báo lớn nhỏ đang cạnh tranh. Kiều Hạ, với kinh nghiệm bảy năm làm việc, tôi mong tối nay có thể soạn ra toàn bộ những câu hỏi hợp lý để có thể đáp ứng mọi tình huống phát sinh.”
Nhậm Kiều Hạ bỗng chốc cảm giác như trên vai gánh lấy một trọng trách lớn, tuy khó nhưng đây là một thử thách cũng như bước tiến lớn. Trong lòng tuy biết rõ sự khó khăn, nhưng cũng không giấu nổi sự vui vẻ.
“Vâng, tôi đã hiểu. Xin ngài cứ tin tưởng.”
Ngay lập tức, Nhậm Kiều Hạ cúi người chào giám đốc rồi rời đi.
…
Bởi vì là những tháng cuối năm, Paris càng về đêm trời càng lạnh. Thành phố trên đường tấp nập người qua, đông đúc vô cùng.
Quán bar xa hoa trụy lạc, về đêm vừa vặn là cuộc vui chơi của người giới thượng lưu. Với một thành phố phát triển bậc nhất, thì đây cũng chỉ là những thú vui xa xỉ nhất thời để hưởng thụ cảm giác đốt tiền vào nơi đây.
Trình Thâm lưng dựa thành ghế sofa bọc bằng da cao cấp, áo sơ mi bung vài cúc phác họa bả vai săn chắc, từng lọn tóc ngắn vươn trên gương mặt ngũ quan người đàn ông, góc cạnh kiêu ngạo âm trầm.
Bàn tay phải đeo lấy một chiếc đồng hồ sang trọng, nhãn hiệu xa xỉ không phải bất kỳ ai có thể sở hữu. Điếu thuốc trên tay vẫn đang cháy rực, tỏa ánh sáng mờ ảo xung quanh.
Người con gái quyến rũ bên cạnh thấy ly rượu vừa cạn, lập tức liền rót ra ly, sau lại muốn ve vãn lấy người đàn ông, tiếc là hiện giờ tâm trạng Trình Thâm u uất vô cùng, khiến không một ai dám làm phiền.
Ánh mắt cô ả rơi trên một chiếc móc khóa đã cũ kĩ, hình dạng con gấu hồng rất nhỏ lại trong dễ thương. Trong đầu dấy lên suy nghĩ, khi nào một người đàn ông chững chạc kiêu ngạo như hắn, lại có hứng thú với những đồ vật dễ thương như vậy?
Cô ả tò mò vươn tay, vừa định cầm lên thì ngay lập tức Trình Thâm giật lấy. Khi này lông mày người đàn ông nhíu lại hằn rõ sự tức giận như thể vừa chạm vào vảy ngược, hắn gằn giọng quát lên.
“Cút ngay lập tức!”
Cô ả nhìn hắn vội vàng rời đi, điệu bộ đáng sợ trước mặt cũng đủ khiến cô ả không có lý do để ở lại nữa.
Trình Thâm nhìn chiếc móc khoá nhỏ, trong đầu hiện gương mặt quen thuộc đưa tặng cho hắn từ rất lâu về trước. Ngay lập tức, người đàn ông nhét vào túi.
Mãi lâu sau, trợ lý liền đẩy cửa bước vào. Trên tay toàn bộ tệp hồ sơ về người con gái, lẳng lặng đặt xuống.
“Thưa ngài, toàn bộ thông tin yêu cầu đều ở đây.”
Trình Thâm lúc này mới lấy lại dáng vẻ tỉnh táo. Người đàn ông ngồi dậy, nhìn vào tệp hồ sơ của người con gái tên Nhậm Kiều Hạ, vẫn gương mặt quen thuộc như mười năm trước, vẫn người con gái khiến tâm trí hắn mãi chẳng thể nào quên được.
Trong lòng dần dâng lên một loạt cảm xúc khó nói thành lời, bàn tay người đàn ông cầm lấy tệp giấy, trong vô thức sự tức giận, sự điên cuồng một loạt cứ thế mà trút vào tệp giấy này, khiến nó trở nên nhăn nheo.
Nhậm Kiều Hạ, mười năm trước em rời đi không một lời nói, lần này gặp lại, tôi phải cho em biết một điều. Giữa chúng ta, ai mới là người làm chủ mối quan hệ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất