Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 15: Anh Kiêu, làm nhanh vậy sao!
Edit: Hyukie Lee
Chốc lát sau, Kiều Thiều mở cửa, vẻ mặt không còn gì để nói nhìn qua Hạ Thâm: “Cậu hố giáo bá như vậy, không bị đánh à?”
Hạ Thâm: “Đánh không lại.”
Đúng là đánh không chết!
Hai ngày ngắn ngủn, Kiều Thiều đã quen với sự tự tin mù quáng này.
Trần Tố muốn ở lại phòng thêm chút nữa.
Kiều Thiều chuẩn bị xuống quán cơm, y hỏi Trần Tố: “Có cần mua dùm không?”
Trần Tố lắc đầu: “Lát nữa mình đi sau.”
Kiều Thiều lại nói: “Vậy mình chờ cậu.”
Trần Tố: “Không cần chờ, ăn chậm không ngon, cậu đi trước đi.”
Kiều Thiều suy nghĩ, định đi cùng Hạ Thâm.
Gần đây đi đứng không tiện, cần một cái gậy có lực mạnh để chống, với nữa Kiều Thiều cảm thấy mình phải cho Trần Tố thời gian thu xếp.
Khóc một trận như vậy, buồn bực trong lòng xả ra, nhưng mắt lại sưng lên.
tt không muốn mang cái mặt đó ra ngoài cũng có thể hiểu được.
Kiều Thiều nói: “Thế mình đi trước đây.”
Trần Tố nở nụ cười hiếm thấy: “Đi đi.” https:// hyukieleesj1398.wordpress.com/
Kiều Thiều vịn tay Hạ Thâm, hai người sóng vai mà đi.
Trần Tố đứng cạnh cửa nhìn một lát, trong lòng cực kì thoải mái.
Kiều Thiều không giống với cậu, dù tình hình gia đình cả hai đều không tốt, nhưng Kiều Thiều tự tin hơn nhiều.
Trần Tố cảm thấy mình nên noi theo, cố gắng cởi mở hơn một tí, có lẽ cuộc sống sẽ có màu sắc khác.
Lúc Kiều Thiều và Hạ Thâm đến nhà ăn đã có hơi trễ, người đứng xếp hàng còn rất ít.
Hiện tại Kiều Thiều đã nhận ra “vật tham chiếu” có vấn đề, nhưng đáng tiếc không sửa lại được.
Thật vất vả mới an ủi được người ta, nếu bại lộ thân phận, Trần Tố có hoài nghi nhân sinh hay không?
Cho nên Kiều Thiều không những phải làm một học sinh bình thường mà còn phải làm một học sinh có tình hình gia đình không ổn.
Độ khó trong việc này tạm thời không đề cập đến, trọng điểm là làm lâu dài thế nào đây?
Chẳng lẽ phải giấu Trần Tố cả đời? Nếu sau này bị vạch trần, đến lúc đó…
Kiều Thiều rất sầu.
Vì một đường miên man suy nghĩ, nên khi bàn chân đứng ở cửa thang lầu, Kiều Thiều kinh ngạc: “Đi đâu thế?”
Một tay Hạ Thâm cầm khay ăn, một tay đỡ người: “Lầu hai.”
Kiều Thiều biết lầu hai là thiên hạ của “học sinh có tiền”, các loại thực phẩm “đắt đỏ” ùn ùn mà treo.
Thân là một học sinh “nghèo khó”, đi chỗ đó làm chi, y lập tức lắc đầu: “Không đi!”
Hạ Thâm nói: “Tôi luôn ăn ở lầu hai.”
Kiều Thiều: “Vậy cậu đi đi, tôi ăn ở lầu một được rồi.”
Hạ Thâm hạ mi nhìn xuống, nói một câu không hề liên quan: “Thật ra chỉ cần một tay tôi cũng xách cậu lên lầu hai được.”
Kiều Thiều: “!!!”
Hạ Thâm mỉm cười: “Thử không?”
Thử con mắm!
Lấy sự hiểu biết bốn mươi tám giờ của Kiều Thiều với Hạ Thâm, hắn làm được!
“Tôi đi lầu hai làm chi? Cũng mua cơm rồi…” Kiều Thiều oán thầm trong lòng.
Bọn họ đã đến lầu hai.
Một đường đi lên đụng phải Lâu Kiêu.
Lâu đại gia không coi ai ra gì đứng đằng kia, các bạn học cách xa vạn dặm.
Lâu Kiêu cầm điếu thuốc : “Sao đi chậm vậy?” Nói xong nhìn qua Kiều Thiều : “Ai đây?”
Thân mang mắt mù quanh năm, không phân biệt được người ngoài ba thước.
Thành kiến của Kiều Thiều đối với Lâu Kiêu đã tuột xuống đáy cốc, nghĩ đến giáo bá lãnh khốc vô tình là vì mù mắt, y lại có chút muốn cười.
Hai người đến gần, Lâu Kiêu lại bổ thêm một câu : “Con nhà ai đây?”
Kiều Thiều không muốn cười nữa, y muốn vì tôn nghiêm mà chiến!
Hạ Thâm bỏ khay ăn xuống, ôm chặt bả vai Kiều Thiều : “Nhà tôi.”
Ánh mắt Lâu Kiêu rất hung, nháy mắt liền phá hư bầu không khí : “À, là cậu ta.”
Ước chừng cậu chàng đã thấy rõ, là “tiểu cô nương” trong WC hôm qua, học sinh chuyển trường tay gầy chân gầy.
Kiều Thiều ngẫm đến sự khác biệt chiều cao giữa mình và giáo bá, tạm thời nhịn.
Một tên hai tên đều cao như vậy, thức ăn Đông Cao kéo xương ra à!
Kiều Thiều ngẫm lại mình lớn hơn một tuổi mà lùn như vậy, càng thêm đau đớn.
Lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên : “Anh Kiêu?”
Là lông xanh.
Lâu Kiêu quay đầu nhìn hắn.
“Sao anh… Sao.” Lông xanh thốt lên : “Nhanh như vậy sao!”
Ngữ khí này vô cùng phức tạp, trong đó còn bao gồm một phần ảo tưởng tan thành mây khói.
Lâu Kiêu hoàn toàn không biết gì cả : “Sao?”
Lông xanh được Hạ Thâm nháy mắt bỗng giật mình, ý thức được mình đang rút lông trên đầu lão hổ, nhanh chóng khoát tay nói : “Không, không có gì!” Nói xong chuồn mất.
Lâu Kiêu buồn bực : “Vừa rồi là Vệ Gia Vũ?”
Hạ Thâm : “Ừm.”
Lâu Kiêu : “Cậu ta nói nhanh cái gì?”
Hạ Thâm thong dong nói : “Ai mà biết, cả ngày cứ đại kinh tiểu quái.”
“Cũng đúng.” Giaó bá không nghi ngờ : “Ăn cơm đi, chờ nửa ngày.”
Kiều Thiều bên cạnh : “…”
Có chút đau lòng cho giáo bá phải làm sao đây!!
Tự nhiên ôm nồi lén dẫn bạn gái về ký túc xá thì thôi đi, còn ôm thêm cái nồi kinh thiên đại địa chiến đấu trong một phút đồng hồ!
Kiều Thiều lặng lẽ cách xa Hạ Thâm một chút.
Giáo bá thảm tới mức đó, y sợ sớm muộn gì mình cũng bị tên vô lại này hãm hại thành ăn quên chùi mép!
Hạ Thâm vươn tay gắp thịt trong khay của Kiều Thiều ăn.
Kiều Thiều nhìn hắn như nhìn ma quỷ.
Phần cơm bốn đồng tổng cộng chỉ có ba miếng thịt, một đũa của Hạ Thâm cướp sạch hết một phần ba!
Kiều Thiều còn đang muốn cao lên đây này!
Hạ Thâm nói : “Ăn cũng ngon ha.”
Kiều Thiều tức giận : “Đây là của tôi!”
Hạ Thâm : “Sao mà nhỏ mọn thế.”
Kiều thiếu gia ngoại hiệu cây tiền không hề ngờ có ngày hai chữ “nhỏ mọn” lại rơi lên đầu mình.
Kiều Thiều khô cằn nói : “Tôi không có.”
Hạ Thâm không chút khách khí cướp nguyên khay cơm : “Vậy tôi để ăn thêm miếng nữa.”
Kiều Thiều nóng nảy : “Đây là của tôi…”
Nói sớm thì mua hai phần cho!
Hạ Thâm đẩy hộp cơm sườn heo trước mặt mình qua Kiều Thiều : “Cậu ăn cái này đi.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Hạ Thâm nói : “Không muốn ăn?”
Kiều Thiều nhìn qua : “Không phải phần của cậu nhiều thịt hơn sao?”
Sườn cốt lết bốn năm đồng, một chén cơm tẻ, không cùng một cấp bậc với khay cơm bốn đồng của Kiều Thiều.
Hạ Thâm nói : “Lâu lâu muốn ăn chay một bữa.” Hắn đã hoàn toàn công chiếm khay cơm.
Kiều Thiều theo dõi hồi lâu, không hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Hạ Thâm cố ý tặng cơm sườn heo cho mình sao?
Người này lại tốt vậy sao?
Hừm…
Miệng thúi quắc lại còn xấu xa, nhưng tâm vẫn rất tốt.
Kiều Thiều chọt chọt miếng sườn, cảm nhận được cảm giác tham ăn đã lâu không có.
Phải biết ở nhà, dì Ngô vì muốn Kiều Thiều ăn thêm một hơi cơm cũng hao hết tâm tư.
Đáng tiếc…
Kiều Thiều dùng sức căn miếng thịt, mùi vị đọng lại trên đầu lưỡi.
Hạ Thâm thấy người nọ bắt đầu ăn, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi ăn phần cơm bốn đồng.
Sau bưa cơm chiều, Kiều Thiều lên lớp tự học, Hạ Thâm đi trước với Lâu Kiêu.
Ra khỏi cổng, Lâu Kiêu nói : “Không phải cậu thà đói chết cũng không ăn đồ cho heo dưới lầu một à.”
Không sai, bọn họ gọi phần cơm bốn đồng dưới lầu một là đồ cho heo.
Hạ Thâm nói : “Thỉnh thoảng ăn cũng không tồi.”
Lâu Kiêu liếc hắn một cái : “Rau cần cũng không tồi?”
Hạ Thâm ghét nhất là rau cần, thấy là ăn không ngon.
Hạ Thâm buồn bã nói : “Không cảm động hả? Vì dỗ dành tên nhóc kia ăn thịt, tôi trả giá nhiêu đó vẫn chưa đủ nhiều sao.”
Ăn một khay rau cần, ngẫm lại đã thấy buồn nôn.
Lâu Kiêu cười nhẹ một tiếng, hút một hơi thuốc : “Tôi nói, không phải cậu muốn yêu đương với tên tiểu tử kia thật chứ.”
Hạ Thâm: “Nghĩ gì vậy ba.”
Lâu Kiêu nhướng mày.
Hạ Thâm nói: “Tôi cũng không phải cầm thú, sao lại xuống tay với em nhỏ được.”
Lâu Kiêu dừng lại, luôn thấy có chỗ nào sai sai.
Mãi khi đến quán bar, một ly rượu xuống bụng mới kịp phản ứng.
Trọng điểm là em nhỏ sao?
Chẳng lẽ không phải vấn đề giới tính hả!
Đáng tiếc Hạ Thâm đã sớm về nhà, hắn cũng không có ai để nói.
Buổi tối tự học, Kiều Thiều nghe giảng bài rất nghiêm túc, khi trời tối học sinh ngoại trú đã về gần hết, y đến bên cạnh Trần Tố ngồi xuống, cùng nhau làm bài tập.
Quả nhiên Trần Tố rất lợi hại, cả một bộ đề chỉ làm sai nửa câu!
Kiều Thiều nhìn quyển bài tập chỉ mới đủ đạt điểm tiêu chuẩn của mình, tâm tình vô cùng phức tạp.
Con đường dài đằng đẵng phía trước, Kiều đồng chí cần phải cố gắng a!
Sau khi trở lại phòng ngủ, Kiều Thiều tắm rửa xong lên giường vẫn có chút xuất thần.
Luôn cảm thấy không cam lòng, không cam lòng vì Trần Tố.
Rõ ràng không trộm đồ sao lại phải đeo ô danh.
Làm sao mới có thể chứng minh trong sạch cho cậu ấy đây?
Kiều Thiều nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nguyên nhân, lúc này điện thoại rung một cái.
Vì đang đeo tai nghe, nên Kiều Thiều phát hiện rất nhanh.
Kiều Thiều trùm chăn xem điện thoại.
Không Có Thứ Sáu: “Ngủ chưa?”
Là Hạ Thâm, hơn nửa đêm còn tìm mình làm gì?
Kiều Thiều trả lời: “Chưa.”
Không Có Thứ Sáu: “Ngủ không được?”
Kiều Thiều đang muốn nhắn lại sắp ngủ, người này lại gửi tiếp: “Có muốn giúp Trần Tố không?”
Bỗng dưng Kiều Thiều trợn to mắt, nhanh chóng xóa sạch nội dung định nhắn, gõ chữ lại một lần nữa: “Gíup thế nào! Cậu có thể chứng minh trong sạch cho cậu ấy sao!”
Trong căn phòng trọ tối đen, Hạ Thâm đứng khỏi ghế, một tay đút túi đi ra ban công, một tay gõ chữ.
Kiều Thiều nhanh chóng nhận được tin nhắn.
Không Có Thứ Sáu: “Có thể, chỉ cần cậu đồng ý với tôi một chuyện (づ ̄3 ̄)づ╭~.”
Kiều Thiều: “…”
Mọe, không gửi emoji thì chết à!
==
Tác giả : Bắt chước Thâm ca, hôn gió mấy cưng một cái moa ~
Chốc lát sau, Kiều Thiều mở cửa, vẻ mặt không còn gì để nói nhìn qua Hạ Thâm: “Cậu hố giáo bá như vậy, không bị đánh à?”
Hạ Thâm: “Đánh không lại.”
Đúng là đánh không chết!
Hai ngày ngắn ngủn, Kiều Thiều đã quen với sự tự tin mù quáng này.
Trần Tố muốn ở lại phòng thêm chút nữa.
Kiều Thiều chuẩn bị xuống quán cơm, y hỏi Trần Tố: “Có cần mua dùm không?”
Trần Tố lắc đầu: “Lát nữa mình đi sau.”
Kiều Thiều lại nói: “Vậy mình chờ cậu.”
Trần Tố: “Không cần chờ, ăn chậm không ngon, cậu đi trước đi.”
Kiều Thiều suy nghĩ, định đi cùng Hạ Thâm.
Gần đây đi đứng không tiện, cần một cái gậy có lực mạnh để chống, với nữa Kiều Thiều cảm thấy mình phải cho Trần Tố thời gian thu xếp.
Khóc một trận như vậy, buồn bực trong lòng xả ra, nhưng mắt lại sưng lên.
tt không muốn mang cái mặt đó ra ngoài cũng có thể hiểu được.
Kiều Thiều nói: “Thế mình đi trước đây.”
Trần Tố nở nụ cười hiếm thấy: “Đi đi.” https:// hyukieleesj1398.wordpress.com/
Kiều Thiều vịn tay Hạ Thâm, hai người sóng vai mà đi.
Trần Tố đứng cạnh cửa nhìn một lát, trong lòng cực kì thoải mái.
Kiều Thiều không giống với cậu, dù tình hình gia đình cả hai đều không tốt, nhưng Kiều Thiều tự tin hơn nhiều.
Trần Tố cảm thấy mình nên noi theo, cố gắng cởi mở hơn một tí, có lẽ cuộc sống sẽ có màu sắc khác.
Lúc Kiều Thiều và Hạ Thâm đến nhà ăn đã có hơi trễ, người đứng xếp hàng còn rất ít.
Hiện tại Kiều Thiều đã nhận ra “vật tham chiếu” có vấn đề, nhưng đáng tiếc không sửa lại được.
Thật vất vả mới an ủi được người ta, nếu bại lộ thân phận, Trần Tố có hoài nghi nhân sinh hay không?
Cho nên Kiều Thiều không những phải làm một học sinh bình thường mà còn phải làm một học sinh có tình hình gia đình không ổn.
Độ khó trong việc này tạm thời không đề cập đến, trọng điểm là làm lâu dài thế nào đây?
Chẳng lẽ phải giấu Trần Tố cả đời? Nếu sau này bị vạch trần, đến lúc đó…
Kiều Thiều rất sầu.
Vì một đường miên man suy nghĩ, nên khi bàn chân đứng ở cửa thang lầu, Kiều Thiều kinh ngạc: “Đi đâu thế?”
Một tay Hạ Thâm cầm khay ăn, một tay đỡ người: “Lầu hai.”
Kiều Thiều biết lầu hai là thiên hạ của “học sinh có tiền”, các loại thực phẩm “đắt đỏ” ùn ùn mà treo.
Thân là một học sinh “nghèo khó”, đi chỗ đó làm chi, y lập tức lắc đầu: “Không đi!”
Hạ Thâm nói: “Tôi luôn ăn ở lầu hai.”
Kiều Thiều: “Vậy cậu đi đi, tôi ăn ở lầu một được rồi.”
Hạ Thâm hạ mi nhìn xuống, nói một câu không hề liên quan: “Thật ra chỉ cần một tay tôi cũng xách cậu lên lầu hai được.”
Kiều Thiều: “!!!”
Hạ Thâm mỉm cười: “Thử không?”
Thử con mắm!
Lấy sự hiểu biết bốn mươi tám giờ của Kiều Thiều với Hạ Thâm, hắn làm được!
“Tôi đi lầu hai làm chi? Cũng mua cơm rồi…” Kiều Thiều oán thầm trong lòng.
Bọn họ đã đến lầu hai.
Một đường đi lên đụng phải Lâu Kiêu.
Lâu đại gia không coi ai ra gì đứng đằng kia, các bạn học cách xa vạn dặm.
Lâu Kiêu cầm điếu thuốc : “Sao đi chậm vậy?” Nói xong nhìn qua Kiều Thiều : “Ai đây?”
Thân mang mắt mù quanh năm, không phân biệt được người ngoài ba thước.
Thành kiến của Kiều Thiều đối với Lâu Kiêu đã tuột xuống đáy cốc, nghĩ đến giáo bá lãnh khốc vô tình là vì mù mắt, y lại có chút muốn cười.
Hai người đến gần, Lâu Kiêu lại bổ thêm một câu : “Con nhà ai đây?”
Kiều Thiều không muốn cười nữa, y muốn vì tôn nghiêm mà chiến!
Hạ Thâm bỏ khay ăn xuống, ôm chặt bả vai Kiều Thiều : “Nhà tôi.”
Ánh mắt Lâu Kiêu rất hung, nháy mắt liền phá hư bầu không khí : “À, là cậu ta.”
Ước chừng cậu chàng đã thấy rõ, là “tiểu cô nương” trong WC hôm qua, học sinh chuyển trường tay gầy chân gầy.
Kiều Thiều ngẫm đến sự khác biệt chiều cao giữa mình và giáo bá, tạm thời nhịn.
Một tên hai tên đều cao như vậy, thức ăn Đông Cao kéo xương ra à!
Kiều Thiều ngẫm lại mình lớn hơn một tuổi mà lùn như vậy, càng thêm đau đớn.
Lúc này, một tiếng kêu kinh ngạc vang lên : “Anh Kiêu?”
Là lông xanh.
Lâu Kiêu quay đầu nhìn hắn.
“Sao anh… Sao.” Lông xanh thốt lên : “Nhanh như vậy sao!”
Ngữ khí này vô cùng phức tạp, trong đó còn bao gồm một phần ảo tưởng tan thành mây khói.
Lâu Kiêu hoàn toàn không biết gì cả : “Sao?”
Lông xanh được Hạ Thâm nháy mắt bỗng giật mình, ý thức được mình đang rút lông trên đầu lão hổ, nhanh chóng khoát tay nói : “Không, không có gì!” Nói xong chuồn mất.
Lâu Kiêu buồn bực : “Vừa rồi là Vệ Gia Vũ?”
Hạ Thâm : “Ừm.”
Lâu Kiêu : “Cậu ta nói nhanh cái gì?”
Hạ Thâm thong dong nói : “Ai mà biết, cả ngày cứ đại kinh tiểu quái.”
“Cũng đúng.” Giaó bá không nghi ngờ : “Ăn cơm đi, chờ nửa ngày.”
Kiều Thiều bên cạnh : “…”
Có chút đau lòng cho giáo bá phải làm sao đây!!
Tự nhiên ôm nồi lén dẫn bạn gái về ký túc xá thì thôi đi, còn ôm thêm cái nồi kinh thiên đại địa chiến đấu trong một phút đồng hồ!
Kiều Thiều lặng lẽ cách xa Hạ Thâm một chút.
Giáo bá thảm tới mức đó, y sợ sớm muộn gì mình cũng bị tên vô lại này hãm hại thành ăn quên chùi mép!
Hạ Thâm vươn tay gắp thịt trong khay của Kiều Thiều ăn.
Kiều Thiều nhìn hắn như nhìn ma quỷ.
Phần cơm bốn đồng tổng cộng chỉ có ba miếng thịt, một đũa của Hạ Thâm cướp sạch hết một phần ba!
Kiều Thiều còn đang muốn cao lên đây này!
Hạ Thâm nói : “Ăn cũng ngon ha.”
Kiều Thiều tức giận : “Đây là của tôi!”
Hạ Thâm : “Sao mà nhỏ mọn thế.”
Kiều thiếu gia ngoại hiệu cây tiền không hề ngờ có ngày hai chữ “nhỏ mọn” lại rơi lên đầu mình.
Kiều Thiều khô cằn nói : “Tôi không có.”
Hạ Thâm không chút khách khí cướp nguyên khay cơm : “Vậy tôi để ăn thêm miếng nữa.”
Kiều Thiều nóng nảy : “Đây là của tôi…”
Nói sớm thì mua hai phần cho!
Hạ Thâm đẩy hộp cơm sườn heo trước mặt mình qua Kiều Thiều : “Cậu ăn cái này đi.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Hạ Thâm nói : “Không muốn ăn?”
Kiều Thiều nhìn qua : “Không phải phần của cậu nhiều thịt hơn sao?”
Sườn cốt lết bốn năm đồng, một chén cơm tẻ, không cùng một cấp bậc với khay cơm bốn đồng của Kiều Thiều.
Hạ Thâm nói : “Lâu lâu muốn ăn chay một bữa.” Hắn đã hoàn toàn công chiếm khay cơm.
Kiều Thiều theo dõi hồi lâu, không hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Hạ Thâm cố ý tặng cơm sườn heo cho mình sao?
Người này lại tốt vậy sao?
Hừm…
Miệng thúi quắc lại còn xấu xa, nhưng tâm vẫn rất tốt.
Kiều Thiều chọt chọt miếng sườn, cảm nhận được cảm giác tham ăn đã lâu không có.
Phải biết ở nhà, dì Ngô vì muốn Kiều Thiều ăn thêm một hơi cơm cũng hao hết tâm tư.
Đáng tiếc…
Kiều Thiều dùng sức căn miếng thịt, mùi vị đọng lại trên đầu lưỡi.
Hạ Thâm thấy người nọ bắt đầu ăn, khóe miệng khẽ nhếch, chậm rãi ăn phần cơm bốn đồng.
Sau bưa cơm chiều, Kiều Thiều lên lớp tự học, Hạ Thâm đi trước với Lâu Kiêu.
Ra khỏi cổng, Lâu Kiêu nói : “Không phải cậu thà đói chết cũng không ăn đồ cho heo dưới lầu một à.”
Không sai, bọn họ gọi phần cơm bốn đồng dưới lầu một là đồ cho heo.
Hạ Thâm nói : “Thỉnh thoảng ăn cũng không tồi.”
Lâu Kiêu liếc hắn một cái : “Rau cần cũng không tồi?”
Hạ Thâm ghét nhất là rau cần, thấy là ăn không ngon.
Hạ Thâm buồn bã nói : “Không cảm động hả? Vì dỗ dành tên nhóc kia ăn thịt, tôi trả giá nhiêu đó vẫn chưa đủ nhiều sao.”
Ăn một khay rau cần, ngẫm lại đã thấy buồn nôn.
Lâu Kiêu cười nhẹ một tiếng, hút một hơi thuốc : “Tôi nói, không phải cậu muốn yêu đương với tên tiểu tử kia thật chứ.”
Hạ Thâm: “Nghĩ gì vậy ba.”
Lâu Kiêu nhướng mày.
Hạ Thâm nói: “Tôi cũng không phải cầm thú, sao lại xuống tay với em nhỏ được.”
Lâu Kiêu dừng lại, luôn thấy có chỗ nào sai sai.
Mãi khi đến quán bar, một ly rượu xuống bụng mới kịp phản ứng.
Trọng điểm là em nhỏ sao?
Chẳng lẽ không phải vấn đề giới tính hả!
Đáng tiếc Hạ Thâm đã sớm về nhà, hắn cũng không có ai để nói.
Buổi tối tự học, Kiều Thiều nghe giảng bài rất nghiêm túc, khi trời tối học sinh ngoại trú đã về gần hết, y đến bên cạnh Trần Tố ngồi xuống, cùng nhau làm bài tập.
Quả nhiên Trần Tố rất lợi hại, cả một bộ đề chỉ làm sai nửa câu!
Kiều Thiều nhìn quyển bài tập chỉ mới đủ đạt điểm tiêu chuẩn của mình, tâm tình vô cùng phức tạp.
Con đường dài đằng đẵng phía trước, Kiều đồng chí cần phải cố gắng a!
Sau khi trở lại phòng ngủ, Kiều Thiều tắm rửa xong lên giường vẫn có chút xuất thần.
Luôn cảm thấy không cam lòng, không cam lòng vì Trần Tố.
Rõ ràng không trộm đồ sao lại phải đeo ô danh.
Làm sao mới có thể chứng minh trong sạch cho cậu ấy đây?
Kiều Thiều nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nguyên nhân, lúc này điện thoại rung một cái.
Vì đang đeo tai nghe, nên Kiều Thiều phát hiện rất nhanh.
Kiều Thiều trùm chăn xem điện thoại.
Không Có Thứ Sáu: “Ngủ chưa?”
Là Hạ Thâm, hơn nửa đêm còn tìm mình làm gì?
Kiều Thiều trả lời: “Chưa.”
Không Có Thứ Sáu: “Ngủ không được?”
Kiều Thiều đang muốn nhắn lại sắp ngủ, người này lại gửi tiếp: “Có muốn giúp Trần Tố không?”
Bỗng dưng Kiều Thiều trợn to mắt, nhanh chóng xóa sạch nội dung định nhắn, gõ chữ lại một lần nữa: “Gíup thế nào! Cậu có thể chứng minh trong sạch cho cậu ấy sao!”
Trong căn phòng trọ tối đen, Hạ Thâm đứng khỏi ghế, một tay đút túi đi ra ban công, một tay gõ chữ.
Kiều Thiều nhanh chóng nhận được tin nhắn.
Không Có Thứ Sáu: “Có thể, chỉ cần cậu đồng ý với tôi một chuyện (づ ̄3 ̄)づ╭~.”
Kiều Thiều: “…”
Mọe, không gửi emoji thì chết à!
==
Tác giả : Bắt chước Thâm ca, hôn gió mấy cưng một cái moa ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất