Chương 6: Lời mời
Mộc Miên đợi Trương Như Ý đi ra lại thì cô liền hành động.
Dám hâm dọa cô, cô sẽ cho cô ta biết mùi.
“ Tổng giám đốc, anh có thể cắt bít tết dùm tôi được chứ ’’
Mộc Miên đưa dĩa bít tết của mình cho Chu Minh Lãng.
Anh cũng không đáp lại mà chỉ nhận cái dĩa cô đưa, rồi cắt chúng thành những miếng nhỏ vừa ăn.
“ Woww anh cắt thật đẹp nha ’’ Mộc Miên giơ ngón like cho anh.
Cái này là cô khen thiệt nha, anh cắt miếng thịt theo xớ của nó nên khi đưa nào miệng thịt rất mềm như muốn tan ra vậy đó.
Chu Minh Lãng ừm một cái xem như chấp nhận lời khen của cô.
Anh vốn biết cô nhóc trẻ tuổi này sẽ có nhiều trò vặt vãnh mà.
Trương Như Ý ngồi đối diện mà giận đỏ cả mắt, cô ta trừng mắt nhìn Mộc Miên. Nhưng Mộc Miên không sợ, dám đụng đến cô còn chưa biết ai xui xẻo đâu.
Sau đó, Mộc Miên không ngồi yên lại tiếp tục giở trò.
“ Tổng giám đốc, miệng anh dính sốt ’’
Chu Minh Lãng liền lấy khăn giấy định lau đi nhưng bị Mộc Miên ngăn lại.
Cô đã nhanh tay hơn rút lấy tờ khăn giấy trong tay anh rồi nhẹ nhàng lau giúp.
Vừa hay một màn này đều lọt vào mắt của hai cha con ông Trương.
“ Hai người thật thân thiết ’’
Người ngoài nghe được thì tưởng là chỉ là câu nói vui nhưng thật chất là sự châm biếm, cười cợt.
“ Ngồi cho đàng hoàng ’’ Chu Minh Lãng liếc nhìn Mộc Miên một cái.
Sau đó lại ra đòn phủ đầu với ông Trương.
“ Việc hợp tác cũng đã kết thúc rồi, thiết nghĩ sau này chúng ta không cần phải gặp nhau nữa đâu ’’ có thể thấy đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh.
“ Ba bây giờ phải làm sao đây? ’’ Trương Như Ý không chịu được ấm ức này.
“ Để ba gọi điện cho lão Chu ’’ ông ta vẫn còn át chủ bài đây mà.
Nhưng cuộc gọi đó cũng chỉ đổi lại sự thờ ơ của Chu Tấn mà thôi.
“ Tôi tôn trọng thằng bé, nếu nó không chịu thì chúng ta cứ đến đây thôi ’’ Chu Tấn bên kia đang bận đánh cờ.
“ Nhưng mà ... ’’ ông Trương không can tâm.
“ Được rồi, tôi đang bận ’’ sau đó ông Chu cũng cúp máy.
Rồi liền nối máy điện cho thằng con của mình.
“ Ba ’’ Chu Minh Lãng đang ngồi xe trở về công ty, kế bên là Mộc Miên.
Anh bật loa ngoài để nói chuyện với ông Chu.
“ Con nói xem lớn đến chừng này rồi vẫn bắt ta lo chuyện đại sự là sao hả? ’’ ông Chu bắt đầu phàn nàn.
“ Không gấp, con vẫn chưa nghĩ đến việc lập gia đình ’’ lần nào ông cũng chỉ nói chuyện này.
“ Không gấp gì chứ? Con đã 30 rồi đấy ’’
“ Dù sao ba cũng già cả rồi, cũng muốn có cháu ẵm bồng ’’ ông giả bộ oán than.
“ Chẳng phải ba có hai người cháu rồi sao! ’’ ý anh là con trai và con gái của anh chị hai.
Cũng chính là Chu Hành và Chu Khiết Quỳnh. Hiện tại thì Chu Khiết Quỳnh vẫn đang học ở nước ngoài.
“ Tụi nó không giống, không phải đều lớn hết rồi sao ’’ ông đúng là không nói lại thằng con này.
“ Tổng giám đốc, tài liệu anh cần đây ’’
Mộc Miên định đợi anh nói chuyện xong mới đưa cho anh nhưng dường như câu chuyện này sẽ không có hồi kết.
“ Ai vậy? Sao bên cạnh con lại có nữ nhân ’’ ông Chu nghe tiếng Mộc Miên cũng giật mình.
Không phải từ đó giờ thằng con mình thanh tâm quả dục lắm hay sao.
“ Là thư ký của con ’’ Chu Minh Lãng cảm thấy Mộc Miên này đã gián tiếp gây ra mối nguy hiểm rồi.
“ Tốt, tốt lắm có dịp thì dẫn về ăn cơm ’’ làm cho con trai ông tuyển chọn chắc chắn không tầm thường.
“ Ba à... ’’ anh bó tay rồi.
“ Con đưa điện thoại cho thư ký của mình đi ’’ ông biết nói với anh anh cũng sẽ từ chối.
Chu Minh Lãng đành bất lực đưa điện thoại cho Mộc Miên còn không quên nhìn cô một cái cảnh cáo.
Thôi xong rồi, lần này Mộc Miên sẽ tiêu đời.
“ Thư ký à, cháu tên gì? ’’ tiếng nói từ bên kia điện thoại truyền đến.
“ Cháu tên Mộc Miên ạ ’’ Mộc Miên cẩn thận trả lời.
“ Làm với thằng nhóc đó chắc là cực khổ cho cháu lắm, khi nào rảnh có thể tới Chu gia ăn cơm nha. Ta luôn chào đón ’’ bên kia ông Chu cười rất sảng khoái.
“ Vâng ạ ’’
Sau đó hai người nói thêm vài câu rồi cũng tắt máy, Mộc Miên liền trả điện thoại lại cho Chu Minh Lãng.
“ Không có gì nói sao? ’’ anh nhét điện thoại lại vào túi, bắt chéo chân nhìn thẳng vào mắt cô.
“ Thật ra là... ’’ Mộc Miên liền vội giải thích.
Sau khi nghe Mộc Miên trình bày sự việc xong Chu Minh Lãng cũng bỏ qua.
“ Không có lần sau ’’ chỉ cần cô không có tâm tư gì bất chính là được.
“ Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc ’’
Mộc Miên nhìn ra được anh rất mẫn cảm với những việc này, xem ra cô phải đổi cách khác để từ từ tiếp cận anh rồi.
Trở về công ty thì cả hai quay về trạng thái lúc sáng đó là vô cùng bận rộn.
Mộc Miên dường như phải chạy khắp công ty để giao việc từ cấp trên xuống cho mọi người.
Trước khi ra về còn được nhận thêm một món quà.
“ Mộc Miên tổng giám đốc có nói với cô chưa? ’’
Tây An Lăng từ phòng thư ký chạy lên tìm cô, cũng may là cô chưa ra về.
“ Chuyện gì cơ? ’’ nguyên ngày nay anh có nói gì đâu.
“ Chắc là anh ấy quên nói cô rồi ’’
“ Đây ’’ Tây An Lăng đưa cho cô chìa khóa nhà của Chu Minh Lãng.
Dám hâm dọa cô, cô sẽ cho cô ta biết mùi.
“ Tổng giám đốc, anh có thể cắt bít tết dùm tôi được chứ ’’
Mộc Miên đưa dĩa bít tết của mình cho Chu Minh Lãng.
Anh cũng không đáp lại mà chỉ nhận cái dĩa cô đưa, rồi cắt chúng thành những miếng nhỏ vừa ăn.
“ Woww anh cắt thật đẹp nha ’’ Mộc Miên giơ ngón like cho anh.
Cái này là cô khen thiệt nha, anh cắt miếng thịt theo xớ của nó nên khi đưa nào miệng thịt rất mềm như muốn tan ra vậy đó.
Chu Minh Lãng ừm một cái xem như chấp nhận lời khen của cô.
Anh vốn biết cô nhóc trẻ tuổi này sẽ có nhiều trò vặt vãnh mà.
Trương Như Ý ngồi đối diện mà giận đỏ cả mắt, cô ta trừng mắt nhìn Mộc Miên. Nhưng Mộc Miên không sợ, dám đụng đến cô còn chưa biết ai xui xẻo đâu.
Sau đó, Mộc Miên không ngồi yên lại tiếp tục giở trò.
“ Tổng giám đốc, miệng anh dính sốt ’’
Chu Minh Lãng liền lấy khăn giấy định lau đi nhưng bị Mộc Miên ngăn lại.
Cô đã nhanh tay hơn rút lấy tờ khăn giấy trong tay anh rồi nhẹ nhàng lau giúp.
Vừa hay một màn này đều lọt vào mắt của hai cha con ông Trương.
“ Hai người thật thân thiết ’’
Người ngoài nghe được thì tưởng là chỉ là câu nói vui nhưng thật chất là sự châm biếm, cười cợt.
“ Ngồi cho đàng hoàng ’’ Chu Minh Lãng liếc nhìn Mộc Miên một cái.
Sau đó lại ra đòn phủ đầu với ông Trương.
“ Việc hợp tác cũng đã kết thúc rồi, thiết nghĩ sau này chúng ta không cần phải gặp nhau nữa đâu ’’ có thể thấy đây là sự nhượng bộ cuối cùng của anh.
“ Ba bây giờ phải làm sao đây? ’’ Trương Như Ý không chịu được ấm ức này.
“ Để ba gọi điện cho lão Chu ’’ ông ta vẫn còn át chủ bài đây mà.
Nhưng cuộc gọi đó cũng chỉ đổi lại sự thờ ơ của Chu Tấn mà thôi.
“ Tôi tôn trọng thằng bé, nếu nó không chịu thì chúng ta cứ đến đây thôi ’’ Chu Tấn bên kia đang bận đánh cờ.
“ Nhưng mà ... ’’ ông Trương không can tâm.
“ Được rồi, tôi đang bận ’’ sau đó ông Chu cũng cúp máy.
Rồi liền nối máy điện cho thằng con của mình.
“ Ba ’’ Chu Minh Lãng đang ngồi xe trở về công ty, kế bên là Mộc Miên.
Anh bật loa ngoài để nói chuyện với ông Chu.
“ Con nói xem lớn đến chừng này rồi vẫn bắt ta lo chuyện đại sự là sao hả? ’’ ông Chu bắt đầu phàn nàn.
“ Không gấp, con vẫn chưa nghĩ đến việc lập gia đình ’’ lần nào ông cũng chỉ nói chuyện này.
“ Không gấp gì chứ? Con đã 30 rồi đấy ’’
“ Dù sao ba cũng già cả rồi, cũng muốn có cháu ẵm bồng ’’ ông giả bộ oán than.
“ Chẳng phải ba có hai người cháu rồi sao! ’’ ý anh là con trai và con gái của anh chị hai.
Cũng chính là Chu Hành và Chu Khiết Quỳnh. Hiện tại thì Chu Khiết Quỳnh vẫn đang học ở nước ngoài.
“ Tụi nó không giống, không phải đều lớn hết rồi sao ’’ ông đúng là không nói lại thằng con này.
“ Tổng giám đốc, tài liệu anh cần đây ’’
Mộc Miên định đợi anh nói chuyện xong mới đưa cho anh nhưng dường như câu chuyện này sẽ không có hồi kết.
“ Ai vậy? Sao bên cạnh con lại có nữ nhân ’’ ông Chu nghe tiếng Mộc Miên cũng giật mình.
Không phải từ đó giờ thằng con mình thanh tâm quả dục lắm hay sao.
“ Là thư ký của con ’’ Chu Minh Lãng cảm thấy Mộc Miên này đã gián tiếp gây ra mối nguy hiểm rồi.
“ Tốt, tốt lắm có dịp thì dẫn về ăn cơm ’’ làm cho con trai ông tuyển chọn chắc chắn không tầm thường.
“ Ba à... ’’ anh bó tay rồi.
“ Con đưa điện thoại cho thư ký của mình đi ’’ ông biết nói với anh anh cũng sẽ từ chối.
Chu Minh Lãng đành bất lực đưa điện thoại cho Mộc Miên còn không quên nhìn cô một cái cảnh cáo.
Thôi xong rồi, lần này Mộc Miên sẽ tiêu đời.
“ Thư ký à, cháu tên gì? ’’ tiếng nói từ bên kia điện thoại truyền đến.
“ Cháu tên Mộc Miên ạ ’’ Mộc Miên cẩn thận trả lời.
“ Làm với thằng nhóc đó chắc là cực khổ cho cháu lắm, khi nào rảnh có thể tới Chu gia ăn cơm nha. Ta luôn chào đón ’’ bên kia ông Chu cười rất sảng khoái.
“ Vâng ạ ’’
Sau đó hai người nói thêm vài câu rồi cũng tắt máy, Mộc Miên liền trả điện thoại lại cho Chu Minh Lãng.
“ Không có gì nói sao? ’’ anh nhét điện thoại lại vào túi, bắt chéo chân nhìn thẳng vào mắt cô.
“ Thật ra là... ’’ Mộc Miên liền vội giải thích.
Sau khi nghe Mộc Miên trình bày sự việc xong Chu Minh Lãng cũng bỏ qua.
“ Không có lần sau ’’ chỉ cần cô không có tâm tư gì bất chính là được.
“ Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc ’’
Mộc Miên nhìn ra được anh rất mẫn cảm với những việc này, xem ra cô phải đổi cách khác để từ từ tiếp cận anh rồi.
Trở về công ty thì cả hai quay về trạng thái lúc sáng đó là vô cùng bận rộn.
Mộc Miên dường như phải chạy khắp công ty để giao việc từ cấp trên xuống cho mọi người.
Trước khi ra về còn được nhận thêm một món quà.
“ Mộc Miên tổng giám đốc có nói với cô chưa? ’’
Tây An Lăng từ phòng thư ký chạy lên tìm cô, cũng may là cô chưa ra về.
“ Chuyện gì cơ? ’’ nguyên ngày nay anh có nói gì đâu.
“ Chắc là anh ấy quên nói cô rồi ’’
“ Đây ’’ Tây An Lăng đưa cho cô chìa khóa nhà của Chu Minh Lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất