Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)
Chương 32: Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu
“Ngươi không cần cảm ơn ta.” Từ Thế Huân khoát tay ngăn Thạch Chí Kiên lại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: “Ta làm người rất công bằng. Ngươi giúp ta thắng cược, ta đặt bữa tiệc này cảm ơn ngươi. Bây giờ ta giúp ngươi, ngươi làm sao cảm ơn ta?”
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Cái này đơn giản thôi, ta sẽ cho tam thiếu nhìn thấy một số đồ vật thú vị.”
Nói xong, ánh mắt của hắn liếc nhìn Cửu Long Tam Kiều đang leo lên thuyền hoa, là Tiểu Hồng Hà, Thải Phượng và Hồng Liên.
Một bàn đầy rượu hảo hạng và món ngon có giá ít nhất từ hai đến ba nghìn đô la Hồng Kông, đủ để nhiều gia đình Hồng Kông chi tiêu trong một năm.
Đối mặt với nhiều món ngon như vậy, Từ Thế Huân chỉ giơ đũa lên gắp vài miếng, sau đó đặt đũa xuống nhấp một ngụm rượu rồi rút thuốc lá ra bắt đầu hút.
Thạch Chí Kiên không biết đã nói gì với ba nữ hài, phải mất gần mười phút hắn mới trở lại vị trí ban đầu.
Từ Thế Huân thấy hắn thần bí như vậy, muốn hỏi thăm nhưng ngại thể diện nên không lên tiếng.
Sau khi Thạch Chí Kiên ngồi xuống, hắn không nói câu nào, bắt đầu cầm đũa dùng bữa.
Từ khi bước vào thế giới này, hắn chưa được ăn bữa nào ngon. Bây giờ trên bàn đầy những món ăn ngon vừa vặn với khẩu vị của hắn.
Từ Thế Huân thấy Thạch Chí Kiên ăn ngon đến như vậy, cảm giác thèm ăn tăng lên nên cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
A Tường và bà chủ bận rộn rót rượu cho Từ Thế Huân và Thạch Chí Kiên, làm đủ bổn phận của mình.
Một lát sau, Tiểu Hồng Hà ôm tì bà bước ra.
Tiểu Hồng Hà chỉ xếp sau hoa khôi Nhiếp Vịnh Đàn. Nàng mặc một chiếc váy xếp li màu đỏ mận, váy ngắn và búi tóc, ôm đàn tỳ bà. Đầu tiên, nàng trợ hứng bằng một khúc Long Phượng Trâm nhẹ nhàng.
Tiếng đàn tỳ bà và tiếng hát bồng bềnh trong vịnh đêm, tiếng sóng vỗ hòa cùng với những chiếc thuyền hoa, trăng sáng, gió nhẹ và những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc thật mộng mơ.
Rất nhanh, thức ăn không còn bao nhiêu.
Lúc này, Tiểu Hồng Hà đã hát liên tiếp ba bài, đều là những bài Từ Thế Huân đã nghe qua. Nghe một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần quá thì không thú vị cho lắm.
Lần đầu tiên Thạch Chí Kiên nghe hát khúc Quảng Đông, ngược lại cảm giác mới mẻ. Nhất là tướng mạo của Tiểu Hồng Hà xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, không hề thua kém những nữ minh tinh thanh nhã thoát tục ở kiếp trước.
Từ Thế Huân đang trông chờ đồ vật mà Thạch Chí Kiên muốn cho hắn xem, nôn nóng uống hai ly rượu rồi quay đầu nhìn về phía Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên biết Từ Thế Huân không chờ đợi nổi nữa, vì thế hắn buông đũa xuống, vỗ tay nói: “Được, gọi hai vị giai nhân Thải Phượng và Hồng Liên vào, bắt đầu màn biểu diễn của hai người.”
Tiểu Hồng Hà cúi đầu với Thạch Chí Kiên rồi ôm tỳ bà xuống dưới.
Không bao lâu sau, ba nữ hài đã thay đổi lớp trang điểm, mặc sườn xám xẻ tà đến trước sân khấu biểu diễn.
Lần này, Tiểu Hồng Hà mặc bộ sườn xám mẫu đơn màu đỏ, Thải Phượng mặc bộ sườn xám hoa hồng màu lam, còn Hồng Liên thì mặc bộ kỳ bào hà hoa màu trắng. Ba người đứng chung một chỗ, đỏ trắng lam ba màu khiến người ta cảm thấy lóa mắt.
Trong lúc Từ Thế Huân đang kinh ngạc không biết ba nữ hài nổi tiếng này định làm gì thì một nhịp điệu âm nhạc du dương vang lên từ bên ngoài. Đây không phải giai điệu mà Từ Thế Huân bình thường hay nghe mà là phong cách âm nhạc đại chúng hiện nay.
Theo nhịp điệu, ba người Tiểu Hồng Hà nghiêng người đứng thẳng, gương mặt lạnh lùng nhìn Từ Thế Huân.
Trong lúc Từ Thế Huân đang suy đoán ba nàng muốn làm gì, ngón tay của ba nàng lướt qua gương mặt, ưỡn ngực vểnh mông, tạo thành gợn sóng hình chữ S.
“Móa!” Từ Thế Huân giật nảy người.
Ngay cả A Tường rót rượu bên cạnh cũng làm đổ rượu.
Hai người mở to mắt nhìn cảnh tượng đằng trước.
Nữ nhân Hồng Kông thời đại này vẫn còn rất bảo thủ. Cho dù vũ nữ của hộp đêm Lệ Trì tối đa cũng chỉ đá chân múa một cái.
Theo tiếng nhạc, ba người Tiểu Hồng Hà bắt đầu thả lỏng bản thân, vặn hông nâng hông, lắc lư tay và eo, vừa nhảy vừa hát: “Trăng sáng bao lâu rồi, nâng cốc hỏi trời xanh…”
Mắt Từ Thế Huân không chớp.
Mắt A Tường không chớp.
Ngay cả đám người bà chủ cũng mở to mắt, không thể tưởng tượng được nhìn cảnh tượng đằng trước.
“Mẹ cha ôi, cái này mà cũng được sao?”
Phiên bản ca múa của bài hát Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu có rất nhiều, nhưng thứ mà Thạch Chí Kiên “sáng tạo” lần này lại là bài hát được lưu truyền rộng rãi và ăn khách nhất của Mai Diễm Phương kiếp trước.
Bài hát của Mai Diễm Phương kết hợp với điệu nhảy gợi cảm của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc đã ngay lập tức gây bão lớn.
Thạch Chí Kiên mỉm cười: “Cái này đơn giản thôi, ta sẽ cho tam thiếu nhìn thấy một số đồ vật thú vị.”
Nói xong, ánh mắt của hắn liếc nhìn Cửu Long Tam Kiều đang leo lên thuyền hoa, là Tiểu Hồng Hà, Thải Phượng và Hồng Liên.
Một bàn đầy rượu hảo hạng và món ngon có giá ít nhất từ hai đến ba nghìn đô la Hồng Kông, đủ để nhiều gia đình Hồng Kông chi tiêu trong một năm.
Đối mặt với nhiều món ngon như vậy, Từ Thế Huân chỉ giơ đũa lên gắp vài miếng, sau đó đặt đũa xuống nhấp một ngụm rượu rồi rút thuốc lá ra bắt đầu hút.
Thạch Chí Kiên không biết đã nói gì với ba nữ hài, phải mất gần mười phút hắn mới trở lại vị trí ban đầu.
Từ Thế Huân thấy hắn thần bí như vậy, muốn hỏi thăm nhưng ngại thể diện nên không lên tiếng.
Sau khi Thạch Chí Kiên ngồi xuống, hắn không nói câu nào, bắt đầu cầm đũa dùng bữa.
Từ khi bước vào thế giới này, hắn chưa được ăn bữa nào ngon. Bây giờ trên bàn đầy những món ăn ngon vừa vặn với khẩu vị của hắn.
Từ Thế Huân thấy Thạch Chí Kiên ăn ngon đến như vậy, cảm giác thèm ăn tăng lên nên cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
A Tường và bà chủ bận rộn rót rượu cho Từ Thế Huân và Thạch Chí Kiên, làm đủ bổn phận của mình.
Một lát sau, Tiểu Hồng Hà ôm tì bà bước ra.
Tiểu Hồng Hà chỉ xếp sau hoa khôi Nhiếp Vịnh Đàn. Nàng mặc một chiếc váy xếp li màu đỏ mận, váy ngắn và búi tóc, ôm đàn tỳ bà. Đầu tiên, nàng trợ hứng bằng một khúc Long Phượng Trâm nhẹ nhàng.
Tiếng đàn tỳ bà và tiếng hát bồng bềnh trong vịnh đêm, tiếng sóng vỗ hòa cùng với những chiếc thuyền hoa, trăng sáng, gió nhẹ và những chiếc đèn lồng nhiều màu sắc thật mộng mơ.
Rất nhanh, thức ăn không còn bao nhiêu.
Lúc này, Tiểu Hồng Hà đã hát liên tiếp ba bài, đều là những bài Từ Thế Huân đã nghe qua. Nghe một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần quá thì không thú vị cho lắm.
Lần đầu tiên Thạch Chí Kiên nghe hát khúc Quảng Đông, ngược lại cảm giác mới mẻ. Nhất là tướng mạo của Tiểu Hồng Hà xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, không hề thua kém những nữ minh tinh thanh nhã thoát tục ở kiếp trước.
Từ Thế Huân đang trông chờ đồ vật mà Thạch Chí Kiên muốn cho hắn xem, nôn nóng uống hai ly rượu rồi quay đầu nhìn về phía Thạch Chí Kiên.
Thạch Chí Kiên biết Từ Thế Huân không chờ đợi nổi nữa, vì thế hắn buông đũa xuống, vỗ tay nói: “Được, gọi hai vị giai nhân Thải Phượng và Hồng Liên vào, bắt đầu màn biểu diễn của hai người.”
Tiểu Hồng Hà cúi đầu với Thạch Chí Kiên rồi ôm tỳ bà xuống dưới.
Không bao lâu sau, ba nữ hài đã thay đổi lớp trang điểm, mặc sườn xám xẻ tà đến trước sân khấu biểu diễn.
Lần này, Tiểu Hồng Hà mặc bộ sườn xám mẫu đơn màu đỏ, Thải Phượng mặc bộ sườn xám hoa hồng màu lam, còn Hồng Liên thì mặc bộ kỳ bào hà hoa màu trắng. Ba người đứng chung một chỗ, đỏ trắng lam ba màu khiến người ta cảm thấy lóa mắt.
Trong lúc Từ Thế Huân đang kinh ngạc không biết ba nữ hài nổi tiếng này định làm gì thì một nhịp điệu âm nhạc du dương vang lên từ bên ngoài. Đây không phải giai điệu mà Từ Thế Huân bình thường hay nghe mà là phong cách âm nhạc đại chúng hiện nay.
Theo nhịp điệu, ba người Tiểu Hồng Hà nghiêng người đứng thẳng, gương mặt lạnh lùng nhìn Từ Thế Huân.
Trong lúc Từ Thế Huân đang suy đoán ba nàng muốn làm gì, ngón tay của ba nàng lướt qua gương mặt, ưỡn ngực vểnh mông, tạo thành gợn sóng hình chữ S.
“Móa!” Từ Thế Huân giật nảy người.
Ngay cả A Tường rót rượu bên cạnh cũng làm đổ rượu.
Hai người mở to mắt nhìn cảnh tượng đằng trước.
Nữ nhân Hồng Kông thời đại này vẫn còn rất bảo thủ. Cho dù vũ nữ của hộp đêm Lệ Trì tối đa cũng chỉ đá chân múa một cái.
Theo tiếng nhạc, ba người Tiểu Hồng Hà bắt đầu thả lỏng bản thân, vặn hông nâng hông, lắc lư tay và eo, vừa nhảy vừa hát: “Trăng sáng bao lâu rồi, nâng cốc hỏi trời xanh…”
Mắt Từ Thế Huân không chớp.
Mắt A Tường không chớp.
Ngay cả đám người bà chủ cũng mở to mắt, không thể tưởng tượng được nhìn cảnh tượng đằng trước.
“Mẹ cha ôi, cái này mà cũng được sao?”
Phiên bản ca múa của bài hát Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu có rất nhiều, nhưng thứ mà Thạch Chí Kiên “sáng tạo” lần này lại là bài hát được lưu truyền rộng rãi và ăn khách nhất của Mai Diễm Phương kiếp trước.
Bài hát của Mai Diễm Phương kết hợp với điệu nhảy gợi cảm của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc đã ngay lập tức gây bão lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất