Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi
Chương 59: Một con mèo xanh mất đi “mộng tưởng”
Edit: Hyukie Lee
Không phải chứ??
Anh cam chịu tới vậy sao!
Vệ Gia Vũ đau lòng, nói rằng: “Anh Kiêu, em biết anh không cần an ủi, nhưng buông tay đi, Kiều Thiều không..”
Tuy Vệ Gia Vũ chưa từng thích ai yêu ai, nhưng loại chuyện này đối với một người đàn ông mà nói, vô luận là tâm hồn hay tôn nghiêm đều bị tổn thương nặng nề, tư vị khổ sở không thể nói ra.
Lâu Kiêu nhướng mày: “Cậu…”
Vệ Gia Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn, trầm giọng nói: “Em biết anh thích Kiều Thiều, nhưng anh cũng từng nói, dưa hái xanh không ngọt…”
Lông Xanh nói lời thấm thía được một nửa, mắt cá chết của giáo bá liền biến thành cá ướp mắm.
Hắn âm trầm nói: “Tôi thích Kiều Thiều…”
Vệ Gia Vũ thở dài một hơi: “Em hiểu, mấy chuyện tình cảm thế này rất khó khống chế, chắc chắn anh cũng đã giãy dụa thật lâu, dù sao thì cạnh tranh với hảo huynh đệ…”
Âm thanh của Lâu Kiêu càng thêm sâu thẳm: “Cạnh tranh với hảo huynh đệ…”
Vệ Gia Vũ nói tiếp: “Đúng vậy, hai người đồng thời coi trọng một người đàn ông, chuyện như thế này đúng là…”
Lâu giáo bá biến thành máy phát lại: “Đồng thời coi trọng một người đàn ông…”
Vệ Gia Vũ giương giọng: “Anh Kiêu! Buông tay đi, thích Kiều Thiều sẽ không có kết quả!”
Hắn đã nhìn ra, trong trái tim của kẻ gây tai họa đó tất cả đều là học thần, căn bản không xem Lâu Kiêu vào mắt!
Lâu Kiêu nhấc cánh tay lên, đặt lên đỉnh đầu đối phương.
Vệ Gia Vũ: “Hả?”
Lâu Kiêu dùng sức, ấn đầu tên tiểu tử thúi lên bàn máy tính.
Hai má Vệ Gia Vũ bị chèn ép, đôi ngươi đen nhánh chớp chớp: “Anh anh Kiêu?”
Đây là thẹn quá hóa giận muốn đánh người sao?
Lâu Kiêu nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì!”
Miệng Vệ Gia Vũ bị ép, nói chuyện cũng hàm hàm hồ hồ: “Em… Em…”
Lâu Kiêu rất muốn dùng một tay đập bể đầu hắn ra, xem xem bên trong chứa những thứ nhão nhoẹt gì: “Tôi thích Kiều Thiều á?”
Như không chê chuyện lớn, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Hạ Thâm mặt không đổi sắc đứng đó, trong tay cầm một xấp giấy.
Vệ Gia Vũ bị đè đầu, không nhìn thấy quang cảnh phía sau, miệng vẫn còn bô bô: “Em sẽ không nói cho người khác biết, chuyện anh thích Kiều Thiều em sẽ tuyệt đối không…”
Lần này đến phiên Hạ Thâm dùng âm thanh sâu thẳm hỏi hắn: “Cậu nói cái gì?”
Thanh âm lạnh lẽo đột ngột vang lên, Vệ Gia Vũ xém chút nữa chết cứng!
Lâu Kiêu thả lỏng tay, dựa vào lưng ghế: “Cậu ta nói tôi cướp đàn ông của cậu.”
Vệ Gia Vũ quay đầu lại, nỗi sợ hãi hoàn toàn chiếm lấy đầu óc.
“Anh, anh Thâm…”
Trời ụ á, tại sao anh Thâm lại ở đây!
Hạ Thâm lướt qua Vệ Gia Vũ, nhìn Lâu Kiêu: “Cậu coi trọng Kiều Thiều?”
Âm điệu này muốn thấp bao nhiêu thì thấp bấy nhiêu, như chỉ cần Lâu Kiêu do dự một chút, tiếp theo chính là máu tươi ba thước.
Lâu Kiêu thật sự rất muốn đánh chết Vệ Gia Vũ, cái tên Lông Xanh ngu ngốc này được việc không đủ bại sự có thừa
“Coi trọng cái đít, một người hai người lắp não vào rồi nói có được không!” Lâu Kiêu lại cho Vệ Gia Vũ một cú.
Vệ Gia Vũ áww một tiếng, quá oan khuất: Vì sao hắn lại bị đánh, mưa rền gió dữ thế này không phải nên chuyển qua đầu kẻ gây tai họa sao!
Lâu Kiêu giải thích rõ ràng: “Tôi cũng không biết tiểu tử này hiểu lầm cái gì, nhưng tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Nói xong hắn nhìn qua Hạ Thâm: “Con mẹ nó đừng có giả bộ, tôi có thích hay không chẳng lẽ cậu còn không biết?”
Hạ Thâm: “Chưa chắc, cậu ấy tốt như vậy, toàn thế giới đều thích tôi cũng không ngoài ý muốn.”
Lâu Kiêu:” …”
Ngoài cái mả cha mi!
Vệ Gia Vũ dù ngốc tới đâu đi nữa, bây giờ cũng đã lờ mờ nhận ra…
Trời mẹ.
Không khí này, đối thoại này, tình huống này, có gì đó sai sai.
Mặc dù có hương vị xx nồng đậm, nhưng không phải cảnh tượng tình địch đỏ mặt gặp nhau cực kì gay cấn.
Hơn nữa…
Lâu Kiêu nhận ra tầm mắt của hắn, lại tặng thêm một cú phẫn nộ: “Tỉnh tỉnh đi thằng ngu!”
Vệ Gia Vũ đỏ mặt, cả người như bị lửa nướng qua: “Anh… Anh…”
Lâu Kiêu phục, quyết định nói ra mọi chuyện rõ ràng: “Vì sao cậu cảm thấy tôi thích Kiều Thiều?”
Vệ Gia Vũ lắp ba lắp bắp: “Thì, thì lúc trước anh cố ý nói em, kêu em coi chừng Kiều Thiều, nếu cậu ta khóc thì nói cho anh biết.”
Chuyện này Hạ Thâm không biết, hắn dùng ánh mắt sâu tối nhìn qua Lâu Kiêu.
Giáo bá ngẫm lại nửa ngày mới nhớ ra từng có chuyện như vậy, không biết nói thế nào: “Lúc đó mới vừa kiểm tra cuối tháng xong, cậu ta cãi nhau với Hạ Thâm, tôi hỏi giúp.”
Vừa nói ra, trí nhớ siêu đẳng của Hạ Thâm lập tức hiểu rõ.
Thì ra là khoảng thời gian cục bông thi không được muốn trốn tránh hắn.
Vệ Gia Vũ ngẩn ngơ, lại nói: “Nhưng anh còn cố ý kêu em làm trưởng phòng, định ra điều lệ không cho Kiều Thiều tắm cùng người khác.”
Mắt cá chết của Lâu Kiêu trừng Hạ Thâm.
Hạ Thâm hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy cậu ta nghĩ được tới đó à?”
Vệ Gia Vũ: “…”
Hạ Thâm: “Là tôi kêu cậu ấy nói cho cậu.”
Vệ Gia Vũ điên rồi: “Sao anh Thâm không tự nói với em đi!”
Hạ Thâm nói trắng ra: “Tôi và cậu không quen.”
Vệ Gia Vũ bị nghẹn đến thở không ra hơi.
Lâu Kiêu nhíu nhíu ấn đường: “Chỉ có một chút như vậy mà cậu cảm thấy tôi thích Kiều Thiều?”
Dù sao mặt cũng đã quăng tuốt tới nhà bà ngoại rồi, Vệ Lông Xanh không thèm quan tâm nữa, hắn hỏi lại: “Lần trước bốn người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, vì sao anh luôn im lặng không nói lời nào?”
Lâu Kiêu cho hắn một phát xuyên tim: “Thế có lúc nào mà tôi không im lặng?”
Vệ Gia Vũ hít thở không thông!
Nhưng rất nhanh, hắn lại giãy dụa: “Còn nữa, tối nay lúc chơi nói thật đại mạo hiểm, vì sao anh lại đổi chỗ Kiều Thiều?”
Chuyện này thì giải thích thế nào!
Vệ Gia Vũ thấy được rất nhiều!
Lâu Kiêu cho hắn một cú bạo kích: “Tôi còn không tách bọn họ ra, tay lão Hạ mò tới quần áo người ta rồi.”
Vệ Gia Vũ: “…”
Hạ Thâm không đồng ý: “Cái tên mắt mù này nhìn lầm rồi.”
Sao hắn có thể làm ra chuyện như vậy với trẻ em chứ, còn trước mặt nhiều người, hắn cũng không phải cầm thú.
Lâu Kiêu không muốn để ý tới hắn, nói với Vệ Gia Vũ: “Tôi còn tưởng rằng đêm nay cậu muốn che lấp chuyện của bọn họ với tôi.”
Lần này không cần giáo bá đè, Vệ Gia Vũ đã tê liệt ngã xuống bàn máy tính.
Ai mà ngờ…
Hắn lo lắng đề phòng lâu như vậy…
Rối rắm một thời gian dài như vậy…
Một mình nghĩ nhiều như vậy…
Thậm chí còn khuất nhục đi xin hai bà chị song sinh đáng sợ tư vấn…
Kết quả tất cả đều là công dã tràng.
Bụp bụp, đột nhiên một con mèo xanh mất đi “mộng tưởng”.
Một hồi phong ba bão bùng, rốt cuộc cũng hoàn toàn sáng tỏ.
Lâu Kiêu vừa bực mình lại buồn cười, nói với Hạ Thâm : “Sau này chuyện của hai người, bố không quản nữa.”
Nếu không phải giúp Hạ Thâm sao Vệ Gia Vũ lại hiểu lầm sâu như vậy.
Hẳn là thích Kiều Thiều, nếu hắn mà có chút khuynh hướng như vậy, phỏng chừng cái tên gia hỏa hộ thực này đã tới liều mạng quyết đấu.
Hạ Thâm nhìn Vệ Gia Vũ linh hồn xuất khiếu : “Vốn định cho lão Lâu.”
Lâu Kiêu nhìn một xấp giấy trong tay hắn, trong lòng lộp bộp.
Hạ Thâm nói tiếp : “Nhưng tôi thấy Vệ Gia Vũ cần hơn, cho cậu ta trước đi, giác ngộ chân lý.”
Nói xong quay qua Lâu Kiêu : “Cậu không cần gấp, sáng mai tôi làm một phần khác đưa cho.”
Lâu Kiêu đã biết đây là cái gì !
Hạ Thâm không phải nhàn rỗi đến quán net chơi, hắn về nhà ngủ cũng không được, nhớ tới chuyện đã đồng ý với Lâu Kiêu liền mở máy tính lên phóng lớn ảnh chụp màn hình mấy lần, sau đó in ra đóng tập, vì đề phòng Lâu Kiêu tức quá xé mất, còn hảo tâm ép nhựa cho hắn.
Vốn định ngày mai mới đưa nhưng thời gian còn rất sớm, liền xuống lầu tản bộ đi đến quán net.
Ai mà ngờ…
Gặp phải chuyện như vậy.
Vệ Gia Vũ đã chết chín bờ thành thấy được khung chat thật lớn trên xấp giấy a4.
Trong tin——-
Nếu không thì đến chỗ tôi ngủ?
Hoặc là tôi đến nhà cậu ngủ?
Tên nickname cực lớn để trên đỉnh đầu ———— Kiều cục cưng.
Không phải chứ??
Anh cam chịu tới vậy sao!
Vệ Gia Vũ đau lòng, nói rằng: “Anh Kiêu, em biết anh không cần an ủi, nhưng buông tay đi, Kiều Thiều không..”
Tuy Vệ Gia Vũ chưa từng thích ai yêu ai, nhưng loại chuyện này đối với một người đàn ông mà nói, vô luận là tâm hồn hay tôn nghiêm đều bị tổn thương nặng nề, tư vị khổ sở không thể nói ra.
Lâu Kiêu nhướng mày: “Cậu…”
Vệ Gia Vũ ngồi xuống bên cạnh hắn, trầm giọng nói: “Em biết anh thích Kiều Thiều, nhưng anh cũng từng nói, dưa hái xanh không ngọt…”
Lông Xanh nói lời thấm thía được một nửa, mắt cá chết của giáo bá liền biến thành cá ướp mắm.
Hắn âm trầm nói: “Tôi thích Kiều Thiều…”
Vệ Gia Vũ thở dài một hơi: “Em hiểu, mấy chuyện tình cảm thế này rất khó khống chế, chắc chắn anh cũng đã giãy dụa thật lâu, dù sao thì cạnh tranh với hảo huynh đệ…”
Âm thanh của Lâu Kiêu càng thêm sâu thẳm: “Cạnh tranh với hảo huynh đệ…”
Vệ Gia Vũ nói tiếp: “Đúng vậy, hai người đồng thời coi trọng một người đàn ông, chuyện như thế này đúng là…”
Lâu giáo bá biến thành máy phát lại: “Đồng thời coi trọng một người đàn ông…”
Vệ Gia Vũ giương giọng: “Anh Kiêu! Buông tay đi, thích Kiều Thiều sẽ không có kết quả!”
Hắn đã nhìn ra, trong trái tim của kẻ gây tai họa đó tất cả đều là học thần, căn bản không xem Lâu Kiêu vào mắt!
Lâu Kiêu nhấc cánh tay lên, đặt lên đỉnh đầu đối phương.
Vệ Gia Vũ: “Hả?”
Lâu Kiêu dùng sức, ấn đầu tên tiểu tử thúi lên bàn máy tính.
Hai má Vệ Gia Vũ bị chèn ép, đôi ngươi đen nhánh chớp chớp: “Anh anh Kiêu?”
Đây là thẹn quá hóa giận muốn đánh người sao?
Lâu Kiêu nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc cậu đang nói cái gì!”
Miệng Vệ Gia Vũ bị ép, nói chuyện cũng hàm hàm hồ hồ: “Em… Em…”
Lâu Kiêu rất muốn dùng một tay đập bể đầu hắn ra, xem xem bên trong chứa những thứ nhão nhoẹt gì: “Tôi thích Kiều Thiều á?”
Như không chê chuyện lớn, bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, Hạ Thâm mặt không đổi sắc đứng đó, trong tay cầm một xấp giấy.
Vệ Gia Vũ bị đè đầu, không nhìn thấy quang cảnh phía sau, miệng vẫn còn bô bô: “Em sẽ không nói cho người khác biết, chuyện anh thích Kiều Thiều em sẽ tuyệt đối không…”
Lần này đến phiên Hạ Thâm dùng âm thanh sâu thẳm hỏi hắn: “Cậu nói cái gì?”
Thanh âm lạnh lẽo đột ngột vang lên, Vệ Gia Vũ xém chút nữa chết cứng!
Lâu Kiêu thả lỏng tay, dựa vào lưng ghế: “Cậu ta nói tôi cướp đàn ông của cậu.”
Vệ Gia Vũ quay đầu lại, nỗi sợ hãi hoàn toàn chiếm lấy đầu óc.
“Anh, anh Thâm…”
Trời ụ á, tại sao anh Thâm lại ở đây!
Hạ Thâm lướt qua Vệ Gia Vũ, nhìn Lâu Kiêu: “Cậu coi trọng Kiều Thiều?”
Âm điệu này muốn thấp bao nhiêu thì thấp bấy nhiêu, như chỉ cần Lâu Kiêu do dự một chút, tiếp theo chính là máu tươi ba thước.
Lâu Kiêu thật sự rất muốn đánh chết Vệ Gia Vũ, cái tên Lông Xanh ngu ngốc này được việc không đủ bại sự có thừa
“Coi trọng cái đít, một người hai người lắp não vào rồi nói có được không!” Lâu Kiêu lại cho Vệ Gia Vũ một cú.
Vệ Gia Vũ áww một tiếng, quá oan khuất: Vì sao hắn lại bị đánh, mưa rền gió dữ thế này không phải nên chuyển qua đầu kẻ gây tai họa sao!
Lâu Kiêu giải thích rõ ràng: “Tôi cũng không biết tiểu tử này hiểu lầm cái gì, nhưng tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Nói xong hắn nhìn qua Hạ Thâm: “Con mẹ nó đừng có giả bộ, tôi có thích hay không chẳng lẽ cậu còn không biết?”
Hạ Thâm: “Chưa chắc, cậu ấy tốt như vậy, toàn thế giới đều thích tôi cũng không ngoài ý muốn.”
Lâu Kiêu:” …”
Ngoài cái mả cha mi!
Vệ Gia Vũ dù ngốc tới đâu đi nữa, bây giờ cũng đã lờ mờ nhận ra…
Trời mẹ.
Không khí này, đối thoại này, tình huống này, có gì đó sai sai.
Mặc dù có hương vị xx nồng đậm, nhưng không phải cảnh tượng tình địch đỏ mặt gặp nhau cực kì gay cấn.
Hơn nữa…
Lâu Kiêu nhận ra tầm mắt của hắn, lại tặng thêm một cú phẫn nộ: “Tỉnh tỉnh đi thằng ngu!”
Vệ Gia Vũ đỏ mặt, cả người như bị lửa nướng qua: “Anh… Anh…”
Lâu Kiêu phục, quyết định nói ra mọi chuyện rõ ràng: “Vì sao cậu cảm thấy tôi thích Kiều Thiều?”
Vệ Gia Vũ lắp ba lắp bắp: “Thì, thì lúc trước anh cố ý nói em, kêu em coi chừng Kiều Thiều, nếu cậu ta khóc thì nói cho anh biết.”
Chuyện này Hạ Thâm không biết, hắn dùng ánh mắt sâu tối nhìn qua Lâu Kiêu.
Giáo bá ngẫm lại nửa ngày mới nhớ ra từng có chuyện như vậy, không biết nói thế nào: “Lúc đó mới vừa kiểm tra cuối tháng xong, cậu ta cãi nhau với Hạ Thâm, tôi hỏi giúp.”
Vừa nói ra, trí nhớ siêu đẳng của Hạ Thâm lập tức hiểu rõ.
Thì ra là khoảng thời gian cục bông thi không được muốn trốn tránh hắn.
Vệ Gia Vũ ngẩn ngơ, lại nói: “Nhưng anh còn cố ý kêu em làm trưởng phòng, định ra điều lệ không cho Kiều Thiều tắm cùng người khác.”
Mắt cá chết của Lâu Kiêu trừng Hạ Thâm.
Hạ Thâm hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy cậu ta nghĩ được tới đó à?”
Vệ Gia Vũ: “…”
Hạ Thâm: “Là tôi kêu cậu ấy nói cho cậu.”
Vệ Gia Vũ điên rồi: “Sao anh Thâm không tự nói với em đi!”
Hạ Thâm nói trắng ra: “Tôi và cậu không quen.”
Vệ Gia Vũ bị nghẹn đến thở không ra hơi.
Lâu Kiêu nhíu nhíu ấn đường: “Chỉ có một chút như vậy mà cậu cảm thấy tôi thích Kiều Thiều?”
Dù sao mặt cũng đã quăng tuốt tới nhà bà ngoại rồi, Vệ Lông Xanh không thèm quan tâm nữa, hắn hỏi lại: “Lần trước bốn người chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, vì sao anh luôn im lặng không nói lời nào?”
Lâu Kiêu cho hắn một phát xuyên tim: “Thế có lúc nào mà tôi không im lặng?”
Vệ Gia Vũ hít thở không thông!
Nhưng rất nhanh, hắn lại giãy dụa: “Còn nữa, tối nay lúc chơi nói thật đại mạo hiểm, vì sao anh lại đổi chỗ Kiều Thiều?”
Chuyện này thì giải thích thế nào!
Vệ Gia Vũ thấy được rất nhiều!
Lâu Kiêu cho hắn một cú bạo kích: “Tôi còn không tách bọn họ ra, tay lão Hạ mò tới quần áo người ta rồi.”
Vệ Gia Vũ: “…”
Hạ Thâm không đồng ý: “Cái tên mắt mù này nhìn lầm rồi.”
Sao hắn có thể làm ra chuyện như vậy với trẻ em chứ, còn trước mặt nhiều người, hắn cũng không phải cầm thú.
Lâu Kiêu không muốn để ý tới hắn, nói với Vệ Gia Vũ: “Tôi còn tưởng rằng đêm nay cậu muốn che lấp chuyện của bọn họ với tôi.”
Lần này không cần giáo bá đè, Vệ Gia Vũ đã tê liệt ngã xuống bàn máy tính.
Ai mà ngờ…
Hắn lo lắng đề phòng lâu như vậy…
Rối rắm một thời gian dài như vậy…
Một mình nghĩ nhiều như vậy…
Thậm chí còn khuất nhục đi xin hai bà chị song sinh đáng sợ tư vấn…
Kết quả tất cả đều là công dã tràng.
Bụp bụp, đột nhiên một con mèo xanh mất đi “mộng tưởng”.
Một hồi phong ba bão bùng, rốt cuộc cũng hoàn toàn sáng tỏ.
Lâu Kiêu vừa bực mình lại buồn cười, nói với Hạ Thâm : “Sau này chuyện của hai người, bố không quản nữa.”
Nếu không phải giúp Hạ Thâm sao Vệ Gia Vũ lại hiểu lầm sâu như vậy.
Hẳn là thích Kiều Thiều, nếu hắn mà có chút khuynh hướng như vậy, phỏng chừng cái tên gia hỏa hộ thực này đã tới liều mạng quyết đấu.
Hạ Thâm nhìn Vệ Gia Vũ linh hồn xuất khiếu : “Vốn định cho lão Lâu.”
Lâu Kiêu nhìn một xấp giấy trong tay hắn, trong lòng lộp bộp.
Hạ Thâm nói tiếp : “Nhưng tôi thấy Vệ Gia Vũ cần hơn, cho cậu ta trước đi, giác ngộ chân lý.”
Nói xong quay qua Lâu Kiêu : “Cậu không cần gấp, sáng mai tôi làm một phần khác đưa cho.”
Lâu Kiêu đã biết đây là cái gì !
Hạ Thâm không phải nhàn rỗi đến quán net chơi, hắn về nhà ngủ cũng không được, nhớ tới chuyện đã đồng ý với Lâu Kiêu liền mở máy tính lên phóng lớn ảnh chụp màn hình mấy lần, sau đó in ra đóng tập, vì đề phòng Lâu Kiêu tức quá xé mất, còn hảo tâm ép nhựa cho hắn.
Vốn định ngày mai mới đưa nhưng thời gian còn rất sớm, liền xuống lầu tản bộ đi đến quán net.
Ai mà ngờ…
Gặp phải chuyện như vậy.
Vệ Gia Vũ đã chết chín bờ thành thấy được khung chat thật lớn trên xấp giấy a4.
Trong tin——-
Nếu không thì đến chỗ tôi ngủ?
Hoặc là tôi đến nhà cậu ngủ?
Tên nickname cực lớn để trên đỉnh đầu ———— Kiều cục cưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất