Chương 1: Khởi Nghĩa Mễ Chi
Editor: Khả Kỳ
Thiên Khải năm thứ bảy, tháng ba.
Phương Bắc khô hạn, đặc biệt nhất là Thiểm Tây.
Thu hoạch của năm khô hạn giảm mạnh, nhưng mà Huyện lệnh Trương Đấu Diệu vẫn như cũ không để ý đến sống chết của nạn dân, bóc lột đến tận xương tuỷ, ép mồ hôi nước mắt nhân dân, căn bản không chừa một chút đường sống.
Thế là, quan bức dân phản, trùng trùng điệp điệp khởi nghĩa nông dân tại Thiểm Tây bắt đầu chính thức lan tràn.
Năm sau.
Sùng Trinh lên ngôi.
......
Sùng Trinh năm thứ 2, Hậu Kim Hoàng Thái Cực tránh khỏi phòng tuyến Ninh Cẩm, Cẩm Châu, Sơn Hải quan, đột nhập đèo Hồng Sơn quan và Đại An quan của Long Kinh quan tấn công Bắc Trực Lệ, lúc đó Viên Sùng Hoán mang theo quân thiết kỵ ngàn dặm tấn công Cần vương, cuối cùng giải vây được kinh đô.
Mùa thu năm Sùng Trinh thứ ba.
Viên Sùng Hoán bị xử tử lăng trì, cả nhà lưu vong ba ngàn dặm.
Lịch sử gọi là: Kỷ tị chi biến.
Đến tận đây, Đại Minh đã mất đi một tia hi vọng phản công cuối cùng của Liêu Đông, hoàn toàn rơi vào thế phòng thủ.
Phương Bắc trở thành lạc viên của Hậu Kim.
Tháng tám cùng năm.
Mễ Chi, Thiểm Tây.
Theo ba năm khô hạn tăng lên này, dân chúng lầm than, đại quân các nơi nhao nhao cầm vũ khí nổi dậy khởi nghĩa, tỉ như Vương Gia Dận của Phủ Cốc, Vương Tự Dụng của Tuy (Sui) Đức, Cao Nghênh Tường của An Tắc, La Nhữ Tài của Tào Thao, Lý Tự Thành ở Sấm Tương.
Trận này là sự khởi đầu của phong trào nông dân có ảnh hưởng đến sử thi Hoa Hạ.
Ngay lúc các nơi đều đang vội vàng vì sinh tồn mà phấn đấu, chỗ mười tám trại ở ngoài thành Mễ Chi, tỉnh Thiểm Tây, cách bảy mươi dặm, cũng đang tụ tập hơn vạn nhân mã.
Một đám mây hình nấm từ không trung chậm rãi bay qua, luồng gió lạnh lẽo mang theo khí hậu cao nguyên đặc biệt khô lạnh, cái lạnh khiến người ta run rẩy.
Ở phía dưới đám mây hình nấm kia, khi cái nắng mùa thu chết tiệt dần dần rời xa, đám người đông dày đặc trên đỉnh núi hiện ra.
Không có sự im lặng như tưởng tượng, cũng không có sự trật tự của quân đội chính quy, chỉ có những tiếng ồn ào thì thầm.
Bởi vì phía dưới đều là dân đen, mà dân đen khởi nghĩa, làm sao có thể tuân thủ quy tắc được chứ, đổi lại một câu khó nghe chính là: Đám dân quê, chỉ có chừng đó hiểu biết, cứ làm tới là xong.
Một nhóm người mũ trùm màu trắng hay đúng hơn là quấn vải trắng quanh trên đầu, khuôn mặt vàng như nến tràn đầy sự chờ mong, đó là khát vọng sinh tồn.
Mặc dù có nhiều vết vá chằng chịt nhấp nhô, nhưng giặt tới trắng như vậy lại có thể nhìn ra, bộ y phục này rất trân quý.
Có lẽ, nó đã là sạch sẽ nhất.
Trên bàn chân, lộ ra đầu ngón chân bị chất sừng che kín bên trong đôi giày cỏ, thỉnh thoảng vặn vẹo một cái, rất thuần phác, lại nghĩ đến bọn họ cũng đã chờ rất lâu rồi.
Phần eo cài khói nồi, trên tay cầm cuốc, dao phay, gậy trúc, thậm chí tảng đá, chính là một đội có thể xưng là một đám ô hợp như vậy, giờ phút này lại ở mười tám trại trên đỉnh núi, tích cát thành tháp, ở đây vì sinh tồn mà phát ra hò hét.
Trong đó, thậm chí có những tên thiếu niên đến đôi giày cũ nát cũng không có, cùng những lão đầu đã bước nửa bước xuống mồ đều ở đây.
Đây chính là khởi nghĩa nông dân cuối thời Minh, cũng là cảnh tượng đang ở trước mắt Trương Nghị.
Trương Nghị, một sinh viên bình thường nhất thời hiện đại.
Hắn tốt nghiệp trường đại học khoa học kỹ thuật, các môn học đều học không tệ, nhưng cái này cũng mang ý nghĩa hắn rất bình thường.
Không có khả năng chế tạo súng hay đạn pháo như những người xuyên không khác, cũng không có cái hệ thống không gì không làm được của những người xuyên không khác, hắn chỉ có một ít tầm nhìn xa về lịch sử, cùng tư tưởng sâu tận xương tủy của một người hiện đại.
Những cái này có lẽ cũng không thể để cho hắn xuôi chèo mát mái ở thời kỳ hỗn loạn cuối triều Minh này, nhưng lại có thể để cho hắn không thẹn với lương tâm.
Giờ phút này, hắn đang đứng ở trên một tảng đá xanh trắng nhô lên, bên cạnh là một lá cờ soái có một mặt thêu lên chữ "Trương", phía dưới là vô số ánh mắt chờ đợi.
Những ánh mắt kia bên trong có kính nể, có sùng bái, cũng có khát vọng.
Tảng đá rất lớn, dài rộng ước chừng tám phương, ngoại trừ Trương Nghị ngoài cùng, phía sau hắn còn đứng bảy người, bảy người này trong mắt cũng lộ ra cuồng nhiệt, nhao nhao bảo vệ ở bên cạnh hắn.
Mắt thấy người khởi nghĩa đã đến đông đủ, nam tử phía bên trái Trương Nghị đi đến ngay phía sau hắn khoảng nửa bước, bắt đầu lời phát biểu ngắn gọn.
Giọng nam tử có hơi khàn khàn, đó là khẩu âm đặc thù ở Thiểm Bắc, tuy trầm thấp lại không buồn cười, từ trong giọng nói có thể nghe ra tuổi tác chừng hai mươi tuổi.
"Các vị hương thân! Hôm nay chính là thời gian chúng ta giơ cao cờ khởi nghĩa, cũng là lúc chúng ta đối đầu với triều đình! Vì sống còn, chúng ta hôm nay mới tụ tập tại phía dưới cờ soái. Vì sinh tồn, chúng ta quyết định cùng triều đình chống lại đến cùng! Tiếp theo đây, xin mời đại vương nói chuyện!"
Theo âm thanh nam tử rơi xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trương Nghị.
Giờ khắc này, hắn chính là tiêu điểm toàn trường.
Trái tim nhảy lên kịch liệt, một giọt mồ hôi lạnh ở lòng bàn tay của hắn chậm rãi nhỏ xuống, không ai biết, giờ phút này ở phía sau lưng của hắn ướt đẫm, cũng không khứa nào biết rằng hai chân của hắn đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Nếu không phải áp lực sinh tồn đang chống đỡ hắn đứng đó, có lẽ giờ phút này hắn đã sớm ngã xuống.
Bởi vì hắn cũng không phải là chủ nhân của thân thể Trương Hiến Trung này, hoặc là nói, hắn chỉ là một linh hồn người hiện đại tên Trương Nghị xuyên đến thân thể Trương Hiến Trung.
Tối hôm qua trước khi ngủ, hắn đọc Sát nhân ma vương Thất Sát bia Trương Hiến Trung, "Trời sinh ra vạn vật cùng với người, người không phải một vật cùng với trời, quỷ thần rõ ràng, từ nghĩ tự lượng", cái chủng loại hàm ý ở trong đó không nói rõ được cũng không tả rõ được, làm hắn có một loại cảm giác không hiểu không thoải mái.
Thế là, hắn mơ một giấc mơ, mơ thấy hắn trở thành Trương Hiến Trung, mơ thấy hắn ở cuối triều Minh giết đến rung động tâm can.
Bỗng nhiên bừng tỉnh, chính là cảnh tượng trước mắt.
Mộng hồi thiên cổ, nhất thế tranh hùng.
Nắm bắt từng ngày, bạc đầu không hối tiếc.
......
Gió lạnh buốt thấu xương, hiện tại Trương Nghị lại bởi vì lượng lớn adrenalin bài tiết dẫn đến toàn thân nóng rực như lửa, nhìn xuống phía dưới hàng vạn ánh mắt hương dân kia mà nói, hắn là một người hiện đại bình thường, vì khẩn trương mà bị nghẹn lời.
Rất rõ ràng, hắn không có tố chất tâm lý mạnh mẽ của những tiền bối xuyên không kia.
Những vị tiền bối đó có thể dung nhập thế giới này trong một nháy mắt khi vừa xuyên đến (nghĩ kỹ lại thì thấy hơi điêu), nhưng Trương Nghị không làm được, bởi vì hắn từ nhỏ đến lớn đều chưa từng bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy.
Có đôi khi, chưa từng đứng trên sân khấu, vĩnh viễn cũng sẽ không biết được cái loại khẩn trương và lo lắng ở thời điểm lần đầu tiên đứng trên sân khấu.
Chỉ có tự mình trải nghiệm, ngươi mới có thể phát hiện rằng ngươi căn bản là không có cách khống chế bản thân.
Mà Trương Nghị giờ phút này chính là như thế.
Ánh mắt chờ đợi của đám người kia cho hắn áp lực vô tận, làm cho hắn không cách nào thốt nên lời, làm cho hai chân của hắn như nhũn ra, làm cho đầu óc hắn hoảng loạn.
Nhưng hắn không thể mềm yếu.
Bởi vì hắn hiện tại là Trương Hiến Trung, nếu như thật sự ngã nhũn ra đất, không chỉ khiến người khác hoài nghi, cũng sẽ để cho lần khởi nghĩa này mất mặt xấu hổ, thậm chí dẫn tới họa sát thân.
Thử nghĩ xem, ai nguyện ý lãnh đạo của mình lại là một con lừa!
Hít sâu một hơi, mở mắt lần nữa, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi như cũ, hắn hiểu được, đây không phải ảo giác, đây chính là hiện thực.
Thử chậm rãi buông lõng nắm đấm đang nắm chặt, thân thể bắt đầu từ từ thả lỏng.
"Đã không còn cách nào phản kháng, vậy thì cứ dung nhập với thế giới này."
Thần kinh đang căng cứng theo đó giãn ra.
"Mình hiện tại là Trương Hiến Trung, mình muốn sống sót!"
Không ngừng nói với mình đáp án này, Trương Nghị bắt đầu dần dần bình tĩnh lại.
Có đôi khi, khẩn trương sẽ khiến người ta nghẹn lời, nhưng có đôi khi, khẩn trương lại làm cho người ta càng ngày càng hưng phấn, càng hưng phấn ngược lại sẽ càng bình tĩnh hơn, Trương Nghị vừa vặn là loại người thứ hai.
Sau khi cơ bản qua cơn khẩn trương, Trương Nghị bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mà lúc này, ký ức thuộc về Trương Hiến Trung trong đầu bắt đầu chậm rãi tiến vào đầu.
Trương Hiến Trung, tự Bỉnh Trung, hào Kính Hiên, người ở thôn Khe Cây Liễu phía đông bắc thành Định Biên, Thiểm Tây. Phụ thân là Trương Khoái, mẫu thân là Lý Diễm, phía trên còn có hai người ca ca, một người tỷ tỷ, người một nhà dựa vào Trương Khoái bán táo mà sống.
Trước đây ít năm, tỷ tỷ đã xuất giá, hai người ca ca cũng kinh doanh buôn bán nhỏ tại thành Định Biên, còn Trương Hiến Trung bởi vì từ nhỏ thông minh lanh lợi, cho nên khi còn bé có học qua một ít sách, sau khi lớn lên còn từng làm bộ khoái, bởi vì không quen nhìn cảnh quan lại tham ô, đổi trắng thay đen, cho nên treo ấn mà đi.
(treo ấn: chắc là kiểu từ chức trả lại ấn tín)
Ba năm trước đây, hắn đi theo tổng bộ đầu Viên Minh Thanh học võ nghệ, đây cũng là người tràn ngập lòng hiệp nghĩa như hắn, một lần học chính là hai năm.
Thẳng đến một năm trước Trương Hiến Trung mới trở lại thôn Khe Cây Liễu, cũng chính năm đó, Trương Hiến Trung bắt đầu âm thầm triệu tập nghĩa sĩ bốn phương, quyết định khởi nghĩa tạo phản.
Địa điểm hiện tại không thể nghi ngờ, chính là mười tám trại, nơi Trương Hiến Trung đang dẫn đầu khởi nghĩa nông dân, cũng là thời điểm tạo phản.
Thiên Khải năm thứ bảy, tháng ba.
Phương Bắc khô hạn, đặc biệt nhất là Thiểm Tây.
Thu hoạch của năm khô hạn giảm mạnh, nhưng mà Huyện lệnh Trương Đấu Diệu vẫn như cũ không để ý đến sống chết của nạn dân, bóc lột đến tận xương tuỷ, ép mồ hôi nước mắt nhân dân, căn bản không chừa một chút đường sống.
Thế là, quan bức dân phản, trùng trùng điệp điệp khởi nghĩa nông dân tại Thiểm Tây bắt đầu chính thức lan tràn.
Năm sau.
Sùng Trinh lên ngôi.
......
Sùng Trinh năm thứ 2, Hậu Kim Hoàng Thái Cực tránh khỏi phòng tuyến Ninh Cẩm, Cẩm Châu, Sơn Hải quan, đột nhập đèo Hồng Sơn quan và Đại An quan của Long Kinh quan tấn công Bắc Trực Lệ, lúc đó Viên Sùng Hoán mang theo quân thiết kỵ ngàn dặm tấn công Cần vương, cuối cùng giải vây được kinh đô.
Mùa thu năm Sùng Trinh thứ ba.
Viên Sùng Hoán bị xử tử lăng trì, cả nhà lưu vong ba ngàn dặm.
Lịch sử gọi là: Kỷ tị chi biến.
Đến tận đây, Đại Minh đã mất đi một tia hi vọng phản công cuối cùng của Liêu Đông, hoàn toàn rơi vào thế phòng thủ.
Phương Bắc trở thành lạc viên của Hậu Kim.
Tháng tám cùng năm.
Mễ Chi, Thiểm Tây.
Theo ba năm khô hạn tăng lên này, dân chúng lầm than, đại quân các nơi nhao nhao cầm vũ khí nổi dậy khởi nghĩa, tỉ như Vương Gia Dận của Phủ Cốc, Vương Tự Dụng của Tuy (Sui) Đức, Cao Nghênh Tường của An Tắc, La Nhữ Tài của Tào Thao, Lý Tự Thành ở Sấm Tương.
Trận này là sự khởi đầu của phong trào nông dân có ảnh hưởng đến sử thi Hoa Hạ.
Ngay lúc các nơi đều đang vội vàng vì sinh tồn mà phấn đấu, chỗ mười tám trại ở ngoài thành Mễ Chi, tỉnh Thiểm Tây, cách bảy mươi dặm, cũng đang tụ tập hơn vạn nhân mã.
Một đám mây hình nấm từ không trung chậm rãi bay qua, luồng gió lạnh lẽo mang theo khí hậu cao nguyên đặc biệt khô lạnh, cái lạnh khiến người ta run rẩy.
Ở phía dưới đám mây hình nấm kia, khi cái nắng mùa thu chết tiệt dần dần rời xa, đám người đông dày đặc trên đỉnh núi hiện ra.
Không có sự im lặng như tưởng tượng, cũng không có sự trật tự của quân đội chính quy, chỉ có những tiếng ồn ào thì thầm.
Bởi vì phía dưới đều là dân đen, mà dân đen khởi nghĩa, làm sao có thể tuân thủ quy tắc được chứ, đổi lại một câu khó nghe chính là: Đám dân quê, chỉ có chừng đó hiểu biết, cứ làm tới là xong.
Một nhóm người mũ trùm màu trắng hay đúng hơn là quấn vải trắng quanh trên đầu, khuôn mặt vàng như nến tràn đầy sự chờ mong, đó là khát vọng sinh tồn.
Mặc dù có nhiều vết vá chằng chịt nhấp nhô, nhưng giặt tới trắng như vậy lại có thể nhìn ra, bộ y phục này rất trân quý.
Có lẽ, nó đã là sạch sẽ nhất.
Trên bàn chân, lộ ra đầu ngón chân bị chất sừng che kín bên trong đôi giày cỏ, thỉnh thoảng vặn vẹo một cái, rất thuần phác, lại nghĩ đến bọn họ cũng đã chờ rất lâu rồi.
Phần eo cài khói nồi, trên tay cầm cuốc, dao phay, gậy trúc, thậm chí tảng đá, chính là một đội có thể xưng là một đám ô hợp như vậy, giờ phút này lại ở mười tám trại trên đỉnh núi, tích cát thành tháp, ở đây vì sinh tồn mà phát ra hò hét.
Trong đó, thậm chí có những tên thiếu niên đến đôi giày cũ nát cũng không có, cùng những lão đầu đã bước nửa bước xuống mồ đều ở đây.
Đây chính là khởi nghĩa nông dân cuối thời Minh, cũng là cảnh tượng đang ở trước mắt Trương Nghị.
Trương Nghị, một sinh viên bình thường nhất thời hiện đại.
Hắn tốt nghiệp trường đại học khoa học kỹ thuật, các môn học đều học không tệ, nhưng cái này cũng mang ý nghĩa hắn rất bình thường.
Không có khả năng chế tạo súng hay đạn pháo như những người xuyên không khác, cũng không có cái hệ thống không gì không làm được của những người xuyên không khác, hắn chỉ có một ít tầm nhìn xa về lịch sử, cùng tư tưởng sâu tận xương tủy của một người hiện đại.
Những cái này có lẽ cũng không thể để cho hắn xuôi chèo mát mái ở thời kỳ hỗn loạn cuối triều Minh này, nhưng lại có thể để cho hắn không thẹn với lương tâm.
Giờ phút này, hắn đang đứng ở trên một tảng đá xanh trắng nhô lên, bên cạnh là một lá cờ soái có một mặt thêu lên chữ "Trương", phía dưới là vô số ánh mắt chờ đợi.
Những ánh mắt kia bên trong có kính nể, có sùng bái, cũng có khát vọng.
Tảng đá rất lớn, dài rộng ước chừng tám phương, ngoại trừ Trương Nghị ngoài cùng, phía sau hắn còn đứng bảy người, bảy người này trong mắt cũng lộ ra cuồng nhiệt, nhao nhao bảo vệ ở bên cạnh hắn.
Mắt thấy người khởi nghĩa đã đến đông đủ, nam tử phía bên trái Trương Nghị đi đến ngay phía sau hắn khoảng nửa bước, bắt đầu lời phát biểu ngắn gọn.
Giọng nam tử có hơi khàn khàn, đó là khẩu âm đặc thù ở Thiểm Bắc, tuy trầm thấp lại không buồn cười, từ trong giọng nói có thể nghe ra tuổi tác chừng hai mươi tuổi.
"Các vị hương thân! Hôm nay chính là thời gian chúng ta giơ cao cờ khởi nghĩa, cũng là lúc chúng ta đối đầu với triều đình! Vì sống còn, chúng ta hôm nay mới tụ tập tại phía dưới cờ soái. Vì sinh tồn, chúng ta quyết định cùng triều đình chống lại đến cùng! Tiếp theo đây, xin mời đại vương nói chuyện!"
Theo âm thanh nam tử rơi xuống, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trương Nghị.
Giờ khắc này, hắn chính là tiêu điểm toàn trường.
Trái tim nhảy lên kịch liệt, một giọt mồ hôi lạnh ở lòng bàn tay của hắn chậm rãi nhỏ xuống, không ai biết, giờ phút này ở phía sau lưng của hắn ướt đẫm, cũng không khứa nào biết rằng hai chân của hắn đã bắt đầu run lẩy bẩy.
Nếu không phải áp lực sinh tồn đang chống đỡ hắn đứng đó, có lẽ giờ phút này hắn đã sớm ngã xuống.
Bởi vì hắn cũng không phải là chủ nhân của thân thể Trương Hiến Trung này, hoặc là nói, hắn chỉ là một linh hồn người hiện đại tên Trương Nghị xuyên đến thân thể Trương Hiến Trung.
Tối hôm qua trước khi ngủ, hắn đọc Sát nhân ma vương Thất Sát bia Trương Hiến Trung, "Trời sinh ra vạn vật cùng với người, người không phải một vật cùng với trời, quỷ thần rõ ràng, từ nghĩ tự lượng", cái chủng loại hàm ý ở trong đó không nói rõ được cũng không tả rõ được, làm hắn có một loại cảm giác không hiểu không thoải mái.
Thế là, hắn mơ một giấc mơ, mơ thấy hắn trở thành Trương Hiến Trung, mơ thấy hắn ở cuối triều Minh giết đến rung động tâm can.
Bỗng nhiên bừng tỉnh, chính là cảnh tượng trước mắt.
Mộng hồi thiên cổ, nhất thế tranh hùng.
Nắm bắt từng ngày, bạc đầu không hối tiếc.
......
Gió lạnh buốt thấu xương, hiện tại Trương Nghị lại bởi vì lượng lớn adrenalin bài tiết dẫn đến toàn thân nóng rực như lửa, nhìn xuống phía dưới hàng vạn ánh mắt hương dân kia mà nói, hắn là một người hiện đại bình thường, vì khẩn trương mà bị nghẹn lời.
Rất rõ ràng, hắn không có tố chất tâm lý mạnh mẽ của những tiền bối xuyên không kia.
Những vị tiền bối đó có thể dung nhập thế giới này trong một nháy mắt khi vừa xuyên đến (nghĩ kỹ lại thì thấy hơi điêu), nhưng Trương Nghị không làm được, bởi vì hắn từ nhỏ đến lớn đều chưa từng bị nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy.
Có đôi khi, chưa từng đứng trên sân khấu, vĩnh viễn cũng sẽ không biết được cái loại khẩn trương và lo lắng ở thời điểm lần đầu tiên đứng trên sân khấu.
Chỉ có tự mình trải nghiệm, ngươi mới có thể phát hiện rằng ngươi căn bản là không có cách khống chế bản thân.
Mà Trương Nghị giờ phút này chính là như thế.
Ánh mắt chờ đợi của đám người kia cho hắn áp lực vô tận, làm cho hắn không cách nào thốt nên lời, làm cho hai chân của hắn như nhũn ra, làm cho đầu óc hắn hoảng loạn.
Nhưng hắn không thể mềm yếu.
Bởi vì hắn hiện tại là Trương Hiến Trung, nếu như thật sự ngã nhũn ra đất, không chỉ khiến người khác hoài nghi, cũng sẽ để cho lần khởi nghĩa này mất mặt xấu hổ, thậm chí dẫn tới họa sát thân.
Thử nghĩ xem, ai nguyện ý lãnh đạo của mình lại là một con lừa!
Hít sâu một hơi, mở mắt lần nữa, cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi như cũ, hắn hiểu được, đây không phải ảo giác, đây chính là hiện thực.
Thử chậm rãi buông lõng nắm đấm đang nắm chặt, thân thể bắt đầu từ từ thả lỏng.
"Đã không còn cách nào phản kháng, vậy thì cứ dung nhập với thế giới này."
Thần kinh đang căng cứng theo đó giãn ra.
"Mình hiện tại là Trương Hiến Trung, mình muốn sống sót!"
Không ngừng nói với mình đáp án này, Trương Nghị bắt đầu dần dần bình tĩnh lại.
Có đôi khi, khẩn trương sẽ khiến người ta nghẹn lời, nhưng có đôi khi, khẩn trương lại làm cho người ta càng ngày càng hưng phấn, càng hưng phấn ngược lại sẽ càng bình tĩnh hơn, Trương Nghị vừa vặn là loại người thứ hai.
Sau khi cơ bản qua cơn khẩn trương, Trương Nghị bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Mà lúc này, ký ức thuộc về Trương Hiến Trung trong đầu bắt đầu chậm rãi tiến vào đầu.
Trương Hiến Trung, tự Bỉnh Trung, hào Kính Hiên, người ở thôn Khe Cây Liễu phía đông bắc thành Định Biên, Thiểm Tây. Phụ thân là Trương Khoái, mẫu thân là Lý Diễm, phía trên còn có hai người ca ca, một người tỷ tỷ, người một nhà dựa vào Trương Khoái bán táo mà sống.
Trước đây ít năm, tỷ tỷ đã xuất giá, hai người ca ca cũng kinh doanh buôn bán nhỏ tại thành Định Biên, còn Trương Hiến Trung bởi vì từ nhỏ thông minh lanh lợi, cho nên khi còn bé có học qua một ít sách, sau khi lớn lên còn từng làm bộ khoái, bởi vì không quen nhìn cảnh quan lại tham ô, đổi trắng thay đen, cho nên treo ấn mà đi.
(treo ấn: chắc là kiểu từ chức trả lại ấn tín)
Ba năm trước đây, hắn đi theo tổng bộ đầu Viên Minh Thanh học võ nghệ, đây cũng là người tràn ngập lòng hiệp nghĩa như hắn, một lần học chính là hai năm.
Thẳng đến một năm trước Trương Hiến Trung mới trở lại thôn Khe Cây Liễu, cũng chính năm đó, Trương Hiến Trung bắt đầu âm thầm triệu tập nghĩa sĩ bốn phương, quyết định khởi nghĩa tạo phản.
Địa điểm hiện tại không thể nghi ngờ, chính là mười tám trại, nơi Trương Hiến Trung đang dẫn đầu khởi nghĩa nông dân, cũng là thời điểm tạo phản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất