Chương 14: Nữ Nhân Mễ Chi
Editor: Khả Kỳ
Lúc này, chủ tiệm vừa vặn tới chào hỏi bọn họ.
"Hai vị khách quan, muốn ăn thứ gì?"
Đối với ẩm thực Thiểm Bắc, Trương Nghị kỳ thật cũng không hiểu rõ, mà hắn có hiểu rõ, chỗ này cũng làm không được, thế là hắn nhìn về phía Viên Minh Thanh.
Viên Minh Thanh đối với cái này ngược lại là tương đối quen thuộc, há mồm liền nói:
"Hai bát dương canh, cắt hai cân thịt cừu nấu chín, một đĩa nhân đậu phộng, một đĩa tương ớt."
Mặc dù cần không nhiều, nhưng đủ ăn là được.
"Được, hai vị khách quan chờ một lát một lát, lập tức tới ngay!"
Chủ tiệm quay đầu đi bận rộn. Mà lúc này, vị trí đầu đường đột nhiên vang lên tiếng kèn, chỉ thấy một hậu sinh tuổi trẻ trước ngực đeo một quả tú cầu lớn đang cầm một mảnh vải đỏ thẫm cưỡi ngựa trong giai điệu nhộn nhịp chậm rãi đi tới.
Làn điệu kèn cao Thiểm Bắc phối hợp thêm đám người huyên náo, khiến cho cả con đường thị trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên, được chú ý nhiều nhất đương nhiên là vị bà di Mễ Chi đỏ thẫm trên ngựa.
Người mặc gấm vóc đỏ tươi, đầu đội hoa hồng, trên mặt có chút thi phấn trang điểm, hai gò má kiều diễm giống như hoa đào, đang thẹn thùng vũ mị cúi đầu, ngượng ngùng không thôi.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu ngoái nhìn cười một cái, thế mà lại có cảm giác thời kì Đường triều "Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc "!
(Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc: Quay lại mỉm cười thu hút vạn phần, mĩ nhân lục cung đều như không còn màu sắc. Lục cung phấn đại: ám chỉ tất cả các phi tần trong cung. Phấn đại: Phấn đại ban đầu là một loại mỹ phẩm dành cho phụ nữ. Phấn dùng để thoa lên mặt và đại dùng để vẽ lông mày. Nó ám chỉ phụ nữ ở hậu cung của vua chúa. Không màu: Có nghĩa là khi so sánh, mọi thứ đều mất đi vẻ đẹp đẽ vốn có)
Giờ phút này, dù cho Trương Nghị đã nhìn quen mỹ nữ hiện đại, cũng không khỏi không cảm khái một câu:
"Mỹ nữ thuần tự nhiên chính là đẹp mắt!"
Nào biết được lời này lại bị Viên Minh Thanh nghe được, lúc này trêu chọc một câu:
"Làm sao? Hiến Trung cũng muốn lấy một Nữ nhân Mễ Chi?"
"Ha ha ha!"
Trương Nghị cười không nói, chỉ là rót cho mình một ly nước trà uống một hơi cạn sạch. Đối với Trương Nghị mà nói, xem trọng chính là tình đầu ý hợp, ánh mắt của hắn thế nhưng rất cao.
Lúc này, chủ tiệm bưng đồ ăn đi tới, nhìn thấy hai người nhìn đội ngũ đón dâu đến say sưa ngon lành, nhịn không được chen miệng nói:
"Hai vị khách quan, đây chính là lễ thành hôn của nhi tử của Dương đại nhân Huyện thái gia mới vừa nhậm chức, nếu như có hứng thú có thể đi nha môn chung vui, có lẽ còn có thể uống một chén!"
Trương Nghị cùng Viên Minh Thanh nhìn nhau, lập tức có chút hứng thú:
"A? Nói như vậy, chúng ta còn gặp được thời điểm tốt!"
Thấy hai người có nói chuyện phiếm hào hứng, ông chủ một bên đem đồ ăn đặt lên bàn, một bên ở bên cạnh cười nói:
"Đương nhiên! Huyện thái gia này của chúng ta nhưng rất khó lường! Nghe nói là xuất thân tiến sĩ Kim Lăng ở Giang Nam, bối cảnh cũng lớn nha!"
"Bối cảnh lớn lại như thế nào, còn không phải quan bức dân phản, làm dân chúng lầm than à!"
Viên Minh Thanh đập chung trà vào trên mặt bàn, hiển nhiên không quen nhìn chủ tiệm thổi phồng.
Chủ tiệm lúc này giật nảy mình, đầu hoẵng mắt chuột nhìn bên ngoài một chút, thấy không có người chú ý tình huống nơi này mới lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó mặt lộ vẻ sầu khổ đối với Viên Minh Thanh nhỏ giọng nói:
"Khách quan! Lời này ngài cũng không thể ở bên ngoài nói lung tung! Cẩn thận rơi đầu a!"
Trương Nghị một bên húp dương canh, một bên đè Viên Minh Thanh đang muốn nói chuyện xuống, cười nhẹ một tiếng với ông chủ:
"Chủ quán, thật có lỗi, đại đại này của ta có đôi khi thích nổi điên, ông chớ để ý!"
Chủ tiệm rời xa Viên Minh Thanh mà lòng vẫn còn có chút sợ hãi, sau đó nghiêng người ghé vào Trương Nghị nói nhỏ:
"Khách quan, nói một câu lương tâm, Huyện thái gia này mặc dù đến chưa lâu, nhưng kỳ thật cũng không làm chuyện gì khác người. Ngược lại là mấy lại viên dưới tay hắn lại hoành hành bá đạo, ỷ vào sau lưng có Vũ gia làm chỗ dựa làm khó dễ các loại đối với chúng ta."
(lại viên: là cấp dưới của quan, chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến, quan viên và lại viên thường gọi chung là quan lại)
"A, thật hay giả, còn có loại chuyện này sao? Chủ quán, ngươi không gạt ta chứ!"
Nghe Trương Nghị chất vấn xong, chủ tiệm lập tức gấp lên, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai:
"Khách quan, ngài ra ngoài hỏi thăm một chút, Lưu lão ta đã từng lúc nào nói xạo ai chưa! Chẳng lẽ ngài chưa nghe nói, cây sắt là viên lại, nước chảy là Huyện lệnh sao? Tại xứ Mễ Chi này, ai không biết Vũ gia mới là tồn tại không thể trêu chọc nhất!"
"Cái Vũ gia này không phải chỉ là một thân hào nông thôn địa phương thôi sao? Đến cả tri huyện đều phải sợ hắn?"
Chủ quán thấy hai bên không có người, tiến đến bên tai Trương Nghị nhỏ giọng nói:
"Nghe nói tiền nhiệm Thiểm Tây Tổng đốc ba bên Vũ Chi Vọng đại nhân là cậu ruột gia chủ Vũ gia! Ngài nói ai dám chọc hắn? Mà thế lực Vũ gia tại Thiên Thủy cũng không nhỏ, bây giờ tổng binh Lan Châu là tỷ phu của hắn!"
Nói đến đây, Trương Nghị còn tưởng rằng chủ quán muốn tiếp tục nói, không nghĩ tới chủ quán giờ phút này tự nhiên tỉnh ngộ hẳn ra, lập tức che miệng lại đi đến một bên bận bịu công chuyện của mình.
Nhịn không được cười lên, Trương Nghị rót một chén nước trà cho mình và Viên Minh Thanh, lại gắp một miếng thịt cừu non để vào trong miệng.
"Đại đại! Bây giờ sắc trời còn sớm, ăn cơm xong, chúng ta cũng thuận tiện đi chung vui, như thế nào?"
Viên Minh Thanh liếc mắt trêu chọc Trương Nghị, cầm chén nước trà uống một hơi cạn sạch.
"Đi thì đi! Ta ngược lại muốn xem xem Huyện lệnh này có dáng vẻ phô trương ra sao!"
Theo một bát thịt dương canh cùng một cân thịt dê vào trong bụng, cái bụng trống rỗng của Trương Nghị và Viên Minh Thanh cũng dần dần ấm lên.
Vứt xuống nửa lượng bạc, Trương Nghị gánh đống da thú lên rồi cùng Viên Minh Thanh đi theo đội ngũ đón dâu thẳng tiến.
Không bao lâu, đi tới một cái đại viện đặc thù Thiểm Bắc trước mặt.
Thời đại này, tình cảnh hôn lễ có lẽ không bì kịp hậu thế, nhưng trình độ rườm rà có phần vượt trội hơn nhiều, mà ở vùng Thiểm Bắc này, bởi vì nhân tố dân phong, ngay cả hôn lễ rườm rà cũng giản lược không ít.
Lúc này cửa đại viện người đến người đi, tất cả đều là phú thương địa chủ, mà ở cửa ra vào bên trên một đôi rèm đỏ chót thình lình viết hai cái tên: Dương Sâm, Tạ Uyển. Hiển nhiên, đây là tên tân lang tân nương.
Một chậu than đặt ở cửa sân, tân khách lui tới nhao nhao bước qua chậu than mà vào, ở hai bên cửa lớn còn đứng hai hàng hầu gái tiếp khách cùng trung niên quản gia khéo léo.
Xuyên thấu qua khe hở cửa lớn, có thể nhìn thấy đình viện rất lớn, từng cái bàn bát tiên đỏ chót được trưng bày chỉnh chỉnh tề tề, kéo dài đến hầm trú ẩn nội bộ.
Trương Nghị gánh da và Viên Minh Thanh cùng nhau hướng phía cửa lớn đi tới.
Lúc đầu lấy thân phận của bọn họ hẳn là trước tiên nên tìm khách điếm, sau đó đem da đổi thành tiền hàng mới bình thường, đáng tiếc hai người này cũng không phải thật sự là thợ săn, cho nên việc đổi tiền này cũng không phải rất để ý.
Thế là liền xuất hiện một màn kỳ quái, bên này tiếng kèn điếc tai nhức óc, vui mừng hớn hở, bên kia một người vác đòn gánh khiêng hàng vậy mà hướng thẳng đến cửa lớn mà bước.
Quản gia xem xét, bên này cử hành hôn lễ, lại có người ra bán hàng, cái này sao được, thế là lập tức tiến lên ngăn cản.
"Khiêu tử! Có mắt một chút, hiểu không?! Bán đồ thì đi phố Tây mà bán! Không thấy được chỗ này đang bái đường thành thân sao?"
(Khiêu tử: gánh hàng rong, bán hàng gánh)
Hôm nay là thời gian Huyện thái gia vui mừng, cho nên quản gia mặc dù đối Trương Nghị và Viên Minh Thanh một mặt ghét bỏ, nhưng không có nổi giận, mà là chỉ chỉ phương hướng phố Tây, một mặt bất đắc dĩ.
Tục ngữ nói, người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Trương Nghị thấy quản gia mặc dù trên mặt ghét bỏ, nhưng lại không chửi mắng người, thế là cũng không tức giận, mà là buông xuống đòn gánh, xoa xoa mồ hôi trán, cười nhẹ một tiếng,
"Vị đại quản gia này! Ta cùng đại đại của ta mới từ Du Lâm bên kia tới! Nghe nói hôm nay là ngày đại hỉ của công tử Huyện thái gia. Cho nên đặc biệt tới lấy bát uống rượu mừng uống, không biết có thể không?"
Thông thường mà nói, ngày vui nếu là khách nhân càng nhiều, thì đại biểu đôi phu thê mới đạt được càng nhiều chúc phúc, bởi vậy nếu là có người tới đòi uống rượu đều sẽ không cự tuyệt, cho dù là hiện đại có đôi khi cũng là như thế. Cho nên quản gia nghe nói như thế thì lộ ra một ít do dự.
Nhưng mà hôm nay đến đây trên cơ bản đều là người có mặt mũi ở Mễ Chi, nếu để cho hai người dân đen thô tục vào ngồi, thì mặt mũi Huyện thái gia chưa hẳn dễ nhìn, mắt thấy đâm lao phải theo lao, lão quản gia gọi một hầu gái tới, định tìm người đem một chút ăn uống đuổi hai người Trương Hiến Trung đi.
"A Phúc! Chuyện gì?"
Một lão giả mặc trường sam màu nho, sắc mặt già nua đi tới sau lưng quản gia.
Mà người này, chính là Huyện lệnh huyện Mễ Chi Dương Văn Sơn.
Hôm nay là ngày vui con trai ông ta, cho nên ông ta sẽ đích thân ra tiếp đãi một ít quý khách tương đối quan trọng, mà vừa rồi vừa hay nhìn thấy hai người quản gia và Trương Nghị ở đây nói chuyện, thế là đến đây hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
"Lão gia, hai người này là thợ săn trong thôn muốn uống chén rượu mừng!"
Quản gia đi đến bên cạnh Dương Văn Sơn, lặng lẽ nói nhỏ.
Dương Văn Sơn do dự một chút, lại nhìn hai người một chút, thấy mặc dù quần áo thuần phác vẫn còn tính sạch sẽ, lại nghĩ tới hôm nay là ngày vui của nhi tử mình, dựa vào ý nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bất đắc dĩ phất phất tay:
"An bài bọn họ tại nơi hẻo lánh ngồi đơn độc một bàn!"
Dứt lời cũng không để ý tới hai người, quay người tiến vào nội viện. Quản gia thấy vậy, lập tức vẫy gọi Trương Nghị và Viên Minh Thanh:
"Vào đi! Nhớ kỹ đừng nói lung tung! Người nơi này cũng không phải người mà các ngươi có thể đắc tội!"
Trương Nghị nhún vai, giống như nhíu lông mày khiêu khích Viên Minh Thanh:
"Đi thôi, đại đại! Đi vào chung nhìn xem có đại nhân vật nào!"
"Bang Bang"
Viên Minh Thanh gõ gõ tẩu thuốc trên đòn gánh, tiện tay đem ném vào trong giỏ xách, sửa sang lại áo quần một cái, đi đầu một ngựa phía trước dẫn đường.
Trương Nghị liếc mắt, vác đòn gánh lên, theo sát phía sau.
Lúc này, chủ tiệm vừa vặn tới chào hỏi bọn họ.
"Hai vị khách quan, muốn ăn thứ gì?"
Đối với ẩm thực Thiểm Bắc, Trương Nghị kỳ thật cũng không hiểu rõ, mà hắn có hiểu rõ, chỗ này cũng làm không được, thế là hắn nhìn về phía Viên Minh Thanh.
Viên Minh Thanh đối với cái này ngược lại là tương đối quen thuộc, há mồm liền nói:
"Hai bát dương canh, cắt hai cân thịt cừu nấu chín, một đĩa nhân đậu phộng, một đĩa tương ớt."
Mặc dù cần không nhiều, nhưng đủ ăn là được.
"Được, hai vị khách quan chờ một lát một lát, lập tức tới ngay!"
Chủ tiệm quay đầu đi bận rộn. Mà lúc này, vị trí đầu đường đột nhiên vang lên tiếng kèn, chỉ thấy một hậu sinh tuổi trẻ trước ngực đeo một quả tú cầu lớn đang cầm một mảnh vải đỏ thẫm cưỡi ngựa trong giai điệu nhộn nhịp chậm rãi đi tới.
Làn điệu kèn cao Thiểm Bắc phối hợp thêm đám người huyên náo, khiến cho cả con đường thị trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đương nhiên, được chú ý nhiều nhất đương nhiên là vị bà di Mễ Chi đỏ thẫm trên ngựa.
Người mặc gấm vóc đỏ tươi, đầu đội hoa hồng, trên mặt có chút thi phấn trang điểm, hai gò má kiều diễm giống như hoa đào, đang thẹn thùng vũ mị cúi đầu, ngượng ngùng không thôi.
Thỉnh thoảng ngẩng đầu ngoái nhìn cười một cái, thế mà lại có cảm giác thời kì Đường triều "Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc "!
(Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc: Quay lại mỉm cười thu hút vạn phần, mĩ nhân lục cung đều như không còn màu sắc. Lục cung phấn đại: ám chỉ tất cả các phi tần trong cung. Phấn đại: Phấn đại ban đầu là một loại mỹ phẩm dành cho phụ nữ. Phấn dùng để thoa lên mặt và đại dùng để vẽ lông mày. Nó ám chỉ phụ nữ ở hậu cung của vua chúa. Không màu: Có nghĩa là khi so sánh, mọi thứ đều mất đi vẻ đẹp đẽ vốn có)
Giờ phút này, dù cho Trương Nghị đã nhìn quen mỹ nữ hiện đại, cũng không khỏi không cảm khái một câu:
"Mỹ nữ thuần tự nhiên chính là đẹp mắt!"
Nào biết được lời này lại bị Viên Minh Thanh nghe được, lúc này trêu chọc một câu:
"Làm sao? Hiến Trung cũng muốn lấy một Nữ nhân Mễ Chi?"
"Ha ha ha!"
Trương Nghị cười không nói, chỉ là rót cho mình một ly nước trà uống một hơi cạn sạch. Đối với Trương Nghị mà nói, xem trọng chính là tình đầu ý hợp, ánh mắt của hắn thế nhưng rất cao.
Lúc này, chủ tiệm bưng đồ ăn đi tới, nhìn thấy hai người nhìn đội ngũ đón dâu đến say sưa ngon lành, nhịn không được chen miệng nói:
"Hai vị khách quan, đây chính là lễ thành hôn của nhi tử của Dương đại nhân Huyện thái gia mới vừa nhậm chức, nếu như có hứng thú có thể đi nha môn chung vui, có lẽ còn có thể uống một chén!"
Trương Nghị cùng Viên Minh Thanh nhìn nhau, lập tức có chút hứng thú:
"A? Nói như vậy, chúng ta còn gặp được thời điểm tốt!"
Thấy hai người có nói chuyện phiếm hào hứng, ông chủ một bên đem đồ ăn đặt lên bàn, một bên ở bên cạnh cười nói:
"Đương nhiên! Huyện thái gia này của chúng ta nhưng rất khó lường! Nghe nói là xuất thân tiến sĩ Kim Lăng ở Giang Nam, bối cảnh cũng lớn nha!"
"Bối cảnh lớn lại như thế nào, còn không phải quan bức dân phản, làm dân chúng lầm than à!"
Viên Minh Thanh đập chung trà vào trên mặt bàn, hiển nhiên không quen nhìn chủ tiệm thổi phồng.
Chủ tiệm lúc này giật nảy mình, đầu hoẵng mắt chuột nhìn bên ngoài một chút, thấy không có người chú ý tình huống nơi này mới lặng lẽ thở dài một hơi, sau đó mặt lộ vẻ sầu khổ đối với Viên Minh Thanh nhỏ giọng nói:
"Khách quan! Lời này ngài cũng không thể ở bên ngoài nói lung tung! Cẩn thận rơi đầu a!"
Trương Nghị một bên húp dương canh, một bên đè Viên Minh Thanh đang muốn nói chuyện xuống, cười nhẹ một tiếng với ông chủ:
"Chủ quán, thật có lỗi, đại đại này của ta có đôi khi thích nổi điên, ông chớ để ý!"
Chủ tiệm rời xa Viên Minh Thanh mà lòng vẫn còn có chút sợ hãi, sau đó nghiêng người ghé vào Trương Nghị nói nhỏ:
"Khách quan, nói một câu lương tâm, Huyện thái gia này mặc dù đến chưa lâu, nhưng kỳ thật cũng không làm chuyện gì khác người. Ngược lại là mấy lại viên dưới tay hắn lại hoành hành bá đạo, ỷ vào sau lưng có Vũ gia làm chỗ dựa làm khó dễ các loại đối với chúng ta."
(lại viên: là cấp dưới của quan, chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến, quan viên và lại viên thường gọi chung là quan lại)
"A, thật hay giả, còn có loại chuyện này sao? Chủ quán, ngươi không gạt ta chứ!"
Nghe Trương Nghị chất vấn xong, chủ tiệm lập tức gấp lên, trong nháy mắt mặt đỏ tới mang tai:
"Khách quan, ngài ra ngoài hỏi thăm một chút, Lưu lão ta đã từng lúc nào nói xạo ai chưa! Chẳng lẽ ngài chưa nghe nói, cây sắt là viên lại, nước chảy là Huyện lệnh sao? Tại xứ Mễ Chi này, ai không biết Vũ gia mới là tồn tại không thể trêu chọc nhất!"
"Cái Vũ gia này không phải chỉ là một thân hào nông thôn địa phương thôi sao? Đến cả tri huyện đều phải sợ hắn?"
Chủ quán thấy hai bên không có người, tiến đến bên tai Trương Nghị nhỏ giọng nói:
"Nghe nói tiền nhiệm Thiểm Tây Tổng đốc ba bên Vũ Chi Vọng đại nhân là cậu ruột gia chủ Vũ gia! Ngài nói ai dám chọc hắn? Mà thế lực Vũ gia tại Thiên Thủy cũng không nhỏ, bây giờ tổng binh Lan Châu là tỷ phu của hắn!"
Nói đến đây, Trương Nghị còn tưởng rằng chủ quán muốn tiếp tục nói, không nghĩ tới chủ quán giờ phút này tự nhiên tỉnh ngộ hẳn ra, lập tức che miệng lại đi đến một bên bận bịu công chuyện của mình.
Nhịn không được cười lên, Trương Nghị rót một chén nước trà cho mình và Viên Minh Thanh, lại gắp một miếng thịt cừu non để vào trong miệng.
"Đại đại! Bây giờ sắc trời còn sớm, ăn cơm xong, chúng ta cũng thuận tiện đi chung vui, như thế nào?"
Viên Minh Thanh liếc mắt trêu chọc Trương Nghị, cầm chén nước trà uống một hơi cạn sạch.
"Đi thì đi! Ta ngược lại muốn xem xem Huyện lệnh này có dáng vẻ phô trương ra sao!"
Theo một bát thịt dương canh cùng một cân thịt dê vào trong bụng, cái bụng trống rỗng của Trương Nghị và Viên Minh Thanh cũng dần dần ấm lên.
Vứt xuống nửa lượng bạc, Trương Nghị gánh đống da thú lên rồi cùng Viên Minh Thanh đi theo đội ngũ đón dâu thẳng tiến.
Không bao lâu, đi tới một cái đại viện đặc thù Thiểm Bắc trước mặt.
Thời đại này, tình cảnh hôn lễ có lẽ không bì kịp hậu thế, nhưng trình độ rườm rà có phần vượt trội hơn nhiều, mà ở vùng Thiểm Bắc này, bởi vì nhân tố dân phong, ngay cả hôn lễ rườm rà cũng giản lược không ít.
Lúc này cửa đại viện người đến người đi, tất cả đều là phú thương địa chủ, mà ở cửa ra vào bên trên một đôi rèm đỏ chót thình lình viết hai cái tên: Dương Sâm, Tạ Uyển. Hiển nhiên, đây là tên tân lang tân nương.
Một chậu than đặt ở cửa sân, tân khách lui tới nhao nhao bước qua chậu than mà vào, ở hai bên cửa lớn còn đứng hai hàng hầu gái tiếp khách cùng trung niên quản gia khéo léo.
Xuyên thấu qua khe hở cửa lớn, có thể nhìn thấy đình viện rất lớn, từng cái bàn bát tiên đỏ chót được trưng bày chỉnh chỉnh tề tề, kéo dài đến hầm trú ẩn nội bộ.
Trương Nghị gánh da và Viên Minh Thanh cùng nhau hướng phía cửa lớn đi tới.
Lúc đầu lấy thân phận của bọn họ hẳn là trước tiên nên tìm khách điếm, sau đó đem da đổi thành tiền hàng mới bình thường, đáng tiếc hai người này cũng không phải thật sự là thợ săn, cho nên việc đổi tiền này cũng không phải rất để ý.
Thế là liền xuất hiện một màn kỳ quái, bên này tiếng kèn điếc tai nhức óc, vui mừng hớn hở, bên kia một người vác đòn gánh khiêng hàng vậy mà hướng thẳng đến cửa lớn mà bước.
Quản gia xem xét, bên này cử hành hôn lễ, lại có người ra bán hàng, cái này sao được, thế là lập tức tiến lên ngăn cản.
"Khiêu tử! Có mắt một chút, hiểu không?! Bán đồ thì đi phố Tây mà bán! Không thấy được chỗ này đang bái đường thành thân sao?"
(Khiêu tử: gánh hàng rong, bán hàng gánh)
Hôm nay là thời gian Huyện thái gia vui mừng, cho nên quản gia mặc dù đối Trương Nghị và Viên Minh Thanh một mặt ghét bỏ, nhưng không có nổi giận, mà là chỉ chỉ phương hướng phố Tây, một mặt bất đắc dĩ.
Tục ngữ nói, người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
Trương Nghị thấy quản gia mặc dù trên mặt ghét bỏ, nhưng lại không chửi mắng người, thế là cũng không tức giận, mà là buông xuống đòn gánh, xoa xoa mồ hôi trán, cười nhẹ một tiếng,
"Vị đại quản gia này! Ta cùng đại đại của ta mới từ Du Lâm bên kia tới! Nghe nói hôm nay là ngày đại hỉ của công tử Huyện thái gia. Cho nên đặc biệt tới lấy bát uống rượu mừng uống, không biết có thể không?"
Thông thường mà nói, ngày vui nếu là khách nhân càng nhiều, thì đại biểu đôi phu thê mới đạt được càng nhiều chúc phúc, bởi vậy nếu là có người tới đòi uống rượu đều sẽ không cự tuyệt, cho dù là hiện đại có đôi khi cũng là như thế. Cho nên quản gia nghe nói như thế thì lộ ra một ít do dự.
Nhưng mà hôm nay đến đây trên cơ bản đều là người có mặt mũi ở Mễ Chi, nếu để cho hai người dân đen thô tục vào ngồi, thì mặt mũi Huyện thái gia chưa hẳn dễ nhìn, mắt thấy đâm lao phải theo lao, lão quản gia gọi một hầu gái tới, định tìm người đem một chút ăn uống đuổi hai người Trương Hiến Trung đi.
"A Phúc! Chuyện gì?"
Một lão giả mặc trường sam màu nho, sắc mặt già nua đi tới sau lưng quản gia.
Mà người này, chính là Huyện lệnh huyện Mễ Chi Dương Văn Sơn.
Hôm nay là ngày vui con trai ông ta, cho nên ông ta sẽ đích thân ra tiếp đãi một ít quý khách tương đối quan trọng, mà vừa rồi vừa hay nhìn thấy hai người quản gia và Trương Nghị ở đây nói chuyện, thế là đến đây hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.
"Lão gia, hai người này là thợ săn trong thôn muốn uống chén rượu mừng!"
Quản gia đi đến bên cạnh Dương Văn Sơn, lặng lẽ nói nhỏ.
Dương Văn Sơn do dự một chút, lại nhìn hai người một chút, thấy mặc dù quần áo thuần phác vẫn còn tính sạch sẽ, lại nghĩ tới hôm nay là ngày vui của nhi tử mình, dựa vào ý nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, bất đắc dĩ phất phất tay:
"An bài bọn họ tại nơi hẻo lánh ngồi đơn độc một bàn!"
Dứt lời cũng không để ý tới hai người, quay người tiến vào nội viện. Quản gia thấy vậy, lập tức vẫy gọi Trương Nghị và Viên Minh Thanh:
"Vào đi! Nhớ kỹ đừng nói lung tung! Người nơi này cũng không phải người mà các ngươi có thể đắc tội!"
Trương Nghị nhún vai, giống như nhíu lông mày khiêu khích Viên Minh Thanh:
"Đi thôi, đại đại! Đi vào chung nhìn xem có đại nhân vật nào!"
"Bang Bang"
Viên Minh Thanh gõ gõ tẩu thuốc trên đòn gánh, tiện tay đem ném vào trong giỏ xách, sửa sang lại áo quần một cái, đi đầu một ngựa phía trước dẫn đường.
Trương Nghị liếc mắt, vác đòn gánh lên, theo sát phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất