Chương 22: Sinh Tử Biến Chất
Editor: Khả Kỳ
Ai có thể nghĩ tới, đường đường Bát Đại Vương quân khởi nghĩa vậy mà trên tay chưa hề dính qua máu tươi.
Trương Nghị chống lên vách tường, sắc mặt trắng bệch cười khổ một chút.
Kiếp trước hắn lớn lên dưới lá cờ đỏ, đừng nói giết người, thậm chí người chết cũng chỉ thấy được trong tang sự hoặc là thấy trên TV.
Mà xuyên thành Trương Hiến Trung, lại thật vừa đúng lúc Trương Hiến Trung cũng chưa từng giết người, cho nên vừa rồi nhìn thấy một màn máu me đầm đìa kia, hắn mới ngây dại.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay, cách tử vong gần nhất, cũng là lần đầu tiên cảm giác được sinh mệnh rẻ mạc như thế nào.
Một cảm giác buồn nôn xông lên đầu, hắn vừa sắp nôn mửa, đã thấy ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân dày đặc.
"Bọn chúng ở bên trong! Còn giết bốn người huynh đệ chúng ta! Giết bọn chúng!"
Theo thanh âm gào to, bốn người tuần tra cùng hai người chi viện vọt vào, nhìn thấy thi thể trên đất, bọn họ nổi giận gầm lên một tiếng hướng phía hai người bổ tới.
"Hiến Trung! Bây giờ không phải là lúc lòng dạ đàn bà!"
Viên Minh Thanh vung đao lớn lên, một bên lui lại một bên tùy thời hành động, dựa vào võ nghệ thành thạo, hắn kỳ thật cũng không sợ ba người vây công mình, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn tự nhiên có thể giải quyết từng tên.
Mà trái lại Trương Nghị lúc này lại bó tay bó chân, cưỡng chế đè xuống cảm giác trong lòng, hắn đồng thời vung thanh đao lên.
Hàn quang ở dưới ánh trăng vẽ ra đường vòng cung hoàn mỹ, tuổi Trương Nghị trẻ hơn, cũng cường tráng hơn, cho nên khí lực của hắn cũng lớn hơn, vung lưỡi đao kia cũng nhanh hơn.
Nhưng bởi vì hắn cũng không nguyện ý giết người, cho nên hắn thường thường chọn đá bay địch nhân, hoặc là một cước đá văng.
Mà cũng tạo thành một tình huống không tốt, đó chính là địch nhân ngã sấp xuống sẽ còn đứng lên, tiếp tục vây công hắn.
Mà trái lại Viên Minh Thanh bên kia thì thừa cơ giải quyết một địch nhân, lúc này đang cùng hai người khác quần nhau.
Vung lưỡi đao phát ra thanh âm sắt thép va chạm vào nhau, mồ hôi trong tay đã làm ướt lòng bàn tay, Trương Nghị nhìn địch nhân trước mắt mặt mày dữ dữ tợn từng đao từng đao ra tay trí mạng mà kịch liệt thở hào hển.
Hắn không muốn giết người, hắn không qua được một cửa ải trong lòng kia.
Một cửa ải này là người và ma khác nhau.
Là nỗi sợ hãi giữa sinh và tử.
Cũng là đường ranh giới giữa quá khứ và tương lai.
Đột nhiên.
Một tiếng thét chói tai đột nhiên từ góc đường truyền đến.
"Không được qua đây! Cút ngay cho ta! Cút ngay cho ta!"
Thanh âm kia tràn đầy hoảng sợ, cũng đánh thức đêm tối, càng như diệt đi nhân tính.
Bên trong thanh âm là bất lực, sợ hãi, hoảng loạn, cùng nhau nối tiếp trộn lại tạo ra một loạt tuyệt vọng, toàn bộ truyền vào trong tai Trương Nghị.
Không có ai biết khi hắn nghe được thanh âm quen thuộc này trong lòng chấn kinh đến bực nào.
Cũng không một người nào biết hắn nghe được tuyệt vọng bên trong thanh âm này có phẫn nộ bực nào.
Càng không có một người nào biết sau khi hắn nghe được thanh âm này thì hoàn thành biến chất như thế nào.
Khi ngươi có người ngươi quan tâm, ngươi kỳ thật chính là ma.
Trường đao xẹt qua, Trương Nghị thấy rất rõ ràng nó cắt ngang yết hầu nam tử trước mặt, dòng máu nóng hổi kia phảng phất giống như nước suối phun ra, bắn vào trên mặt của hắn.
Nghiêng người qua bên trái một cái, né qua địch nhân từ bên trên đánh xuống một đao kia, trong lúc địch nhân khiếp sợ, tay trái ôm cổ của hắn, tay phải cầm đao lớn nhẹ nhàng vạch một cái, lại là một dòng suối máu phun ra.
Giờ khắc này, Trương Nghị tỉnh táo trước nay chưa từng có, cũng là lãnh huyết trước nay chưa từng có.
Nếu như nhân từ đổi lấy chính là tuyệt vọng, vậy thì để giết chóc đổi lấy hi vọng.
Buông tay trái ra, địch nhân mất đi nhiệt độ cơ thể thẳng tắp ngã xuống mặt đất, địch nhân cuối cùng thấy cảnh này, lúc này đã sợ ngây người.
Khắp khuôn mặt Trương Nghị là máu tươi, dòng máu màu đỏ kia đã nhuộm đỏ góc áo của hắn, giống như từng đóa Hồng Mai tô điểm.
Đáng sợ nhất là ánh mắt của hắn, đó là một loại lạnh lùng, là một loại bầu trời màu xám, bên trong lộ ra chỉ có chết chóc.
"Đừng tới gần ta! Đừng có giết ta!"
Đang lúc thanh âm vang lên, thanh đao trong tay địch nhân rơi xuống đất phát ra thanh âm thanh thúy, địch nhân ngã trên mặt đất không ngừng lui về phía sau, nhưng khoảng cách của hai người lại càng ngày càng gần.
Nhìn thấy Trương Nghị đi tới, trên mặt hắn hiện đầy hoảng sợ:
"Không!"
Hàn mang hiện lên, máu chảy ồ ạt.
Tay phải Trương Nghị mang theo đao, mở cửa lớn ra hướng phía thanh âm góc đường phát ra mà đi, mà góc đường phía trước, đang có một đám gia đinh Vũ phủ nuôi dưỡng chạy đến chi viện.
Không do dự, Trương Nghị mang đao xông tới.
Trong sân Viên Minh Thanh nhìn thấy Trương Nghị xông ra ngoài lúc đầu muốn lập tức đuổi theo, nhưng nghĩ tới mục đích tối nay, lập tức quay người giận dữ hét với Tạ Uyển:
"Mau theo sát! Nếu không sẽ để một mình ngươi lại chỗ này!"
"Đừng bỏ lại ta!"
Bị ép bức trong sợ hãi tử vong, Tạ Uyển lấy dũng khí lập tức đi theo sau lưng Viên Minh Thanh.
Mà khi Viên Minh Thanh đi ra tiểu viện, chỉ thấy Trương Nghị không sợ chết đang ở trong đám người chém giết bốn phương, dựa vào một thân khí thế kinh người cùng đao pháp phát ra càng thành thạo hơn, hắn vậy mà lộ ra thành thạo điêu luyện.
Chỉ là, vết thương trên người nói rõ hắn cũng không phải là vô địch.
"Hiến Trung! Ta tới giúp ngươi!"
Viên Minh Thanh nổi giận gầm lên một tiếng vọt tới, thay Trương Nghị đỡ được công kích sau lưng.
Một vòng, một bổ, một đạp, va chạm.
Loại tư thái hành tẩu liều mạng trên mũi đao này của Trương Nghị trong nháy mắt đã làm kinh sợ tất cả gia đinh.
Trên mặt lem luốt máu tươi của địch nhân, bởi vì giết chóc mà hai mắt đỏ như máu, kia mỗi một bước đều vô tình lấy đi một đầu sinh mệnh tươi sống, tư thái ma vương giết người này rốt cục đã đánh tan tất cả phòng tuyến trong lòng đám gia đinh.
Không có người nào muốn chết, càng không muốn chết không có giá trị như thế.
Lui ra phía sau, lui ra phía sau, lui ra phía sau.
Tiến lên, tiến lên, tiến lên.
Trương Nghị tiến lên, bọn họ lui lại.
Mắt thấy Trương Nghị lao đến, tất cả gia đinh vậy mà lập tức giải tán, trong nháy mắt hoảng sợ chạy tứ tán, biến mất hong còn chút bóng dáng.
Chống đao lớn, Trương Nghị khẽ thở hào hển, quay đầu nhìn về sau lưng Viên Minh Thanh:
"Sư phụ! Các ngươi theo sau, ta đi cứu Yên Nhiên trước!"
Không đợi Viên Minh Thanh hồi phục, đã dẫn theo đao lớn, nhanh chóng hướng phía trong bóng tối chạy tới.
Lời nói phân hai đầu.
Trở lại Lý Yên Nhiên bên này.
Lại nói Lý Yên Nhiên bởi vì Trương Nghị vẽ vời thêm chuyện, ngược lại tin tưởng vững chắc Trương Nghị sẽ không thật sự hại nàng, kết quả trời đất xui khiến theo sau.
Nhưng Trương Nghị và Viên Minh Thanh vì cứu người, chạy tương đối nhanh, thế là nàng lại bị bỏ lại phía sau.
Nhưng mà họa vô đơn chí, theo nhiệt độ ban đêm chợt hạ xuống, Lý Yên Nhiên bắt đầu toàn thân phát sốt đồng thời choáng váng, cả người mơ mơ màng màng.
"Ài, các ngươi ở đâu vậy! Các ngươi muộn như vậy rốt cuộc muốn làm gì!"
"Đừng bỏ lại ta một mình! Yên Nhiên thật rất sợ a!"
Ở trong sự mông lung, nàng ôm áo khoác da dê vậy mà đi tới tiểu viện phụ cận.
Mà giờ khắc này trong đại viện Vũ gia, Vũ Dận đang mang theo hai tùy tùng từ cửa sau đi tới.
"Thiếu gia yên tâm! Cô nàng kia tỉnh rồi! Lúc này đang bị nhốt tại trong tiểu viện! Hôm nay là thời gian nàng ta đại hôn! Nhưng thiếu gia mới là tân lang!"
"Đúng đúng đúng! Hôm nay thiếu gia mới là tân lang! Hôm nay hẳn là thời gian tốt đẹp của thiếu gia mới đúng! Ha ha ha!"
Nụ cười bỉ ổi trong đêm tối vang lên.
"Ai! Nói hay lắm! Đêm nay bản thiếu gia mới là tân lang! Có thưởng, đều có thưởng! Quay về tự mình đi lĩnh mười lượng bạc đi!"
Vũ Dận một mặt đắc ý, quạt xếp trong tay soạt một tiếng mở ra, khẽ phe phẩy quạt một chút, lộ ra phong độ nhẹ nhàng. Chỉ tiếc ban đêm ở Mễ Chi quá lạnh, hắn thình lình nổi da gà một cái, lập tức dẹp cái quạt vào.
"Đi! Đi xem tiểu nương tử nhà ta một chút!"
Ba người trên đường đi trước khi đến tiểu viện, nghe thấy phương hướng tiểu viện vậy mà truyền đến ánh lửa cùng tiếng la giết, lập tức nghi ngờ.
"Bên kia sao vậy?"
"Không biết! Hình như đã xảy ra chuyện gì rồi!"
Mà lúc này, ba người vừa hay nhìn thấy Lý Yên Nhiên từ đối diện đi tới, trong miệng còn phát ra nói mớ.
Thanh âm như chuông bạc hấp dẫn ánh mắt Vũ Dận, tập trung nhìn vào, Vũ Dận lập tức ngây ngẩn cả người. Còn tùy tùng cũng bên cạnh thì sững sờ, sau đó kinh ngạc nói:
"Thiếu gia! Cô nàng này thật đẹp, vậy mà so với tiểu thư Tạ gia kia còn muốn đẹp hơn ba phần!"
"Nói nhảm! Đuổi theo cho ta!"
Ai có thể nghĩ tới, đường đường Bát Đại Vương quân khởi nghĩa vậy mà trên tay chưa hề dính qua máu tươi.
Trương Nghị chống lên vách tường, sắc mặt trắng bệch cười khổ một chút.
Kiếp trước hắn lớn lên dưới lá cờ đỏ, đừng nói giết người, thậm chí người chết cũng chỉ thấy được trong tang sự hoặc là thấy trên TV.
Mà xuyên thành Trương Hiến Trung, lại thật vừa đúng lúc Trương Hiến Trung cũng chưa từng giết người, cho nên vừa rồi nhìn thấy một màn máu me đầm đìa kia, hắn mới ngây dại.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay, cách tử vong gần nhất, cũng là lần đầu tiên cảm giác được sinh mệnh rẻ mạc như thế nào.
Một cảm giác buồn nôn xông lên đầu, hắn vừa sắp nôn mửa, đã thấy ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân dày đặc.
"Bọn chúng ở bên trong! Còn giết bốn người huynh đệ chúng ta! Giết bọn chúng!"
Theo thanh âm gào to, bốn người tuần tra cùng hai người chi viện vọt vào, nhìn thấy thi thể trên đất, bọn họ nổi giận gầm lên một tiếng hướng phía hai người bổ tới.
"Hiến Trung! Bây giờ không phải là lúc lòng dạ đàn bà!"
Viên Minh Thanh vung đao lớn lên, một bên lui lại một bên tùy thời hành động, dựa vào võ nghệ thành thạo, hắn kỳ thật cũng không sợ ba người vây công mình, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn tự nhiên có thể giải quyết từng tên.
Mà trái lại Trương Nghị lúc này lại bó tay bó chân, cưỡng chế đè xuống cảm giác trong lòng, hắn đồng thời vung thanh đao lên.
Hàn quang ở dưới ánh trăng vẽ ra đường vòng cung hoàn mỹ, tuổi Trương Nghị trẻ hơn, cũng cường tráng hơn, cho nên khí lực của hắn cũng lớn hơn, vung lưỡi đao kia cũng nhanh hơn.
Nhưng bởi vì hắn cũng không nguyện ý giết người, cho nên hắn thường thường chọn đá bay địch nhân, hoặc là một cước đá văng.
Mà cũng tạo thành một tình huống không tốt, đó chính là địch nhân ngã sấp xuống sẽ còn đứng lên, tiếp tục vây công hắn.
Mà trái lại Viên Minh Thanh bên kia thì thừa cơ giải quyết một địch nhân, lúc này đang cùng hai người khác quần nhau.
Vung lưỡi đao phát ra thanh âm sắt thép va chạm vào nhau, mồ hôi trong tay đã làm ướt lòng bàn tay, Trương Nghị nhìn địch nhân trước mắt mặt mày dữ dữ tợn từng đao từng đao ra tay trí mạng mà kịch liệt thở hào hển.
Hắn không muốn giết người, hắn không qua được một cửa ải trong lòng kia.
Một cửa ải này là người và ma khác nhau.
Là nỗi sợ hãi giữa sinh và tử.
Cũng là đường ranh giới giữa quá khứ và tương lai.
Đột nhiên.
Một tiếng thét chói tai đột nhiên từ góc đường truyền đến.
"Không được qua đây! Cút ngay cho ta! Cút ngay cho ta!"
Thanh âm kia tràn đầy hoảng sợ, cũng đánh thức đêm tối, càng như diệt đi nhân tính.
Bên trong thanh âm là bất lực, sợ hãi, hoảng loạn, cùng nhau nối tiếp trộn lại tạo ra một loạt tuyệt vọng, toàn bộ truyền vào trong tai Trương Nghị.
Không có ai biết khi hắn nghe được thanh âm quen thuộc này trong lòng chấn kinh đến bực nào.
Cũng không một người nào biết hắn nghe được tuyệt vọng bên trong thanh âm này có phẫn nộ bực nào.
Càng không có một người nào biết sau khi hắn nghe được thanh âm này thì hoàn thành biến chất như thế nào.
Khi ngươi có người ngươi quan tâm, ngươi kỳ thật chính là ma.
Trường đao xẹt qua, Trương Nghị thấy rất rõ ràng nó cắt ngang yết hầu nam tử trước mặt, dòng máu nóng hổi kia phảng phất giống như nước suối phun ra, bắn vào trên mặt của hắn.
Nghiêng người qua bên trái một cái, né qua địch nhân từ bên trên đánh xuống một đao kia, trong lúc địch nhân khiếp sợ, tay trái ôm cổ của hắn, tay phải cầm đao lớn nhẹ nhàng vạch một cái, lại là một dòng suối máu phun ra.
Giờ khắc này, Trương Nghị tỉnh táo trước nay chưa từng có, cũng là lãnh huyết trước nay chưa từng có.
Nếu như nhân từ đổi lấy chính là tuyệt vọng, vậy thì để giết chóc đổi lấy hi vọng.
Buông tay trái ra, địch nhân mất đi nhiệt độ cơ thể thẳng tắp ngã xuống mặt đất, địch nhân cuối cùng thấy cảnh này, lúc này đã sợ ngây người.
Khắp khuôn mặt Trương Nghị là máu tươi, dòng máu màu đỏ kia đã nhuộm đỏ góc áo của hắn, giống như từng đóa Hồng Mai tô điểm.
Đáng sợ nhất là ánh mắt của hắn, đó là một loại lạnh lùng, là một loại bầu trời màu xám, bên trong lộ ra chỉ có chết chóc.
"Đừng tới gần ta! Đừng có giết ta!"
Đang lúc thanh âm vang lên, thanh đao trong tay địch nhân rơi xuống đất phát ra thanh âm thanh thúy, địch nhân ngã trên mặt đất không ngừng lui về phía sau, nhưng khoảng cách của hai người lại càng ngày càng gần.
Nhìn thấy Trương Nghị đi tới, trên mặt hắn hiện đầy hoảng sợ:
"Không!"
Hàn mang hiện lên, máu chảy ồ ạt.
Tay phải Trương Nghị mang theo đao, mở cửa lớn ra hướng phía thanh âm góc đường phát ra mà đi, mà góc đường phía trước, đang có một đám gia đinh Vũ phủ nuôi dưỡng chạy đến chi viện.
Không do dự, Trương Nghị mang đao xông tới.
Trong sân Viên Minh Thanh nhìn thấy Trương Nghị xông ra ngoài lúc đầu muốn lập tức đuổi theo, nhưng nghĩ tới mục đích tối nay, lập tức quay người giận dữ hét với Tạ Uyển:
"Mau theo sát! Nếu không sẽ để một mình ngươi lại chỗ này!"
"Đừng bỏ lại ta!"
Bị ép bức trong sợ hãi tử vong, Tạ Uyển lấy dũng khí lập tức đi theo sau lưng Viên Minh Thanh.
Mà khi Viên Minh Thanh đi ra tiểu viện, chỉ thấy Trương Nghị không sợ chết đang ở trong đám người chém giết bốn phương, dựa vào một thân khí thế kinh người cùng đao pháp phát ra càng thành thạo hơn, hắn vậy mà lộ ra thành thạo điêu luyện.
Chỉ là, vết thương trên người nói rõ hắn cũng không phải là vô địch.
"Hiến Trung! Ta tới giúp ngươi!"
Viên Minh Thanh nổi giận gầm lên một tiếng vọt tới, thay Trương Nghị đỡ được công kích sau lưng.
Một vòng, một bổ, một đạp, va chạm.
Loại tư thái hành tẩu liều mạng trên mũi đao này của Trương Nghị trong nháy mắt đã làm kinh sợ tất cả gia đinh.
Trên mặt lem luốt máu tươi của địch nhân, bởi vì giết chóc mà hai mắt đỏ như máu, kia mỗi một bước đều vô tình lấy đi một đầu sinh mệnh tươi sống, tư thái ma vương giết người này rốt cục đã đánh tan tất cả phòng tuyến trong lòng đám gia đinh.
Không có người nào muốn chết, càng không muốn chết không có giá trị như thế.
Lui ra phía sau, lui ra phía sau, lui ra phía sau.
Tiến lên, tiến lên, tiến lên.
Trương Nghị tiến lên, bọn họ lui lại.
Mắt thấy Trương Nghị lao đến, tất cả gia đinh vậy mà lập tức giải tán, trong nháy mắt hoảng sợ chạy tứ tán, biến mất hong còn chút bóng dáng.
Chống đao lớn, Trương Nghị khẽ thở hào hển, quay đầu nhìn về sau lưng Viên Minh Thanh:
"Sư phụ! Các ngươi theo sau, ta đi cứu Yên Nhiên trước!"
Không đợi Viên Minh Thanh hồi phục, đã dẫn theo đao lớn, nhanh chóng hướng phía trong bóng tối chạy tới.
Lời nói phân hai đầu.
Trở lại Lý Yên Nhiên bên này.
Lại nói Lý Yên Nhiên bởi vì Trương Nghị vẽ vời thêm chuyện, ngược lại tin tưởng vững chắc Trương Nghị sẽ không thật sự hại nàng, kết quả trời đất xui khiến theo sau.
Nhưng Trương Nghị và Viên Minh Thanh vì cứu người, chạy tương đối nhanh, thế là nàng lại bị bỏ lại phía sau.
Nhưng mà họa vô đơn chí, theo nhiệt độ ban đêm chợt hạ xuống, Lý Yên Nhiên bắt đầu toàn thân phát sốt đồng thời choáng váng, cả người mơ mơ màng màng.
"Ài, các ngươi ở đâu vậy! Các ngươi muộn như vậy rốt cuộc muốn làm gì!"
"Đừng bỏ lại ta một mình! Yên Nhiên thật rất sợ a!"
Ở trong sự mông lung, nàng ôm áo khoác da dê vậy mà đi tới tiểu viện phụ cận.
Mà giờ khắc này trong đại viện Vũ gia, Vũ Dận đang mang theo hai tùy tùng từ cửa sau đi tới.
"Thiếu gia yên tâm! Cô nàng kia tỉnh rồi! Lúc này đang bị nhốt tại trong tiểu viện! Hôm nay là thời gian nàng ta đại hôn! Nhưng thiếu gia mới là tân lang!"
"Đúng đúng đúng! Hôm nay thiếu gia mới là tân lang! Hôm nay hẳn là thời gian tốt đẹp của thiếu gia mới đúng! Ha ha ha!"
Nụ cười bỉ ổi trong đêm tối vang lên.
"Ai! Nói hay lắm! Đêm nay bản thiếu gia mới là tân lang! Có thưởng, đều có thưởng! Quay về tự mình đi lĩnh mười lượng bạc đi!"
Vũ Dận một mặt đắc ý, quạt xếp trong tay soạt một tiếng mở ra, khẽ phe phẩy quạt một chút, lộ ra phong độ nhẹ nhàng. Chỉ tiếc ban đêm ở Mễ Chi quá lạnh, hắn thình lình nổi da gà một cái, lập tức dẹp cái quạt vào.
"Đi! Đi xem tiểu nương tử nhà ta một chút!"
Ba người trên đường đi trước khi đến tiểu viện, nghe thấy phương hướng tiểu viện vậy mà truyền đến ánh lửa cùng tiếng la giết, lập tức nghi ngờ.
"Bên kia sao vậy?"
"Không biết! Hình như đã xảy ra chuyện gì rồi!"
Mà lúc này, ba người vừa hay nhìn thấy Lý Yên Nhiên từ đối diện đi tới, trong miệng còn phát ra nói mớ.
Thanh âm như chuông bạc hấp dẫn ánh mắt Vũ Dận, tập trung nhìn vào, Vũ Dận lập tức ngây ngẩn cả người. Còn tùy tùng cũng bên cạnh thì sững sờ, sau đó kinh ngạc nói:
"Thiếu gia! Cô nàng này thật đẹp, vậy mà so với tiểu thư Tạ gia kia còn muốn đẹp hơn ba phần!"
"Nói nhảm! Đuổi theo cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất